Ngày hôm sau, cả một đêm pháo hoa rực rỡ đã trở thành chủ đề nói chuyện phiếm của mọi người, khắp đầu đường cuối ngõ người nào người nấy trên mặt tràn ngập ao ước kể ra câu chuyện pháo hoa rực rỡ trời đêm tối hôm qua, lời nói càng truyền càng nhanh, càng nhanh càng thái quá, một đám đều giống như là chính mắt mình được chứng kiến người tay áo bay múa đêm đó là ai vậy.
Mấy ngày này, Hồng Ngọc cùng Lan Tâm đang ở Minh Châu đã khai trương tửu lâu, có tiền quả thật là dễ làm việc, sau khi mua lại một tửu lâu lớn, trang hoàng lại từ trong ra ngoài, liền bắt tay vào việc buôn bán. Hai người một thân nam trang ngồi ở trên lầu, một bên vừa đánh giá công việc làm ăn của tửu lâu, một bên vừa thương lượng chuyện tiếp theo nên sắp xếp như thế nào, chợt nghe ba vị khách ở gian kế bên nói chuyện với nhau: "Trương huynh! Huynh biết không, hai ngày trước ở bờ biển đã xảy ra một chuyện lớn, không biết người nào lại tạo ra bút tích lớn như vậy! Bắn cả một bầu trời pháo hoa rực rỡ, ta lúc ấy cách bờ biển bảy mươi đến tám mươi dặm, vậy mà vẫn nhìn thấy! Nửa bầu trời đều được chiếu sáng bởi từng chùm pháo hoa rực rỡ."
"Lý huynh, huynh không biết rồi, ta nhưng là nghe nói, không biết là vị công tử nhà phú quý nào đó, vì muốn làm cho nữ tử mình yêu mến vui vẻ, không chỉ có bắn cả một bầu trời rực rỡ pháo hoa thôi đâu, trên bờ cát còn phủ kín những đóa hoa, nghe nói những đóa hoa đó theo khói pháo hoa bay xuống! Tựa như trời mưa vậy, đẹp như mộng như ảo."
"Hắc, ba huynh là không được nhìn thấy đó thôi, ta nhưng là tận mắt được chứng kiến." một nam tử trực tiếp chen vào, ngồi xuống nói: "Không chỉ riêng bầu trời rực rỡ pháo hoa thôi đâu, trên mặt biển cũng có tia lửa! Những tia lửa này được sắp xếp thành một bộ dáng rất kỳ quái, liền......"
Hồng Ngọc cùng Lan Tâm nghe đến ngẩn cả người, Lan Tâm nhíu mày hỏi: "Sẽ không phải là bọn tỷ tỷ đó chứ?"
Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Lan Tâm, nhẹ giọng nói: "Trừ bỏ Tề quận vương ra ta không nghĩ ra được người nào khác, nơi này còn có ai ngoài Tề Quận vương để lại bút tích lớn như vậy! Cũng chỉ có hắn mới trắng trợn tạo ra một đêm rực rỡ pháo hoa như vậy! Đưa mắt nhìn khắp Giang Nam, ngoài hắn ra còn có ai dám không để ý đến lệnh cấm bắn pháo hoa của triều đình, kiêu ngạo bắn cả một đêm như thế chứ."
Lan Tâm nhíu nhíu mày nói: "Quá kiêu ngạo, ngược lại sẽ không tốt." Hồng Ngọc nhấp một ngụm trà, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, tuy rằng Tề quận vương là muốn làm cho tỷ tỷ vui! Nhưng là vẫn khó tránh vượt qua phạm vi giới hạn cho phép, quá giới hạn sẽ gây nên bất cập."
Lan Tâm nhìn thoáng qua xung quanh, thấp giọng hỏi: "Hồng Ngọc, ý của tỷ là?"
Hồng Ngọc trầm tư một lát nói: "Triều đình rõ ràng đã ra lệnh cấm, trừ những trường hợp quan trọng ra, còn lại không được phép bắn pháo hoa, một đêm rực rỡ pháo hoa này chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ truyền khắp toàn bộ Giang Nam, ta là lo lắng phản ứng của Hà Gian vương phủ."
Lan Tâm trầm giọng nói: "Muội cũng nghĩ đến điểm này, Hà Gian vương tuy rằng vẫn dung túng cho Tề quận vương, nhưng là dung túng cũng đến trình độ nhất định, sợ sẽ khó mà nói được, nếu mọi người biết được là Tề Quận vương gây lên một đêm rực rỡ pháo hoa đó, thì Hà Gian vương phủ sẽ phải ăn nói như thế nào đây."
Hồng Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Một bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa không làm gì được Tề Quận vương đâu, nhiều lắm là bị gọi trở về vương phủ mắng cho một trận mà thôi, ta đột nhiên là nghĩ tới phương diện khác, Lan Tâm, muội có nghĩ tới không, nếu Tề quận vương bị gọi trở về, tám chín phần mười là hắn sẽ thẳng thắn thừa nhận chuyện này, thêm vào nữa có lẽ hắn sẽ trực tiếp nói ra muốn thú tỷ tỷ làm phi, ta lo lắng là phản ứng của Hà Gian Vương."
Lan Tâm thấy Hồng Ngọc cau mày, trầm tư một lát sau đột nhiên nói: "Hồng Ngọc ý của tỷ là Hà Gian Vương sẽ cản trở?"
Hồng Ngọc gật gật đầu nói: "Chúng ta trước không nói tỷ tỷ có thích Tề quận vương hay không! Nhưng là Tề Quận vương là khẳng định rất là thích tỷ tỷ, với tính cách của Tề Quận vương, thích chính là thích, căn bản sẽ không để ý tới thân phận, địa vị, bối cảnh của tỷ tỷ. Nhưng là Hà Gian vương sẽ không đồng ý! Hắn công cao như đỉnh, là người duy nhất ở Đại Đường có công trạng có thể sánh ngang với Hoàng Thượng đương triều, một gia tộc như vậy có thể chấp nhận bối cảnh của tỷ tỷ hay không?"
Được Hồng Ngọc nhắc nhở, Lan Tâm đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo giật mình nói: "Với năng lực của Hà Gian vương tự nhiên là có thể tra ra được! Tỷ tỷ lai lịch kỳ quái, làm sao Hà Gian vương phủ có thể chấp nhận một nữ tử có lai lịch không rõ làm con dâu được, như vậy xem ra tỷ tỷ sẽ không vào được vương phủ hay sao?"
Hồng Ngọc mỉm cười nói: "Tỷ tỷ có muốn tiến vào vương phủ kia hay không, vẫn chưa thể nói chính xác được, với tính tình của tỷ tỷ, ngươi không hòa nhã với ta, thì ta cũng chẳng cần phải hòa nhã với ngươi làm gì. Ta chỉ lo lắng là Hà Gian vương cùng Tề Quận vương, một người không muốn, một người lại càng muốn, chỉ sợ cuối cùng chịu thiệt chính là tỷ tỷ."
"Lời này là sao? Chỉ cần Tề Quận vương thật tâm thích tỷ tỷ, thì Hà Gian vương cũng không có biện pháp ngăn cản."
Hồng Ngọc lắc đầu nói: "Kình Quận vương có nói qua! Bất luận vào thời điểm nào cũng không được xem thường Hà Gian vương, Tề Quận vương kiên quyết đi theo con đường kinh thương chứ không gia nhập vào con đường làm quan, tuy rằng việc làm ăn được thuận buồm xuôi gió! Nhưng người sáng suốt đều biết nhìn ra được, đó đều là do dựa vào mặt mũi của Hà Gian vương, tất cả đều là do Hà Gian vương cho hắn, Tề Quận vương cánh vẫn còn chưa cứng. Nếu cứng đối cứng, chịu thiệt sẽ là ai, chúng ta đều đã rõ ràng.
Tuy ta cũng biết Tề Quận vương thích tỷ tỷ! Chính là ta thật sự không ngờ rằng Tề Quận vương cư nhiên lại thích tỷ tỷ như thế! Sủng nịch như vậy, hành động kinh thế như vậy, đối với Hà Gian vương mà nói cũng không phải là một chuyện tốt."
Dừng một chút lại nói: "Lan Tâm, ta nghĩ chúng ta đều đã hiểu rõ về hoàng thân quốc thích, một Vương tộc chấn động một phương như vậy, người bọn họ muốn kết thân tiến vào trong phủ phải là người như thế nào? Người có thể ngồi vào vị trí chính phi phải có địa vị gì! Cho đến nay Tề Quận vương vẫn chưa thú thê tử, có thể nói là do hắn nguyện ý tìm một tri kỷ, nhưng là Hà Gian vương có thể để mặc kệ hắn như vậy hay không? Đại sự như vậy há lại có thể để cho Tề Quận vương không muốn thú là không thú hay sao? Cho dù phương diện này có bàn tính thì có mấy ai biết được đây?
Mấy ngày nay đi theo tỷ tỷ, làm việc, đối nhân xử thế cũng bắt đầu đã có chút tùy ý, những rắc rối phức tạp khó mà theo quy củ được, ta ngược lại không có cân nhắc kỹ, lại chỉ nghĩ cứ sống thoải mái qua ngày là được, nếu không phải là do Tiết tiên sinh lúc rời đi có nhắc nhở ta, thì ta cũng đã xem nhẹ chuyện này mất rồi."
Lan Tâm kinh ngạc hỏi: "Tiết tiên sinh có nhắc nhở tỷ những chuyện này sao?"
Hồng Ngọc gật gật đầu nói: "Tiết tiên sinh này quả thật có năng lực rất nhạy cảm, nhìn thấu mọi chuyện, mới chỉ có ở đây ngây người hai ngày, cư nhiên lại nhìn thấu Tề Quận vương, thời điểm trước khi hắn rời đi có để lại cho ta hai câu! Tinh tế mà nghĩ mới thật sự hiểu rõ, nếu hai cha con bọn họ đấu thì đừng lo, nhưng vạn nhất trực tiếp xuống tay với tỷ tỷ, chúng ta cũng không thể không đề phòng."
Lan Tâm lắp bắp kinh hãi, hiểu được ý trong lời nói của Hồng Ngọc, vạn nhất Hà Gian vương thật sự sắp xếp muốn cho Tề Quận vương thú thê không một lời phản đối, như vậy hôm nay Tề quận vương càng làm tổn thương tỷ tỷ, như vậy...... Không khỏi sợ hãi nói: "Chúng ta vẫn chưa nói cho tỷ tỷ biết, để tỷ tỷ phòng bị rồi."
Hồng Ngọc bật cười nói: "Ta cũng chỉ là đoán thôi! Hà Gian vương nghĩ như thế nào, chúng ta làm sao mà biết được, vạn nhất Hà Gian vương lại vui mừng vì chuyện này thì sao, chúng ta chẳng phải là đã uổng công làm tiểu nhân rồi hay sao, lại nói Tiết tiên sinh đã đi Dương Châu sắp xếp mọi chuyện rồi, trước điều Thạch Đầu có chút bản lĩnh phụ giúp mình một tay, Kình Quận vương cũng âm thầm điều người đến bảo vệ tỷ tỷ, hẳn là sẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tới đây. Nếu có người do Kình Quận vương phái tới đây để bảo vệ tỷ tỷ, như vậy vạn nhất thật sự sẽ xảy ra chuyện chúng ta đã dự đoán, thời điểm người của Tề Quận Vương không bảo vệ được tỷ tỷ, thì tỷ tỷ cũng sẽ không bị uy hϊếp gì."
Lan Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Đúng vậy, vẫn là Tiểu vương gia của chúng ta suy nghĩ chu toàn, lúc bọn muội đến đây, Tiểu vương gia liền xin được quay về Bộ binh, hộ bộ chính là người khác nghĩ mà cũng không được, Tiểu vương gia cư nhiên lại không cần, xin được quay về Bộ binh, hiện tại mới nghĩ ra là do người nghĩ cho tỷ tỷ."
Hồng Ngọc hơi trầm ngâm nói: "Đúng rồi, Tiểu vương gia trở về bộ binh, hẳn là muốn dựa vào uy tín của mình ngày xưa, thành lập thế lực của mình, chỉ có quay trở về bộ binh, mới có thể mau chóng ở trong kinh thành chiếm giữ một vị trí! Chỉ có Tiểu vương gia thế lực càng lớn, thì hậu thuẫn của tỷ tỷ mới càng cứng rắn, cho dù có người muốn động đến tỷ tỷ, trước tiên cũng không thể không suy nghĩ kỹ càng."
Lan Tâm hơi hơi thở dài nói: "Nhớ năm đó Tiểu vương gia mới mười lăm tuổi, người đã theo Hoàng Thượng xuất chinh, tư thế hào hùng uy phong cỡ nào, được Hoàng thượng ban cho lệnh bài Quận Vương vinh quang cỡ nào, chỉ vì một câu của Kinh Vương gia đã bỏ qua công trạng, địa vị không dễ gì mới có được, ngược lại gia nhập chủ hộ bộ, mới biết được người coi công danh như cặn bã ra sao! Hôm nay, lại vì tỷ tỷ một lần nữa lại bước vào chốn tranh quyền đoạt vị, nhưng là tại sao tỷ tỷ lại không nhìn ra tâm tư của Tiểu vương gia như vậy? Cứ như vậy......"
Hồng Ngọc thấy Lan Tâm muốn nói lại thôi, than nhẹ một tiếng: "Tiểu vương gia làm tất cả những chuyện này vốn không nghĩ tới hồi báo, nếu tỷ tỷ chỉ vì thế mà thích Tiểu vương gia, có lẽ Tiểu vương gia ngược lại sẽ khinh thường tỷ tỷ, tình cảm không phải là thứ để bố thí, cũng không phải là bởi vì cảm động mà thích một người, thích chính là thích! Yêu chính là yêu! Sẽ không bởi vì hắn vì mình mà làm ra bao nhiêu là chuyện nên mình phải yêu hắn! Thứ tình cảm như vậy đối với tỷ tỷ là vũ nhục, Tiểu vương gia cũng không chấp nhận thứ tình cảm đó. Đây cũng là lý do vì sao Tiểu vương gia ngăn cấm chúng ta không được tiết lộ một chút tin tức nào cho tỷ tỷ biết, bởi vì thích tỷ tỷ cho nên giúp tỷ tỷ, không yêu cầu hồi báo, cũng không cần hồi báo."
Lan Tâm nhẫn nhịn không nói gì thêm, chỉ rầu rĩ nâng chén trà lên uống, Hồng Ngọc cũng khẽ nâng chén trà lên thưởng thức, trong mắt lại hiện lên một tia lo lắng.
Cuối mùa thu, khí trời đã bắt đầu trở lạnh, ngồi ở trong phòng hắt xì một cái, Lục Tiểu Thanh vừa xoa cái mũi vừa oán giận nói: "Lý Quân Hiên với Lý Quỳnh cũng thật là, cư nhiên bỏ lại ta ở chỗ này, còn mình thì chạy mất, xem lúc ta trở về thu thập bọn họ thế nào, đừng tưởng rằng một ngày làm ra mấy chuyện khiến ta buồn nôn như vậy, ta sẽ tha không xơi tái mẽ ngoài của hắn, hừ, nói về đùa giỡn lãng mạn, ta đây cũng là một cao thủ đó."
Ngô Lệ Hoa ha ha cười nói: "Trong khoảng thời gian này là ai một ngày luôn có bạn đồng hành? Đánh đàn a~, vẽ tranh a~, câu cá a~, rời bến a~, nhìn cái người cả ngày tủm tỉm cười, muội như thế nào cũng không biết được nàng sẽ không chịu lép vế như vậy chứ?"
Lục Tiểu Thanh hung hăng trừng nàng: "Ta là phối hợp cảm xúc của Lý Quân Hiên."
"Tỷ lại còn lấy cớ, muội nhìn thấy là do tỷ tỷ có chút động tâm thì có, Tề Quận vương tốt như vậy, lại đối với tỷ tỷ như vậy, bất kể là ai cũng sẽ động tâm." Ngô Lệ Hoa cười khẽ vạch trần Lục Tiểu Thanh dối trá.
Lục Tiểu Thanh nghiêng đầu nhìn Ngô Lệ Hoa, suy nghĩ một chút mới nói: "Quân Hiên thật sự đối với ta tốt lắm, cùng hắn ở một chỗ thật sự rất vui vẻ, chỉ là......"
Ngô Lệ Hoa ngẩn người nói: "Chỉ là cái gì?"
Trầm mặc một lúc lâu sau, Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Không biết, ta cũng không biết là phải nói sao nữa, loại cảm giác này thật khó nói rõ, ta......"
Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh vốn đang tươi cười, đột nhiên sắc mặt liền trầm xuống, vội cười nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tề Quận vương lần này là do Hà Gian vương phủ xảy ra chuyện, cho nên mới quay trở về gấp như vậy, không phải là đã nói với tỷ tỷ, chờ sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, sẽ quay lại tìm tỷ sao. Ai bảo Tề Quận vương muốn tỷ tỷ cùng hắn trở về, tỷ tỷ lại không chịu cơ, hiện tại hắn mới đi được có hai ngày, tỷ tỷ đã bắt đầu tưởng niệm rồi."
Lục Tiểu Thanh lập tức trừng Ngô Lệ Hoa nói: "Muội thôi nói mát ta đi, ta là cảm thấy đột nhiên thiếu mất hai người bọn họ, cảm giác có chút khó chịu, cũng không phải là cảm giác bị móc tim moi phổi, một ngày không thấy như cách ba thu gì đó, aiz, muội muốn nghĩ thế nào tùy muội, ta không quan tâm."
Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh sắc mặt bình tĩnh không giống như làm bộ, không khỏi nói: "Tỷ tỷ, Tề Quận vương đối với tỷ tốt như vậy, tỷ xem, cho dù hắn rời đi nhưng vẫn để lại hai người bảo vệ tỷ, chỉ sợ tỷ sẽ xảy ra chuyện gì, người như vậy tỷ đi đâu mới tìm thấy đây."
Lục Tiểu Thanh đột nhiên cười cười, nói: "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói về chuyện làm ăn gần đây đi, không nghĩ tới độc quyền ngư nghiệp, lợi nhuận cư nhiên lại cao như vậy, aiz, sớm biết như thế, đã ra tay sớm hơn một chút, hại ta mất đi mấy tháng ngân lượng thu vào."
Ngô Lệ Hoa nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, khép lại sổ sách cười nói: "Chuyện làm ăn này là do tỷ nhất thời hứng trí muốn làm, ai mà biết được rằng tỷ đang suy nghĩ cái gì mà làm chứ. Đúng rồi! Thạch Đầu bên kia có gửi thư đến, hắn nói tháng này tóm gọn được bến tàu Tô Châu cũng không có gì trở ngại, chính là việc làm ăn càng lúc càng lớn, thủ hạ cũng càng đến càng nhiều, hơn nữa việc buôn muối lậu với mở tửu lâu cộng thêm ngư nghiệp bên này nữa, khó mà phân biệt được người nào ở ngoài sáng, kẻ nào ở trong tối, hơn nữa biển hiệu chỉ có một chữ Lục cũng không được thỏa đáng cho lắm, muốn tỷ tỷ một lần nữa nghĩ ra một cái tên."
Lục Tiểu Thanh nghĩ cũng đúng, từ xưa đến nay bang phái nào có chút thế lực tên gọi đều rất kêu, nào là Minh Giáo, Nhật Nguyệt Thần Giáo, nào là Cái Bang, phái nào mà lại không phải tiếng tăm lừng lẫy vang danh khắp thiên hạ, lập tức hưng trí bừng bừng nói: "Vậy để ta suy nghĩ, phải đặt một cái tên thật vang dội, một cái tên phải thật đặc sắc, ừm, ta tên là Lục Tiểu Thanh, vậy gọi là Thanh Bang được không? Hay gọi là Tiểu Thanh Bang? Hay là Hắc Bang?"
Ngô Lệ Hoa lập tức trừng mắt nói: "Tên gì vậy, nghĩ một cái tên khác đi."
"Hồng Tân, Sát Gia Bang, Thiên Sứ Giáo, Mỹ Nữ Bang, Soái Ca Hội." Một hơi báo ra một chuỗi tên dài, thấy Ngô Lệ Hoa sắc mặt khó coi nhìn mình, không khỏi xoa xoa mi tâm nói: "Vậy dứt khoát gọi là Ai Đao Bang đi, muội cứ nghĩ mà xem, người phiêu bạt trên giang hồ không ai là không mang đao, ai nhiều đao hơn tự nhiên liền vô địch, ta thấy cái tên Ai Đao Bang này rất được."
"Được, được, được, ta lại nghĩ tiếp vậy, đừng trừng nữa, vậy kêu.........Tiền Tài Bang, ha ha, tên này quả là có sáng ý, ta thích nhất là tiền, chiêu tài tiến bảo, đại sát tứ phương, tên rất hay, tên rất hay."
"Lại nghĩ tên khác, nếu tỷ mà không nghĩ ra được một cái tên nào hay, thì toàn bộ thu nhập tháng này sẽ quyên góp cho người nghèo."
Vừa nghe Ngô Lệ Hoa lạnh lùng phán một câu như vậy, Lục Tiểu Thanh lẩm bẩm nói: "Ta là thật sự nghiêm túc nghĩ mà, tên này cực kỳ có cá tính, ta là một người cá tính như vậy, chỉ có cái tên đó mới xứng với ta, hắc, hắc, muội đừng đi, ta lại nghĩ tiếp vậy, thu nhập kia là do ta vất vả mới kiếm được, sao có thể lấy tiền của ta lấp biển như thế được, ta nghĩ......ta nghĩ.....Có rồi."
Lục Tiểu Thanh kích động nhảy dựng lên, nắm chặt lấy tay Ngô Lệ Hoa nói: "Ta đã nghĩ ra được một cái tên vô địch vũ trụ, siêu cấp lợi hại, đặc biệt phù hợp với lý tưởng cùng tiêu chuẩn làm người của ta, từ nay về sau chính là mục tiêu theo đuổi cuộc sống của ta, ha ha, ta thật sự là quá thông minh, trên đời này làm gì tìm được một người thông minh như ta, ta......"
"Được rồi, được rồi, đừng thổi phồng mình nữa, nói nhanh lên, tỷ đã nghĩ ra được cái tên gì rồi."
"Nghe đây, tên ta nghĩ ra chính là...... Hỗn Hỗn Minh."
Ngô Lệ Hoa ngẩn người, nhíu mày nói: "Tên này so với mấy cái tên vừa rồi có vẻ tốt hơn, hỗn hỗn, ừm, phù hợp với thiêu chuẩn làm người cùng mục đích theo đuổi của tỷ, được rồi, cứ gọi là Hỗn Hỗn Minh đi, về phần phương thức liên lạc, chúng ta phải dùng dạng dấu hiệu gì bây giờ? Có một lệnh bài thống nhất sẽ thuận tiện hơn."
Lục Tiểu Thanh chưa có nghĩ đến phương diện này, ngay lập tức không thể tượng tượng ra được đồ án thích hợp, không khỏi trực tiếp từ trong lòng lấy ra một khối kim bài đặt ở trên bàn nói: "Cứ chiếu theo cái dạng này mà làm! Dạng đồ án này ta rất quen thuộc."
Hai người đang bàn bạc trao đổi, Lục Tụ cầm một đĩa quýt mang lên, liếc mắt một cái nhìn thấy tấm kim bài đặt trên mặt bàn, lập tức chấn động nói: "Đây là lệnh bài của Kình Quận vương."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, đúng là tấm kim bài ngày đó cướp được từ trong tay Vô Diễm, lâu như vậy vẫn đặt ở trong lòng, không biết có ích lợi gì, hiện tại vừa vặn lấy ra để làm vật thông hành cho việc làm ăn buôn bán của mình. Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tụ kinh ngạc như thế, không khỏi hỏi: "Sao vậy?", duỗi tay ra cầm lấy.
Vừa thấy trên tấm kim bài có ba chữ Kình Quận Vương, Ngô Lệ Hoa lập tức lắp bắp kinh hãi nói: "Đây chính là lệnh bài của Kình Quận Vương, đây là vật tượng trưng cho thân phận tôn quý, chúng ta làm sao có thể làm theo kiểu dáng này được."
Lục Tiểu Thanh không nề hà nói: "Muội cứ chiếu theo đồ án đó mà làm là được, đem chữ đổi thành tên chúng ta vừa nghĩ ra, cái này cũng không có gì lớn lao, Vô Diễm cũng không tức giận đâu."
Sau khi chờ Ngô Lệ Hoa chần chừ một lát mới vẽ đồ án, rồi mới lui xuống, Lục Tiểu Thanh nhìn Lục Tụ vẫn đang nhíu mày không nói gì, cũng không chịu rời đi, nghi ngờ hỏi: "Muội có gì muốn nói với ta sao?"
Lục Tụ nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, duỗi tay ra cầm lấy tấm lệnh bài ở trên bàn, nói: "Tỷ tỷ, tỷ hãy giữ tấm lệnh bài này thật cẩn thận, đây chính là vật đại biểu cho Kình Quận Vương, ai nắm giữ được tấm lệnh bài này người đó chính là Kình Quận Vương, đây chính là vật bất ly thân của Kình Quận Vương, thật không ngờ Kình Quận vương cư nhiên lại cho tỷ tỷ "
Lục Tiểu Thanh tiếp nhận tấm lệnh bài, lăn qua lộn lại nhìn vài lần, trừng mắt nhìn Lục Tụ nói: "Không phải chỉ là một tấm lệnh bài thôi sao? Ta đã từng thấy Lý Quân Hiên cũng có một tấm lệnh bài, tuy rằng không giống với tấm lệnh bài này, bất quá khi đã cách xa kinh thành cũng không còn tác dụng gì, muội đừng nói với vẻ mặt thận trọng như thế chứ."
Lục Tụ tức giận nói: "Tỷ tỷ thì biết cái gì? Tấm kim bài này tượng trưng cho thân phận chí quân vương, là do Hoàng Thượng ban cho, toàn bộ Đại Đường chỉ có một tấm độc nhất vô nhị này thôi, cho dù là Tề Quận Vương cũng là thân phận Quận Vương như vậy, nhưng tấm lệnh bài trên người hắn không giống với tấm kim bài này, đây chính là Tiểu vương gia của chúng ta năm đó chinh chiến sát tràng, lập vô số chiến công, quan trọng nhất chính là người đã dùng tính mạng của mình cản mũi tên cho Hoàng Thượng, mới đạt được vinh hạnh đặc biệt này."
Lục Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Vô Diễm còn trải qua sát tràng sao? "
Lục Tụ nói: "Tiểu vương gia võ nghệ cao cường! Hơn mười tuổi đã theo Hoàng Thượng xuất chinh, tấm kim bài này cũng từ đó mà có! Gặp thánh giá không phải quỳ, được phép cưỡi ngựa vào Ngọ Môn, quan trọng nhất là nó có thể bảo vệ được tính mạng, cho dù có phạm phải ác nghiệt tày trời, chỉ có Hoàng Thượng mở miệng mới có thể gϊếŧ, những người khác đều không có quyền lợi này, Tiểu vương gia chính là người trẻ tuổi độc nhất của Đại Đường được nhận vinh quang này, có khối kim bài này ở trong tay, chỉ cần là ở trên đất Đại Đường, bất luận kẻ nào cũng phải kính trọng, nhượng bộ ba phần, cho dù là các thân vương chấn thủ các nơi cũng phải nể tình, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiểu Vương gia có thể ở lại kinh thành làm chủ Kinh vương phủ."
Lục Tiểu Thanh giật mình nói: "Vô Diễm cư nhiên lại lợi hại như vậy, vậy vì sao thời điểm ta muốn tấm kim bài này, hắn liền......" Trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót, tay gắt gao nắm chặt lấy tấm kim bài.
Lục Tụ nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Tỷ tỷ có biết vì sao một Thân vương không có thế lực như Tấn vương gia, nhưng ngay cả Thái Tử, Ngụy vương cùng Thục vương cũng không thể ức hϊếp được đến trên đầu hắn hay không, chính là bởi vì Tấn vương gia có quan hệ thân thiết với Tiểu vương gia nhà ta, tuy rằng Tiểu vương gia buông tha binh quyền đến hộ bộ, nhưng là trong quân uy tín vẫn còn, cả triều đình từ Hoàng Thượng cho đến các tam công cửu khanh (1) vẫn còn nhớ rõ chiến công của Tiểu Vương gia chinh chiến lập được, cho nên mới không ai dám ức hϊếp Tấn vương gia không có thế lực trong tay. Tỷ tỷ, trong tay tỷ có tấm lệnh bài này, thì ngay đến Hà Gian vương cũng phải cho tỷ vài phần mặt mũi."
Lục Tiểu Thanh gắt gao cầm chặt lấy tấm lệnh bài ánh vàng rực rỡ kia, lẩm bẩm nói: "Vì sao lại cho ta? Vì sao lại cho ta?" Lục Tụ thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thất thần, không khỏi lăng ngốc đứng ở một bên, không biết nói gì.
Minh Châu, Hồng Ngọc cùng Lan Tâm nhìn ba nam tử ở trước mắt, gật đầu nói: "Các ngươi rốt cục cũng đã đến! Tảng đá đè nặng ở trong lòng ta coi như đã được hạ xuống, có các ngươi bảo vệ tỷ tỷ, ta nghĩ là sẽ không có sơ xuất gì xảy ra." Ba người kia dung mạo tuy không xuất chúng, đặt ở trong đám người sẽ bị lẫn với đám đông, nhưng Hồng Ngọc cũng biết ba người này chính là ba hộ vệ tùy thân lâu năm của Kình Quận vương, thân thủ nhất đẳng, hiện tại được phái tới đây, đủ thấy Kình Quận vương coi trọng tỷ tỷ đến cỡ nào.
Đang lúc nói chuyện, Lục Tụ cười khanh khách đi lên trên tầng hai tửu lâu nói: "Hai vị muội muội thật là khéo chọn địa điểm, khu vực xung quanh tửu lâu này quả thật là quá tuyệt."
Lan Tâm kinh hãi, kinh ngạc hỏi: "Sao tỷ lại tới đây?" Vừa nói vừa đi lên thân thiết nắm lấy tay Lục Tụ.
Lục Tụ cười nói: "Chẳng lẽ ta không được phép tới đây sao. Nhận lấy này, đây là quần áo tỷ tỷ bảo ta mang đến cho hai muội, tỷ tỷ nói trời đã trở lạnh, đừng để cái lạnh làm hư mất hai tuyệt sắc mỹ nhân, vốn không có người giúp tỷ tỷ làm việc, nên tỷ tỷ muốn ta cùng Hắc Tử tới Minh Châu bàn bạc chuyện làm ăn, thuận tiện bảo ta mang quần áo đến cho hai muội."
Hồng Ngọc tiếp nhận bọc quần áo trong tay Lục Tụ, cười nói: "Lục Tụ, khi trở về mang theo ba người này cùng về, đây chính là ba người do Tiểu vương gia phái tới bảo vệ tỷ tỷ, tỷ nhưng đừng có ở trước mặt tỷ tỷ nói lộ hết ra ngoài đấy."
Lục Tụ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn ba người một cái, quay đầu nói với Hồng Ngọc: "Vẫn là Tiểu vương gia nghĩ chu đáo, chúng ta chỉ là hạ nhân trước kia của người, nhưng cũng hiểu được mảnh tâm ý đó của Tiểu Vương gia, chỉ là tỷ tỷ...... Aiz, không nói nữa, những chuyện này cũng không đến lượt chúng ta nói. Đúng rồi, hai người nếu không có việc gì, thì cũng trở về một thời gian đi, Tề Quận vương vừa vặn đã rời đi cũng được hai ngày rồi, một mình tỷ tỷ ở bên kia thật là lạnh lẽo buồn tẻ."
Hồng Ngọc đang muốn quay về phòng cất quần áo, nghe thấy vậy tay run lên, lập tức đánh rơi bọc quần áo xuống đất, sắc mặt đại biến rất nhanh quay đầu hỏi: "Tỷ nói cái gì? Tề Quận vương đi rồi?"
Lục Tụ bị Hồng Ngọc dồn dập hoảng sợ hỏi, thấy Hồng Ngọc sắc mặt khó coi, vội nói: "Buổi chiều hôm trước đã đi rồi, đi rất gấp, nói là Hà Gian vương phủ xảy ra chuyện, người được phái tới đón Tề Quận vương không nói hai lời liền đem hai người trở về, Tề quận vương muốn ở lại thêm một ngày cũng không được, sao vậy Hồng Ngọc? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì không hay sao?" Vừa nói vừa thấy sắc mặt Hồng Ngọc càng lúc càng trầm xuống, không khỏi cũng cảm thấy kinh hãi
Hồng Ngọc không thèm quan tâm đến những chuyện khác nữa, lúc này lạnh giọng nói: "Mau, chúng ta trở về, ba người các ngươi cũng đi theo chúng ta, trăm ngàn lần không cần ở thời điểm mấu chốt này xảy ra chuyện gì." Vừa nói vừa bước nhanh như chạy đi ra ngoài
Dọc theo đường đi Hồng Ngọc vẻ mặt lo lắng thúc giục xe ngựa chạy nhanh, càng về sau lại thật sự sợ là xe ngựa đi quá chậm, cũng chẳng quan tâm đến nam nữ thụ thụ bất thân, ba người cùng ngồi chung một ngựa với ba người do Vô Diễm phái tới, rất nhanh hướng làng chài nhỏ trên bờ biển chạy như điên.
Sắc trời tối đen đã muộn, một hàng sáu người rất nhanh chạy vội vào làng chài, một phen đẩy cửa lớn tiểu viện ra, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, Ngô Lệ Hoa vẻ mặt lo lắng ở tại chỗ giậm chân, bên cạnh Lưu Hải Hoa cũng là vẻ mặt sốt ruột. Hồng Ngọc lập tức trong lòng cả kinh, ba bước cũng thành hai bước tiến lên, lớn tiếng hỏi: "Tỷ tỷ đâu? Tỷ tỷ đâu rồi?"
Ngô Lệ Hoa vừa thấy ba người nhất tề chạy trở về, chẳng quan tâm đến vì sao lại trễ thế này rồi mà vẫn trở về gấp như vậy, xông về phía trước lo lắng nói: "Không thấy tỷ tỷ đâu cả, ta đã đi tìm khắp làng chài cùng bãi biển, đều không có tìm thấy tung tích của tỷ tỷ."
Đoàng, Hồng Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, trên gương mặt ôn nhu trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau vài bước, Lan Tâm cùng Lục Tụ ở bên cạnh đồng thời ngã ngồi xuống mặt đất, toàn thân run run, chẳng lẽ, chẳng lẽ đã chậm một bước, chậm một bước rồi sao! Hồng Ngọc nắm chặt lấy cổ tay Ngô Lệ Hoa, thất thanh kêu lên: "Mau tìm, cho dù có phải lật tung cả làng chài này lên, cũng phải tìm được cho ta, mau tìm!"
***********
[1] tam công cửu khanh: ba quan công chín quan khanh. Tam công là 3 chức quan đầu triều, gồm:
1. Thừa tướng: tổng quản chính vụ, giúp hoàng đế cai trị dân, nắm thu chi của nhà nước, quản lý các công trình công cộng.
2. Thái úy: phụ trách về quân sự.
3. Ngự sử đại phu: nắm giữ văn thư và giám sát các quan.
Cửu khanh gồm 9 vị quan phụ trách các công việc khác nhau như:
1.Lang trung lệnh: quản lý túc vệ thị tòng, thủ vệ cung điện trắc môn
2. Vệ uý: quản lý cung môn, bảo vệ các đồn lính
3. Thái phó: phụ trách việc hoàng đế sử dụng ngựa và mã chính toàn quốc
4. Đình úy: chưởng quản hình sự và thẩm phán
5. Điển khách: phụ trách tiếp đãi các dân tộc ít người quy phục về với triều đình và đối ngoại
6. Trị túc nội sử: coi về thuế má, kho tiền và sự thu nhập quốc gia
7. Tổng chính: coi sóc tiền tài trong hoàng tộc và đồ đạc trong thất
8. Thiếu phủ: phụ trách sự việc trong cung đình
9. Phụng thường: phụ trách chế độ lễ nghi và cúng tế.