Nhìn theo bóng lưng con mình, Điền Nhược Vân có chút bối rối, khó hiểu, Tiểu Mặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dạo này nó càng lúc càng kỳ quái! Đứa bé này từ nhỏ tính cách đã quái gở, nhưng nó chưa bao giờ giống như lúc này! A, nó nhất định là vẫn chưa chấp nhận chuyện mình tái hôn.
“Ký Hạo, xin lỗi anh!” Điền Nhược Vân ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh, vẻ mặt áy náy dịu dàng nói xin lỗi. Nàng không để ý sau khi Tiểu Mặc đi, ánh mắt y trở nên kỳ quái, bí hiểm.
“Sao em phải xin lỗi?” Y cúi đầu nhìn bà xã mới cùng mình kết hôn không lâu, khóe môi cong lên lộ vẻ ôn nhu.
“Con trai em… Thật xin lỗi anh!” Điền Nhược Vân lắc đầu thở dài, vẻ mặt khó xử. Nàng cũng có cảm giác rằng con nàng không thích cha dượng, nhưng không biết làm thế nào.
“Đồ ngốc, anh tưởng em muốn nói cái gì! Không sao, Tiểu Mặc còn nhỏ, không thể đón nhận người cha mới như anh ngay được. Đây là chuyện rất bình thường! Thân thể nó đặc biệt, chúng ta phải để ý nó nhiều hơn. Anh và em hãy chờ thêm một thời gian nữa, nó nhất định sẽ chấp nhận anh. Chúng ta sẽ giống như một gia đình thực sự!” Nghiêm Ký Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt thâm thúy hiện lên một luồng suy nghĩ khác.
“Ký Hạo, cám ơn anh!” Điền Nhược Vân vô cùng cảm động, hạnh phúc dựa vào l*иg ngực rộng lớn, rắn chắc, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của y. Điền Nhược Vân trong lòng ngọt ngào: nàng sao mà hạnh phúc đến vậy. Có thể gặp được một người chồng tốt lài trẻ trung, đẹp trai! Trước đây, nàng từng oán hận vận mệnh quá tàn nhẫn với nàng. Để cho nàng gặp phải nhiều bất hạnh như vậy, nhưng hôm nay nàng không bao giờ … oán trách nữa. Bởi vì ông trời đã cho nàng gặp được Ký Hạo, người đàn ông tốt nhất trên đời này!
Ba tháng trước, nàng đến công ty đối tác đưa hồ sơ, vô tình đυ.ng phải Nghiêm Ký Hạo. Ký Hạo vừa thấy nàng liền mê đắm người phụ nữ có tuổi, ra sức theo đuổi. Hoàn toàn không ngần ngại mình lớn hơn y những tám tuổi, thậm chí đã ly dị còn có một đứa con hơn mười tuổi. Ký Hạo nói, vừa thấy nàng như trúng phải tiếng sét ái tình, là người phụ nữ mà y tìm kiếm bấy lâu, là nửa còn lại của y trong cuộc đời này. Trước sự tấn công dữ dội của Kỳ Hạo, bọn họ mới quen biết được một tháng liền lập tức đi tới kết hôn. Sau ngày cưới, Ký Hạo đối xử với hai mẹ con nàng rất tốt. Nhất là đối với Tiểu Mặc giống như con đẻ của mình, tha thứ bao dung Tiểu Mặc hết thảy, bao gồm cả bí mật kia. Lấy được người chồng như Ký Hạo, nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất cõi đời này….
Điền Vũ Mặc chạy vào phòng, đóng kỹ cửa lại. Thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, đem sách đặt lên bàn, mệt mỏi ngã xuống giường. Đưa tay sờ lên ngực, tim đập thình thịch, Điền Vũ Mặc thở dài một tiếng. Thật đáng sợ! Thật buồn nôn! Mỗi lần nhìn thấy tên cha dượng kia, cậu vô cùng sợ hãi! Cậu hoàn toàn không muốn ở chung một chỗ với y, chỉ cần nghĩ đến việc y đã làm với cậu…cậu….
Điền Vũ Mặc đột nhiên hét lên, ôm lấy đầu. Nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Không! Cậu không nên nghĩ đến chuyện kia, quá kinh khủng, quá ghê tởm! Chỉ cần nghĩ tới việc tên ma quỷ kia làm với cậu, cậu chỉ muốn chết đi!
Điền Vũ Mặc cắn môi, ngăn chặn tiếng thút thít, khóc thật lâu. Khóc tới khi mệt mới dừng lại, đưa tay quẹt nước mắt trên mặt. Từ trên giường bò dậy.
Điền Vũ Mặc đưa tay sờ bụng, khóc nhiều làm cậu càng thêm đói bụng. Nhưng cậu không muốn ngồi ăn cơm chung với cha dượng. Tối nay chỉ có thể gặm bánh mì cầm hơi.
Điền Vũ Mặc đứng lên mở ngăn kéo bàn học ra, lấy bịch bánh mì trong ngăn kéo. Sau đó ngồi trên ghế bắt đầu ăn.
Bịch bánh mua đã mấy tuần, miếng bánh đã khô cứng ngắt. Gương mặt trái xoan toát lên vẻ khổ sở. Mấy tuần này, cậu chỉ dựa vào bịch bánh mì này lắp đầy bụng. Tiểu Mặc ăn đến ngán muốn ói, cậu vô cùng nhớ các loại món ăn ngon mẹ tự tay nấu. Nhưng vừa nghĩ tới việc phải ngồi ăn cơm chung với tên ma quỷ kia là toàn thân cậu không nhịn được phát run lên.
Điền Vũ Mặc cắn chặt răng, đem bánh mì khó nuốt ăn hết. Sau đó rót chén nước uống, nhìn lên đồng hồ, hiện tại mẹ chắc là vẫn còn ở dưới lầu ăn cơm với tên ma quỷ kia. Cậu vội vàng thừa dịp này đi tắm. Nếu không tranh thủ lúc này, tối nay sẽ không có cơ hội tắm rửa nữa!
Thời gian cấp bách Điền Vũ Mặc vội vàng rời phòng ngủ đi tới phòng tắm. Căn hộ này mặc dù vô cùng xa hoa nhưng trong phòng cậu không có phòng tắm. Cả khu nhà cao cấp to lớn như thế mà chỉ có một gian phòng tắm.
Phòng ngủ của Điền Vũ Mặc kế bên phòng ngủ của mẹ và cha dượng. Phòng tắm lại ở trong đó. Điền Vũ Mặc ra khỏi phòng ngủ, đi vài bước lập tức tới ngay.
Đi vào phòng tắm, Điền Vũ Mặc khóa kỹ cửa, kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó mới từ từ cởi đồng phục học sinh xuống. Ngón tay trắng nõn xinh đẹp cởi nút áo sơ mi ra. Ánh mắt nhìn dáo dác bốn phía xác định không có ai rình mới tiếp tục cởi toàn bộ nút áo ra. Thân hình mảnh khảnh như thiếu nữ lập tức phơi bày.
Thân thể Điền Vũ Mặc rất đẹp, da thịt trắng như tuyết, nõn nà mượt mà. Dưới ánh đèn ánh lên vẻ sáng bóng như ngọc. Đôi vai mượt mà, so với nữ sinh còn có phần mảnh mai, thon thả hơn; cộng thêm hai hạt lựu nhỏ xinh màu hồng trên khuôn ngực trắng nõn. Mặc dù là thân thể nam sinh nhưng lại hấp dẫn đến say đắm lòng người, thậm chí so với thân hình mềm mại của nữ sinh còn hấp dẫn, mê người hơn vạn lần.
Điền Vũ Mặc cởi toàn bộ áo trong xuống, cầm khăn lông lên chuẩn bị chà sát thân thể, nhưng không cởϊ qυầи lót ra, bước vào trong bồn tắm. Cậu vừa lau thân thể vừa cảnh giác nhìn chòng chọc vào cánh cửa. Sợ bất cứ lúc nào sẽ có người xông vào. Cậu đã mấy ngày chưa tắm, toàn thân bốc mùi mồ hôi khó chịu. Nếu không cậu cũng sẽ không mạo hiểm tới phòng tắm làm gì.
Nhanh chóng chà lau trước sau, Điền Vũ Mặc xoay người đưa lưng về phía cửa. Nhìn nửa người dưới bị bao phủ bởi qυầи ɭóŧ, khẽ cau mày. Cắn môi chần chừ, nhắm mắt lại kéo quần xuống, cầm lấy khăn lông ướt tiến vào.
“Cạch_” Điền Vũ Mặc mới lau được một nửa. Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra.
“AAA___” Điền Vũ Mặc lập tức mở mắt quay đầu lại. Thấy người ngoài cửa, sợ điếng người, lập tức thét chói tai.
“Ai da! Tiểu Mặc, thì ra con đang tắm ở bên trong. Dượng xin lỗi!” Nghiêm Ký Hạo đứng chắn ngay cửa, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức nói xin lỗi, dường như cũng không biết Điền Vũ Mặc ở bên trong.
“Ông… Ông muốn làm gì? Ông… Ông đừng qua đây!” Điền Vũ Mặc thất kinh nhìn Nghiêm Ký Hạo, vội vàng lấy quần áo treo bên cạnh che kín thân thể. Bộ dáng sợ hãi, e ấp nhìn như thiếu nữ đang tắm bị người ta nhìn lén.
“Tiểu Mặc, con đừng sợ! Dượng mới vừa ăn cơm xong, muốn vô nhà tắm xúc miệng! Dượng cũng không biết con ở trong này…” Nghiêm Ký Hạo đi vào phòng tắm, đi tới trước mặt Điền Vũ Mặc giải thích.
“Đừng tới đây! Ông tránh ra… ông nhanh ra ngoài…” Thấy y cách mình càng ngày càng gần, Điền Vũ Mặc toàn thân run rẩy. Thân thể gầy yếu lui về phía sau, nhưng phía sau chính là tường. Cậu không còn đường thối lui chỉ có thể tựa người sát vào mặt tường lạnh như băng, giống như con mồi bị thợ săn dồn ép, sợ hãi nhìn chằm chằm y. Người đàn ông cao lớn giống như một con gấu, tiến tới càng ngày càng gần, làm Điền Vũ Mặc sắp thở không nổi!
“Tiểu Mặc, con sao vậy? Có phải con bị bệnh hay không?” Nghiêm Ký Hạo lờ đi vẻ sợ hãi của cậu, lo lắng đưa tay sờ lên gương mặt trắng sứ của Điền Vũ Mặc. Nét mặt quan tâm, lộ ra bộ dáng người cha gương mẫu, rất mực thương con.
“Tránh ra, đừng đυ.ng vào tôi! Cút ngay!” Điền Vũ Mặc sợ đến phát khóc, đẩy tay Nghiêm Kỳ Hạo ra, kích động hét lớn.
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Ký Hạo vừa muốn mở miệng, Điền Nhược Vân ở dưới lầu nghe thấy tiếng thét chói tai, lo lắng chạy lên hỏi.
“Anh cũng không biết, anh không làm gì hết! Tiểu Mặc vừa nhìn thấy anh liền…” Nghiêm Ký Hạo liền chỉ vào bộ dáng run rẩy của Vũ Mặc, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt vô tội.
“Thì ra là như vậy! Ký Hạo, thật xin lỗi! Bởi vì trước kia cũng chỉ có hai mẹ con ở với nhau. Hiện tại đột nhiên có thêm một người khác, Tiểu Mặc tạm thời còn chưa thích nghi. Anh cũng biết thân thể của nó, cho nên…” Điền Nhược Vân nghe vậy, lập tức quay về phía Ký Hạo nói xin lỗi. Đi tới đưa tay ôm lấy con an ủi: “Tiểu Mặc, con không phải sợ! Đó là cha của con, cha sẽ không làm hại con!”
“Đúng vậy! Tiểu Mặc, con đừng sợ. Dượng sẽ không làm tổn thương con. Dượng là papa của con, dượng sẽ hết lòng yêu thương hai mẹ con con!” Phương Ký Hạo gật đầu, mỉm cười an ủi.