Cô cần dựa vào kỉ niệm bên anh để tiếp tục kiên cường sống, anh cũng vậy.
“Chụt!” Đột nhiên, Quý Linh Linh hôn trộm một cái trên mặt anh, “Anh đó, không biết đem râu ria trên mặt mình làm sạch, đâm vào môi của em, thật là đau.” Những âm thanh mền mại, nũng nịu, nhất thời để cho lòng của anh ấm áp.
“Ha ha, anh nhớ kỹ rồi, sau này sẽ không còn như vậy.”
“Được rồi, nếu đã biết sai, liền tha thứ cho anh. Hiện tại. . . . . . Anh mặc quần áo vào đi, đừng tưởng rằng anh cởi hết đồ ra, thì co thể quyến rũ được em.” Ai đó vừa nói, còn có ý xấu đưa tay đến nơi nào đó của anh.
Anh thật là oan, rõ ràng quần áo là bị cô cởi ra mà.
“Bây giờ là ba giờ sáng, vé máy bay là tối mai chín giờ , chúng ta còn một ngày. Anh phải quý trọng a, nếu không sau này anh không thể gặp được một người phụ nữ yêu anh như em nữa đâu.” Cô giơ tay véo nhẹ mặt của anh, anh nhất định phải nhớ, có một người, đã thật yêu anh rất sâu đậm.
“Ừ.” Anh ôm hông của cô.
“Đứa ngốc. Cứ “Ừ” cái gì cũng không biết nói.” Quý Linh Linh trong lời nói mang theo nụ cười, cô cúi đầu, trong nháy mắt, nước mắt không cầm được cứ tuông ra.
“Hiện tại chúng ta sắp đi ra ngoài, anh phải đem áo khoác của anh, cho em mặc, không thể để cho người phụ nữ của anh bị lạnh được.” Quý Linh Linh kéo áo sơ mi của anh, mặt quyến rũ bộ dáng.
“Trừ áo khoác, có muốn dùng người của anh để sưởi ấm?” Mộ Ly cởϊ áσ khoác xuống, mặc ở trên người cô, tiện tay sửa lại vạt áo, để cô tựa vào người mình, anh sắc, bộ dáng sắc của anh, thật là quá hư.
“Đừng! Trong bụng còn có bảo bảo, sẽ không thích anh làm như vậy lắm à nha.” Quý Linh Linh hả hê nhìn anh, người đàn ông này, thiệt là, trong đầu nghĩ cái gì, cô đều nhất thanh nhị sở.
Chỉ thấy Mộ Ly khẽ mím môi, “Được rồi, vậy anh tìm cơ hội, sẽ đổi những phương thức giải quyết khác.”
“Ừ, phương thức gì?”
“Tỷ như.” Nói xong, anh liền giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ môi của cô, bỗng dưng, gò má của cô nóng lên, “Lưu manh!”
“Anh cái gì cũng không có nói ra? Chỉ là môi của em giống như có chút sưng lên, anh chỉ là sờ một cái mà thôi, như vậy cũng coi như lưu manh?” Một tên con trai uất ức.
“Cái gì? Cái gì, anh. . . . . . Anh không phải là nghĩ?” Quý Linh Linh vội vàng giải thích.
“Nghĩ cái gì?”
“Anh muốn em dùng miệng, giúp anh. . . . . . Giúp anh cái đó. . . . . .”
“Ha ha, Tiểu Linh Linh, thì ra là cái người này sao không thể chờ đợi a, vậy. . . . . . Chúng ta có thể bây giờ bắt đầu, anh nhẫn nhịn nhưng rất khổ sở. . . . . .” Nói xong, một tên con trai liền lại kéo chặt y phục.
“Không. . . . . . Mới không cần đâu, như vậy rất mệt mỏi, anh quá. . . . . . Chính anh biết, miệng của em dễ dàng mệt mỏi. . . . . .Không cần. . . . . .”
“Sẽ không á..., thử một chút, anh sẽ dịu dàng. . . . . .”
Sói đuôi dài, đừng tưởng rằng nhiều ngày như vậy không có thân thiết, cô liền quên mất, anh rất mạnh mẽ, cô nhớ rõ ràng , kiên quyết không làm. . . . . . È hèm!