Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 9: Mục đích là gì?

Edit: August97

"Chẳng lẽ bổn vương lại là loại người như vậy!"

Thanh âm Phong Huyền Dịch lớn hơn mấy phần, đưa mắt nhìn Vãn Thanh ngủ say trên giường, tâm nảy ra hung ác, xoay người dứt khoát đi ra ngoài.

"Đa tạ vương gia."

Thanh âm Tư Mã Lưu Vân mang theo vài phần tươi cười, đi tới đẩy Phong Huyền Dịch ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Gian phòng trống rỗng chỉ còn lại Tư Mã Lưu Vân và Vãn Thanh.

Tư Mã Lưu Vân cười cười, ngồi cạnh bàn rót cho mình một ly rượu nữa, ánh mắt to gan quét qua Vãn Thanh trên giường.

Vãn Thanh nhắm mắt lại, trong lòng đã nhận ra mục đích của hắn và Phong Huyền Dịch, mặc dù kinh ngạc sự lớn mật của bọn hắn, nhưng trong lòng cũng buồn thay nữ nhân cổ đại này.

Cảm thấy trên gương mặt xuất hiện một bàn tay ấm áp, dù Vãn Thanh muốn phản kháng nhưng vẫn phải nhịn xuống, bắt tặc phải bắt tại trận.

Tư Mã Lưu Vân thấy Vãn Thanh không có động tĩnh, càng to gan đem môi ấn lên, cánh môi lạnh lẽo trằn trọc mυ'ŧ lấy cánh môi Vãn Thanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười thỏa mãn, bàn tay dần dần đi xuống, mò vào trong quần áo nàng.

Nhận thấy bàn tay không thành thật kia, Vãn Thanh cũng không nhịn nổi nữa, giơ tay lên vỗ mạnh vào gáy hắn, đồng thời phía dưới dùng lực, lật người xoay người hắn xuống, bắt lấy tay hắn vặn ngược lại sau lưng.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tư Mã Lưu Vân, trong lòng Vãn Thanh tăng thêm mấy phần tức giận.

"Da^ʍ tặc!"

"Vừa rồi là ngươi giả vờ?"

Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, mặt dán chặt ở trên giường, bởi vì Vãn Thanh dùng sức mà lưng có phần đau đớn.

"Đối với loại người như ngươi thì chút chuyện này có là gì?!"

Vãn Thanh thực sự tức giận, giữ tay hắn cũng có phần cố sức, trở tay muốn gạt thắt lưng hắn, nhưng không nghờ lại nghe thấy một tràng thanh âm từ hắn.

"Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì!"

"Loại người thùy mị như ngươi ta không có hứng thú!"

Vãn Thanh gầm lên một tiếng, đem tay hắn ép lại sau hông rồi trói chặt lên trên giường.

Trước tình thế bị trói lại này, Tư Mã Lưu Vân té nhào lên giường, tâm tình Vãn Thanh mới chuyển biến tốt lên một chút.

"Nói đi, chuyện hôm nay là chủ ý của ai?”

"Chuyện gì?"

"Đừng giả ngốc với ta! Mới vừa rồi ta bị hạ độc trong rượu, ngươi phải biết ta chính là vương phi của hắn, ngươi làm vậy với ta, có biết là sẽ phải nhận kết quả gì không!"

"Ngươi muốn kiện ta?"

Tư Mã lật người, con ngươi đen như mực nhìn Vãn Thanh.

"Nói cho ta biết chuyện này là chủ ý của ngươi hay là của hắn."

"Có gì khác nhau sao, nếu như ngươi biết đây là chủ ý của hắn thì như thế nào?"

"Ngươi hỏi nhiều làm gì, nói thẳng ra đi!"

Vãn Thanh bốc hỏa, thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều, trong mắt Tư Mã Lưu Vân không một chút sợ hãi, ngược lại lại xuất hiện mấy phần trêu chọc.

"Tính cảnh giác của ngươi không tệ, nhưng vẫn thật đáng tiếc."

Tư Mã Lưu Vân cười cười, bàn tay phía sau đã tháo sợi dây ra.

Vãn Thanh không hề phát giác, cảm thấy ánh mắt của hắn có gì đó không đúng, đứng lên muốn đi ra ngoài, bỗng từ sau lưng xuất hiện một cánh tay hữu lực.

Hô hấp nóng rực phun tại cổ nàng, lời nói mang theo nhiệt độ từ sau tai truyền đến.

"Hiện tại đã đến lúc nàng chơi đùa với ta rồi."

Trong lòng Vãn Thanh hô to không ổn, giơ tay lên định đẩy hắn ra, lại bị hắn gắt gao giữ chặt thân thể, chân vừa dùng lực muốn đá hắn, cũng bị chân của hắn kép lấy.

Cả người không thể động đậy, Tư Mã Lưu Vân nhìn nàng khó chịu giãy dụa thân thể, du͙© vọиɠ trong mắt càng lớn.

"Lần đầu tiên nhìn thấy ta đã thích nàng rồi, nàng yên tâm, hắn đã đồng ý, sau tối nay nàng vẫn là vương phi của hắn, sẽ không liên quan đến ta, dĩ nhiên, nếu như nàng muốn, ta cũng có thể tùy thời tới cửa tìm nàng, nếu hắn đã không quan tâm nàng như thế... nàng cần gì phải giữ trinh tiết cho hắn."

Tư Mã Lưu Vân lại nói lời mập mờ, môi mỏng dao động sau tai Vãn Thanh.

Trong lòng thầm nhủ phải thoát khỏi chuyện này, Vãn Thanh muốn chạy lại không nhúc nhích được, dãy dụa một lúc lại bị hắn dùng sức nhấc lên đẩy tới trên giường, lấy thân thể nặng nề đè lên.

Vãn Thanh thầm kêu không ổn, trong đầu suy tư nên chạy trốn như thế nào, không để ý định của hắn được thực hiện.

Tay nàng đặt tại trước ngực hắn, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Vãn Thanh nhắm mắt, tay nắm thành quyền.

Dường như hắn xem thấu tâm tư của nàng, một tay dùng sức giữ chặt hai tay Vãn Thanh sang một bên, hoàn toàn bất đồng vớivẻ vô lực chịu trói như vừa rồi.

"Ta đẹp mắt hơn hắn nhiều, mặc dù bây giờ nàng không thích ta, nhưng sau này nhất định sẽ thích."

Giọng nói Tư Mã Lưu Vân mập mờ đưa tay giữ lấy khuôn mặt Vãn Thanh, không để ý người phía dưới phản kháng vẫn tiến sát, khi gương mặt kia cách nàng càng ngày càng gần, Vãn Thanh muốn phản kháng lại không thể động đậy.

Trong lúc nguy cấp, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như có đồ vật gì đó bị đập vỡ, Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, động tác cũng ngừng lại.

Cảm thấy động tác này của hắn, Vãn Thanh liền nhấc chân đá háng hắn, hắn hiển nhiên không ngờ Vãn Thanh sẽ có động tác này, khổ sở chau mày, lực đạo trên tay cũng giảm xuống.

Từ dưới người hắn chui ra, gương mặt Vãn Thanh đã đỏ bừng, cũng không kịp nghĩ nhiều. Vết thương trên đùi truyền đến truyền đến từng hồi đau đớn, nàng cũng không quản, khập khễnh chạy ra ngoài.

Tư Mã Lưu Vân nhìn theo bóng dáng xinh đẹp ấy, muốn đuổi theo lại nhận ra vết thương không thể động võ, trong đôi mắt đen hiện lên oán khí.

Chạy ra bên ngoài, Vãn Thanh có phần cảm kích nhìn người náo loạn bên ngoài, nghi ngờ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, nhìn kỹ, người nọ lại là Phong Huyền Dịch.

Còn có tâm tư đùa bỡn? Vãn Thanh tức giận.

Phong Huyền Dịch đứng dưới lầu, dưới chân đạp hư mấy chục bàn ghế, nhìn chằm chằm vào phòng Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân trên lầu, thấy Vãn Thanh chạy ra, chân mày nhíu chặt hình như có chút giản ra.

Khi nhìn rõ quần áo Vãn Thanh xốc xếch, trong con ngươi thâm thúy hiện thêm mấy phần lệ khí.

Vãn Thanh chạy xuống lầu, không nhìn Phong Huyền Dịch lần nào, đẩy vai hắn chạy ra ngoài.

Tư Mã Lưu Vân trì hoãn trong phòng một lát liền chạy ra ngoài, vừa ra đã nhìn thấy Vãn Thanh chạy đi, Phong Huyền Dịch theo sát đi phía sau.

"Là ai đập vỡ đồ!"

Giọng nói luôn luôn ôn hòa giờ lại hết sức tức giận, tiểu nhị lầu dưới run rẩy đáp lời.

"Lão bản, là, là công tử vừa mới rời đi."