Editor: Hepc
Trong chốc lát đại não trống không, cô mới vừa lấy lại tinh thần, trước mặt liền rơi xuống một mảnh tối, hô hấp nóng rực của người đàn ông đập vào mặt.
"Anh làm gì đấy?"
Đôi tay Quyền Sơ Nhược chống đỡ ở trước ngực, cố ý đỡ thân thể to lớn đang áp xuống của anh, cô không có đường lui, chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh, hai người đang chơi chiến thuật tâm lý tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Thân thể người đàn ông nặng nề áp xuống, Quyền Sơ Nhược có chút không chịu nổi. Hơn nữa cô mở mắt ra, vốn là muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý. Trước lúc ngủ uống một chén canh gừng to, cô muốn đi nhà vệ sinh.
"Cái đó......"
Mắt thấy anh nằm ở trên người mình không nhúc nhích, lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt, đẩy anh một cái nói: "Anh tránh ra, tôi muốn đi xuống."
Người đàn ông vẫn như cũ không có phản ứng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nghĩ thầm người đàn ông này khi ngủ có phải bị động kinh hay không? Tại sao trên mặt không có biểu cảm gì, liền mở mắt nhìn mình cằm chằm đây?
"Lục Cảnh Hanh?" Quyền Sơ Nhược đưa tay, theo bản năng đυ.ng vào mặt của anh.
Trong hai mắt của người đàn ông thoáng qua một tia sáng, lòng bàn tay anh chậm rãi dời xuống, ép nhẹ vào bụng của cô, "Em phải đi làm gì?"
Đột nhiên anh mở miệng, Quyền Sơ Nhược không khỏi hoảng sợ. Bàn tay anh giam phần bụng cô, bỗng nhiên bụng cô càng thêm chua xót khó chịu không thôi.
Mẹ nó! Tên khốn kiếp này!
Quyền Sơ Nhược không nhịn được bạo nói tục, dùng sức kéo tay của anh ra, lạnh lùng nói: "Tránh ra, để cho tôi đi xuống!"
"Không cho đi!"
Người đàn ông trả lời đầy đủ, "Van cầu tôi! Em cầu xin tôi...tôi liền buông ra!"
"......"
Loại chuyện như vậy, còn cầu xin sao? Quyền Sơ Nhược giận dữ cắn răng, mẹ nó anh nghĩ mình là ai!
Thân hình Lục Cảnh Hanh cao lớn, lúc này cả người đè ở trên người cô, bụng bị gắt gao đè ép, truyền đến cảm giác khó chịu. Làm thế nào, cô thật không nhịn nổi!
"Không cầu đúng không?" Lục Cảnh Hanh cười liếc nhìn cô, nhìn bề ngoài dịu dàng nhưng lúc này gương mặt tuấn tú của anh vô cùng tà ác, ngón tay anh nhẹ giơ lên, rơi vào xương quai xanh của Quyền Sơ Nhược chuyển động lên xuống, nói: "Vậy em cứ nằm đi, có bản lĩnh đi tiểu ở trên giường nhé!"
Quyền Sơ Nhược không dám tin nhìn chằm chằm anh, một đôi mắt đen quả thật muốn phun lửa. Cô lên tòa án nhiều năm như vậy, từng thấy nhiều người trong cuộc dây dưa khó khăn, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại lưu manh như Lục Cảnh Hanh này!
Không đúng, không chỉ có lưu manh, quả thực là hèn hạ vô sỉ!
"Lục… Cảnh …Hanh… ——"
Quyền Sơ Nhược cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, nụ cười từ từ trắng bệch. Cô rất dùng sức nhẫn nại, nhưng thân thể không phải cô dùng nghị lực là có thể ngăn cản được.
"Làm sao?" Lục Cảnh Hanh nhìn thấy sắc mặt cô biến trắng, thân thể anh nhẹ nhàng nâng lên, sức nặng ở bụng cô tan mất. Giọng điệu anh nhẹ nhàng, giống như phạm sai lầm người là cô.
Người trưởng thành, không thể không cúi đầu. Nhưng cái đầu này, cô không cam lòng cúi xuống!
"Tôi thật sự...... Không nhịn nổi." Quyền Sơ Nhược cắn môi, hai mắt trong suốt động như đầm nước xuân.
Trái tim Lục Cảnh Hanh thắt chặt, gương mặt tuấn tú chợt áp xuống, hung hăng hôn môi của cô. Cũng may lần này lý trí anh tỉnh táo, lướt qua rồi dừng lập tức buông cô ra, rốt cuộc đứng dậy tránh ra.
Quyền Sơ Nhược không để ý tới so đo chuyện mới vừa rồi bị anh hôn, cô ngồi dậy, đi giày vào chạy ra ngoài.
"Đợi đã nào...!"
Người đàn ông đi theo cô xuống đất, phủ thêm áo khoác cho cô, thuận tay cầm lên cái đèn pin. Bên ngoài mưa to đã tạnh, nhưng nơi này là vùng núi, buổi tối không có đèn đường, bốn phía đều đen như mực.
WC cũng che ở trong sân nhỏ, muốn đi ra đó, chỉ có thể mượn duy nhất là đồ điện gia dụng hay đèn pin cầm tay.
"Đi thôi, tôi đi với em." Lục Cảnh Hanh mặc áo khoác vào, lôi cô đi ra ngoài. Người bên cạnh bất động, anh cau mày nhìn sang, nhìn thấy gương mặt cô không tình nguyện.
"Không cần tôi đi theo?" Lục Cảnh Hanh hỏi ngược lại, giơ đèn pin trong tay lên, hỏi cô: "Em chắc chắn, một mình em có thể đi được?"
Quyền Sơ Nhược liếc nhìn bóng đêm tối tăm bên ngoài, chần chừ một lát rốt cuộc gật đầu, "Cùng nhau đi thôi."
Cũng không phải là cô sợ, chỉ là nhân tiện đi hai người, cô lo lắng bên này, khẳng định không để ý tới bên kia.
Tìm được wc được dựng trong tiểu viện, Quyền Sơ Nhược rốt cuộc cảm nhận được như thế nào Thời Đại Viễn Cổ. Sau cánh cửa gỗ kia là hố xâu được đào, nhìn thôi cũng làm người ta kinh hãi.
Hít sâu một hơi, Quyền Sơ Nhược không có so đo cái gì. Cô đẩy cửa đi vào, Lục Cảnh Hanh giơ đèn pin lên thật cao, tỉ mỉ chiếu sáng cho cô.
"Đi vào chưa?" Lục Cảnh Hanh đứng ở bên ngoài cửa gỗ, ngay cả cự ly cách ra một chút, thế nhưng anh cũng không có hứng thú đặc biệt gì.
Người ở bên trong nửa ngày không có động tĩnh. Giây lát, giọng cô căng thẳng nói: "Lục Cảnh Hanh, anh đứng xa một chút được không?"
Cách một cánh cửa, hiệu quả cách âm cũng không có. Thần kinh toàn thân Quyền Sơ Nhược căng thẳng, hoàn toàn không giải quyết được.
Thật nhiều chuyện!
Lục Cảnh Hanh nghe được lời của cô..., môi mỏng không vui nâng lên. Anh giơ đèn pin lui về phía sau mấy bước, lại xoay mặt đi nơi khác.
Cảm giác ánh sáng từ từ đi xa, rốt cuộc Quyền Sơ Nhược cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô giải quyết xong, lập tức sửa quần áo ngay ngắn ra ngoài.
Nghe được sau lưng có động tĩnh, Lục Cảnh Hanh xoay người lại chiếu sáng cho cô, cũng không có mở miệng nữa.
Quyền Sơ Nhược che áo khoác kín đáo, không dám đi quá nhanh. Mới vừa mưa, đất toàn bùn lầy, cô tức giận cũng không làm bừa, chỉ có thể đè thấp đầu, nhưng hai gò má dâng lên một mảnh đỏ ửng.
Mất thể diện!
Tối nay, tuyệt đối là một đêm khó xử nhất trong đời của cô! Cũng là một đêm bị người ta khi dễ thảm nhất!
Lục Cảnh Hanh đáng chết!
Trở lại trong nhà, Lục Cảnh Hanh mở cửa vào nhà, vén chăn lên chui vào. Trong chăn nhiệt độ vừa phải, anh thoải mái thở dài, hướng về phía người đang ngây ngẩn ngoắc tay, nói: "Đi vào."
Quyền Sơ Nhược trầm mặt chui vào trong chăn, lật người đưa lưng về phía anh, từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào. Quân tử báo thù mười năm không muộn, tối nay cô chật vật không chịu nổi, không có năng lực phản kích.
Người đàn ông phía sau cũng không còn động tĩnh, âm thanh cũng không có. Quyền Sơ Nhược còn tưởng rằng anh muốn tiếp tục lên mặt, không ngờ hồi lâu anh đều không lên tiếng, đợi cô cẩn thận nghe, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Quyền Sơ Nhược quay đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, lại thấy anh nghiêng mặt, một bộ dáng ngủ say.
Bên tai có tiếng hít thở kéo dài, hai mắt thâm thúy của người đàn ông khép lại, thu lại sự sắc bén mới vừa rồi. Gương mặt tuấn tú chua ngoa ẩn núp, lúc này từ trên người anh phát ra khí chất, lại có một tia dịu dàng.
Nếu là lúc trước, Quyền Sơ Nhược còn tin tưởng anh là một thân sĩ, tối thiểu trước người khác anh biểu hiện chu đáo, vô luận là ở nhà họ Quyền hay là nhà họ Lục, anh đều ra vẻ một người đàn ông thương yêu vợ con.
Nhưng trải qua tiếp xúc gần đây, Quyền Sơ Nhược đã hoàn toàn nhận định, anh chính là một con sói đội lốt cừu, mặt ngoài giả nhân giả nghĩa, bên trong gian trá giảo hoạt, đồng thời có tính công kích mãnh liệt!
Nhân vật nguy hiểm!
Bốn phía yên lặng như tờ, Quyền Sơ Nhược núp ở trong chăn, không kìm hãm được nhớ tới người đàn ông kia. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, trái tim mơ hồ lo lắng.
Cả đêm, Quyền Sơ Nhược đều ở đây suy nghĩ, nếu như Liêu Phàm không có tìm được cô, có thể gấp gáp hay không?
Buổi sáng ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược mở mắt, đập vào mắt là cảnh vật để cho cô mất hồn. Một lát sau, cô hồi tưởng lại mình đang ở nơi nào, vội vàng ôm chăn ngồi dậy.
Trong nhà không ai, Lục Cảnh Hanh không có ở đây. Ngoài phòng có tiếng nói chuyện với nhau nhàn nhạt, người đàn ông không biết nói cái gì, chọc cười bác gái.
Quyền Sơ Nhược vén chăn lên xuống giường, đi dạo một vòng trong phòng. Quần áo tối hôm qua thay còn ướt, cô cúi đầu nhìn quần áo mặc trên người mình, lập tức cau mày.
Ăn mặc như vậy, cô phải rời đi thế nào?
Cạch ——
Cửa phòng bị người đẩy ra, Lục Cảnh Hanh ăn mặc chỉnh tề vào nhà, nhìn cô cười lên, "Đã tỉnh rồi hả?"
Ánh mắt Quyền Sơ Nhược cũng bị quần áo anh hấp dẫn, tối hôm qua quần áo của anh cũng đều ướt, thế nào đảo mắt thì anh có quần áo sạch sẽ để mặc. Nhìn ánh mắt cô đoán, Lục Cảnh Hanh không muốn trêu chọc cô, trực tiếp đưa túi trong tay cho cô, nói: "Thay rồi ra ngoài ăn điểm tâm."
Nhận lấy vừa đi vừa nhìn, lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt. Trong túi có quần áo mới, mà ngay cả đồ lót nhỏ cô đều mặc vừa, hơn nữa màu sắc cùng kiểu dáng tất cả cô đều thích, không sai chút nào.
Cô chưa kịp hỏi tới, Lục Cảnh Hanh xoay người đóng cửa lại, tự giác đi ra bên ngoài.
Giây lát, Quyền Sơ Nhược thay quần áo xong, rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Trong tiểu viện, bày một cái bàn bốn góc. Bác gái chuẩn bị xong bữa ăn, đang chờ cô ra ngoài, cùng nhau ăn cơm.
"Cô gái, ngủ có ngon không?" Bác gái rất nhiệt tình, để cho cô ngồi xuống, còn chủ động bới cơm cho cô.
Quyền Sơ Nhược lễ phép cười cười, vội đưa chén qua, "Ngon vô cùng."
Cô liếc nhìn bàn nhỏ, hỏi "Bác trai đâu?"
"Lão già dậy sớm, đi lên núi rồi." Bác gái mỉm cười, bữa sáng bà đã cùng bạn già mình ăn rồi, những thứ này đều là làm cho bọn họ.
"Chúng ta ở nông thôn, không có gì ngon chiêu đãi, những thức ăn này đều là tự mình trồng." Bác gái đẩy bát thức ăn tới trước mặt bọn họ, nụ cười trên mặt thật thà.
Lục Cảnh Hanh không động đũa, một mực chờ đợi cô. Anh nghe mùi thơm thức ăn, môi mỏng nâng lên độ cong, "Bác gái, tay nghề của bác rất tốt, người trong nhà có phải cũng thích bác làm cơm hay không?"
Lời này đúng lúc nói vào trong tâm khảm bác gái, bà rất là hả hê cười cười, nói: "Đúng vậy, mấy đứa bé nhà bác, còn có lão già đều thích bác nấu ăn."
Quyền Sơ Nhược lay cơm trong chén, ánh mắt khinh miệt. Công phu nịnh nọt của Lục Cảnh Hanh luôn đứng nhất! Ở nhà dỗ dành Phạm Bồi Nghi, thừa nhận đúng anh là con rể tốt độc nhất vô nhị!
Chỉ là hương vị thức ăn quá ngon, Quyền Sơ Nhược lười nhác vạch trần anh chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Dùng qua điểm tâm, bác gai dọn dẹp đồ xong. Quyền Sơ Nhược đi vào nhà lấy đồ, lúc đi ra chỉ thấy Lục Cảnh Hanh cùng bác gái đang đẩy đưa lẫn nhau cái gì, mặt bác gái cự tuyệt, nhưng không biết Lục Cảnh Hanh nói với bà câu gì, bà cười cười liền nhận lấy.
Quyền Sơ Nhược không có đến gần, nhưng có thể nhìn thấy Lục Cảnh Hanh đưa chính là một chồng tiền.
Dù thế nào đi nữa nhà anh mở ngân hàng, cũng không thiếu tiền.
Đi ra sân nhỏ, lúc này Quyền Sơ Nhược mới nhìn thấy bên ngoài có cỗ xe màu đen. Có người từ trong xe bước xuống, hướng Lục Cảnh Hanh chạy tới, "Thiếu gia, thiếu phu nhân xe đã có xe tải kéo đi rồi."
"Ừ." Lục Cảnh Hanh gật đầu một cái, xem như là đối với hiệu suất làm việc của anh ta coi như hài lòng.
Người nọ nhìn đến ánh mắt của anh, quay đầu hướng về phía Quyền Sơ Nhược lễ phép cười cười, sau đó lên xe rời đi.
Quyền Sơ Nhược rốt cuộc biết quần áo kia từ đâu mà tới, thì ra là anh gọi điện thoại để cho người đưa tới. Nghĩ đến chỗ này, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, quả thật thấy điện thoại di động có tín hiệu.
Không còn kịp gọi điện thoại nữa, Lục Cảnh Hanh kéo tay cô lại, đi về phía trước, "Đi làm, tới trễ rồi."
Quyền Sơ Nhược bị động đi theo bước chân của anh, lần nữa đi tới chỗ bọn họ chỗ đậu xe tối hôm qua.
Tối hôm qua xe hơi cô bị lúng quả nhiên giờ không thấy, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lay động, theo bản năng quan sát bốn phía, lại không tìm được manh mối gì.
"Lên xe." Lục Cảnh Hanh mở cửa xe, nổ máy thúc giục.
Quyền Sơ Nhược thu ánh mắt lại, khom lưng ngồi vào trong xe của anh. Người đnà ông một cước đạp xuống chân ga.. chạy, rất nhanh lái xe ra quả rừng này.
Xe hơi màu bạc dọc theo xa lộ một đường mà chạy, rất nhanh liền trở về thành phố. Trước tiên Lục Cảnh Hanh lái xe đến phòng luật sư, khi cô xuống, ném cho cô một câu nói lạnh băng, "Buổi tối về nhà sớm."
Nhìn vẻ mặt anh đột nhiên lo lắng, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy buồn cười. Thật tốt anh còn phát giận, rõ ràng người nên tức giận là cô có được hay không?
Cả buổi trưa, Quyền Sơ Nhược tâm thần bất định. Cuối cùng cô nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, vô số lần kiểm tra điện thoại di động, nhưng thủy chung cũng chờ không được điện thoại của Liêu Phàm.
Rốt cuộc, cô cũng thiếu kiên nhẫn, ngồi lên xe taxi trở lại nhà thờ tổ.
Xe taxi không thể vào đại viện, Quyền Sơ Nhược xuống xe ngoài cổng chính, một mình bước chân hốt hoảng. Trong lòng cô nén lấy một hơi, trực tiếp hướng nhà họ Liêu gia đi vào.
"Dì Quyền Quyền."
Xa xa, Liêu Đồng nhìn thấy cô chạy như bay tới đây.
Quyền Sơ Nhược đưa tay ôm lấy cô, khóe miệng cười lên, "Sao con lại ở nhà?"
"Hôm nay không có tiết học." Liêu Đồng lôi kéo tay của cô, cẩn thận tra xét trên dưới, "Dì Quyền Quyền, dì không sao chớ? Con nghe ba nói, tối hôm qua dì lạc đường."
Lòng Quyền Sơ Nhược ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu của cô bé, dịu dàng nói: "Không có việc gì."
"Vậy thì tốt." Mắt thấy cô đứng ở trước mặt, Liêu Đồng vỗ vỗ l*иg ngực, "Con còn tính toán đi xem dì đây."
"Cô gái nhỏ." Quyền Sơ Nhược ngắt chóp mũi của cô bé, môi đỏ mọng nhiễm cười. Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cũng rất khéo léo, không uổng công mấy năm này cô tận tâm tận lực chăm sóc.
"Ba con đâu?" Kéo tay của cô bé, Quyền Sơ Nhược mang theo Liêu Đồng đi trở vào.
Liêu Đồng trừng mắt nhìn, tựa hồ đang châm chước, cuối cùng chỉ có thể nói đúng sự thật: "Ba trở về quân đội."
"Trở về quân đội?"
Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, cúi đầu hỏi cô bé: "Lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua." Liêu Đồng bĩu môi, một bộ dáng thấy nhưng không thể trách
, "Tối hôm qua ba sau khi rời khỏi đây, vẫn không có trở lại, nhất định là trở về bộ đội."
Trong âm thanh của cô bé lộ ra vài tia mất mác, cả trái tim Quyền Sơ Nhược chìm đến đáy cốc.
Khó trách cô khổ sở chờ đợi một đêm cũng không tin tức, thì ra là anh ấy căn bản là không có đến!
Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược đưa Liêu Đồng về nhà, sắc mặt âm trầm đi ra đại viện. Cô đứng ở ven đường, tư vị phức tạp trong lòng.
Trải qua thời gian dài hành hạ, cô luôn luôn muốn cho cô một cái đáp án, không phải sao?
Hôm nay đi liền đi, cô không muốn đợi thêm!
Bộ đội đặc chủng, tuyệt đối không phải là người tùy tiện nào cũng có thể đi vào. Lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược trong đời vận dụng quan hệ, cầm mẩu giấy phê chuẩn đi vào cánh cổng.
Có người dẫn cô đi qua sân huấn luyện, các chiến sĩ mặc đồ rằn ri, đang huấn luyện.
Thời gian trôi qua, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lóe sáng, bỗng nhiên nhớ tới năm đó cô thi huấn luyện quân sự lên cấp ba. Cô cũng là mặc đồ rằn ri, mặt trời mới mọc cực nóng trên đỉnh đầu, đứng ở chỗ trống trải trong thao trường ủ rũ cúi đầu.
Huấn luyện viên thổi còi lên, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhìn sang, trong nháy mắt cả người ngơ ngẩn. Cái đó cao cao to to, huấn luyện viên da thịt đồng sắc, không phải là Liêu Phàm sao?
Trong cổ họng rục rịch hò hét ngóc đầu dậy, tâm tình Quyền Sơ Nhược giống như xe cáp treo, lên lên xuống xuống sau, chỉ còn lại lòng tràn đầy rung động.
Bên kia là huấn luyện quân sự, là cô cẩn thận tỉ mỉ trãi qua kinh nghiệm nghiêm khắc nhất. Nhưng cũng là để cho cả đời cô khó mà quên được, thậm chí đều tưởng muốn một lần nữa rồi một lần nữa!
Dù là mặt trời chiếu vào, nhưng mỗi cô ngẩng đầu, nhìn thấy bước chân Liêu Phàm chỉnh tề chạy ở bên người, tóc ngắn anh ấy ướt mồ hôi, để cho cả trái tim cô ấm áp.
Có Liêu Phàm cùng đi, cái gì cô cũng không cảm thấy khổ cực.
"Đến rồi." Nhân viên bảo vệ dẫn cô vào nhà nhỏ, đứng ở cửa một gian phòng bên ngoài.
Quyền Sơ Nhược lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm cao ốc cách cục thống nhất, ánh mắt không hiểu. Có rất nhiều năm, cô đều không có đi vào chỗ như thế, vào giờ phút này, nỗi lòng khó khăn.
Nhân viên bảo vệ nhìn Quyền Sơ Nhược, muốn nói lại thôi, nói: "Chị Quyền, tối hôm qua thủ trưởng một đêm không có ngủ, mới vừa rồi anh ấy tiêm thuốc hạ sốt."
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, không nói gì. Đi suốt đêm trở lại thi hành nhiệm vụ, dĩ nhiên cả đêm không ngủ. Liêu Phàm chính là người như vậy, chỉ cần bộ đội có nhiệm vụ, anh đều mang bệnh ra chiến trường, tuyệt đối không có ý kiến khác.
Yêu quý thân thể với anh ấy mà nói, căn bản không đáng giá để nhắc tới!
"Biết rồi." Quyền Sơ Nhược đáp lời, đẩy cửa đi vào.
Nhân viên bảo vệ không đi theo vào, lo lắng lắc đầu một cái, liền xoay người rời đi.
"Khụ khụ ——"
Người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa. Thân hình anh cao lớn, đường cong gò má cứng cáp rõ ràng. Lòng bàn tay Liêu Phàm ở trên môi, không được ho nhẹ.
Ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm thật chặt ví da, lúc lửa giận tới ngực, từ từ phai đi. Cô nhìn gian phòng kia, tấm phản cứng rắn (giường ghép từ các tấm ván), hai cái tủ sách, còn có một giá sách rất lớn.
Trừ nhiêu đó ra, không còn có cái gì.
"Em đã đến rồi." Liêu Phàm ghé mắt, nhìn về phía người vào cửa.
Quyền Sơ Nhược để ví da xuống, rót ly nước đi tới bên cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra, "Bác sĩ nói anh viêm phổi còn chưa khỏe, anh nhất định đứng ở chỗ gió lớn này?"
"Nơi này không khí tốt." Liêu Phàm nhận lấy ly nước, giữ vững vàng trong lòng bàn tay.
Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn về phía anh ấy, gương mặt tuấn tú trước mặt cô tái nhợt, hơi có vẻ mệt mỏi.
"Không có sao chứ?" Liêu Phàm cụp mắt, ánh mắt trong lúc vô tình thấy xương quai xanh của cô có vết đỏ, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm, "Tối hôm qua bộ đội có nhiệm vụ, anh chưa kịp đi tìm em."
"Không sao." Quyền Sơ Nhược nhếch môi, giọng nói bình tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì. Quỷ dị trầm mặc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Quyền Sơ Nhược.
Năm ngón tay Xuôi ở bên người nắm chặt, tròng mắt Quyền Sơ Nhược nhìn về Liêu Phàm, lấy hết dũng khí hỏi anh, "Nếu như chỉ là tối hôm qua anh không phải đi tìm em, vậy ta có thể tha thứ cho anh."
Tạm dừng, lần nữa cô ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hỏi "Liêu Phàm, em chỉ muốn hỏi anh một câu, chỉ là tối hôm qua anh không đi tìm em, còn là đời này cũng sẽ không tìm em?!"
"Sơ Nhược......" Liêu Phàm nhíu chặt mày kiếm.
"Không cho trốn tránh vấn đề." Quyền Sơ Nhược phồng má, ánh mắt nhiễm giận.
Liêu Phàm để ly nước xuống, ánh mắt u ám hướng về nơi xa, "Thật xin lỗi, tối hôm qua anh thất hẹn! Chỉ là có người có thể dẫn em an toàn trở về, anh cũng yên tâm."
Nếu như sau lần đó có người, giống như anh bình thường bảo hộ ở bên người cô, vậy anh thật có thể yên tâm.
Lòng Quyền Sơ Nhược thắt chặc, chất vấn: "Nhưng anh nên biết, anh ta không phải là người em muốn chờ."
Nhiều năm như vậy tâm ý tương thông, Quyền Sơ Nhược không tin tưởng Liêu Phàm không có cảm giác. Lòng của phụ nữ, đều là nhạy cảm và sắc bén, trong lòng cô rõ ràng, Liêu Phàm đối với cô là có cảm giác.
Chậm rãi tiến lên một bước, Quyền Sơ Nhược từ phía sau lưng ôm lấy anh, lần đầu tiên cô to gan như vậy, "Liêu Phàm, em kết hôn chẳng qua là một ngụy trang, em cùng Lục Cảnh Hanh có hiệp nghị, kết hôn hai năm thì ly hôn vô điều kiện. Nếu như mà em đã ly dị, có phải hay không cự ly của anh gần thêm một bước?"
Gương mặt nóng rực dán vào phía sau lưng cứng cáp của anh, Quyền Sơ Nhược nghe tiếng tim anh đập trầm ổn, ánh mắt ôn nhu lại, "Không nên cự tuyệt em, có được hay không?"
Liêu Phàm hơi cúi đầu, không ai có thể nhìn đến cảm xúc ở đáy mắt lúc này của anh. Khớp xương ngón tay anh rõ ràng, nắm chặt rất nhanh lại từ từ buông ra.
Xoay người, Liêu Phàm kéo người phía sau, mắt nhìn vào đáy mắt cô, "Sơ Nhược, chúng ta không thích hợp."
Không thích hợp?
Quyền Sơ Nhược cau mày, tức giận nói: "Không thích hợp chỗ nào?"
"Tất cả đều không thích hợp." Giọng nói Liêu Phàm yên lặng, không nghe ra nửa điểm ra phập phồng.
Một câu tất cả đều không thích hợp này, trong nháy mắt đâm thủng trái tim Quyền Sơ Nhược. Giữ vững nhiều năm như vậy, anh lại dùng những lời này đuổi cô sao?
"Liêu Phàm, anh không hối hận sao?"
Tay chân phát ra một mảnh lạnh lẽo, mắt Quyền Sơ Nhược sáng như đuốc, chăm chú nhìn ánh mắt của Liêu Phàm.
Liêu Phàm cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của cô, giọng nói tự nhiên, lại vẫn lộ ra mấy phần ấm áp, "Trong lòng anh, em vĩnh viễn đều là em gái nhỏ, chưa bao giờ thay đổi."
Em gái nhỏ? Chưa bao giờ thay đổi!
Tròng mắt đen ngưng tụ ánh sáng, rốt cuộc tối tăm xuống. Quyền Sơ Nhược nâng môi, không biết mình nặn ra chính là cái vẻ mặt gì. Cơ hồ là cô tông cửa chạy, chật vật chạy ra tầm mắt của anh.
Nhìn bóng dáng cô hốt hoảng, Liêu Phàm vươn ngón tay ra, rồi cứng ngắc thu hồi từng tấc. Anh nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược biến mất, trong đầu chấn động.
Còn nhớ rõ năm ấy Quyền Sơ Nhược tốt nghiệp đại học, Quyền Chính Nham tự mình đến bộ đội tìm anh. Liêu Phàm kinh ngạc, đáy lòng cũng dự cảm đến đáp án nào đó.
Liêu Phàm ban đầu tiến vào bộ đội, Quyền Chính Nham từng là thủ trưởng của anh, ơn giúp đỡ, cả đời khó quên.
"Liêu Phàm, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn đều là quân nhân xuất sắc nhất." Quyền Chính Nham vỗ bờ vai của anh, mắt chứa hi vọng. Nhưng lời nói ông xoay chuyển, lại đánh Liêu Phàm vào địa ngục, "Nhưng thân là một người cha, tôi không thể gả con gái cho cậu."
Liêu Phàm không có quên câu trả lời ngày đó. Anh đứng nghiêm chào một cái, nói: "Thủ trưởng, tôi hiểu rồi."
Tôi hiểu rồi.
Ba chữ này, giống như núi lớn nặng trĩu, mỗi ngày mỗi đêm đè ở trong đầu của anh. Hôm nay, anh nhìn Liêu Đồng ngày càng lớn lên, rốt cuộc có thể thể nghiệm lời dặn dò của Quyền Chính Nham hôm đó.
Thân là một người cha, ta không thể gả con gái cho câu.
"Khụ khụ ——"
Liêu Phàm một tay để bên cạnh bàn, ho kịch liệt một hồi, để cho anh không nhịn được cúi người xuống. Người đàn ông khẽ tựa cái trán vào mặt bàn, thủy chung cũng không có nâng người lên.
Sau một hồi, tiếng ho anh từ từ tiêu tán. gương mặt tuấn tú của người đàn ông buông xuống, hai vai rộng lớn, mơ hồ nhẹ nhàng rung rung.
hết chương 10