Ngôi Sao Viễn Đông

Chương 9: Trên đỉnh Tuyết sơn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Cuồng ThấtNhiệm vụ giải cứu con tin hoàn thành xuất sắc, kì tập huấn tân sinh lần này cũng chính thức kết thúc. Màn đêm dần buông xuống, Y Na ngồi trong xe, hỏi “Có cần qua chỗ đóng quân xem chút không?”

“Cậu ta sẽ được quân y chăm sóc tốt.” Kha Lôi làm mặt lạnh trả lời.

Y Na nhún vai: “OK!”

Xì, y như mình nghĩ, bảo thủ, không chút thú vị.

Từ sau khi phạt đánh người ta, hễ nhắc tới nhóc dễ thương là mặt Boss vẫn giữ bộ dáng quái đản này, đúng là một tên biệt nữu*.

*

Biệt nữu: nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái

độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ

Trong lều, Lưu Vân Thần ngủ rất say, thậm chí còn mơ. Lúc thì mơ được về đế đô, lúc lại thấy mình đang ở đáy biển..

Một tròng mắt màu xanh, dường như có ma pháp, mang theo chút ma mị từ từ dỡ bỏ tảng đá đè ép trước ngực cậu. Trong giây phút hít thở không thông, Lưu Vân Thần đột nhiên ngồi bật dậy, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

“Nhóc sốt rồi.” Bàn tay lạnh như băng đặt lên trán, ôm cậu vào trong ngực.

“Heca phu nhân.” Lưu Vân Thần tim đập bình bịch..

“Ác mộng thôi.” Heca vỗ vỗ lưng cậu “Đừng sợ, chỉ là giấc mơ.”

Thanh âm rất ôn nhu, Lưu Vân Thần nhắm mắt lại, tâm tình từ từ bình tĩnh.

“Tôi còn nghĩ nhóc sẽ nhờ tôi giúp.” Heca đỡ cậu nằm xuống.

“Như vậy là trái quy tắc, hơn nữa Kha Lôi tướng quân cũng sẽ không cho phép.” Giọng nói của Lưu Vân Thần có chút khàn

“Con thỏ tuyết kia…”

“Để nó xổng ra khỏi kết giới là lỗi của tôi, hi vọng không gây rắc rối gì cho nhóc.”

Heca tiếc nuối xoa xoa tay.

“Đương nhiên không có.” Lưu Vân Thần lắc đầu “Hơn nữa nó còn giúp tôi.”

“Vậy là ổn rồi.” Heca nở nụ cười hòa ái, xách cổ con thỏ tuyết từ kết giới ra “Đừng lo lắng, thỏ con của nhóc không có bị thương, tôi tìm về cho nhóc đây.”

Mosete ngoan ngoãn để Heca dúi mình vào trong ngực Lưu Vân Thần.

“Hiện tại hãy nghỉ ngơi cho tốt.” Heca hôn trán cậu một cái “Ba ngày sau nhóc sẽ được lêи đỉиɦ Tuyết sơn, vinh quang này không phải tân sinh nào cũng nhận được đâu.”

Lưu Vân Thần nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, trước ngực ôm một cục bông thỏ ấm áp, cảnh trong mơ cũng ngọt ngào hơn. Đêm còn rất dài.

Tổ xuất sắc nhất tất nhiên sẽ được vài đặc quyền, Nam Minh cố ý an bài một chiếc xe đưa bọn họ lêи đỉиɦ Tuyết sơn.

Không khí trên đỉnh núi lạnh muốn đóng băng, cơ hồ thở không nổi, cánh đồng tuyết rộng lớn bị ánh sáng của trời sao phủ kín. Như cậu từng nghĩ, rất lạnh nhưng cũng rất đẹp, không xa hoa phù phiếm như đế đô mà là một vẻ đẹp nguyên thuỷ, có cảm giác như có thể tẩy rửa linh hồn.

Lưu Vân Thần tìm tảng đá đen, ngồi lên, nhìn mông lung nơi chân trời.

“Tổ viên của cậu đều ở bên kia.” Phía sau đột nhiên xuất hiện một người..

“Kha Lôi tướng quân.” Lưu Vân Thần nhanh chóng đứng dậy.

“Đang nhìn cái gì?” Kha Lôi hỏi cậu.

“Sao.” Lưu Vân Thần trả lời.

…..

Im lặng một lát, Kha Lôi lại nói: “Lần này cậu biểu hiện rất tốt.”

“Cảm ơn.”

…..

“Thế nhưng vẫn còn cách rất xa những gì tôi mong đợi.” Kha Lôi duy trì bộ mặt không cảm xúc của mình

“Tôi cần một người lính đạt chuẩn, để làm được cái này, người khác cần 4 năm, còn cậu chỉ có 3 tháng.”

Nghe cũng có chút hợp lý, Lưu Vân Thần gật đầu: “Vâng.”

Kha Lôi khó chịu, chết tiệt, vậy mà cậu ta không nói tiếp, bầu không khí gượng gạo này sẽ tiếp tục kéo dài đó!!!! (Thanh niên muốn tán trai nhưng không biết cách=]])

Lưu Vân Thần quay đầu, làm bộ như mình đang ngắm cảnh, bầu không khí căng thẳng hơn. Nói thật, không phải cậu không muốn nói mà là không biết làm cách nào nói chuyện với người đàn ông này, cho nên đành im lặng.

Một vì sao vừa lúc

xẹt qua phía chân trời.

Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại cục gạch bị mất càng lúng túng hơn.

“Tiếp tục cố gắng.” Kha Lôi quay người, nhanh chân bước xuống núi.Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm: “Tuân lệnh tướng quân.”

Dưới chân núi, Y Na đang tán gẫu với Thornton thì cửa lều bị xốc lên, Kha Lôi tiến vào.

“Nhanh như vậy?”, Nam Minh liếc đồng hồ “Còn tưởng hai người phải nói chuyện rất lâu.”

“Anh không hiểu Boss rồi.” Y Na dựa lưng vào ghế sô pha “Tôi sớm đã đoán mọi chuyện sẽ diễn ra như này.”

Kha Lôi tiện tay khui một chai rượu.

“Tôi nói rồi, nhóc dễ thương không để bụng chuyện anh đánh cậu ta đâu.” Y Na đưa ly rượu qua, mọi thứ rõ ràng như vậy, không hiểu Boss còn xoắn xuýt cái gì.

“Cậu dùng hình phạt với cậu ấy?” Thornton cau mày “Khi nào? Lý do?

“Tôi không muốn trả lời.” Kha Lôi tâm tình hiển nhiên không hề tốt.

“Đánh học viên là hành vi tuyệt đối bị cấm ở trường quân đội.” Thornton bất mãn nhắc nhở.

Kha Lôi để ly rượu lại, rời khỏi lều.

Y Na cùng Nam Minh trao đổi ánh mắt, bất đắc dĩ nhún vai.

Gió xẹt qua kẽ tay, Lưu Vân Thần nắm chặt tay lại, tựa như bắt được ánh sao.

Phía sau lại truyền tới tiếng bước chân.

“Y Na học tỷ.” Lưu Vân Thần xoay người cười cười “Tôi …., hả, chào ông.”

“Xem ra cháu đứng đây đợi người.” Đối phương chống gậy đứng cách đó không xa, là ông lão lúc làm nhiệm vụ được cậu cứu ra.

“Không phải, cháu không nghĩ rằng sẽ có người khác tới đây.” Lưu Vân Thần tiến lên đỡ lấy ông lão “Nơi này rất lạnh.”

“Không sao.” Trên người ông lão bọc một đống áo khoác thật dày “Lâu rồi ông chưa được lêи đỉиɦ Tuyết sơn, nhân cơ hội này ngắm kĩ một tý.”

“Không biết cháu nên xưng hô như nào cho phải?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Sơn Chí.” Ông lão trả lời.

Tên nghe có chút quen thuộc, Lưu Vân Thần suy nghĩ một chút sau đó giật mình nói: “Ông là Tổng chủ biên chuyên xuất bản sách ở đế đô?”

“Ừ.” Ông lão gật đầu

“Lúc nhỏ cháu có coi qua cuốn Bách khoa toàn thư do ông biên soạn.” Trong mắt Lưu Vân Thần tràn ngập hiếu kỳ. Nghe đồn ông rất hiếm

giao du với bên ngoài, tuổi ít nhất cũng gần hai trăm, là người trường thọ nhất đế quốc Viễn Đông. Có người còn nói ông có khả năng chiêm tinh, đoán trước được tương lãi.

“Lần đầu tiên có người của gia tộc Lưu Vân xuất hiện trong trường quân đội.” Sơn Chí một lời hai nghĩa nhìn cậu.

“Gia tộc của cháu gặp chút phiền toái.” Lưu Vân Thần không có ý định che giấu. Chuyện này chả phải bí mật gì, báo lớn báo nhỏ nào ở đế đô chả đăng vài bài một ngày về vấn đề này.

“Ông vưà qua bên kia, tặng các bạn nhỏ ít quà, coi như là quà cảm tạ mấy đứa đã cõng ông về.” Sơn Chí hỏi “Cháu muốn cái gì?”

“Có thể tự chọn quà sao?” Lưu Vân Thần suy nghĩ một chút “Cháu muốn hỏi chút chuyện.”

“Chuyện gì?” Sơn Chí gật đầu.

“Liên quan tới số phận gia tộc Lưu Vân.” Ngữ điệu hơi thấp thỏm.

Sơn Chí nhanh chóng trả lời: “Ông không biết.”

Lưu Vân Thần: “…”

Thế mà đồn là biết trước tương lai.

Đổi cái khác đi.” Sơn Chí kiến nghị.

“Vậy cháu muốn hỏi về biển Artie Kleine.” Lưu Vân Thần tiếp tục chờ đợi “Chuyện gì cũng được.”

Sơn Chí tiếp tục lắc đầu: “Ông cũng không biết.”

Lưu Vân Thần: “…”

“Hỏi thử cái khác xem?” Sơn Chí âm thầm dụ dỗ “Ví dụ như hỏi xem thành viên còn lại trong chuyến đi tới Artie Kleine là ai?”

“Là ai?” Lưu Vân Thần ngoài miệng phối hợp nhưng trong lòng vạn lần không muốn.

“Natasha.” Sơn Chí lần này đưa ra đáp án rất nhanh.

“Natasha?” Lưu Vân Thần đối đáp án này thật bất ngờ “Natasha ở trong pháo đài?

“Natasha và Y Na đều là trợ thủ đắc lực của Kha Lôi.” Sơn Chí giải đáp “Đến từ vùng Lam Nguyên hoang dã.”

Tên rất đẹp, là tộc người du mục duy nhất ở Viễn Đông đế quốc.

Natasha từ nhỏ đã không mấy hoà hợp với người xung quanh, không chỉ bởi thân thể gầy yếu, mắt xám, môi nhợt mà còn vì tính cách hỷ nộ thất thường.

Không ai lại đi thích một cô gái quái dị như vậy. Năm 18 tuổi, Natasha cô độc chào đón lễ trưởng thành một mình, đó cũng là ngày cô quyết định bỏ nhà đi. Mang theo chút tiền, đi tàu hoả tới sòng bạc Mạn Ninh kiếm việc làm. Cô không có yêu cầu gì cao nên được nhận vào làm chân rửa chén đĩa ở bếp. Xui cho tên bếp trưởng lúc đó không biết tốt xấu, tìm mọi thủ đoạn động tay động chân với cô, kết quả bị tẩn cho mặt mũi bầm dập, trên người xuất hiện vô số vết thương to nhỏ khác nhau.

Hắn ta nổi giận, gọi cảnh sát tới bắt Natasha nhưng bị Kha Lôi chặn lại. Sau đó, cô bị tống vào trường quân đội bí mật huấn luyện, mất có 2 năm đã thuận lợi tốt nghiệp, trở thành học viên ưu tú nhất năm đó.

“Không ngờ cô ấy lại có quá khứ dữ dội vậy.” Lưu Vân Thần thấy hơi vi diệu.

“Trong biển Artie Kleine có quá nhiều bí mật, ai có khả năng đi vào nơi đó đều là dũng sĩ.”

Sơn Chí nói “Thấy cháu vừa nãy muốn bắt ánh sao, ông có lễ vật này muốn tặng.”

Lưu Vân Thần có chút mong đợi với món quà này.

Sơn Chí vói tay vào trong ngực lục lọi nửa ngày mới móc ra được một cục gạch.

Lưu Vân Thần dùng hai tay nhận lấy, tâm tình rất phức tạp, cái này với ánh sao thì có liên hệ gì chứ???

“Hơi nặng, cháu nhờ Heca cầm giùm cũng được.” Sơn Chí vỗ vỗ bả vai cậu “Giờ ông về đây, nếu như tất cả thuận lợi sẽ may mắn bắt kịp chuyến tàu cuối cùng về đế đô.”

“Cần cháu tiễn ông đi không?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Ông có dẫn theo trợ lý.” Sơn Chí sửa khăn quàng cổ “Đêm nay là đêm thắng lợi của cháu, ráng hưởng thụ đi.”

“Cảm ơn ông.” Tuy rằng quà chỉ là một cục gạch, Lưu Vân Thần vẫn rất tôn kính dõi mắt theo, mãi đến bóng lưng đối phương biến mất, cậu mới thử triệu hoán Heca.

“Nhóc dễ thương.” Bên tai là âm thanh ngái ngủ “Hi vọng nhóc hiểu được giấc ngủ đối phụ nữ quan trọng như thế nào.”

“Xin lỗi, phu nhân.” Lưu Vân Thần xin lỗi “Tôi không biết cô đang nghỉ ngơi.”

“Có chuyện gì sao?” Heca mặc áo ngủ đứng cạnh cậu.

“Tôi mới nhận được lễ vật từ ngài Sơn Chí tiếng tăm lừng lẫy, cô có biết ông ấy…”

“Tôi đương nhiên biết lão.” Heca đánh gãy lời Lưu Vân Thần, nghi ngờ nhìn cục gạch trong tay cậu “Này là quà lão tặng nhóc?

“Đúng vậy.” Lưu Vân Thần thành thật gật đầu “Tôi muốn hỏi xem cô có biết đây là cái gì không?” Giờ nhìn kĩ lại, có khi cũng không phải cục gạch tầm thường.

“Ai mà tặng tôi cái này, tôi cầm nó đập thẳng vô mặt hắn luôn.” Heca khinh bỉ.

Lưu Vân Thần buồn rầu hỏi: “Vậy xin hỏi, tạm thời tôi có thể gửi nó lại trong kết giới không?”

“Tôi đề nghị nhóc nên quẳng luôn nó đi.” Heca kiểm tra qua một lần “Bởi vì nó đúng là cục gạch dùng để xây nhà.”

“Dù sao đây cũng là quà.” Lưu Vân Thần khó xửa “Hơn nữa còn do ngài Sơn Chí – người khai sáng cho lục địa Viễn Đông tặng.”

Heca không cam lòng mở kết giới.

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần tràn ngập áy náy, làm gì có vị phu nhân xinh đẹp nào nguyện ý vác theo bên mình một cục gạch “Lúc về trường, tôi lập tức lấy lại nó.”

“Thần!” Bạch Châu từ xa gọi cậu “Mau qua đây xem bọn mình bắt được bắt được cái gì nè!”

“Đi đi, tổ viên đang tìm nhóc.” Heca phủ kín áo ngủ “Tôi cũng phải tiếp tục ngủ.”

Một con bướm tuyết màu trắng xinh đẹp đang rung cánh, đậu trên ngón tay Mawise, nhìn qua như tinh linh từ những vì sao hạ xuống.

“Thật là đẹp.” Lưu Vân Thần xúm lại coi cho kĩ.

“Vừa nãy Sơn Chí tiên sinh đi tìm cậu sao?” Bạch Châu hỏi “Con tin chúng ta cứu ngày hôm đó là Tổng chủ biên chuyên xuất bản sách ở đế đô đó.”

“Tôi biết.” Lưu Vân Thần gật đầu “Tôi có nói chuyện với ông ấy một lát, giờ thì ổng về đế đô rồi.”

“Mỗi người chúng tôi đều được tặng một khối tinh thạch làm lễ vật.” Bạch Châu hưng phấn không gì sánh được “Là mấy viên có chứa năng lượng tinh thạch, cậu thì sao?”

“Tôi cũng nhận được.” …Một cục gạch.

Lưu Vân Thần cười cười đánh trống lảng.

“Nhìn kìa, sao băng!”

Đêm ngày càng đen, ánh sao bao phủ đỉnh Tuyết sơn, vô số bươm bướm tung cánh bay xung quanh, tựa như nơi ở của các tinh linh như trong sách.

Mawise cùng Kate dựa vào nhau, nhỏ giọng tán gẫu, bốn nam sinh ngồi bên khác, bảo vệ hai cô, thuận tiện thảo luận về sinh hoạt 4 năm nữa ở trường sẽ ra sao.

“Cậu thực sự chỉ ở lại có 3 tháng sao?” Bạch Châu hỏi Lưu Vân Thần, rất là lưu luyến.

“Ừm.” Lưu Vân Thần cười “Không sao, tới đế đô còn cơ hội gặp lại.”

“Ừ.” Bạch Châu gật đầu “Chúng ta cùng nhau thề.”

Bob cùng Lind cũng đưa tay ra, bốn người nắm tay cụng trán.

“Gặp lại ở đế đô!”