Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 47

Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Sở Du Nhiên đã ngủ được một chút rồi, sau đó không thèm nhìn Wales phản đối trực tiếp trở về trường học, cậu không có tật xấu gì, nhưng phải ở nhà làm một thai phụ chờ sinh nhất định cậu sẽ điên mất.

Người bảo vệ Sở Du Nhiên từ chỗ tối bị điều ra ngoài sáng, còn tăng thêm vài người, Sở Du Nhiên đếm đếm, ừm, sáu người đó! Còn có một người mặt như trẻ con rất dễ nhìn, thầy Hal vừa thấy đối phương liền đỏ mặt… Mấy người này không có việc gì liền ngồi xổm trên cây và nóc nhà, ai cũng đặc biệt cảnh giác, vẻ mặt đó, cho dù là con muỗi bọn họ cũng có thể tóm lại bóp chết.

Sở Du Nhiên không biết phải phun tào thế nào nữa, buổi chiều bắt đầu dạy bọn nhỏ đếm số, đếm số đối với bọn nhỏ không thể tách ngón ra được là chuyện vô cùng khó khăn, chọc cho cậu cười không nhịn được. Sở Du Nhiên hết cách rồi, quyết định tùy theo khả năng mà dạy, đành làm mấy tấm card ảnh khác nhau, Dillow thì đếm mèo đen nhỏ, Caly đếm mèo trắng nhỏ, Archer đếm đùi gà, Panda đếm gậy trúc, Jimmy đếm Dillow, Vic đếm hạt dưa, còn Miller, đứa nhỏ này đã có thể đếm từ một tới một trăm rồi, quả thực là thiên tài!

Ngồi ở một bên liền có thể nghe bọn nhỏ đếm số:

Dillow: Một em trai, hai em trai, ba em trai…

Caly: Một cục cưng, hai cục cưng, ba cục cưng…

Archer: Một cái đùi gà, một cái đùi gà, một cái đùi gà…

Jimmy: Một Dillow, hai Dillow…

Vic: Một hạt dưa, hai hạt dưa, lại thêm một hạt dưa…

Sau đó Archer và Vic bị xách đi luyện tập riêng!

Mà Quốc vương Bệ hạ bị bỏ rơi thì đặt một màn hình trước mặt, vẫn luôn quan sát Vương hậu điện hạ đang làm gì, trước mắt còn để không ít dựng phu chỉ nam*, Quốc vương Bệ hạ vì giống cái của mình, cũng rất liều mạng.

*hướng dẫn chăm sóc đàn ông mang thai =))

Hoàng thất có tin vui, Vương hậu điện hạ một phát mang thai ba đứa, tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ một buổi chiều con dân Đế Tinh đã biết Hoàng thất sắp có thêm ấu tể, ba đứa! Ba đứa! Ba đứa!

Wales cũng không keo kiệt chia sẻ sự vui mừng của mình, chính thức công bố ra bên ngoài y sắp làm phụ thân.

“Cho dù có cục cưng rồi, ta vẫn yêu em nhất.” Buổi tối hôm đó, Quốc vương Bệ hạ dưới

“áp bức” của người yêu biến thành con mèo lớn, giơ móng phát thệ.

Sở Du Nhiên ngẩn người, sau đó khóe miệng co rút, “Anh… anh sau này không được xem mấy thứ linh tinh nữa, dễ gây nhược trí lắm!”

Wales nhíu mày, nghiêm túc giải thích: “Ta không xem linh tinh, là sách rất có uy tín, tác giả là vĩ nhân đã sinh được mười mấy ấu tể đấy.”

Vĩ nhân!?

Sinh nhiều con là có thể trở thành vĩ nhân? Đây là lô-gic quái quỷ gì vậy?!

Thú nhân đều có bệnh, một loại bệnh tên là ấu tể khống*!

* Ấu tể khống: cuồng ấu tể, giống đệ khống, tỉ khống…

Sở Du Nhiên ôm cổ Wales, thành khẩn nói: “Anh yêu, mau ngủ đi, đừng nghĩ mấy cái này nữa, sách kia cũng xem ít thôi, nhìn em là được rồi, hiểu không? Còn có, cha thật kỳ quái, em gửi tin cho ổng biết mà nom ổng rất bình tĩnh.” Nói xong cậu ngáp một cái, buồn ngủ vùi bên người Wales, chỉ chốc lát liền ngủ say.

Mà hiệu trưởng Sở lúc này: Đang thấp thỏm…

Vốn không còn gì lưu luyến, chỉ có một đứa con trai khiến ông lo lắng, hiện tại nó lại có ấu tể, chuyện này trực tiếp ràng buộc bước chân ông. Buồn bực nghẹn trong lòng, cũng không dám đi gặp con trai. Ông muốn hỏi con giấu mẫu phụ đi đâu rồi, mà ông không dám nói, ông sợ Sở Du Nhiên sẽ hiểu lầm, sẽ hỏi ông sao bao năm qua không đi tìm bọn họ. Con trai vốn đã không mấy thông minh, lại nghe người ta nói mang thai sẽ ngốc ba năm, Wales cũng nói tâm tình của Sở Du Nhiên không ổn định, vậy bây giờ sẽ không phải giống như bị bệnh thiểu năng thần kinh à? Có thể nghe hiểu lời giải thích của ông sao?

(cháo: hự…=-=)

Hiệu trưởng Sở cũng lo lắng, trong ba đứa ấu tể này có đứa nào là Phượng tộc hay không? Nếu có, con trai sẽ nghĩ như thế nào?

Hiệu trưởng Sở ngồi trên mái nhà cao cao mặc gió thổi, cứ phiền muộn như vậy một đêm.

Sở Du Nhiên cố ý chưa cho hiệu trưởng Sở biết có một giống đực Phượng điểu, một đêm này nhảy mũi liên tục, cứ cảm thấy có người ở sau lưng mắng cậu.

————

Sáng ngày hôm sau, lúc người một nhà đang ăn cơm Sở Du Nhiên vẫn nhắc tới Sở Hồng Vũ, “Hôm qua không biết ông ấy làm gì nữa, hơn nửa đêm mới nhắn lại, buổi trưa em đi gặp ông ấy một chút.”

Wales gật gật đầu, “Buổi trưa ta đi đón em.”

“Em cũng không đến trường, anh đón e làm gì?” Sở Du Nhiên lại gắp một cái bánh lúa mạch vòng lên, đã ăn sáu cái rồi. Wales lập tức để một quả trứng chiên vào đĩa nhỏ trước người cậu, Dillow thì thêm một miếng thịt rán, hai chú cháu nhìn nhau: Vẻ mặt ghét bỏ →_→ Bình thường khi gây sự Dillow luôn không giữ được bình tĩnh, thằng nhóc bĩu môi, dùng một loại giọng điệu đắc ý nói: “Ta có ba em trai, ngươi không có.”

Wales dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngớ ngẩn mà nhìn cháu trai, người bình thường sẽ không để ý loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của trẻ con này, Wales cũng sẽ mặc kệ người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng đáng tiếc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ y chính là thằng cháu ngu xuẩn. Sở Du Nhiên chỉ lo ăn mà không ngăn cản, liền thấy Wales gắp miếng thịt trong đĩa của cậu ăn mất, sắc mặt không thay đổi, vẫn rất bình tĩnh, “Ăn ít cái này thôi, ăn nhiều quá sẽ dốt đi đấy.”

Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, lại nhìn sang Dillow, tức giận đến lông đuôi xù lên, ông chú ngu xuẩn kia dám ghét bỏ nó dốt nát? Nó không ghét bỏ y làm giảm chỉ số thông minh của đám em trai đã là Thần Thú ban ân rồi đó!

Mắt thấy hai chú cháu mới sáng sớm đã muốn đại nghĩa diệt thân, chơi trò hiện trường gϊếŧ người, Sở Du Nhiên đi lên kéo lấy Dillow, xoa cổ vuốt lông: “Dillow nhà ta sắp làm anh trai rồi, sau này là anh lớn (đại hài tử), sẽ ngày càng tuyệt vời.”

Dillow được vuốt lông, rầm rì một tiếng, cũng không tiếp tục tranh luận cùng Wales nữa, khóe miệng Wales cong lên, vung đũa lên, một miếng cải xanh trực tiếp trét lên mặt báo nhỏ, khẽ cười nói: “Đần!” Ngay câu đầu tiên đã bị vuốt lông rồi, không phải đần độn thì là gì?

Dillow ╰_╯╬

“Ngươi muốn đánh nhau hả? Có phải muốn đánh nhau không?!”

Sở Du Nhiên: “…” Cảm thấy mệt mỏi, sắp tới còn thêm ba đứa nữa thật sự có thể sống được sao? Cái tính cách kia sẽ không di truyền chứ?

Sở Du Nhiên trong bụng oán thầm kiếm lời ăn no một bữa, sau đó không thể không tới trường học.

Dillow rốt cục chính thức thăng cấp làm anh trai, tên nhóc hiện giờ cảm giác bước chân đi khí thế hơn hẳn, nhìn ai cũng trưng cái mặt miệt thị —— Dillow điện hạ giờ đã là anh trai rồi đó, các ngươi có được thế không?

Rất là không phục, lời vừa ra khỏi miệng liền bị tổ hợp “xúi bẩy gây chuyện” ở đằng sau át lại: “Em trai chúng ta là tam bào thai, ngươi có được thế không?” Từ Dillow, biến thành chúng, ta! Caly cùng Archer giữ vững tinh thần anh em của mình, rất không khách khí.

Đối phương trực tiếp câm miệng, không được vậy!

Mấy năm qua không có ấu tể tam bào thai được sinh ra, suy nghĩ hồi lâu cũng không lấy nổi ví dụ, kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hình thể ba đứa nhóc, liền bỏ qua. Hình thể của ba đứa bây giờ còn lớn hơn cả nhóm sư hổ lớp bên, đi đến đâu cũng vô cùng uy phong. Bởi vì so với lứa cùng tuổi bọn nhỏ trưởng thành nhanh hơn, hơn nữa tất cả đã thức tỉnh dị năng, ba đứa nhỏ cũng có chút kiêu ngạo. Ghét bỏ rầm rì một tiếng, tất cả đều là mặt vương giả miệt thị.

Sở Du Nhiên híp mắt, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không được, cần phải tìm người thu thập đám nhóc kia, đem sự kiêu ngạo mới nảy kia trấn áp xuống.

Buổi trưa, Wales quả nhiên đã tới, tự mình mang theo bữa trưa, còn đón Sở Du Nhiên cùng tới phòng hiệu trưởng ăn cơm. Trên đường Sở Du Nhiên còn nhắc tới chuyện chèn ép học sinh của mình, Wales nghe vậy vẻ mặt đặc biệt phức tạp, tay đặt lên đầu Sở Du Nhiên, không biết là dùng ngữ khí đang khen hay cảm khái nói: “Hai người quả nhiên là cha con ruột!”

Sở Du Nhiên cảm thấy lượng thông tin trong câu này rất lớn, nhất thời hứng thú, “Có phải khi bé anh cũng bị chèn ép như vậy không?”

Wales mặt lạnh, sờ bụng Sở Du Nhiên, “Trước mặt con, chừa chút mặt mũi cho ta.”

Sở Du Nhiên: “Phì!”

Sở Du Nhiên chèn ép học sinh của mình là muốn cho bọn nhỏ trưởng thành tốt hơn, Sở hiệu trưởng chèn ép học sinh của mình là vì không có việc gì kiếm chuyện để làm, dằn vặt Wales vì cảm thấy thú vị. Ấu tể Hoàng thất, thân thể cường tráng, phải chịu dày vò! Chỉ có điều lúc Wales 10 tuổi, Sở Hồng Vũ ra ngoài làm nhiệm vụ, trở về liền thay đổi. Sau đó Wales mới biết, người đàn ông hoa tâm kia bị đá, bị thất tình.

Sở Du Nhiên cũng không biết tâm tư người bên cạnh bay xa như vậy, cậu suy nghĩ trạng thái bây giờ của Dillow một chút, mặt mày mỉm cười, “Nghe đâu ấu tể thức tỉnh dị năng sớm sẽ biến thành hình người sớm hơn ấu tể bình thường cũng, anh nói xem bọn Dillow lúc nào sẽ biến thành shota được nhỉ?”

“Shota?” Quốc vương Bệ hạ có chút xa lạ với từ này.

“Chính là bé trai vô cùng đáng yêu đó.”

“Từ trái nghĩa của nó là gì?”

“Nhóc xấu xí? Em không biết nữa.”

“Ngốc.”



Hai người vừa nói vừa cười đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Sở Du Nhiên được Wales nắm tay, mang ý cười thỏa mãn trên mặt, biểu tình kia, ai thấy đều có thể nhìn ra cậu rất hạnh phúc. Sở Hồng Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của con trai, không biết làm sao, chuyện đang giấu trong lòng kia, cứ có cảm giác không thể chặn lại được.

Sở Du Nhiên dọn đồ ăn ra xong, nhìn vẻ mặt thâm trầm của Sở Hồng Vũ, Sở Du Nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đưa cho Sở Hồng Vũ một đôi đũa, nói nghiêm túc: “Cha à, hai ngày nay người ăn phải cái gì rồi à? Người không thích hợp với vẻ mặt nghiêm chỉnh đó đâu, thật đấy.”

Tay cầm đũa của Sở Hồng Vũ run run, nhìn thằng con thiểu năng mà thấy vô cùng mệt mỏi, ánh mắt rơi xuống cái bụng của cậu, Sở Hồng Vũ nghiêm túc thở dài, “Trí thông minh của bọn nhỏ, không được giống con mới tốt.”

Sở Du Nhiên ha ha hai tiếng, cúi đầu chuyên tâm gặm xương sườn, đối với chuyện bị coi là thiểu năng cũng không muốn nghĩ cách giải thích gì nữa. Nhìn thằng con một mình ăn hết nửa số đồ ăn, Sở Hồng Vũ có chút đau dạ dày, hoàn toàn không nhìn ra thân thể nhỏ bé của con trai mình sao có thể chứa được nhiều đồ ăn như vậy. Sở Du Nhiên đưa bát canh đẩy về phía Wales, “Nóng quá, làm nguội một chút.”

Wales mặt không đổi sắc vận chuyển dị năng hệ “băng”, khiến canh nóng nguội vừa đủ, đưa tới, nhìn Sở Du Nhiên uống cạn bát canh cuối cùng, lau miệng, thỏa mãn nheo mắt muốn ngủ, y cũng nhếch miệng lên, tâm tình rất tốt sờ bụng Sở Du Nhiên.

Rất hiển nhiên, Quốc vương Bệ hạ không phải lần đầu tiên bị sai khiến, hơn nữa còn rất tình nguyện bị sai khiến.

Sở hiệu trưởng khinh bỉ học sinh của mình: Thê nô!

Sở hiệu trưởng tiếp đó khinh bỉ con trai: Sâu lười!

Mắt thấy Sở Du Nhiên ăn no liền muốn ngủ, Sở Hồng Vũ có chút nhịn không nổi, dưới ánh mắt mang theo một phần ý cười của Wales rốt cục mở miệng, “Con trai ngốc, hỏi con chút chuyện nè.”

Sở Du Nhiên nhíu mày, muốn hỏi chuyện cậu sao lại kêu cậu ngốc hả?

Sở Hồng Vũ căn bản không nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Sở Du Nhiên, hoặc là nói, hắn căn bản không dám nhìn. Tự mình cầm lấy một bình rượu trên kệ, Sở hiệu trưởng cầm một cái cốc trên bàn, rót cho mình một ly, ngón tay giấu phía dưới bình rượu bởi vì dùng sức có chút quá mà trắng bệch, “Con à, con sắp làm cha mẹ rồi, cảm thấy thế nào?”

“Ha?” Sở Du Nhiên ngay sau đó liền bị chọc cười, “Rất tốt ạ, có thể ăn nhiều hơn trước, được ngủ nhiều hơn trước, sinh hoạt không thể tốt đẹp hơn.” Sở Du Nhiên trả lời vô cùng thành thực, không chút suy nghĩ nhiều, cũng không kéo dài đề tài, nói mẫu phu của mình gì gì đó, quả thực đáp lại câu nói kia của ngài hiệu trưởng—— Con trai ngốc!

Sở hiệu trưởng run tay, lần này không phải vì căng thẳng, mà là vì tức giận, thằng con đầu óc chậm chạp này!

Wales đột nhiên đưa tay, xoa đầu Sở Du Nhiên một cái, bởi vì y vừa thấy ý cười xấu xa sâu trong đáy mắt của quả bóng lông này, y liền không nhịn được ngứa tay —— Nhóc con nghịch ngợm.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dillow: “Một em trai, hai em trai, ba em trai, lại một em trai, hai em trai, ba em trai, lại một em trai nữa…”

Sở Du Nhiên: “… Dillow cũng ra ngoài tự luyện đi!”

———— Dillow đen sì mang theo một dãy em trai chạy nhanh qua————