Editor: Quỳnh Nguyễn
Cả đời này anh phụ không ít phụ nữ, thời điểm kết thúc cùng những cô gái này người nào cũng khóc thương tâm muốn chết với anh.
Nhưng mà chỉ yên lặng rơi lệ một chút tiếng cũng không có giống Tứ Nguyệt là lần đầu tiên gặp.
Từ trước đến nay, nhìn thấy những phụ nữ này khóc, trong lòng anh chỉ có phiền chán.
Nhưng mà giờ phút này anh chẳng những không có một chút phiền, ngược lại có khổ sở nói không nên lời.
Cổ họng Tô Niên Hoa xoay động trên dưới hai lần, sau đó ngón tay liền không chịu khống chế giơ lên nhẹ nhàng chạm mặt Tứ Nguyệt, chậm rãi lau nước mắt cô.
Trước mắt Tứ Nguyệt đều là nước, căn bản không có nhìn thấy Tô Niên Hoa đã mở mắt, trong tích tắc tay người đàn ông chạm vào hai gò má cô đấy cả người cô nhất thời cứng ngắc, sau đó quên quên chảy nước mắt.
Tầm mắt Tứ Nguyệt dần dần rõ ràng, cô nhìn ánh mắt Tô Niên Hoa đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm mình, lòng của cô đột nhiên lỡ một nhịp đập, sau đó liền ngây ngốc nhìn lại anh như thế.
Tô Niên Hoa tiếp xúc đến tầm mắt Tứ Nguyệt, ngón tay lau nước mắt cho cô dừng lại.
Hai người chăm chú nhìn lẫn nhau như vậy không biết bao lâu, Tứ Nguyệt phục hồi tinh thần trước tiên, sau đó vội vội vàng vàng kéo môi nở nụ cười một chút, lấy cớ lung tung nói: "Lúc tan việc em không cẩn thận đâm chết một con mèo, em vừa mới mơ thấy con mèo tới tìm em lấy mạng, sau đó em liền bị dọa..."
Chữ "Khóc" cuối cùng Tứ Nguyệt còn chưa nói xong Tô Niên Hoa liền đột nhiên cúi đầu, ngăn chặn môi của cô.
Ánh mắt cô đột nhiên mở to nhất.
Tô Niên Hoa đang hôn môi cô sao?
Đây có phải cô mơ hay không?
Trong đầu Tứ Nguyệt tán phát ra ý nghĩ, cô cảm giác được môi người đàn ông nóng bỏng thăm dò vào trong miệng cô, cường thế mà lại hung mãnh khuấy đảo trong miệng cô.
Cái nụ hôn kia giằng co rất lâu, Tứ Nguyệt hoàn toàn bị nụ hôn bất ngờ của Tô Niên Hoa dọa choáng váng, từ đầu đến cuối không có một chút đáp lại, đều là Tô Niên Hoa khống chế cái hôn này, cho đến cuối cùng thời điểm cô cảm thấy không khí bên trong phổi mình sắp bị hút khô người đàn ông mới chậm rãi buông môi của cô ra.
Cô ngơ ngác ngừng thở như thế, ngây người thật lâu mới chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, cô còn chưa hô hấp xong, Tô Niên Hoa liền ngăn chặn môi của cô một lần nữa.
Toàn bộ đầu Tứ Nguyệt trống rỗng, cho dù đây là nụ hôn lần thứ hai Tô Niên Hoa hôn cô, cô lại vẫn có chút không thể tin như cũ.
Thế cho nên tay người đàn ông chậm rãi tiến vào trong áo ngủ của cô cô đều không có một chút phản kháng.
Đợi cho Tứ Nguyệt phản ứng kịp quần áo trên người cô và Tô Niên Hoa đều đã cởi ra, người đàn ông cũng không có đi thẳng vào vấn đề giống như trước, giống như thương tiếc đối đãi cô, thậm chí tay anh còn vuốt ve da thịt của cô, mang theo hương vị ôn nhu như thế.
Toàn thân Tứ Nguyệt nhẹ nhàng run rẩy, lông mi run rẩy vài cái, sau đó chậm rãi khép lại.
Cô rõ ràng nhận ra thời điểm Tô Niên Hoa tiến vào vào trong cơ thể cô không hề hung mãnh, cô không có đau đớn chỉ có rung động nói không nên lời.
Trước kia mặc kệ Tứ Nguyệt thân mật cùng Tô Niên Hoa bao nhiêu lần cũng không dám chạm vào anh, bởi vì anh ghét cô đυ.ng vào, nhưng mà thời điểm anh đến cao trào ôm lấy cô, Tứ Nguyệt nhịn không được không ngừng run rẩy giơ tay lên ôm lấy eo. Người đàn ông.
Cô cảm giác thân thể người đàn ông run nhè nhẹ một chút, nhưng không có bất kỳ ý tứ muốn đẩy ra, mà là hướng thân thể của cô đẩy cào càng sâu một chút.