Mặt trời lặn, trời càng lúc càng tối. Trong trường học, học sinh đã sớm ra về hết nhưng trong lớp 6C vẫn còn một người ngồi. Đó là một thiếu niên rất đẹp, gương mặt thanh tú, diễm lệ. Đôi mắt hoa đào mê hồn, chiếc mũi thẳng thanh tú, cặp môi anh đào màu hồng diễm lệ. Làn da trắng nõn, mịn màng, so với nữ sinh còn trắng hơn. Thật hòan mỹ không có một tì vết.
Thiếu niên ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn vào sách tiếng Anh, xem lại nội dung bài học hôm nay. Bóng lưng mảnh khảnh dưới trời chiều lộ ra vẻ cô tịch làm cho lòng người sinh quý mến.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một trận gió nhẹ thổi qua. Thiếu niên lập tức lạnh run người, mặc dù đã vào xuân, nhưng ban đêm gió vẫn còn rất lạnh.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Trời càng lúc càng tối, ánh trăng đã xuất hiện lấp ló sau rặng mây. Nhìn lên đồng hồ đã 7h. Đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cặp mắt hoa đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ u buồn nhàn nhạt. Đã trễ như thế nhưng cậu vẫn không muốn quay về. Cậu không muốn trở về căn nhà kia!
Cánh môi đầy đặn khẽ nhếch, phát ra tiếng thở dài. Thật phiền!
“Điền Vũ Mặc, cậu vẫn chưa về sao?” Đột nhiên, trong phòng học vang lên tiếng nam sinh.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cửa phòng học có một nam sinh anh tuấn, cao lớn đang đứng. Đó chính là Vương Tiểu Cường cùng lớp với cậu.
“Điền Vũ Mặc, sao lúc nào cũng chậm chạp vậy. Sao không về đi?” Vương Tiểu Cường bước vào phòng học, đi tới bên cạnh thiếu niên, tò mò hỏi. Giờ này mọi người đã về hết vì mình để quên sách nên mới quay lại lấy.
Điền Vũ Mặc không nói gì, cúi đầu chỉ vào quyển sách trên bàn, ý nói cậu muốn ở lại học bài. Điền Vũ Mặc tính cách hướng nội, rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Chung lớp với cậu ba năm, Vương Tiểu Cương sớm đã rõ tính cách của Điền Vũ Mặc, dù có làm gì thì Vũ Mặc cũng không để ý tới mình. Nhìn Điền Vũ Mặc nói: “Điền Vũ Mặc, tối rồi, cùng về với tớ đi!”
Điền Vũ Mặc lặng yên nhẹ nhàng lắc đầu, vừa chỉ quyển sách trên bàn, tỏ vẻ phải ngồi học thêm một lát nữa.
“Về nhà học tiếp. Cũng đã trễ rồi, nếu về trễ người nhà cậu sẽ lo lắng đó!” Vương Tiểu Cường không đồng ý, khuyên nhủ. Xinh đẹp, yếu đuối giống như nữ sinh, Điền Vũ Mặc luôn làm Vương Tiểu Cường dấy lên ý muốn che chở, được muốn quan tâm cậu nhiều hơn nữa.
Điền Vũ Mặc vừa định lắc đầu cự tuyệt, Vương Tiểu Cường đã lấy sách của cậu bỏ vào cặp, có ý muốn kéo cậu ra khỏi phòng học.
“Buông!” Một giọng nói trong suốt dễ nghe vang lên. Điền Vũ Mặc hoảng sợ hất tay Vương Tiểu Cường ra. Cậu rất ghét bị đυ.ng chạm. Giọng nói của Điền Vũ Mặc rất ngọt ngào, có thể là do thời kì dậy thì tới chậm. Cậu không giống như những nam sinh cùng lứa khác đã bắt đầu vỡ tiếng, giọng nói của cậu trong trẻo, dịu dàng giống như nữ sinh.
“Cậu cuối cùng cũng mở miệng ra nói chuyện với tớ!” Vương Tiểu Cương kinh ngạc nhìn Tiểu Mặc, sau đó vui mừng cười nói. Mình và Điền Vũ Mặc cùng lớp hơn hai năm rồi, đây là lần đầu tiên Điền Vũ Mặc mở miệng ra nói chuyện với mình.
“Tớ về nhà trước!” trong mắt Điền Vũ Mặc hiện lên tia bối rối và hối hận, đoạt lấy quyển sách trong tay Tiểu Cường, thấp giọng nói xong lập tức vội vàng rời đi. Sợ Vương Tiểu Cương dây dưa với mình.
“Điền Vũ Mặc, chờ tớ một chút, chúng ta cùng về!” Vương Tiểu Cường sửng sốt một chút, vui vẻ nói. Nhưng Điền Vũ Mặc giả câm giả điếc chạy nhanh ra khỏi phòng học.
“Trốn thật nhanh!” Vương Tiểu Cương bất đắc dĩ thở dài. Xách cặp theo sau cũng nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Điền Vũ Mặc chạy rất xa, quay đầu nhìn lại phát hiện Vương Tiểu Cường không có đuổi theo mới thở phào nhẹ nhỏm dừng lại đi từ từ. Giơ tay lên nhìn chỗ lúc nãy mới vừa bị Vương Tiểu Cương kéo qua, lông mày xinh đẹp khẽ chau lên. Vừa rồi mình phản ứng như thế có quá mức lắm hay không, nhưng quả thật cậu rất chán ghét bị người khác đυ.ng vào. Nhất là nam, sẽ làm cậu…
Điền Vũ Mặc như nhớ đến chuyện gì không vui, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Lắc đầu, Điền Vũ Mặc ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời đã chìm ngập trong màn đêm, mặt trăng cũng đã lên cao, cậu nhìn chăm chú mấy ngôi sao sáng lấp lánh bên cạnh.
Thật là đã muộn rồi! Điền Vũ Mặc âm thầm thở dài một tiếng, cậu thật không muốn về nhà. Nhưng không về nhà thì cậu cũng không có chỗ nào để đi. Trời sanh tính hướng nội, ngay cả một người bạn cậu cũng không có, nhà họ hàng thân thích cũng không có mà tới.
Điền Vũ Mặc cô độc, mờ mịt đi trên đường cái. Khuôn mặt xinh đẹp hiếm có hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường nhưng cậu không để ý.
Điền Vũ Mặc đi tới ngã tư đường, đột nhiên ngừng lại. Nhìn đoạn đường trước mặt, Điền Vũ Mặc do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng rẽ trái. Đó là đường về nhà…
Đi cả buổi, không đường nào cậu có thể đi, cũng chỉ biết lựa chọn đường về nhà. Mặc dù rất chán ghét căn nhà kia, nhưng ngoại trừ nơi đó ra thì cậu đâu còn chỗ nào để về! Trời đã rất tối rồi, bụng cậu cũng đã đói cồn cào. Rốt cuộc chỉ có thể về nhà!
Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Điền Vũ Mặc đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi tới khu hộ cao cấp. Nơi này đều là nhân vật nổi tiếng có tiền, có quyền thế ở. Giá mỗi căn nhà cao cấp ở đây rất cao.
Điền Vũ Mặc đi tới một căn biệt thự xây dựng theo phong cách Châu Âu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nếu như có thể không về nhà, nếu cậu có chỗ khác để đi thì tốt biết mấy!
Điền Vũ Mặc do dự hơn mười giây mới đưa tay nhấn chuông, lập tức đã có người tới mở cửa.
“Tiểu Mặc, con đã về! Chờ nãy giờ không thấy con về, mẹ lo gần chết!” Mở cửa là một phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi. Vị phu nhân này có nét mặt tương tự Điền Vũ Mặc, khí chất đoan trang, tao nhã. Là một đại mỹ nhân.
“Trường học có chút việc, cho nên… Con xin lỗi!” Điền Vũ Mặc cúi đầu nhỏ giọng nói. Nói dối người mẹ mình thương yêu nhất, trong lòng cậu rất áy náy, nhưng cậu lại không thể nói thật.
“Không sao! Lần sau nhớ gọi điện thoại về nhà thông báo trước là được rồi, nhanh vào nhà ăn cơm! Mẹ và dượng vẫn đang đợi con!” Điền Nhược Vân ôn nhu mỉm cười nói, đưa tay kéo cậu vào nhà.
Điền Nhược Vân không có chú ý tới con mình khi nghe thấy chữ “dượng”, thân thể khẽ run lên. Con ngươi toát lên vẻ sợ hãi, đồng tử co rút lại.
“Nhược Vân, là Tiểu Mặc về hả?” Nghe được hai mẹ con Điền Vũ Mặc nói chuyện, một người đàn ông anh tuấn, nhanh nhẹn, vô cùng đẹp trai từ trong phòng khách đi ra. Tuổi của y nếu so với Điền Nhược Vân thì có nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đã ba mươi tuổi.
“Đúng, là Tiểu Mặc về đó!” Điền Nhược Vân nhìn thấy y hồ hởi khi gặp con riêng của mình, trên mặt lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp dịu dàng tràn ngập hạnh phúc.
“Tiểu Mặc, sao bây giờ con mới về?” Y nhìn thấy Điền Vũ Mặc, lập tức quan tâm hỏi.
Nhìn thấy y, Điền Vũ Mặc càng sợ hãi hơn, hai tay run lên. Giống như người đàn ông trước mặt là một con thú hung hãn sẽ nhào lên xé nát cậu.
“Tiểu Mặc, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Có phải bị sốt rồi không?” Y lo lắng muốn vươn tay đến sờ lên trán Điền Vũ Mặc nhưng vừa đυ.ng phải Điền Vũ Mặc, đã bị cậu đẩy ra.
Điền Vũ Mặc lùi về sau một bước, trên khuôn mặt tinh xảo, khả ái tràn ngập vẻ đề phòng. Ánh mắt mê người trừng trừng nhìn cha dượng.
“Tiểu Mặc!” Điền Nhược Vân quát con, nét mặt khó xử.
Điền Vũ Mặc lúc này mới nhớ tới mẹ của cậu đang ở bên cạnh. Mình không cần sợ hãi, tên này không dám làm trò gì quá lố với mình đâu. Nhưng Điền Vũ Mặc vẫn không kìm được mà run lên, vội vàng tránh xa y.
“Con về phòng trước đây!” Điền Vũ Mặc nhỏ giọng nói với mẹ, nói xong liền chạy đi.
“Tiểu Mặc! Con ăn cơm chưa?” Điền Nhược Vân khẽ chau mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ.
“Trước khi về nhà con đã ăn bên ngoài với bạn rồi!” Điền Vũ Mặc lắc đầu, xách cặp chạy lên lầu trốn vào phòng mình. Lúc đi, cậu vẫn cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đó một cái.