Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 10: Một màn hòa nhau

Editor: August97

Đi thẳng trở về vương phủ, Vãn Thanh biết Phong Huyền Dịch theo phía sau cũng không quay đầu lại, cũng chẳng đáp lời hắn. Trong lòng Phong Huyền Dịch có phần xấu hổ, ngượng ngùng gọi Vãn Thanh.

Mắt thấy bóng dáng phía trước nhanh chóng tiến vào vương phủ, Phong Huyền Dịch mới thở dài, dù sao cũng hơn việc giao vương phi cho bằng hữu tốt.

"Vương Gia."

Tử Cơ đứng ở đại môn vương phủ, vốn chờ Phong Huyền Dịch trở lại, lại nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào trước, Phong Huyền Dịch lại đi theo sau lưng nàng, có chút hồ nghi nhìn Phong Huyền Dịch, nhưng vẫn không dám biểu hiện quá rõ ràng.

"Nàng ở đây làm gì?"

Phong Huyền Dịch cau mày liếc nhìn Tử Cơ, thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng ta liền hiểu trong lòng nàng không vui.

"Thϊếp thấy trễ như vậy mà vương gia còn chưa trở lại, thầm nghĩ đi ra chờ vương gia, sao vương gia lại tức giận như vậy?"

Tử Cơ mềm mại lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi.

Đưa tay kéo eo nhỏ của Tử Cơ, sắc mặt Phong Huyền Dịch thoáng nhu hòa một chút.

"Bổn vương trách nhầm nàng rồi."

"Vương gia vui thì tốt rồi."

Nũng nịu ghé vào trong ngực Phong Huyền Dịch, Tử Cơ nhìn về phía binh lính giữ cửa, vẻ mặt hài lòng.

"Đúng rồi, vừa rồi vương gia có thấy vương phi đi vào không, hai người vừa cùng nhau đi ra ngoài sao?"

"Vương phi? Nàng đã nói gì với nàng sao?"

"Không có, nhưng nhìn sắc mặt vương phi không tốt lắm, có phải vương gia người khi dễ nàng hay không?"

Tử Cơ híp mắt, khuôn mặt kiều mỵ hơi hiện lên vẻ vui mừng.

Phong Huyền Dịch đưa tay ấn đầu nàng vào trước ngực mình, thanh âm có phần tức giận.

"Nói nhăng nói cuội, bổn vương chỉ khi dễ nàng."

Tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ sau lưng Vãn Thanh, đi tới bên cạnh một núi giả khá khuất, lúc này Vãn Thanh mới dám quay đầu lại nhìn, Phong Huyền Dịch đang ôm Tử Cơ giở trò, trên mặt không hề xuất hiện một tia áy náy như vừa rồi.

Âm thanh hai người này ** lướt qua vương phủ trống trải, vang dội bên tai Vãn Thanh. Trong lòng dấy lên lửa giận, chân Vãn Thanh lướt như bay rời khỏi nơi hai người khiến nàng chán ghét này.

Cuộc sống trong phủ lại thanh nhàn trở lại, hiển nhiên Tử Cơ so với tưởng tượng của nàng thì an phận hơn nhiều, đừng nói là bới móc, chỉ số lần nói chuyện cũng đếm trên đầu ngón tay.

"Vương phi, vương gia gọi người qua đó."

Thanh âm Bảo Cầm từ phía sau truyền đến, Vãn Thanh nhíu mày, đứng dậy cùng nàng đi qua.

Thật xa đã thấy Phong Huyền Dịch cùng một nam tử bạch y đứng trong hoa viên chuyện trò vui vẻ, bên cạnh không có thị nữ, Tử Cơ cũng không có, Vãn Thanh phòng bị nhìn hai người này một cái, chậm rì rì đi tới.

"Thanh nhi?"

Thanh âm nhu hòa truyền đến khiến Vãn Thanh di dời tầm mắt, nam tử mặc bạch y dịu dàng nhìn Vãn Thanh, ngũ quan xinh xắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, thân thể cao lớn đi tới trước mặt Vãn Thanh, tay vỗ lên đầu nàng.

"Muội vẫn như vậy."

Vãn Thanh quan sát gương mặt quen thuộc này, hấp dẫn nàng chính là cặp mắt dịu dàng khiến người ta không kháng cự được tầm mắt, được hắn tùy ý liếc qua đã giống như một vinh hạnh cực lớn.

Trường bào màu trắng vừa vặn tôn lên dáng người cao ngất kia, một cây trâm bạch ngọc cắm nghiêng trên đỉnh đầu, sợi tóc đen bóng mềm mại rũ xuống, thắt lưng đeo một túi thơm thêu chỉ vàng, cả người hiện lên một cỗ phong thái văn nhân.

"Phó Lăng Thiên?"

Trong đầu hiện lên hình ảnh về hắn, Vãn Thanh nhớ hắn là người quen cũ với thân thể này trước kia, Thừa Tướng đương triều Phó Lăng Thiên, cùng nhau lớn lên với nàng từ nhỏ, gia phụ lúc trước là lão Thừa Tướng đã lui lui khỏi triều đình, quay về dưỡng lão, quen biết Mộc Thiên Hải đã lâu. Tóm lại quan hệ của hai người cực kỳ quen thuộc, trước kia, bằng hữu duy nhất của Vãn Thanh chính là hắn.

Phó Lăng Thiên cười cười, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ,

"Nàng vẫn không chịu gọi ta một tiếng ca ca."

"Càn rỡ! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của Phó Thừa Tướng!"

Sắc mặt Phong Huyền Dịch không vui nhìn Vãn Thanh, gặp ánh mắt không hờn giận của nàng thì chột dạ di dời tầm mắt.

"Không sao, ta với Thanh nhi quen biết từ nhỏ, không để ý những điều thế tục này."

Phó Lăng Thiên vẫn cười làm người ta mê muội như cũ, kể từ khi Vãn Thanh xuất hiện, ánh mắt chưa từng nhìn sang nơi khác.

"Nếu Phó Thừa Tướng đã quen biết vương phi như thế, bổn vương không quấy rầy hai vị ôn chuyện nữa, cáo lui trước."

Phong Huyền Dịch có phần uy hϊếp quét mắt nhìn Vãn Thanh, hướng sau lưng Vãn Thanh đi khỏi.

Đáy lòng nảy sinh mấy phần hứng thú, Vãn Thanh thừa dịp hắn không chú ý, đem chân mình ngáng chân hắn, hết sức chính xác.

Không chú ý tới hành động mờ ám này của Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch bị vấp, ngã mạnh.

Nhìn thân thể tráng kiện của hắn phát ra tiếng kêu rên, cả người nằm trên đất, trong lòng Vãn Thanh rất sảng khoái, trong mắt cũng nụ cười.

Phó Lăng Thiên đem tất cả thu vào mắt, trên khuôn mặt ngoại trừ nụ cười vẫn là nụ cười.

Phong Huyền Dịch tức giận, đứng lên xoa xoa chân mình, nhăn mặt nhíu mày.

"Ngươi!"

"Vương gia, sao người lại không cẩn thận như vậy, đi bộ nhớ nhìn dưới chân a~."

Giả mù sa mưa đỡ lấy bả vai hắn, Vãn Thanh cười hài lòng, chân Phong Huyền Dịch bị ngã đau, muốn đưa tay để Vãn Thanh đỡ, ai ngờ nàng lại đột nhiên buông tay, thân thể đứng không vững lần nữa ngã xuống.

"Vương gia!"

Phó Lăng Thiên nhận thấy sự tác oai tác quái hơi quá của Vãn Thanh, gấp rút chạy tới nâng hắn lên, Phong Huyền Dịch hung hăng nhìn chằm chằm Vãn Thanh, thanh âm càng tức giận.

"Ngươi cố ý!"

"Người nào nhìn thấy? Vương gia người không nên ngậm máu phun người!"

Vẻ mặt chính khí nhìn Phong Huyền Dịch, trên mặt Vãn Thanh không có một tia sợ hãi.

Chân Phong Huyền Dịch bị ngã đau, muốn so đo cùng Vãn Thanh nhưng lại đau đến nhe răng nhếch miệng.

Phó Lăng Thiên bất đắc dĩ nhìn Vãn Thanh, thanh âm vẫn dịu dàng như cú.

"Trước tiên ta tiễn về phòng đã."

Phong Huyền Dịch hừ một tiếng nhưng cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể khập khễnh để Phó Lăng Thiên dìu mình trở về, nhưng ánh mắt sắc như dao vẫn không rời Vãn Thanh.

Đôi mày nhíu chặt của Vãn Thanh cuối cùng cũng giãn đi một ít, ngồi ở lương đình hai người kia vừa ngồi, nhấp môi thưởng trà thơm, tróng lòng vô cùng thoải mái.

"Tử Cơ phu nhân, Tử Cơ phu nhân, lúc vương gia gặp khách không cho người khác vào, Tử Cơ phu nhân!"

Xa xa truyền đến tiếng la bén nhọn, Vãn Thanh nhíu mày nhìn ra sau, Tử Cơ tức giận hướng bên này đi tới, một tiểu nha hoàn bạch y theo sát sau lưng muốn ngăn nàng ta, nhưng Tử Cơ nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Thanh âm bén nhọn mà thanh thúy,

"Mắt chó của ngươi mù sao, ngươi có biết ta là ai không?! Có tin ta nói Vương Gia chém đầu ngươi hay không?!"

Vãn Thanh đứng lên, nhìn bóng dáng diễm lệ màu tím, trong mắt thoáng qua một tia trêu chọc.

"Bổn vương phi cũng muốn biết, làm sao ngươi lại chém đầu nàng!"

Tiểu nha hoàn bạch y quét mắt nhìn hoa viên, thấy chỉ có một người Vãn Thanh liền yên tâm chạy tới sau lưng Vãn Thanh, ở trong phủ giao tiếp nhiều ngày, bọn hạ nhân đều biết vương phi là một chủ nhân tốt, biết phân rõ phải trái, không giống như Tử Cơ.

"Vương, vương phi."

Tử Cơ mặc dù không phục, nhưng vẫn cung kính hành lễ, vẻ mặt phách lối cũng thu lại không ít.

"Ban ngày ở trong phủ lại la mắng người, gây khó khăn cho nha đầu của ta, phải chăng ngươi muốn tạo phản?!"