Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 322: Phá trinh Nạp Lan Yên Nhiên (2)

Bị Tiêu Viêm bóp mông, Yên Nhiên khẽ rên lên 1 tiếng. "uhm..."

Tiêu Viêm tiếp tục quay lại hôn môi Yên Nhiên, còn tay hắn thì lòn hẳn vào trong váy xoa bóp cặp mông của Yên Nhiên.

Rồi Tiêu Viêm đưa tay lên gỡ nút để tháo đai váy của Nạp Lan Yên Nhiên ra, sau đó cho tay vào váy Yên Nhiên mò mẫm dần lên trên. Và rồi Tiêu Viêm vòng tay ra phía trước, chỗ cặp đào tiên rất là vừa tay của Yên Nhiên. Tiêu Viêm vừa bóp, vừa se se hai đầṳ ѵú làm Nạp Lan Yên Nhiên chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại cho đỡ xấu hổ mà thôi (kiểu bịt tai trộm chuông ấy :D)

Đàn bà đúng là cái giống dễ dãi

"Nắm được tay là day được vυ',

Day được vυ' là bú được l*и" mà

Thấy Yên Nhiên nhắm mắt hưởng thụ như vậy, Tiêu Viêm lại được thể làm tới. 1 tay vẫn chăm sóc vυ' của Yên Nhiên, còn 1 tay lòn xuống đưa vào trong chiếc quần trong của Yên Nhiên. Đúng ra với lẽ thường, lần đầu tiên thì người con gái nào cũng vô cùng giữ gìn, nhưng do trúng da^ʍ dược rồi nên Yên Nhiên chẳng thể nào kiểm soát nổi bản thân nữa. Một chút e thẹn của nàng cũng chỉ giúp nàng không lao vào Tiêu Viêm như một con đĩ khát tình mà thôi, hơn nữa nàng cũng chả biết khát tình nó là như thế nào vì đã khát bao giờ đâu mà biết. Thôi thì thuận theo dòng nước vậy, người tình nàng luôn thầm thương giờ đã ngay trước mắt nàng, chàng chơi sao thì nàng theo vậy đi. Mà kỳ thực sướиɠ thấy mồ chứ có thấy gì đâu mà phải lo lắng.

Khi tay Tiêu Viêm vào đến khu rừng mềm mịn của Nạp Lan, thì hắn đã thấy ở đó đã ướt sũng tự khi nào. Gái 19 20, một khi đã hứng tình rồi thì nước nôi đúng là như nước trong nguồn chảy ra, nhiều vô cùng tận các bác ạ. Tiêu Viêm giờ rờ chủ yếu là cho sướиɠ cái tay của hắn thôi, chứ tác dụng kí©ɧ ɖụ© gần như vô nghĩa rồi. Tuy nhiên với Nạp Lan Yên Nhiên thì khác hẳn, tay hắn mò tới đâu cô nàng thấy sướиɠ tê tới đó, lần đầu được nam nhân mà lại là người nàng yêu thương sờ mó vùиɠ ҡíи, nàng không thể kiềm chế mà rên lên lớn tiếng, nước nôi ở l*и nàng vốn đã rất nhiều, giờ lại càng nhiều hơn nữa. Như vô thức, 1 tay nàng ôm chặt lấy Tiêu Viêm, một tay còn lại đưa vào giữa 2 chân tìm kiếm một cái gì đó mà nàng cũng chả biết nữa. Đời quả thật rất thú vị, hầu như cái gì con người ta cũng phải học, riêng có mỗi việc làʍ t̠ìиɦ đúng là hầu như không cần dạy mà ai lại cũng biết, thế mới hay.

Thế là một nam một nữ, môi vẫn kề môi, nam thì một tay ôm trọn một bên vυ', một tay thọc thẳng vào l*и nữ nhân, còn nữ thì một tay ôm chàng trai ghì sát lại mình, còn một tay mân mê một cái gì đó cứng ngắc giữa 2 chân của đối phương mà lần đầu trong đời nàng được rờ vào, và ô hay, sao càng rờ lại càng thấy nó to lên nhỉ? Lạ quá!

Rờ ©ôи ŧɧịt̠ một hồi, cũng không đợi Tiêu Viêm dạy dỗ thêm, Nạp Lan tự động dùng tay còn lại tìm cách lột quần Tiêu Viêm ra và cầm hẳn cả 2 tay vào con vật dài dài, tròn tròn của Tiêu Viêm, và như hiếu kì, Yên Nhiên hé mắt ra và nhìn thẳng vào đó.

"Nàng nhìn gì đấy?" Tiêu Viêm hỏi đểu.

"Ơ, ta ... ", Nạp Lan xấu hổ nhắm mắt lại.

Thừa lúc đó, Tiêu Viêm thuận tay cầm chiếc váy của Nạp Lan Yên Nhiên lột một cái từ dưới lên trên ra hẳn khỏi người nàng. Nạp Lan Yên Nhiên hoàn toàn trần trụi, trơ trọi trước người đàn ông của nàng.

Nàng xấu hổ lấy 2 tay che mặt lại. Tiêu Viêm nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống sàn, hắn cúi xuống ôm lấy nàng và lại bắt đầu hôn. Ở bên dưới ©ôи ŧɧịt̠ hắn cứ như nhứ đâm nhẹ nhàng vào đám lông đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng. Bên dưới Nạp Lan Yên Nhiên nằm im tận hưởng, 2 tay nàng rờ rẫm lên đôi tay săn chắc của Tiêu Viêm.

Thấy Nạp Lan Yên Nhiên đã hòa hợp vào cuộc chơi, Tiêu Viêm cúi xuống ôm trọn cặρ √υ' của nàng mà bóp, mà bú, mà hôn, mà hít. Cứ mỗi lần Tiêu Viêm đá lưỡi vào đầu ti, Nạp Lan Yên Nhiên lại giật bắt cả mình lên.

Thấy Nạp Lan Yên Nhiên đã sẵn sàng, Tiêu Viêm quỳ gối, cầm ©ôи ŧɧịt̠ đập đập lên mu l*и của Nạp Lan Yên Nhiên, sau đó quét qua quét lại khe l*и của nàng.

"Đừng chàng ơi, thϊếp sợ", Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nói.

"Đừng sợ, ta yêu nàng", Tiêu Viêm trấn an.

"Thϊếp vẫn sợ"

"Nàng có yêu ta không", Tiêu Viêm hỏi?

"Dạ ... có"

"Vậy nàng tin tưởng ta chứ"

"Dạ ... có"

"Vậy nàng cứ nằm im nhé, ta sẽ đem nàng đến với sự thăng hoa tuyệt đỉnh của tình yêu. Cả đời này ta là của nàng, và nàng cũng là của ta", Tiêu Viêm dụ dỗ.

Nạp Lan Yên Nhiên im lặng, nhắm nghiền mắt lại khẽ gật đầu.

Thê là Tiêu Viêm đưa qυყ đầυ của mình xâm nhập nhẹ nhàng vào cửa mình của Nạp Lan Yên Nhiên, cho đến khi ©ôи ŧɧịt̠ mình bị chặn lại bởi màиɠ ŧяiиɧ, hắn mới dừng lại, rồi lấy đà đâm mạnh một cái phá rách màиɠ ŧяiиɧ của Nạp Lan Yên Nhiên.

"Á, đau quá chàng ơi", Nạp Lan Yên Nhiên kêu lên. Nước mắt ứa ra bên mắt nàng một cách tự nhiên.

Tiêu Viêm để yên ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Nạp Lan Yên Nhiên, hắn cúi xuống hôn nàng, rồi sau đó liếʍ hết những giọt nước mắt của nàng.

"Ta yêu nàng, sau này ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc sung sướиɠ suốt đời", hắn trấn an Nạp Lan Yên Nhiên.

Để một lúc cho Nạp Lan Yên Nhiên bớt đau, Tiêu Viêm bắt đầu quỳ dậy và nhấp. Bên dưới Nạp Lan Yên Nhiên cũng bắt đầu thấy từng cơn, từng cơn sung sướиɠ truyền từ l*и nàng lên đại não. Cặρ √υ' vừa nãy còn trinh nguyên của nàng nhún nhảy theo từng nhịp dập của Tiêu Viêm. Vυ' gái tơ vừa căng, vừa tròn, vừa mềm, vừa mịn, tưng tưng nhìn vô cùng đã mắt. Tiêu Viêm thấy đã quá, nên vừa dập hắn lại vừa đưa tay xuống bóp vào cặρ √υ' đó.

Dập một lúc đã đời, hắn nắm tay Nạp Lan Yên Nhiên kéo dựng nàng lên, còn hắn chuyển thành tư thế nằm xuống.

"Ơ, giờ thϊếp phải làm sao hả chàng?", Nạp Lan Yên Nhiên thắc mắc, thực sự nàng đã làʍ t̠ìиɦ bao giờ đâu mà biết.

"Dễ lắm, đầu tiên là nàng để nguyên tư thế đó, rồi đưa hông kéo tới trước sau, lúc nào thấy chán thì nàng ngồi chồm hổm lên, 2 tay nắm eo ta ngồi ngồi lên dập xuống, nàng cũng có thể xoay tròn mông để ©ôи ŧɧịt̠ ta đi vào bất cứ ngóc ngách nào trong l*и nàng mà nàng muốn", Tiêu Viêm chỉ dẫn.

Quả không hổ danh là thiếu tông chủ của Vân Lam Tông, trí tuệ của Nạp Lan Yên Nhiên quả thật thông minh vượt trội hơn người. Mới nghe thế là đã hiểu, nàng hiển lộ thần thông xuất sắc đến nỗi Tiêu Viêm có cảm giác hình như chính mình mới bị lừa tình bởi một ma nữ dạn dày kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, Nạp Lan Yên Nhiên thậm chí không chỉ làm theo lời hướng dẫn của Tiêu Viêm, mà nàng còn sáng tạo thêm một vài biến tấu nhỏ là hắn cũng cảm thấy vô cùng sung sướиɠ. Còn nàng tất nhiên càng đυ. càng cảm thấy sướиɠ, phê như một con tê tê, thế là nàng vừa dập vừa đưa 2 tay lên xoa vυ' của mình nhìn vô cùng dâʍ đãиɠ.

Tiêu Viêm phụ họa, hắn ngồi bật dậy ôm lấy cặρ √υ' của Nạp Lan Yên Nhiên mà bú, mà bóp làm Nạp Lan Yên Nhiên không thể kiềm chế được, nãy giờ làʍ t̠ìиɦ đã lâu làm nàng sung sướиɠ lắm rồi. Thế là nàng rú lên và bắt đầu dập mạnh mẽ điên cuồng hơn, Tiêu Viêm biết nàng sắp ra rồi nên cũng tập trung khí lực và hẩy mông phụ họa.

Cuối cùng Nạp Lan Yên Nhiên rú lên thật lớn và Tiêu Viêm cũng đồng thời xuất tinh bắn từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào sâu trong l*и của Nạp Lan Yên Nhiên, Nạp Lan Yên Nhiên gục xuống ôm hắn đầy mãn nguyện.

Ôm nhau một lúc cả 2 lồm cồm bò dậy và mặc lại quần áo.

Nạp Lan Yên Nhiên nói

"Đời này của ta là của chàng, hôm nay ta phải rời nơi đây để xử lý nốt cuộc hẹn với một người tên là Tiêu Viêm, vốn là vị hôn phu được gia gia ta hứa hôn cho ta từ thưở lọt lòng, ngày đó chàng lên để cổ vũ cho ta nhé?"

"Ngày hôm đó nhất định ta sẽ tới", Tiêu Viêm khẳng định :D

Thế là cả nhau ôm nhau và hôn nhau lần cuối, trước khi Tiêu Viêm nhận Thất Huyền Thanh Linh Tiên và cả 2 chia tay.

Đi ra đại sảnh, thấy Nạp Lan Kiệt vẫn ngồi đó, Tiêu Viêm liền hỏi về cách sử dụng của Thất Huyền Thanh Linh Tiên.

"Nham Kiêu tiểu hữu, đó là "Thất Huyễn Thanh Linh Tiên", nghe nói dùng hỏa diễm của Luyện Dược Sư tinh luyện thành chất lỏng, có thể khiến cho linh hồn suy kiệt rất nhanh hồi phục, năm đó vì muốn có nó, ta cũng phải mất không ít khí lực, trúng phải lạc độc kia cũng chính vì hái thứ này " Nạp Lan Kiệt cười nói.

Cố nén kích động trong nội tâm, Tiêu Viêm khẽ gật đầu liếʍ liếʍ môi, không để hình dáng mình trở nên quá mức khác thường.

"Ha hả, nham tiểu hữu, ngươi đã trị liệu cho ta khỏi hẳn, như vậy, thứ này liền thuộc về ngươi." Tuy rằng nhẫn rất khá nhưng vẫn như cũ ko giấu diếm được loại cáo già này, Nạp Lan Kiệt cười dài nói.

"Đa tạ." Hướng Nạp Lan Kiệt cảm kích chắp tay, Tiêu Viêm không hề nhẫn nại tiến lên hai bước nhận lấy vật trong tay thị nữ, ánh mắt kích động nhìn từ trên xuống dưới.

"Này Thất Huyễn Thanh Linh Tiên tuy rằng có thể đặt trong nạp giới, bất quá mỗi ngày ngươi đều phải cho nó phơi nắng một giờ, nếu không nó sẽ tự động héo rũ, ngươi cần phải nhớ lấy." Nạp Lan Kiệt nhắc nhở nói.

"Ân." Nghe vậy, Tiêu Viêm gật gật đầu, lúc này mới dám đem"Thất Huyễn Thanh Linh Tiên" cất vào nạp giới, xoay người lại, hướng Nạp Lan Kiệt nói: "Nạp Lan lão gia tử, tối nay ta còn có một số việc gấp, việc nơi này đã xong, tại hạ xin cáo từ."

"Ách? Nhanh như vậy?" Nạp Lan Kiệt sửng sốt, muốn giữ lại một chút, nhưng thấy sự vội vàng trong ánh mắt Tiêu Viêm, đành phải nuốt lại lời nói, cười gật gật đầu, nói: "Về sau có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta."

"Ha hả, nhất định." Cười cười, Tiêu Viêm đang nôn nóng giúp Dược Lão tỉnh lại, hướng Nạp Lan Kiệt chắp tay, sau đó xoay người, vội vã tiêu sái ra khỏi phòng.

Trong phòng, nhìn Tiêu Viêm kia lòng như lửa đốt, Nạp Lan Kiệt cũng tiếc nuối lắc đầu, hắn còn tính mở tiệc chiêu đãi đối phương 1 chút, khiến quan hệ song phương tốt đẹp hơn.

Hết chap 322