Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 202: Về nhà

Xoa xoa ngực, nhanh chóng xóa bỏ hiệu quả xấu sau khi sử dụng Thiên chi chú ấn, Lâm Hàn lại cười hì hì vẫy tay với hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Mất năm năm để hệ thống chữa trị đến trạng thái kháng thể quả nhiên có tác dụng, bản thân vẫn có thể sử dụng thiên chi chú ấn trong thời gian ngắn mà không hề gặp tổn thương. Trong chiến đấu, điều này phát huy rất tốt.

Nó giúp Lâm Hàn có thể vượt qua được giới hạn bản thân, khiến đối thủ bất ngờ trong khoảnh khắc, từ đó giành lấy chiến thắng.

Tuyết Thiên Lăng nhíu mày, khí thế kinh hồng trên người dần dần thu lại, nàng chậm rãi dắt tay Lâm Băng tiến tới, nhẹ nhàng hỏi:

- Nàng ta là ai?

Mặc dù lời nói rất ôn nhu, nhưng sao Lâm Hàn cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn cho lắm. Nhưng mặc kệ, hắn vẫn bĩu môi trả lời như bình thường:

- Kẻ thù cũ của ta! Trước đây từng cùng chị Ân Tĩnh đi ăn trộm mất Tam Bảo Thụ Căn của nàng, suýt nữa khiến cây của nàng bị chết non, hơn nữa vì thế mà nàng ta bị gặp bình cảnh gì đó... Bây giờ người ta đến đòi nợ, vậy thôi!

Tuyết Thiên Lăng gật đầu, chuyện tranh đoạt tài nguyên trong thiên hạ này hàng ngày vẫn diễn ra vô số, Lâm Hàn có làm một hai vố, có một hai kẻ thù cũng là chuyện bình thường. Chuyện tranh đoạt tài nguyên, khiến người ta rơi vào bế tắc, Tuyết Thiên Lăng cũng từng làm không chỉ một lần.

- Chỉ là... tu vi của người kia cũng không phải tầm thường. Lúc nào cũng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy cũng không ổn, ta lo rằng...

- Không sao!

Tuyết Thiên Lăng còn đang ngần ngừ, Lâm Hàn đã cười xua tay:

- Muốn gì thì cứ phóng ngựa tới, ta sợ gì? Hơn nữa... hắc hắc! Bên cạnh ta bây giờ còn có thần tiên tỷ tỷ rất là lợi hại bảo vệ cơ mà...

Vừa nói, Lâm Hàn vừa như trẻ con làm nũng chui vào ngực Tuyết Thiên Lăng cọ qua cọ lại. Lâm Băng đứng một bên ra vẻ kinh tởm quay mặt sang chỗ khác. Tuyết Thiên Lăng cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng hắn nói:

- Còn có Băng nhi ở đây mà... đừng có dạy hư trẻ con!

Lâm Hàn nghe vậy cũng biết điều buông ra, nhưng còn cố mà bồi thêm một câu bằng giọng điệu nghiêm túc:

- Băng nhi nhà chúng ta rất ngoan! Nàng cứ yên tâm là có dạy thế nào cũng không hư được!

Lâm Băng lúc này cũng quay đầu lại, nghiêm túc khẳng định:

- Bố đẹp trai nói rất đúng, xinh đẹp như Băng nhi chắc chắn sẽ là đứa trẻ ngoan nhất!

Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười, cũng là hết cách với một đôi cha con không lớn không nhỏ này. Cuối cùng cũng chỉ đành bỏ qua không truy cứu.

...

Sáng hôm sau...

Trước thành Cửu Long nhiệt náo và hùng tráng, một chiếc xe ngựa bình thường từ tốn tiến vào. Trước cổng thành có hai người thủ vệ, theo như thường lệ đều là đệ tử của học viện Cửu Long ra làm nhiệm vụ. Một người trong số đó tiến lên, định hỏi chứng minh thân phận của hắn.

Muốn vào thành Cửu Long có ba cách, một là có lệnh bài của đệ tử hoặc giáo viên học viện, hai là người dân ở ngoại thành Cửu Long, muốn vào thành để tiến hành buôn bán, những người này cần giấy thông hành được học viện ban phát. Loại thứ ba là người từ ngoài đến, những người này thì cần đóng lệ phí và khai báo thân phận, vào thành cũng sẽ bị giám sát đặc biệt để tránh làm loạn.

Đương nhiên, theo lý là như thế, nhưng vẫn còn nhiều trường hợp đặc biệt khác mà Lâm Hàn không kể ra hết được.

Giống như hiện tại, cả Lâm Băng và Tuyết Thiên Lăng đều không phải người của học viện Cửu Long, nhưng vì Lâm Hàn nắm giữ lệnh bài thân phận của học viện, nên có thể dễ dàng đưa hai người vào.

Lệnh bài này chắc chắn không thể làm giả, cũng không thể dùng của người khác, vì vậy hai người thủ vệ kia cũng không có gì nghi ngờ. Nhanh chóng lùi sang một bên, cung kính cúi chào Lâm Hàn. Bởi lệnh bài của hắn chính là loại cao cấp nhất, minh chứng thân phận đệ tử xuất sắc nhất Kim Cương Đường – Võ Viện. Là tấm lệnh bài bằng hoàng kim, bên trên có hai chữ “thủ tịch”. Thứ này là do chính tay Lâm Chấn Sơn đã đưa cho hắn trước khi rời đi.

Nhìn bóng xe ngựa dần dần biến mất, người thủ vệ vừa kiểm tra lệnh bài của Lâm Hàn mới nghi hoặc nói với người đối diện:

- Này! Hùng Binh! Mày có biết người vừa rồi là ai không? Là Thủ tịch đệ tử của Kim Cương Đường! Tên là Lâm Hàn! Tao cũng lăn lộn ở Kim Cương Đường bốn năm nay, tại sao không nghe thấy ai như vậy?

Hùng Binh khinh bỉ:

- Thôi đi! Cái loại lưu manh mười lăm tuổi mới đi học như mày mà còn đòi biết hết cả Kim Cương Đường chắc? Võ Tông ở tuổi như mày... hắc hắc, còn đòi nghe đến thủ tịch đệ tử của Kim Cương Đường?

Tên kia mặt sạm lại:

- Đừng có khinh bỉ tao! Mày có biết tao tích lũy đủ công tích là sẽ được tốt nghiệp, đôi khi thành đạo sư không hả? Đây chỉ là nhiệm vụ đầu tiên của tao thôi! Mà mày biết người kia là ai không?

Hùng Binh nhún vai:

- Chịu! Mày không biết sao lại hỏi tao? Tao hỏi ai?

Thần thái lại càng thêm khinh bỉ hắn, coi hắn như một tên ngốc vậy.

Thủ vệ mém chút ngất xỉu, chỉ vào mũi Hùng Binh nửa ngày cũng chẳng biết nên nói cái gì...

...

Xe ngựa của Lâm Hàn vẫn từ từ tiến bước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh tượng trong thành, say sưa giới thiệu cho hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng. Lâm Băng không biết từ bao giờ đã chui ra khỏi thùng xe, ngồi lên cổ hắn hào hứng chỉ đông chỉ tây, miệng ngọt ngào trái một câu bố đẹp trai, phải một câu bố đẹp gái... à nhầm! Nói chung là khiến nhiều đại nam nhân đã có vợ ghen tỵ gần chết.

Ách... ta bao giờ mới có được một bé con đáng yêu như vậy đây?

Dần dần tiến đến phía nam thành, Lâm Băng chợt oa một tiếng, kinh ngạc chỉ lên trời:

- Bố đẹp trai! Ở kia là chỗ nào?

Liếc nhìn theo nàng, Lâm Hàn không khó để nhận ra nàng đang chỉ tới tòa lâu đài tráng lệ cao vυ't trời xanh của Pháp viện! Còn nhớ, lần đầu tiên tới thành Cửu Long, chính hắn cũng đã bị tòa kiến trúc này kinh ngạc một phen.

- Chỗ đó á hả! Đó là lâu đài của phù thủy, chuyên môn chế độc dược rồi tẩm vào táo đưa cho Bạch Tuyết Băng nhi ăn đó!

Lâm Hàn nhe răng một cái, ra vẻ con sói dữ tợn hù dọa con gái.

Băng nhi le lưỡi một cái, bấu chặt lấy tóc Lâm Hàn khiến hắn la oai oái:

- Không đi không đi! Băng nhi sợ phù thủy!

Lâm Hàn lệ rơi đầy mặt, thầm đáng thương cho mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của mình. Con bé này mà cũng biết sợ? Rõ ràng là trả thù ta mà...

Đi thêm một đoạn, Lâm Hàn cuối cùng cũng đánh xe ngựa về đến trạch viện của Lâm gia.

Trạch viện này nằm trong khuôn viên của học viện Cửu Long, gần ngay bên Võ viện. Là một quần thể kiến trúc gồm gần một nghìn phòng ốc kiểu Trung hoa cổ điển, nhưng cũng kết hợp kỹ thuật dựng tường đá của phương Tây, nhìn qua cũng có mấy phần cứng cáp hiện đại.

Nếu tính diện tích tổng thể, khu trạch viện này ít nhất phải rộng gần 100 ha. Tức là xấp xỉ tử cấm thành kiếp trước.

Nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi! Trạch viện này thực tế là nơi cư trú cho các nhân viên ngoại vi, còn con cháu hạch tâm của Lâm gia đều ở trong một không gian khác, còn rộng lớn và sở hữu linh khí dày đặc hơn đại lục Ma Võ hàng trăm lần. Cũng là không gian mà Lâm Chấn Sơn trồng rau... à nhầm, linh dược, từng bị Lâm Hàn ăn mất một góc.

Đương nhiên, với thực lực của cha mẹ Lâm Hàn, dù Lâm Ôn có tỏa sáng đến mấy thì cũng chỉ được ở trong trạch viện này mà thôi. Còn chuyển vào không gian kia, đừng nói người khác không chịu, đến chính bọn họ cũng không chịu! Cha mẹ Lâm Hàn vẫn luôn là người muốn an phận, hơn nữa còn rất biết người biết mình.

Đến trước cổng trạch viện, lại là một tầng thủ vệ khác. Lâm Hàn xuống ngựa, nhẹ nhàng đỡ tay Tuyết Thiên Lăng xuống trong ánh mắt ngẩn ngơ dại ra của hai tên gác cổng, cứ như vậy hiên ngang tiến vào, không gặp chút ngăn cản.

Bởi hai tên gác cổng đã nhận được chứng minh thân phận của hắn. Mặc dù nhất thời không nhớ rõ hắn là ai, nhưng nhận ra hắn là đệ tử hạch tâm của Lâm gia cũng không khó.

Tiếp tục đi bộ xuyên qua tầng tầng kiến trúc, cuối cùng một nhà Lâm Hàn cũng tới trước một căn viện bình thường giống như bao căn viện khác.

Đây chính là nơi mà cha mẹ hắn sống.

Lúc này, mẹ đang thảnh thơi tưới hoa, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui mừng nhàn nhạt, tay vẫn đang bấm bấm tính toán gì đó, rồi lại như nghĩ ra cái gì, nàng đưa bình tưới cho một hầu nữ bên cạnh rồi đi vào phòng, lấy một quyển sách ra tra cứu.

Còn cha, lúc này vừa tiễn một lão đầu đi, lại chắp tay sau lưng trầm tư đi vào, ngồi xuống bàn ghi ghi chép chép gì đó. Lâm Hàn biết, hiện giờ Lâm Tuyệt đang đảm nhận việc buôn bán trong thành, thậm chí là thông thương với hơn mười vùng địa vực khác, mang lại rất nhiều tài nguyên cho Lâm gia. Việc phải vất vả tính toán từng ngày cũng là điều dễ hiểu.

Còn có một người mà Lâm Hàn không nhìn thấy, là thất trưởng lão Lâm gia, Lâm Chấn Giang, ông nội trên danh nghĩa của hắn. Có lẽ là lại trở về không gian kia tĩnh tu rồi.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhanh chóng có một gã gia đinh trẻ tuổi ra mở, cung kính nói:

- Chào công tử! Ngài cần tìm ai?

Phong thái và cách ăn mặc của hắn cũng có mấy phần cổ điển, khiến Tuyết Thiên Lăng cũng cảm thấy dễ thích nghi phần nào.

Không thể không nói, phong cách của cả Lâm gia này vẫn luôn rất truyền thống, là nơi giống với Võ Đạo Môn nhất trong thành Cửu Long này.

- Cha tôi là Lâm Tuyệt! Mẹ tôi là Dương Đan Hòa! Tên tôi là Lâm Hàn! Tôi muốn vào nhà mình thì cậu nghĩ tôi muốn tìm ai?

Lâm Hàn nhẹ nhàng cười nói.

Tên gia đinh ngẩn ra một lúc, trong đầu tràn ngập nghi hoặc. Hắn biết ông chủ bà chủ có một đứa con trai, là một thiên tài cực kỳ xuất sắc của Lâm gia và Tĩnh Ngộ Đường. Tên người đó là Lâm Ôn, còn Lâm Hàn...

Chuyện không biết, gia đinh không dám quyết bừa, chỉ có thể nói Lâm Hàn chờ một chút, sau đó chạy vào nhà bẩm báo.

...

Cộc cộc!

Lâm Tuyệt hiện tại đang tập trung kiểm kê, đã dặn trước không nên làm phiền nếu không có chuyện quan trọng. Vậy mà lúc này lại có tiếng gõ cửa, khiến hắn khá là buồn bực nói:

- Có chuyện gì vậy?

Tiếng của lão quản gia vang lên:

- Thưa lão gia! Vừa có người tới thông báo, ngoài cửa có một thanh niên dẫn theo một cô gái và một đứa bé, tự xưng Lâm Hàn muốn gặp lão gia và phu nhân! Lão biết đại thiếu gia đã hôn mê năm năm trời, vẫn tĩnh dưỡng trong không gian của Lâm gia, nhưng cũng không biết người kia là giả mạo hay là thật...

Tên gia đinh kia cũng rất thông minh, biết chuyện này mình không hiểu, cũng không gánh nổi, dứt khoát đưa lên cho cấp trên là lão quản gia giải quyết.

Phong cách này, đã rất giống văn hóa phương Tây rồi.

Tinh thần Lâm Tuyệt rung lên, vừa kích động, nhưng vẫn có chút nghi ngờ. Hít sâu một hơi, hắn mới nói với quản gia:

- Đi, dẫn ta đi gặp tên đó! Đừng nói cho phu nhân vội! Ta không muốn bà ấy hy vọng rồi thất vọng! Mấy năm nay bà ấy đã phải chịu khổ rất nhiều rồi!

- Vâng, thưa lão gia!

Quản gia cung kính đáp, đi trước dẫn đường cho Lâm Tuyệt tới gặp đứa con trai không biết là thật hay giả mạo kia.