Trời xanh xanh, trên thảo nguyên hoang vu lạnh như băng, tất cả đều là vẻ hoang vắng lại bao la rộng lớn, Lục Tiểu Thanh ngồi ở trên một sườn đất, hai tay chống cằm lăng ngốc nhìn trời cao, địa giới này thật là xa lạ, nàng cũng không biết là mình bị ném tới chỗ này như thế nào?
Lục Tiểu Thanh bị gió lạnh buốt trên thảo nguyên làm đông cứng cả đại não, hơi giật mình nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái gì, chỉ nhớ mang máng ngày đó ở trên bờ biển, mình đột nhiên cảm thấy buồn bã, một mình đứng ở trên bờ cát đau buồn, đột nhiên từ sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó cái gì cũng không biết, khi tỉnh lại liền thấy mình đã bị nhốt ở trong một chiếc xe ngựa! Đi ba bốn tháng, tối hôm qua, người đánh xe ngựa không nói một lời nào, trực tiếp đá đít mình ra khỏi xe ngựa, cũng chả để lại cho mình một cái gì, cứ thế đánh xe chuồn mất hút.
Sờ sờ ngân phiếu tùy thân cùng Kim bài của Vô Diễm đang cất ở trong lòng, lại nhìn thoáng qua trang sức trên người mình, tất cả vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi nhíu chặt mi lẩm bẩm nói: "Thật đúng là một tên đạo tặc nho nhã lễ độ, lại không ham mê nữ sắc, cũng chẳng tham tiền, chẳng lẽ mình lại không có sức quyến rũ như vậy sao? Từ đầu tới đuôi cũng chả thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái xem mình là người như thế nào."
Cúi đầu nhìn thảo nguyên hoang vắng, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngâm nga: "Trời xanh xanh! Thảo nguyên mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê!." Nghiêng đầu đột nhiên bật cười nói: "Ta có phải hay không đầu óc có vấn đề? Bị ném đến chỗ chim không thèm ỉa, gà không thèm đẻ trứng này, còn có khả năng sẽ bị chết đói, thế mà ta cư nhiên vẫn còn tâm tình ngâm thơ, thật là chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì nữa? Xem ra không có một chút ý thức về nguy cơ gì cả."
Nắm thật chặt quần áo nhảy xuống đất: "Mẹ nó! Muốn ném Lão Tử đến chỗ này thì ít ra cũng phải để lại cho Lão tử một vài bộ quần áo chứ, lạnh chết người mà, đúng là tên bắt cóc không có lương tâm!" giật nảy mình, rùng mình một cái, Lục Tiểu Thanh không khỏi có chút nổi cáu, cũng không ngẫm lại bị ném ở chỗ này, có thể để cho người còn sống trở về hay sao? Muốn họ cấp cho ngươi vài bộ quần áo, chẳng lẽ ngươi nghĩ họ thuận tiện mang ngươi đi dạo chơi vài vòng hay sao?
Nhìn về phía xa xa, đừng nói đến bóng người, ngay cả một bóng con trâu cũng đều không có, Lục Tiểu Thanh cũng không thất vọng, thảo nguyên có thể nhộn nhịp người qua lại giống đường cái thành Trường An, bây giờ còn chưa xuất hiện. Quay người cởi y phục của mình, đón lấy gió lạnh, vừa giẫm vừa đập vật liệu may mặc hoa lệ xuống mặt đất! Thành công biến thành trang phục của dân khất cái, lại một lần nữa mặc lên trên người trang phục của đệ tử Cái Bang.
Nhìn mặt đất hanh khô, Lục Tiểu Thanh quỳ trên mặt đất vừa đào vừa bới loạn xì ngầu, trét lên mặt một tầng đất để chống nắng, gương mặt vốn tinh xảo giờ đây được trét lên một tầng mỏng đất vàng, trừ bỏ đôi mắt ngọc chuyển động sáng lấp lánh ra, còn lại một chút cũng không thể nhận ra đây từng là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.
Một bên cải trang một bên thở dài nói: "Aiz, ai bảo ông trời sinh ra mình có khuôn mặt đẹp như vậy để làm gì cơ chứ? Làm hại mình không thể không che giấu dung mạo xinh đẹp này được, đi đến đâu cũng phải che che giấu giấu, aiz, càng xinh đẹp càng gặp phải nguy hiểm, mình phải đè thấp giọng điệu lại mới được, đầu năm nay không nên dựa vào người khác, mà chỉ có thể dựa vào chính mình." Vừa nói vừa tháo hết trang sức ở trên người mình xuống, để vào trong lòng, thuận tiện vò vò đầu cho rối bù lên.
"Gia gia, nãi nãi, đại ca, đại tỷ, cho một chút gì để ăn đi, ta sắp chết đói rồi, ha ha ha ha, trò chơi phong trần hỗn hỗn minh minh chủ bắt đầu, ừm, trước nhìn xem có thể tìm được một người sống hay không? Nếu bị chết đói ở chỗ này, thì còn nói gì đến chuyện dạo chơi nhân gian nữa." lại bước lên gò đất vừa nãy, nhìn một vòng ước lượng chu vi bốn phía: "Bỏ đi, chọn đại một phương hướng mà đi vậy, mình vẫn chưa muốn chết."
Khởi điểm còn hưng trí bừng bừng, vừa đi vừa tán thưởng thảo nguyên rộng lớn xinh đẹp, càng về sau khuôn mặt càng nhăn nhó, mặt trời cũng đã lặn về phía tây, thế mà ngay cả một bóng người cũng không gặp, rốt cục khi ánh trăng nhô lên, Lục Tiểu Thanh không chống đỡ được nữa, ngã ngồi xuống mặt đất, mặt mày ủ rũ nói: "Thần a, chẳng lẽ vận may của ta đã hết rồi sao? Hôm nay sao lại mất linh như thế này?"
Từ lúc xuyên qua cho đến giờ, chính mình muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nào là Quận Vương, Thân Vương, nào là Hoàng Đế tương lai, người nào mà không đối xử tốt với mình, gặp phải vấn đề gì đều có người giúp mình giải quyết, mình chỉ mới hắt xì một cái, liền đi giải quyết đối thủ ngay, số phận tốt như vậy vốn cứ nghĩ rằng hôm nay chỉ cần đi mấy thước, là sẽ có người xuất hiện, hiện tại đi được vài dặm rồi, ngay cả bóng quỷ cũng không có, chẳng lẽ mình thật sự sẽ phải chết ở chỗ này hay sao?
Liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt, Lục Tiểu Thanh trong lòng bắt đầu có chút luống cuống, thảo nguyên rộng lớn mờ mịt, nếu thật sự vận may của mình đã hết, không phải là năm sau mình sẽ trở thành phân bón cho cỏ sao.
Nghỉ ngơi lấy hơi, bụng đói sôi réo, bứt hai nhánh cỏ bên cạnh hung hăng ăn, cắn phải hạt sạn ghê hết cả răng, Lục Tiểu Thanh sắc mặt không thay đổi tiếp tục ăn, mình không phải là người mảnh mai yếu ớt gì, thích ứng trong mọi hoàn cảnh chính là bản lãnh của mình, để sống sót chẳng ngại gì, mất mạng có nói cái gì cũng dư thừa.
Trăng lặn, mặt trời lại ló, mặt trời lặn, trăng lại ló, suốt hai ngày không ngủ không nghỉ, Lục Tiểu Thanh cả người đã mất nước nghiêm trọng, hai mắt thõng xuống không còn thần thái như ngày xưa, lê từng bước đi về phía trước, chỉ có tiếp tục tiến về phía trước mới mong có cơ hội gặp được người, đứng ở tại chỗ chỉ có một con đường chết.
Gặm rễ cỏ để hấp thu hơi nước, nhưng quả thật không thể bù được lượng nước đã mất đi, Lục Tiểu Thanh không ngừng lê từng bước một tiến về phía trước, khó có được ngày mùa đông lại nắng ấm như vậy, Lục Tiểu Thanh giật giật khóe môi lẩm bẩm: "Cũng may là chưa có tuyết rơi, bằng không mình sao có thể đi nổi đến bây giờ."
Cảm giác được thể lực của mình từng chút từng chút bị rút dần rút mòn, Lục Tiểu Thanh không khỏi dừng lại cước bộ, hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, có căng có chùng mới là thượng sách, cũng không thể kéo lê thân mình tới chết được. Trước mắt liên tiếp xuất hiện ảo ảnh, tự nói với mình nên dừng lại.
Tựa lưng vào một bãi đất nghỉ tạm, trong lòng cấp tốc chuyển động nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì, đầu óc trống rỗng, hai ngày ba đêm đi không ngừng nghỉ, đã khiến cho sức lực cạn kiệt! Tai ù, mắt cương, toàn thân vô lực, tất cả những biểu hiện này như muốn nói rằng mình cách cái chết không xa.
Mở mắt ra nhìn trời cao, Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên cảm thấy thảo nguyên đồng cỏ bao la rộng lớn, từng cánh chim ưng sải rộng cánh bay liệng, cũng không phải là tốt đẹp tuyệt trần gì như với trước kia mình đã nghĩ, mà là ác ma đang há mồm chờ nuốt sống sinh mạng của con người.
Lục Tiểu Thanh ngồi xuống liền không đứng lên nổi nữa, trong ý thức vẫn muốn mình phải đứng lên, nhưng thân thể lại không nghe theo mệnh lệnh của mình, lúc thì cảm giác mình đã bắt đầu đi rồi, lúc thì lại tinh tường thấy mình vẫn còn ngồi ở tại chỗ, trong lòng cảm thấy lo lắng, một trận tiếng vó ngựa truyền vào trong tai, ý thức có một lát thanh tỉnh, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhếch nhếch khóe môi cười nhạo bản thân, mình lại có ảo giác.
Dần dần tiếng ngựa hí vang lên gần hơn, Lục Tiểu Thanh giật nảy mình một cái, mở to hai mắt, dùng cả tay chân mà bò trên đất, xa xa có một đội nhân mã đang chậm rãi đi về phía trước, nhìn hình thức hẳn là một thương đội. Lục Tiểu Thanh chưa từng có giống như bây giờ, vừa trông thấy có bóng người di chuyển, lệ tuôn như mưa, lăn lốc một vòng, đứng bật dậy vừa chạy vừa kêu lên: "Đợi ta với, cứu mạng a, cứu mạng a, đợi ta với......"
Ở giữa một đám người xa lạ mũi cao, mắt xanh, tóc đen, Lục Tiểu Thanh tham gia vào thương đội Mạt Hạt [1]. Dựa vào bản lĩnh một khóc hai nháo ba thắt cổ lúc ấy, Lục Tiểu Thanh đã thành công thuyết phục được Thương đại thúc, người dẫn đầu thương đội này mang theo mình quay về Mạt Hạt, chỉ cần có người ở quản gì nơi đó là nơi nào.
Đoàn người vội vàng đi hơn mười ngày, Lục Tiểu Thanh dựa vào bản lĩnh từ trước đến nay của mình, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, làm quen với người trong thương đội, bọc lấy áo khoác choàng bên ngoài, ngồi ở bên ngoài xe ngựa vừa đánh xe, vừa trưng vẻ mặt a dua nói: "Cáp Lý đại thúc, Lăng Tiêu thành là nơi nào vậy? Thúc nói cho ta biết một chút có được không?"
Cáp Lý đại thúc kia có bộ râu xồm, bộ dáng rất dũng mãnh, đang vội vàng điểu khiển xe ngựa lánh một xe khác, song song đi cùng với xe ngựa của Lục Tiểu Thanh, ha ha cười, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Lăng Tiêu thành là Đô thành của Mạt Hạt chúng ta, ở đó cái gì cần có đều có, muốn cái gì có cái đó, phồn hoa hơn rất nhiều so với Đô thành của Đại Đường lần này chúng ta đến."
Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi: "Có nơi tốt như vậy sao? Ta như thế nào chưa có nghe nói qua?" Dùng sức nhớ lại thời kỳ lịch sử của Đại Đường, như thế nào cũng không nghĩ ra Mạt Hạt là nơi nào.
Cáp Lý đại thúc vẻ mặt khinh thường nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu quỷ như ngươi thì đã đi qua nơi nào chứ? Ngươi biết cái rắm, Lăng Tiêu thành của chúng ta ở dưới sự lãnh đạo của Đại Vương, là nơi giàu có nhất, tốt nhất thiên hạ, tiểu tử ngươi chỉ cần đến đó là biết, miễn cho là ta đã lừa ngươi."
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười gượng vài tiếng, quả thật cái rắm thì biết làm sao được, mấy ngày nay dựa vào một thân giả dạng ăn mày, cùng tác phong thô lô, người trong thương đội đều đem nàng trở thành nam tử. Nhìn hàng hóa bao lớn bao nhỏ của thương đội, Lục Tiểu Thanh thông minh biết là không nên hỏi, dù sao cũng không phải là của mình, hỏi cũng vô dụng, chính là trong đoàn này có một chiếc xe ngựa rất kỳ quái, thông thường thì với lộ trình xa như vậy, xe ngựa nào cũng là xe dùng để trở hàng hóa, hơn nữa trong xe ngựa này giống như không phải là hàng hóa, mà là người.
Thời điểm đánh xe, Lục tiểu Thanh cố ý lưu ý đến chiếc xe ngựa đó, tự nhiên là nghe thấy trong xe ngựa có động tĩnh rất nhỏ, bất quá Thương đại thúc hộ vệ nghiêm mật, không một người nào trong thương đội được tới gần chiếc xe ngựa đó, bởi vì Lục Tiểu Thanh là người ngoài nên cái gì cũng không biết, ngược lại dám đánh xe ngựa vượt lên, ở hai đầu thương đội đều là những hán tử dũng mãnh, nhìn như nhàn tản nhưng kỳ thực rất có quy luật.
Lục Tiểu Thanh tự nhiên là không nhiều lời nữa! Một lát sau mới lên tiếng hỏi Cáp Lý đại thúc: "Cáp Lý đại thúc à! Đại Vương Mạt Hạt có bộ dáng như thế nào? Ta có chút tò mò về đại vương của mọi người!"
Cáp Lý đại thúc vốn là người nói nhiều, thấy Lục Tiểu Thanh tìm hắn nói chuyện phiếm, tự nhiên là thao thao bất tuyệt đem những điều Lục Tiểu Thanh muốn biết đều nói hết cho nàng biết.
Hơn nửa ngày, Lục Tiểu Thanh lập tức đã hiểu đôi chút về Mạt Hạt này, thống lĩnh của Mạt Hạt được phong là Đại Vương, tên gọi là Gia Luật Giá Huyên, phụ trợ cho Gia Luật Giá Huyên chính là hai đệ đệ của Gia Luật Giá Huyên, một người là Khuynh Nam Vương Gia Luật Cuồng Sở, một người là Dật Bắc Vương Gia Luật Xuất Trần, hai người này một có sở trường về kỹ thuật, một có sở trường về mưu lược, ở Mạt Hạt nổi tiếng không thua kém gì đại vương Gia Luật Giá Huyên.
Hơn nữa nghe nói Dật Bắc Vương Gia Luật Xuất Trần có dung mạo tuyệt đỉnh, chính là đệ nhất mỹ nam tử của Mạt Hạt, tính cách lại cởi mở, ôn hòa, không biết là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ Mạt Hạt. Lục Tiểu Thanh nghe thế nước miếng chảy ròng ròng, nhất định phải đi nhìn đệ nhất mỹ nam tử kia để tăng thêm kiến thức cho mình mới được, nhìn xem hắn rốt cuộc là đẹp trai đến nhường nào?
Mọi người đi hơn mười ngày, thảo nguyên rộng lớn kia rốt cục cũng biến mất khỏi tầm mắt, bởi vì tuyết đã rơi nên khắp nơi phủ một màu trắng toát.
Đánh xe đi ở trên mặt băng, Lục Tiểu Thanh không khỏi vừa hà hơi vừa nói: "Lạnh quá, ta chưa từng đến nơi nào lạnh như nơi này, giống như đại não cũng bị đóng băng vậy." Bốn phía là màu trắng xóa của tuyết, tầm nhìn xa hơn một chút cảnh vật nhìn không rõ lắm, Lục Tiểu Thanh đành phải đánh xe thật cẩn thận đi theo sát phía sau Cáp Lý đại thúc.
Ở giữa một tiếng ngựa hí nặng nề, chỉ nghe thấy đột nhiên vang lên vài tiếng thét chói tai, tiếp theo liền truyền đến thanh âm răng rắc răng rắc, mấy xe ngựa bên cạnh đều dừng lại, trong tai Lục Tiểu Thanh chỉ nghe thấy Tiếng Cáp Lý đại thúc rống to một tiếng: "Đi, nhanh đi về phía trước." Lục Tiểu Thanh hai tay đông lạnh cũng không dám vươn ra, bất quá xe ngựa của nàng vẫn luôn không ngừng đi thẳng về phía trước, cho dù sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai cũng không có ngừng lại, nguyên nhân là do đầu đông, lạnh đến mức đại não đã bị lạnh đến đóng băng, có nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, đợi cho đến lúc phản ứng muốn dừng xe lại, thì tiếng hô của Cáp Lý đại thúc đã truyền đến.
Những người khác dừng lại, Lục Tiểu Thanh ngược lại liền đuổi ở phía trước, lập tức mặc kệ mọi chuyện, vung tay lên quất một roi, ngựa chạy rầm rập càng nhanh hơn, nhanh như chớp lẻn lên phía trước.
Cúi đầu mà chạy, một lúc lâu sau mới nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hô to: "Lục Tiểu, dừng lại! Dừng lại!" Thật vất vả mới dùng được bàn tay đã đông cứng kéo dây cương lại, nhảy xuống xe thấy Cáp Lý đại thúc đã chạy đến đây, vừa thấy Lục Tiểu Thanh dừng lại cũng liền ghìm dây cương lại.
Lục Tiểu Thanh đầu cùng tay co rụt hết cả lại, hà hơi ra một làn khí trắng: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cáp Lý đại thúc dừng xe nhảy xuống, nhìn lại thương đội phía sau, giọng nói lạnh lùng: "Băng nứt, có xe ngựa bị rớt xuống dưới."
Lục Tiểu Thanh chấn động nói: "Nơi chúng ta vừa đi qua là một con sông đúng không? Trời ạ! Ta còn tưởng là mặt đường, đây là lần đầu tiên ta đi trên mặt sông đấy. Wow, đó là mặt băng đấy! Ta phải quay lại giậm mạnh hai cái xuống mặt băng đó mới được." Vừa nói vừa hưng trí bừng bừng muốn quay trở lại.
Cáp Lý đại thúc nắm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, giọng lạnh lùng nói: "Đã đủ rối loạn rồi, người đừng gây thêm phiền phức nữa, cứ ở tại chỗ này coi chừng xe ngựa đừng chạy loạn." Vừa nói vừa đi nhanh chạy trở về.
Lục Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh hai chiếc xe ngựa, vươn dài cổ ra nhìn, nhảy loi cha loi choi để làm cho cơ thể ấm lên một chút, nửa ngày mới thấy vô số xe ngựa của thương đội đi tới! Đưa mắt nhìn cư nhiên lại thiếu hơn mười con ngựa với hai chiếc xe ngựa, thế chẳng phải là mất một phần tư số hàng hóa lần này hay sao, Lục Tiểu Thanh âm thầm nhẩm tính thiếu bao nhiêu hàng hóa.
Thấy Thương đại thúc cùng Cáp Lý đại thúc sóng vai đi lên, Thương đại thúc không biết dùng biện pháp gì, mở chiếc xe ngựa luôn đóng kín cửa nhìn thoáng qua, sau gật gật đầu nói với Lục Tiểu Thanh: "Cũng là ngươi thông minh, được rồi, không uổng công lần đó đã cứu ngươi." Lục Tiểu Thanh hé miệng cười hớ hớ muốn nói lời hay, bất quá thời tiết đông lạnh thật sự là không muốn mở miệng nói chuyện, không khỏi nhìn Thương đại thúc ha ha cười ngây ngô.
Buổi chiều, thương đội nghỉ tạm ở một trấn nhỏ, Lục Tiểu Thanh lúc này mới có tinh thần đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, thấy kiến trúc nơi này hoàn toàn khác biệt với phong cách của Đại Đường, rất kiên cố, rất dày, dùng những tảng đá to để xây nhà không có một chút hơi thở mềm mại, tựa như người nơi này vậy, dũng mãnh, vạm vỡ, một loại khí chất phóng khoáng.
Sưởi ấm ăn khoai lang, thấy sắc mặt của mọi người ai cũng rất là khó coi, âm u giống như tuyết trắng tung bay trên không trung vậy, Lục Tiểu Thanh là một người thông minh nên trốn ở góc phòng, một người cao hứng phấn chấn vừa nhìn đại tuyết tung bay như lông ngỗng đang múa lượn, vừa ăn khoai lang. Tuy rằng mất đi mấy con ngựa, nhưng là trên mặt mọi người vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, đó cũng chỉ là vật ngoài thân cho nên Lục Tiểu Thanh tự nhiên cũng không đau lòng một chút nào, dù sao cũng không phải là của mình.
Trên lầu Thương đại thúc vẻ mặt âm trầm nói: "Chuyện này phải làm sao bây giờ? Hàng hóa mất đi là chuyện nhỏ, nhưng là hai xe ngựa đó cũng đi bị kéo xuống, trở về biết ăn nói thế nào đây?"
Cáp Lý đại thúc nhíu mày nói: "Trong hai xe ngựa kia đều là cực phẩm, lần này mất đi, vạn nhất...... nếu bị trách tội, chúng ta lần này gặp xui xẻo lớn rồi."
Thương đại thúc cả giận nói: "Tất cả đều là tại hai cái tên Vương bát đản kia! Biết rõ mặt băng căn bản không thể dừng xe lại được, cư nhiên còn dừng lại quay đầu nhìn, bọn họ có thể so sánh được với số hàng hóa bị mất đi lần này hay sao? Phải ngàn đao gϊếŧ chết bọn chúng, ta phải lột da bọn chúng."
Cáp Lý đại thúc kéo chặt tay Thương đại thúc đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài lại: "Ngươi hiện tại đi giáo huấn bọn họ thì có ích lợi gì? Cho dù là gϊếŧ hai người cũng không có biện pháp cứu được hàng hóa đã mất đó, sớm biết như thế đã không mang theo người chưa đủ kinh nghiệm xuất môn, tiền đồ còn không bằng một người nửa đường chúng ta cứu được, nếu không phải Lục Tiểu chạy nhanh, bốn xe ngựa của chúng ta chỉ sợ sẽ phải bỏ mất ba chiếc."
Thương đại thúc hạ giọng cả giận nói: "Một đám ăn hại, không bằng một tên tiểu tử chân yếu tay mềm như vậy, vẫn là Lục Tiểu...... ờ, Cáp Lý, ngươi nói...... Có thể hay không....sẽ thích cái dạng này......" Thương đại thúc đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, mắt lộ kỳ vọng nhìn Cáp Lý đại thúc.
Cáp Lý nhìn hàm ý trong mắt Thương đại thúc, suy nghĩ một chút kinh ngạc nói: "Ngươi là nói......"
Thương đại thúc mắt sáng lên nói: "Ngẫu nhiên đổi khẩu vị, có lẽ...... Sẽ thích, tuy rằng bộ dáng của Lục Tiểu này quá gầy yếu, nhưng là......" Hai người liếc nhau đều gật gật đầu, khóe miệng toát ra một ý cười dâʍ ɭσạи.
Sau mấy ngày, Lục Tiểu Thanh đi theo thương đội một đường đi về hướng bắc, Cáp Lý đại thúc cùng Thương đại thúc thấy Lục Tiểu Thanh lần này có chút công lao, liền cấp cho nàng một bộ y phục dày, Lục Tiểu Thanh cảm thấy ấm áp đôi chút, đại não cũng linh động hơn, thấy cả đám vẻ mặt âm trầm, càng đem chính mình giấu cẩn thận, đợi đến lúc mình được vào Lăng Tiêu thành sẽ tìm cách chuồn khỏi thương đội này, còn hiện tại trăm ngàn lần không thể để cho những người này phát hiện ra mình là nữ được.
Ngày hôm đó, trời thương tình không có hạ tuyết, ngẩng đầu thấy một vòng mặt trời đỏ treo cao trên không trung, Lục Tiểu Thanh tâm tình tốt, lập tức sẽ tiến vào Lăng Tiêu thành, mình có thể tách khỏi thương đội.
Tiến vào cổng thành, thấy kết cấu cũng không khác Trường An thành là mấy, dù sao cũng là ngổn ngang mấy ngã tư đường, bất quá người đi lại trên ngã tư đường thì lại đa dạng chủng loại, mắt xanh lam, mắt xanh lục, mắt vàng, tóc dài, tóc ngắn, tóc quăn, nếu không phải đã biết trước hiện tại là đang ở Lăng Tiêu thành của Mạt Hạt, thì Lục Tiểu Thanh còn tưởng rằng mình đã đến Ba Tư, tất cả đều là người nước ngoài.
Cả đám đánh xe đến quán trọ lớn nhất trong thành nghỉ ngơi, Lục Tiểu Thanh cố ý đi ở cuối cùng, đánh giá bốn phía xung quanh, đang muốn chuồn khỏi thương đội này, Cáp Lý đại thúc đã gọi: "Lục Tiểu, đừng nhìn ngó xung quanh nữa, về sau ngươi còn có nhiều thời gian để ngắm mà, ta có việc tìm ngươi đây."
Đáng chết, không phát hiện ra ta muốn chuồn hay sao? Lục Tiểu Thanh âm thầm đảo mắt liếc hắn một cái, ngẩng đầu lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười, chậm rãi tiến lên, bởi vì trên mặt vô cùng bẩn, bất quá lông mi ánh mắt đều nhìn ra được sự linh động.
Đi theo Cáp Lý đại thúc lên lầu, thấy Thương đại thúc đã chờ ở bên trong, vừa thấy Lục Tiểu Thanh tiến vào liền ha ha cười nói: "Tiểu tử, thấy Lăng Tiêu thành này như thế nào? Có thể sánh được với Đại Đường phồn hoa hay không?"
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ta chưa có đến kinh thành của Đại Đường, ta nào biết được nó có phồn hoa hay không phồn hoa cơ chứ, bất quá hôm nay thấy được Lăng Tiêu thành, quả thật là không tồi, thật sự là một nơi rất tốt."
Cáp Lý đại thúc ngồi xuống, sau cười nói: "Tiểu tử ngươi về sau sẽ có thời gian chậm rãi thăm thú, đánh giá nơi này, sẽ biết được nó tốt như thế nào. Đúng rồi! Vừa rồi gọi ngươi lên đây, chính là có chuyện muốn cầu xin ngươi, ngươi cũng biết lần này thiếu không ít hàng hóa, hiện tại chúng ta phải vận chuyển hàng hóa đến từng thương gia, cả đám đã vào thành đi phân phối hàng hóa rồi, chúng ta bên này không thể không ở lại giải thích, trừ tiền, vân vân và vân vân.
Nhưng là chúng ta khó giải thích nhất chính là trong xe ngựa kia trở gì, chúng ta cũng không gạt ngươi, trong xe ngựa kia là người, là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc mà chúng ta đã tuyển chọn ở Đại Đường, vốn là một vị khách hàng muốn tặng cho ai đó, người đó đã phái người tới muốn chúng ta đưa qua chỗ họ, ngươi xem chúng ta hiện tại làm sao có thời giờ để đưa qua, nhưng là chúng ta không thể đắc tội với vị khách hàng đó được, ta muốn nhờ ngươi giúp chúng ta đưa người qua bên đó."
Lục Tiểu Thanh tuy rằng biết là người, bất quá trên mặt vẫn là kinh ngạc nói: "Ta lần đầu tiên đến đây, các ngươi sao lại có thể giao một chuyện quan trọng cho ta làm như vậy được?"
Thương đại thúc ha ha cười nói: "Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng về mỹ nhân kia, nàng ta là tự nguyện theo chúng ta đến đây, đợi một lát nữa ngươi sẽ biết, nàng không phải là do chúng ta ép buộc. Về phần vì sao tìm ngươi, ta cứu ngươi một mạng tự nhiên cũng sẽ không coi ngươi là người ngoài, ngày hôm đó gặp băng nứt, tiểu tử ngươi một mình điểu khiển xe ngựa lao về phía trước nhưng cũng không có rời đi, liền chứng minh ngươi cũng không phải là người tham lam, lần này ngươi đem người qua đó, tự nhiên là còn muốn ngươi mang bạc được thanh toán trở về, nếu đem việc này giao cho một tên tham lam nào đó, ta nhưng rất không yên tâm.
Ngươi nghe kỹ một chút! Hiện tại ở bên ngoài đang nháo hết cả lên, nếu chúng ta không ra mặt ứng phó, thì về sau việc làm ăn của chúng ta sẽ gặp khó khăn, ngươi nhanh một chút đi tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề, chỗ đó là nhà giàu có, ngươi đừng làm mất mặt mũi của ta, sau đó đem theo người đến đó, về phần tiền thanh toán, tự nhiên sẽ có người đưa bạc cho ngươi, ta ở quán trọ này chờ ngươi, nhớ kỹ tên quán trọ là Hào Lai, tiểu tử, ta nhưng là cực kỳ tin tưởng ngươi mới giao việc này cho ngươi, ngươi cũng không nên cô phụ sự tín nhiệm của ta." Vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Thanh, bước nhanh xuống lầu, Cáp Lý đại thúc cũng theo hắn bước ra ngoài.
Lục Tiểu Thanh lập tức đảo cặp mắt trắng dã nói:"Thật đúng là tín nhiệm ta! Cũng không sợ ta cầm bạc chạy trốn mất, hẳn là ở trong thành này hắn cũng có chút thế lực, cho nên mới không sợ mình cầm theo bạc bỏ trốn. Quên đi, dù sao cũng còn nợ bọn họ một ân tình, ai kêu người ta đã cứu mạng mình cơ chứ, ta làm xong việc này rời đi cũng chưa muộn." Một bên thì thào tự nói, một bên đi ra ngoài, nhưng không có chú ý tới hai người kia trước khi đi có trao đổi ánh mắt với nhau.
Mấy tháng không tắm rửa, mặc dù là thời tiết đã sang mùa đông giá rét, nên cũng không bị bốc mùi, bất quá cả người đúng là rất bẩn, tắm xong thay một bộ quần áo do Thương đại thúc sai người mang tới, lập tức liền muốn đem mỹ nhân đi, Lục Tiểu Thanh rất là nghi ngờ, tư sắc như vậy mà dám nói là tuyệt đại mỹ nhân, hơn nữa mặt mày lại lẳиɠ ɭơ, giọng nói ỏn à ỏn ẻn nghe mà nổi hết cả da gà, biểu tình thì cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, Lục Tiểu Thanh ai thán một tiếng, mắt thẩm mỹ của bọn họ chỉ có thế này thôi sao? Không nói hai lời mang theo người chạy lấy người, sớm làm xong việc sẽ sớm được rời khỏi đây.
Nhìn Lục Tiểu Thanh rời đi, Thương đại thúc không khỏi chẹp miệng nói: "Không nghĩ tới Lục Tiểu này lại xinh đẹp như vậy, cư nhiên còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần so với những nữ tử mà chúng ta mang về, đáng tiếc sinh ra lại là nam tử, xem ra Vương gia phần lớn là sẽ thích, ta mới chỉ nhìn liếc mắt một cái mà lòng đã mềm nhũn cả rồi."
Cáp Lý đại thúc hắc hắc cười nói: "Cũng may chúng ta còn có nữ tử để đem đi, bằng không nói không chừng chúng ta cũng chẳng đưa được tên tiểu tử này đi đâu, Lâm tổng quản vừa rồi cũng nói, chỉ cần Vương gia thích món hàng này, thì tổn thất năm nay coi như đã được giải quyết."
Hai người nhìn thoáng qua xa xa Lục Tiểu Thanh đang điều khiển xe ngựa, trong mắt đều không che dấu được ý cười, chuyến này đi đúng là rơi trúng ổ vàng bạc, vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Lục Tiểu Thanh một đường đi theo người dẫn đường, quanh co, khúc khuỷu, quẹo trái quẹo phải, đi hơn nửa ngày mới dừng lại trước một tòa nhà, tuy rằng tòa nhà này không thể so sánh được với tòa nhà của Vô Diễm, nhưng cũng có một chút đặc sắc, có một loại hương vị rộng rãi mà cuồng dã.
Đi nửa ngày! Rốt cục cũng thấy ở phía trước có người, ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, dáng người to cao, vẻ mặt bình thản, mặc trang phục kết hợp vô cùng hài hòa giữa trang phục của người Hồ với người Hán. Vừa thấy Lục Tiểu Thanh liền đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, sau đó nói với người dẫn đường ở phía trước: "Ngươi trở về nói với lão Thương, chỉ cần Vương gia thích thì tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ bàn, bất quá, nếu Vương gia không thích loại hình này, thì hắn tự mình mà lo liệu."
Người dẫn đường kia vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Đã hiểu, đã hiểu, cám ơn Lâm tổng quản đã nhắc nhở, Thương lão bản biết nên làm như thế nào."
Lục Tiểu Thanh vốn đã cảm thấy rất kỳ quái, không nhìn nữ nhân mang theo, ngược lại lại nhìn nàng, vừa nghe thấy hắn nói những lời này lại thấy không đúng, cầm chặt lấy tay tên dẫn đường đang muốn dứt ra xoay người trở về, lạnh lùng hỏi: "Có ý gì?"
Người nọ vẻ mặt cười sáng lạn: "Còn không mau tạ ơn lão bản của chúng ta đã đem ngươi đến nơi tốt như thế này, ngươi chỉ cần làm cho Vương gia vui vẻ, thì ngươi không còn phải lưu lạc kiếm sống qua ngày như trước nữa, chỉ cần làm cho Vương gia mê luyến nam phong, ngươi tự nhiên sẽ trở nên nổi danh." Vừa nói vừa dùng sức giật tay Lục Tiểu Thanh ra.
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt phẫn nộ dùng sức tóm chặt lấy tay người đó, cư nhiên lại đem nàng tặng cho người ta! Mẹ nó! Lão Tử hôm nay thiệt thòi quá lớn, bị người khác bán còn giúp người khác kiếm tiền! Đồ chó hoang đã nhìn ra ta là nữ tử, cư nhiên còn...... Không đúng, nam phong? Lục Tiểu Thanh đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên trợn to mắt khó có thể tin nổi, kêu lên: "Nam sủng, cư nhiên muốn ta làm nam sủng?"
********
(1): Mạt Hạt: dân tộc Mô-hơ (dân tộc thiểu số thời xa xưa ở miền Đông Bắc Trung Quốc)