Lang Kha làm thành chủ năm năm ở quần đảo Bích Ba, sự vụ trong thành tất cả đều đã xử lý gọn gàng, sạch sẽ, sau khi hắn đi, đương nhiên là cũng phải thu xếp cho ổn thỏa, cũng phải giao lại một số thứ cho quản sự nơi này, ví dụ như một số nguyên tắc ứng đối cụ thể, miễn cho thành chủ vừa tới quần đảo Bích Ba tiếp quản đã gây ra sai phạm.
Sau khi Lang Kha đi, năm ngày sau, thành chủ tiếp theo sẽ tới đây nhậm chức, may mà khoảng cách thời gian ngắn, không có thành chủ cai quản cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ trong thành còn có vài trưởng lão đã ngoài Hóa Thần kỳ đóng quân, lực uy hϊếp này không phải là lớn bình thường.
Mọi người ra khỏi cửa thành, Lang Kha vung tay lên, một luồng sáng trắng bắn thẳng tới chân trời, nhất thời, trên đầu mọi người xuất hiện một bóng đen cực lớn, nhìn kỹ, hóa ra thứ mà Lang Kha gọi tới là một pháp bảo phi hành.
Phi hành pháp bảo này do đại sư huynh của Lang Kha, cũng chính là tông chủ Tất Vân tông đưa cho hắn, là bảo khí trung phẩm tên Phi Vân Chu, không chỉ có phẩm chất cao, cấp bậc phòng ngự cao, mà còn xa hoa vô cùng, các loại vật trang trí trong ngoài thuyền làm cho chiếc Phi Vân Chu này trở nên vô cùng rực rỡ, có thể thấy được sự yêu chiều của tông chủ Tất Vân tông đối với Lang Kha.
Cung Tiểu Trúc nhìn chiếc pháp bảo phi hành này, hơi há to miệng, bị sự rực rỡ long lanh quanh thân nó làm cho chói mù mắt, cảm giác chiếc Phi Vân Chu này quả là soái, quả là khốc huyễn không gì bằng có được không!
Có điều lại nói không phải là họ cũng không có, hắn mơ hồ nhớ rằng trong trữ vật giới của hắn và Vân Túc cũng có mấy chiếc, cũng không biết phẩm chất ra sao, bởi hắn và Vân đại ca đều cảm thấy dùng quá mức khoe khoang, vậy cũng không tốt lắm, thế nên chưa từng dùng, lúc gấp rút lên đường đều ngồi trên người Mặc Hoa, sử dụng pháp bảo phi hành gấp rút lên đường không tốn linh lực thì cũng tốn linh thạch, thật lãng phí! Còn không bằng để Mặc Hoa chở họ, bảo vệ môi trường!
Đương nhiên, chỉ có cá nhân Cung Tiểu Trúc nghĩ vậy, chẳng qua Vân Túc sao có thể phản đối đề nghị của hắn! Mặc Hoa thì lại càng không dám, chủ nhân luôn nghe lời Cung Tiểu Trúc răm rắp, một linh sủng như hắn có phản đối cũng vô dụng.
Lang Kha ý cười không ngớt mời họ lên Phi Vân Chu, sau đó vung tay lên, mấy viên linh thạch trung phẩm bay tới bốn phương tám hướng trong Phi Vân Chu, khớp vào từng khe chứa trong thuyền, Lang Kha bấm vài thủ quyết với pháp bảo liền thấy Phi Vân Chu bay thẳng theo một hướng đã định, mà đương nhiên hướng Phi Vân Chu bay chính là đường tới Tất Vân tông.
Cung Tiểu Trúc nhìn phong cảnh bên ngoài trôi qua cực nhanh, hoa cả mắt, bởi vậy có thể thấy được chiếc thuyền này có tốc độ cực nhanh, cũng không kém tàu hỏa cao tốc ở hiện đại bao nhiêu, hơn nữa còn rất êm, không có bất cứ cảm giác xóc nảy gì cả, ngồi thuyền mà như đi trên đất bằng, cũng không biết mấy người thường xuyên bị say tàu, say xe, say máy bay ngồi lên pháp bảo này có bị chóng mặt không nữa.
…
“Lang huynh, ngừng một chút! Tình huống phía trước có điểm lạ.”
Dọc theo đường đi, Vân Túc vẫn luôn thả thần thức ra chú ý tới tình huống bốn phía, ngay vừa rồi, đột nhiên y phát hiện ra phía trước mắt truyền tới dao động của một cỗ linh lực rất mỏng manh, cỗ linh lực kia tuy rằng cực mỏng nhưng lại lướt nhanh qua, thời gian chỉ ngắn ngủi khoảng một giây, nhưng tình huống thế này tuyệt không tầm thường, phải nói nếu phía trước có tu sĩ đi ngang qua, họ hẳn đã sớm phát hiện ra, cũng không nên đột ngột biến mất như vậy mới phải, mà cỗ linh lực kia trước đó luôn cố ẩn đi, bây giờ lại không cẩn thận mà bị lộ ra.
Nghe thấy lời của Vân Túc, Lang Kha lập tức ngừng Phi Vân Chu lại, sau đó vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa hỏi, “Vân huynh, sao vậy?” Có mai phục hay là bảo vật xuất thế? Có điều thấy Vân Túc nhíu mày, hắn chỉ hơi suy tư một chút là có thể đoán ra hẳn là có người muốn tới gây phiền toái.
Vân Túc không ngừng mở rộng thần thức dò xét, phạm vi từ mấy chục trượng tăng lên thành năm km xung quanh, một lát sau, y mới nói, “Phía trước không xa có Khốn Sát trận cao cấp.”
“Hả? Lại có người muốn mạng của chúng ta? Hừ! Ta thật muốn xem xem là người phương nào quấy phá trước mặt, dám chắn đường đệ tử Tất Vân tông ta, thật đúng là không để Tất Vân tông vào mắt.” Lang kha nghe lời Vân Túc nói, sắc mặt hơi biến, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng sắc bén.
Không ngờ lại dám bố trí Khốn Sát trận, đây thực sự là không nghĩ tới chuyện để lại mạng cho họ, phải biết, chỉ cần Khốn Sát trận vừa mở ra, không cần biết bên trong nhốt người nào, chỉ cần tu vi không đủ, sẽ bị trận pháp bài trừ. Mà Khốn Sát trận cao cấp càng khủng bố, chỉ cần tu vi chưa tới Xuất Khiếu kỳ, chắc chắn không có cơ hội sống sót trở ra, uy lực mạnh hơn Khốn Sát trận trong tay Cung Tiểu Trúc lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Vẫn may là Vân Túc có cảnh giác, nếu không họ chỉ sợ không biết có bao nhiêu phần thắng có thể thoát thân ra khỏi nơi này, đã sớm bay vào Khốn Sát trận kia.
“Dám hỏi người nào phía trước cản đường bọn tại hạ, xin hãy hiện thân ra.” Lang Kha bước lên đầu thuyền Phi Vân Chu, cao giọng hô to, lời nói được rót linh lực vào, giọng nói kích động hùng hồn, quanh quẩn giữa đất trời, mang theo lực chấn nhϊếp chưa từng thấy.
Lang Kha vừa dứt lời, phía trước vốn yên tĩnh một mảnh, trong không trung không một bóng người dần chậm rãi hiện ra năm người, năm người này ai cũng mặc áo choàng thuần một màu đen, một thân áo choàng bao trùm từ đầu tới chân năm người, không chỉ mặt của họ nhìn không rõ mà thậm chí ngay cả thân hình cũng không có gì khác nhau, năm người béo gầy cao thấp y hệt nhau.
Năm người này trước đó ẩn giấu trong trận pháp không bị người phát hiện ra, không biết là ai đó trong số những người này làm lộ ra khí tức, nếu không bọn Vân Túc đã sớm trở thành cá trong chậu.
Năm người này vừa xuất hiện, thần sắc Cung Tiểu Trúc hiện lên vẻ kinh ngạc, Vân Túc vẫn không biến sắc mặt như trước, tựa như căn bản không đặt mấy người này vào mắt, Lang Kha nhíu mày càng chặt, bởi thực lực năm người này đều không hề kém, trong đó có ba người Kim Đan trung kỳ, hai người Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa từ đầu tới cuối chưa nói một câu đã động thủ, xem ra muốn tuyệt đường sống của họ.
Lang Kha bình thường tuy là người sảng khoái hào phóng, rất có phong phạm quân tử nhưng cũng không thích loại người ăn trộm lén lút này, nhất là loại chuyện gϊếŧ người đoạt bảo lại càng ghét. Trước kia hắn chỉ cần nghe thấy ở nơi nào có loại chuyện này xảy ra, chắc chắn sẽ chạy tới làm điều chính nghĩa, kẻ muốn hại tính mạng của người khác sẽ bị hắn diệt trừ ngay lập tức, nếu chỉ đơn thuần đoạt bảo, chưa gϊếŧ người, tuy rằng cũng giải quyết, nhưng sẽ ân cần dạy bảo, hướng thiện, cũng không làm tổn thương tới tính mạng kẻ này.
Chỉ là hành vi của những người trước mặt này quả thực làm người ta căm tức, vừa tới đã muốn lấy mạng người, thật làm người ta khó chịu, làm người ta bực mình. Phải biết, chiếc Phi Vân Chu của Lang Kha này là trước kia được đại sư huynh hắn coi như pháp bảo phi hành trân quý, bởi phẩm chất cao, bề ngoài hoa lệ, hơn nữa chủ nhân trước kia của nó rất có danh tiếng trong giới tu chân, thế nên pháp bảo trên người chủ nhân trước này, tu sĩ đại lục Huyền Thiên đã nghe nhiều tới thuộc.
Thế nên, chỉ cần là tu sĩ không vô tri, đều biết Phi Vân Chu trước đây là bảo vật của tông chủ Tất Vân tông, bây giờ được hắn ban cho Lang Kha, người ngoài chỉ cần nhìn thấy Phi Vân Chu, sẽ nghĩ tới ngay Tất Vân tông và đương kim tông chủ Tất Vân tông, hơn nữa cho dù có không biết Phi Vân Chu là đồ của Tất Vân tông, nhìn trên thân Phi Vân Chu có khắc hai chữ lớn “Phi Vân” chói lọi, chẳng lẽ mấy người này đều mù mắt hết rồi?
Chẳng qua nghĩ cũng biết không có khả năng này, khả năng duy nhất chính là mấy người này muốn tới tìm chết, được thôi! Cho dù họ có thể nhốt bọn Lang Kha lại, thì cũng đừng quên, sau lưng Lang Kha còn có toàn bộ Tất Vân tông làm chỗ dựa.
Có điều cũng còn một khả năng nữa, chẳng qua Lang Kha tuyệt không nghĩ tới, đó chính là bọn người này là đệ tử của Kiếm Tiên môn, hơn nữa tới để ám sát bọn Vân Túc và Cung Tiểu Trúc.
Về phần vì sao lại không sợ đắc tội Tất Vân tông, thì lại không biết được.
Năm tên tu sĩ áo đen kia liên thủ dùng pháp thuật tấn công vào tầng phòng hộ của Phi Vân Chu, nhưng tầng phòng hộ kia chỉ gợn lên một hồi dao động mỏng manh, cũng không bị công phá.
Nhưng, dù cho có ở trong tầng phòng hộ, bọn Vân Túc cũng có thể cảm nhận được pháp thuật mà năm tên tu sĩ áo đen kia thi triển, uy lực mạnh tới mức nào, mà tầng phòng hộ lại không bị sứt mẻ dù chỉ một chút, có thể thấy được lực phòng ngự của Phi Vân Chu cường hãn tới mức nào.
Có điều, chỉ cần Vân Túc và Lang Kha không ra tay, thì tầng phòng hộ kia thế nào cũng sẽ có một thời điểm bị công phá, thế nên, phương pháp giải quyết một là Vân Túc và Lang Kha liên thủ gϊếŧ chết năm tên tu sĩ này, hai là chờ người Tất Vân tông tới cứu viện.
Là thiên chi kiêu tử tuổi trẻ, Lang Kha và Vân Túc đều có ngạo khí trong mình, đương nhiên sẽ không làm rùa đen rụt cổ chờ người khác tới cứu viện, vì thế Vân Túc và Lang Kha liếc nhìn nhau, sau đó dặn Cung Tiểu Trúc một câu “Ở yên trong thuyền đừng ra ngoài.” rồi cùng nhau đấu với năm người kia.
Tác giả có lời muốn nói: tui vội đi xem Đông Phương Bất Bại, không gõ đủ ba nghìn chữ, xin hãy tha thứ cho tui đi mà! Tui không phải là cố ý, chỉ là không chống lại được sự dụ hoặc của Đông Phương Bất Bại ~~~~~~~~
Tác giả ngốc gần đây lỡ thích Đông Phương Bất Bại rồi phải làm sao đây? Các phiên bản đồng nhân cũng cảm thấy rất có hứng thú! o(n_n)o~