Độ Ẩm Tương Đối

Chương 8

Vệ Thước để cậu phát tiết một trận xong mới nắm lấy cổ tay cậu ngăn lại.

“Thủ da^ʍ giúp tôi, chỗ đó của tôi cứng quá.”

……

“Đồ biếи ŧɦái chết tiệt!”

Lăng Ngọc Phi nhảy dựng lên, tay chân luống cuống nhặt quần áo trên đất mặc vào.

Vệ Thước đi đến cạnh tường, nhìn chằm chằm động tác của Lăng Ngọc Phi, đưa tay xoa nắm tính khí của mình, không thèm che giấu tiếng thở dốc ồ ồ.

Lăng Ngọc Phi quay lưng về phía cậu ta mặc xong quần áo, quay lại thì thấy cậu ta đang xích͙ ɭõa tựa vào tường, tính khí trong tay cao vυ't, gân xanh gồ lên. Lăng Ngọc Phi nhanh chóng che mắt, vô cùng muốn chạy nhưng không cam lòng chạy, liền cứ vậy mà bỏ qua cho cậu ta.

“Cậu có thể có chút liêm sỉ không!”

“Tôi cần cậu, không cần liêm sỉ.”

“…. Cậu không thể nói chuyện tử tế với tôi được à?!”

“Tôi đang nói chuyện tử tế mà.”

…. Tại sao cậu có thể vọng tưởng nói chuyện tử tế với biếи ŧɦái cơ chứ! Cứ thế này thì sau này yêu đương kiểu gì!

…. A phi phi phi! Ai muốn yêu đương với tên biếи ŧɦái chứ!

“Tôi liếʍ cậu thoải mái không?” Cậu ta đột nhiên hỏi.

Trên người Lăng Ngọc Phi hãy còn dinh dính, cậu ta vừa hỏi, Lăng Ngọc Phi liền cảm thấy những nơi dính nước bọt của cậu ta nóng như muốn bùng cháy.

Cậu không thể ngốc ra ở đây nữa, nếu không sẽ bạo phát mà chế mất, Lăng Ngọc Phi nghĩ, không xấu hổ thì cũng tức điên.

Cậu quay người về phía Vệ Thước đi ra cửa.

“Sao cậu không nói là thoải mái? Trong mơ, cậu sẽ nói rất nhiều câu thật thoải mái, thật sướиɠ, còn muốn, còn muốn nữa.” Vệ Thước nhìn cậu bỏ đi cũng không cản lại, động tác trên tay vẫn tiếp tục, hỏi.

Lăng Ngọc Phi thật muốn xông tới xé tan cái miệng của cậu ta, nam thần ở đâu cơ chứ?! Lạnh lùng ít nói ở đâu?! Cái người câu nói câu vàng rốt cuộc là ai?!

Sao cửa không mở được? Lăng Ngọc Phi đạp mạnh một cước lên cửa, phía sau lại truyền tới thanh âm của Vệ Thước “Tôi sợ cậu chạy, nên lúc chờ cậu đã làm hư khóa cửa rồi.”

Lăng Ngọc Phi giơ hai tay úp sấp lên cửa yên lặng kêu trời.

“…. Vậy chúng ta ra ngoài kiểu gì?” Cậu hữu khí vô lực hỏi.

“Chờ lúc đóng cửa bọn họ sẽ phát hiện ra chúng ta.”

Thế là phải chờ đến tám, chín giờ tối sao?! Lăng Ngọc Phi bất lực ngồi xuống trước cửa vẽ vòng tròn.

“Sao cậu tuốt lâu thế!” Tiếng nước dính dớp, mất tự nhiên vang lên bên tai Lăng Ngọc Phi.

“Cậu không thích tôi lâu ư?”

“…. Chờ cậu tuốt xong mặc quần áo, chúng ta nói chuyện tử tế có được không?”

“Cậu tới sờ một cái là tôi bắn ngay.”

……

“Có ai không, cứu mạng! Mẹ ơi, con muốn về!” Lăng Ngọc Phi sụp đổ cào cửa. Vệ Thước ở sau đột nhiên thấp giọng rêи ɾỉ.

“Bị cậu kêu bắn.” Lăng Ngọc Phi nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Vệ Thước.

…… Yên tĩnh à, anh nhớ em!

Lúc Lăng Ngọc Phi còn đang cầu mong yên tĩnh, Vệ Thước đã bước vào trong bể bơi nhỏ, đứng ở thành bể nhìn cậu cuộn thành một đoàn.

Thật muốn vuốt ve ôm ấp cậu ấy.

“Muốn bơi không? Bây giờ mới năm giờ chiều, còn phải đợi lâu lắm đấy.”

“Không! Cậu sẽ động tay động chân với tôi!” Lăng Ngọc Phi kiên quyết từ chối.

“Yêu nhau thì những việc này bình thường mà.”

“….. Sao tôi không biết chúng ta đang yêu nhau vậy?!”

“Cậu sướиɠ xong rồi giờ muốn trở mặt à?”

“… Nói đi, cậu âm mưu chuyện này bao lâu rồi?” Lăng Ngọc Phi căm giận đấm lên tường, nghĩ mình bị lọt vào một cái hố thật to.

“Từ sau buổi tối trở về từ phòng học đó.”

Vệ Thước trả lời câu hỏi của cậu rất rõ ràng, cậu cũng không biết phải hỏi gì, chỉ nhìn tay mình đang bám vào cánh cửa, nhỏ giọng nói “Tôi không muốn yêu đương gì với cậu.”

“Vì sao lại không muốn? Tôi tốt như vậy cơ mà.” Lăng Ngọc Phi nghe thấy tiếng Vệ Thước trồi lên mặt nước, càng co rụt lại.

Mẹ nó! Bây giờ cậu cứ như một cô gái nhỏ bị ác bá cưỡиɠ ɠiαи ấy! Thật là phi phi phi!

“Cậu biếи ŧɦái! Cậu không biết xấu hổ! Cậu còn quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi!… Còn tự kỉ!” Lăng Ngọc Phi nghe tiếng nước rơi xuống sàn nhà và tiếng bước chân tới gần mình, từ đầu đến cuối đều không dám quay đầu lại, ánh nhìn tập trung lên chỗ khe cửa.

“Theo đuổi cậu thì đùa giỡn lưu manh một chút thôi mà?” Vệ Thước ngồi xổm xuống, hai tay chống tường, hoàn toàn vây lấy Lăng Ngọc Phi.

“Sau này tôi sẽ ngoan, cậu muốn nghe cái gì, tôi sẽ thì thầm bên tai cậu cái đó, cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ đi làm cái đó.” L*иg ngực cậu ta rung động, dán chặt sau lưng Lăng Ngọc Phi.

“…..Cậu dựa gần như vậy sẽ làm ướt quần áo tôi đó….” Lăng Ngọc Phi dời trọng tâm câu chuyện.

“Ướt thì cởi.” Vệ Thước gác cằm lên đầu Lăng Ngọc Phi, nói với cậu.

“Buông!” Lăng Ngọc Phi lắc đầu, cọ cọ cằm Vệ Thước.

“Cậu đồng ý làm bạn trai tôi thì tôi buông.” Thanh âm Vệ Thước hoàn toàn nhuyễn ra.

“Cậu thật phiền…..”

“Vậy cậu đồng ý không?” Vệ Thước nghiêng mặt nhìn, khẽ hôn lên má cậu.

“……Đồng ý…..” Lăng Ngọc Phi cắn đầu gối chân, ậm ờ nói.

Vệ Thước sờ sờ đầu cậu, sau đó ôm cậu bế lên, khiến Lăng Ngọc Phi sợ đến nắm chặt vai cậu ta để giữ thăng bằng “Cậu lại muốn làm gì?”

“Dẫn cậu đi bơi.” Cậu ta ôm cậu tiến vào bể bơi, sau đó đặt cậu ngồi trên thành bể.

“Cậu khỏe thật!” Lăng Ngọc Phi nặng hơn 65kg, thế mà cậu ta lại có thể ôm cậu đặt lên thành bể cao gần bằng cằm cậu ta!

“Muốn tôi cởϊ qυầи áo giúp cậu không?” Vệ Thước đặt tay lên lưng cậu hỏi.

“Tôi tự làm….” Lăng Ngọc Phi cảm thấy mình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, mà cậu lại còn đến tận chỗ bể bơi!

Vệ Thước lại quay lại trong bể, nhìn Lăng Ngọc Phi cởϊ qυầи áo ném sang một bên.

Chờ Lăng Ngọc Phi xuống nước, Vệ Thước lập tức ôm lấy cậu.

Lăng Ngọc Phi không dám nhìn loạn, Vệ Thước đang trần như nhộng ở trước mặt cậu! Là trần như nhộng đó!

Cậu không được tự nhiên quay người, đưa lưng về phía Vệ Thước.

Vệ Thước không để ý, hai tay ôm ngang hông cậu, tinh tế hôn vai cậu.

Hai người cứ thế ở trong nước lạnh cứng lên.

“Muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu quá.”

“…..Đừng ở đây.”

“Được.” Không khí bây giờ thật tốt, cậu ta cũng không muốn phá hỏng nó.

……

Hai người ngâm trong bể nghịch nước, sau đó nói chuyện phiếm, đến tận hơn 8 giờ mới được giúp ra ngoài.

Vệ Thước muốn Lăng Ngọc Phi đi ăn khuya với cậu ta, nhưng Lăng Ngọc Phi lại nói muốn về nhà, Vệ Thước không bắt buộc cậu, hai người đứng dưới nhà Lăng Ngọc Phi tạm biệt nhau.

“Mai gặp.” Vệ Thước nói.

“Ừ.” Lăng Ngọc Phi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cúi đầu nói.

Vệ Thước nâng mặt của cậu lên, vẫn dịu dàng nói “Đừng ngại, cũng đừng sợ, tuy tôi rất thích bộ dáng này của cậu.”

Lăng Ngọc Phi nắm lại cái tay đang dao động trên mặt mình, đặt ở bên mép hôn một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Thật đáng yêu! Vệ Thước cũng hôn một cái lên chỗ cậu vừa hôn.

“Sao mình lại khinh địch như vậy chứ, đầu mình chắc bị nước vào rồi!” Lăng Ngọc Phi vừa vào tòa nhà vừa đập đập đầu mình.

A a a a a a!!! Cậu điên cuồng gào thét ở trong lòng, cũng không biết là ảo não hay hưng phấn.