Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 3: Chọc người tức chết không đền mạng

“Tiện nhân.” Liễu Diệu Linh nổi giận mắng, vận nội lực, vung trường tiên lên công kích Dạ Hi.

Dạ Hi đồng loạt bắt được roi của Liễu Diệu Linh, kéo nhẹ, roi da vốn dĩ đang nằm trong tay Liễu Diệu Linh ngay sau đó đã nằm trong tay Dạ Hi.

“Liễu Diệu Linh, nếu bổn vương phi chết, ai giúp ngươi chữa trị tính khắc phu này của ngươi, giúp ngươi tìm được lang quân như ý gả ra ngoài, ngươi nói thử xem.” Dạ Hi vung trường tiên trong tay lên.

Mà trường tiên với góc độ kỳ lạ trói chặt Liễu Diệu Linh, cánh tay Dạ Hi vung lên rất nhanh, nháy mắt, Liễu Diệu Linh tựa như trái bóng cao su lắc lư trên không trung.

Một hồi đυ.ng vào cây cột bên này, một hồi va vào gánh hàng rong bên kia, tình trạng thật sự vô cùng thê thảm. Mọi người lo lắng, Liễu tiểu thư bị đánh tới đánh lui như vậy, còn có thể sống sao?

Đột nhiên, lực đạo trong tay Dạ Hi buông lỏng, Liễu Diệu Linh bị quăng tựa như đường cong Pa-ra-bon, lúc rơi xuống đất, còn lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Mà trong không khí dường như vẫn còn nghe thấy tiếng la hét tê tâm liệt phế của Liễu Diệu Linh.

Vẻ mặt của mọi người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, đây thật sự là tiểu thư phế vật lại háo sắc trong truyền thuyết của phủ tướng quân ư, sao bọn họ lại cảm thấy người này đã trở thành một người khác, lại còn trở nên rất vô sỉ nữa.

“A, Liễu đại tiểu thư, thật ngượng ngùng, lâu lắm không giúp người khác chỉnh dung, quên mất lực đạo. Ta thật sự không cố tình chỉnh khuôn mặt của ngươi thành cái bánh bao, toàn thân sưng phù đâu.” Dạ Hi vô tội nói.

Nghe vậy, Liễu Diệu Linh thiếu chút nữa xỉu vì tức, cơ thể run rẩy chỉ vào Dạ Hi, muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng mỗi lần mở miệng đều là một hơi tuôn ra một ngụm máu tươi.

Nha hoàn của Liễu Diệu Linh thấy tiểu thư của mình bị đánh thành như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, các nàng cũng không dám tiến lên đỡ tiểu thư, các nàng cũng không muốn bị chỉnh dung đâu.

“Mang theo tiểu thư của các ngươi rồi cút… ” Biểu tình trên mặt Dạ Hi thay đổi, thật sự khuôn mặt của Liễu Diệu Linh quá chướng mắt, nàng sợ sẽ làm mình ăn không ngon.

Hai tiểu nha hoàn nghe vậy, run rẩy đỡ tiểu thư của mình về phủ.

Xa xa, bên trong gian phòng trang nhã ở Tụ Hiền các, Vân Thanh Phong vỗ bàn cười to: “Ha ha ha… Dạ Hi này thật sự rất thú vị, sao nàng ấy lại có thể vô sỉ như vậy chứ. Mặc, huynh đi đâu nhặt được người như vậy hả, ha ha ha… ”

“Rất buồn cười.” Khóe miệng Quân Mặc Hiên thoáng hiện lên một nụ cười tà ác. Giờ phút này hắn, nơi nào còn có nửa phần ngu dại.

Thấy thế, tiếng cười của Vân Thanh Phong lập tức im bặt ngừng lại, vẻ mặt lấy lòng nói: “Không buồn cười, tuyệt không buồn cười, Hiên vương phi thật đáng yêu, tuyệt không vô sỉ.”

“Hừ.” Quân Mặc Hiên hừ lạnh vài tiếng, xoay người, tiếp tục nhìn khả nhân nhi ở dưới lầu kia. Trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, tới cùng hắn có nên tin tưởng Dạ Hi hay không đây?

Nhìn Dạ Hi đang đi tới Tụ Hiền các, khóe miệng Quân Mặc Hiên dương lên một chút ý cười, xem ra đêm nay phải tiếp tục thăm dò tiểu nương tử của hắn rồi.

Dạ Hi đi vào Tụ Hiền các, tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống. Nhưng khi nàng đang dùng cơm thì một hắc y nam tử xông vào.

Dạ Hi nhíu mày, người đến là Liễu Tông Ngọc cháu ruột của Liễu thừa tướng, Binh Bộ Thị Lang đương nhiệm, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

“Dạ Hi, ngươi dựa vào cái gì mà đánh muội muội ta.” Vẻ mặt Liễu Tông Ngọc tức giận nói, trở về nhìn tình trạng bi thảm của Liễu Diệu Linh, Liễu Tông Ngọc liền cảm thấy tức giận.

“Nàng ta có vẻ muốn ăn đòn, cho nên ta động thủ.” Dạ Hi lạnh nhạt nói, khi nào thì vua bóng tối như nàng muốn đánh một người lại cần có lí do.

“Ngươi… ” Liễu Tông Ngọc ngoan độc liếc nhìn Dạ Hi một cái, lạnh lùng nói: “Theo như ngươi nói, vậy bản thiếu gia cũng cảm thấy ngươi rất muốn ăn đòn, có phải ta cũng nên động thủ đánh ngươi hay không?”

Liễu Tông Ngọc rét lạnh nhìn Dạ Hi, người này không hề có tí nội lực nào, vẫn là đồ bỏ đi như trước, vì sao lại có thể đánh tiểu muội thành bộ dạng thế kia.

“À… thì ra ngươi muốn bị đánh sao! Nhưng mà, ngươi phải đợi bổn vương phi ăn xong bữa sáng rồi nói tiếp.” Khóe miệng Dạ Hi hiện lên ý cười, chậm rãi ăn bữa sáng.

Không thể không biết chính mình nói những lời này, có bao nhiêu muốn ăn đòn.

Mọi người im lặng, nàng có cần nói những lời ác độc như vậy hay không, người ta tới cửa trả thù lại bị ngươi nói thành tới cửa tìm đánh, đây là hai khái niệm khác nhau. Người trước là huyết khí sôi trào, người sau thì bị coi thường.

Liễu Tông Ngọc tức giận, đầu nàng ta bị cửa kẹp sao, hắn đường đường là Binh Bộ Thị Lang, người trẻ tuổi xuất sắc ở Thiên Thần, nàng ta lại dám lớn tiếng không biết ngượng như thế.

Vì vậy, Liễu Tông Ngọc nâng trường kiếm trong tay lên, rồi hướng tới Dạ Hi tập kích.

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào trán Dạ Hi, bốn phía truyền tới từng trận âm thanh tiếc hận, sợ là Dạ Hi phải chết ở chỗ này rồi. Ví như nàng chết đi, ái tử mà hoàng đế yêu thích kia có tìm Liễu Thị Lang gây phiền toái hay không. Nhưng mà, hoàng thượng cưng chiều vương gia ngốc là một chuyện, điều đó không có nghĩa là người phải trông nom luôn cả vương phi háo sắc của vương gia.

Đó cũng là lí do, Liễu Tông Ngọc dám không kiêng nể gì mà tìm Dạ Hi gây phiền toái, hắn chính là đoán chắc hoàng thượng sẽ không trông nom một người háo sắc, mà e rằng Dạ đại tướng quân còn phải cảm tạ hắn thay phủ tướng quân giải quyết một đại sỉ nhục nữa kìa.

Tuy nhiên, khi mọi người ở đây đều cho rằng Dạ Hi chết chắc rồi, kỳ tích đã xảy ra. Chỉ thấy lúc trường kiếm kia sắp lại gần mi tâm Dạ Hi, thì đôi đũa trong tay nàng vững vàng kẹp lấy trường kiếm.

“Ta đã nói với ngươi, chờ bổn vương phi ăn bữa sáng xong rồi tính, thiệt tình, chưa từng thấy người nào bị đánh mà lại hăng hái như vậy. Ai, ngươi đã muốn bị đánh như vậy, bổn vương phi sẽ thành toàn cho ngươi, chỉ có điều, bổn vương phi động thủ, cái giá phải trả là rất đắt. Như vậy đi, giảm giá cho ngươi một cái tám phần trăm, thu ngươi một ngàn lượng.” Dạ Hi lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Nói xong, tăng thêm lực đạo trong tay, chiếc đũa đang giữ trường kiếm kịch liệt lay động.

Thấy vậy, Liễu Tông Ngọc muốn rút trường kiếm về, nhưng khiến cho hắn ta ngạc nhiên đó là, bất luận hắn dùng sức bao nhiêu, vẫn không thể rút kiếm về. Nhất thời, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, chẳng lẽ, Dạ Hi có nội lực ở trên hắn, không thể nào, vừa rồi rõ ràng hắn đã kiểm tra qua nàng ta không hề có tí nội lực nào.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng Dạ Hi, một chút cũng không thấy được người bị kìm kẹp là nội gia cao thủ cầm trường kiếm, ngược lại làm cho người ta cảm thấy được lúc này Dạ Hi đang kẹp một cây rau cải xanh.

Sắc mặt Liễu Tông Ngọc càng ngày càng khó coi, trong mắt càng ngày càng không cam lòng, thế nào cũng không thể tưởng được hắn ta là một kỳ tài võ học vậy mà đấu không lại một phế vật không có nội lực.

Dạ Hi nhìn thấy biểu tình không tin trong mắt Liễu Tông Ngọc, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, cho rằng nàng không có nội lực, thì có thể mặc cho người khi dễ? Hắn ta cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.

Đối với Dạ Hi nàng, cho dù không có nội lực, nàng vẫn còn giỏi hơn tất cả mọi người trên thế giới này, không phải nàng cuồng vọng, mà là nàng có đủ khả năng cuồng vọng.

Trời sinh dị năng, lại có khả năng hiểu tiếng động vật, thử hỏi trên thế giới này còn có ai dám chống đối với nàng. Chẳng qua nguyên nhân do cái thân thể này mà những thứ năng lực đó đã bị áp chế, nhưng nàng tin tưởng, những điều này chỉ là tạm thời. Cho dù thật sự bị áp chế vĩnh viễn, dựa vào thực lực hiện tại của nàng cũng không có ai đủ khả năng làm dao động nàng nửa phần.

"Rắc" Âm thanh trường kiếm bị bẻ gãy vang lên. Dạ Hi chỉ dùng hai chiếc đũa gỗ thì đã bẻ gãy được trường kiếm của Liễu Tông Ngọc.

Thấy thế, một đám trừng to mắt nhìn Dạ Hi, đây cũng quá con mẹ nó thật biếи ŧɦái. Một người không hề có nội lực thế nhưng chỉ dùng hai chiếc đũa đã làm gãy một cây trường kiếm. Năng lực này thật đúng là không phải cường hãn bình thường.