Mua Nam Thê

Chương 20: Thăm bệnh

Trác Anh không nghĩ ra vì cái gì Hoắc Ngạn đối Vũ Sinh phá lệ nghiêm khắc như thế. Vũ Sinh bởi vì cùng Hoắc Bái Đình một mình gặp mặt đã bị yêu cầu mỗi ngày đến thư phòng báo danh; lại bởi vì cùng Vãn Thúy ở Liễu Uyển đợi một đêm đã bị lệnh cưỡng chế không thể ở bên ngoài Trúc Hiên qua đêm; hiện tại, lại bởi vì đến Mai Viên học xem trướng mà bị ép buộc đến ba ngày không xuống giường được; tương lai……

Ra thư phòng, Trác Anh thở dài đi về hướng Trúc Hiên, đối với Vũ Sinh, gã có lỗi nhưng nói không ra lời. Lúc trước chính là do gã hướng Nhị nương Vũ Sinh mua hạ hắn, biết rõ Hoắc Ngạn đem hắn trở thành quân cờ trả thù, vẫn đưa hắn đẩy vào hố lửa. Gã đã muốn hết sức để bảo hộ hắn, nhưng vẫn có sơ sót.

Lúc trước, Vũ Sinh vừa vào cửa, Trác Anh đã đem sổ sách giao cho hắn là hy vọng hắn ở Hoắc gia địa vị có điều bảo đảm. Bởi vì lấy thân nam nhi gả nhập Hoắc gia hắn đã muốn thừa nhận lắm tai tiếng rồi, rất nhiều người đang chực chờ nhìn hắn để mà chê cười, chờ dịp bỏ đá xuống giếng…… Ai ngờ lúc trước hảo ý bất thành, ngược lại còn hại hắn.

“Phu nhân.” Trác Anh vào cửa liền thấy Vũ Sinh ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người.

“Trác tổng quản.” Vãn Thúy ngồi ở bên cạnh Vũ Sinh đứng dậy hành lễ, sau đó nói,“Sinh chủ tử không thích người khác gọi hắn ‘Phu nhân’.”

Ngay cả chính mình đều bị chán ghét! Trác Anh cười khổ gật gật đầu,“Ân, Sinh, Sinh chủ tử ~.” Quên đi,“nhập cảnh tùy tục” thôi!

Ngay cả sau khi kêu vài tiếng, Vũ Sinh vẫn là ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, Trác Anh nghi hoặc nhìn về phía Vãn Thúy.

“Vô dụng thôi, đã nhiều ngày ai kêu hắn cũng không ứng, chỉ biết thuận theo. Bảo hắn ngồi liền ngồi, bảo hắn nằm liền nằm, bảo hắn ăn liền ăn, bảo hắn ngủ liền ngủ, cứ như một con rối.” Nói xong Vãn Thúy liền đỏ hốc mắt. “Lão gia sao có thể xuống tay bất lưu tình với một đứa nhỏ như vậy.” Mấy ngày nay nàng mỗi ngày bầu bạn ở bên cạnh Vũ Sinh, đã xem hắn như đệ đệ chính mình, nay nhìn hắn bị đối đãi như vậy, trong lòng nàng làm sao không khó chịu.

“Ta đi tiên dược.” Không muốn bị người khác nhìn thấy chính mình khóc, Vãn Thúy tìm cái cớ liền thối lui đến ngoài phòng.

“Sinh chủ tử, ngươi nghe được, đúng không?” Trác Anh ngồi vào trên ghế mà Vãn thúy vừa mới ngồi qua đối với Vũ Sinh nói chuyện.

“Thật xin lỗi, là ta hại ngươi.” Nhìn người vẫn không có phản ứng kia, Trác Anh thốt ra lời giải thích.

Nghe vậy, Vũ Sinh vẫn ngồi yên rốt cuộc có biến hóa, hơi hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Trác Anh.

Thấy Vũ Sinh có phản ứng, Trác Anh nói tiếp, “Ta không nên biết rõ lão gia muốn lợi dụng tình huống của ngươi còn đem ngươi……” Trác Anh muốn nói “mua về”, nhưng liệu như vậy có càng thương tổn người yếu ớt này không?

Vũ Sinh cúi đầu nhìn bàn tay che đậy ở trong tay áo, thật lâu,“Không cần giải thích.”

“Cái gì?” Thanh âm Vũ Sinh thật sự quá nhỏ, Trác Anh không thể không hỏi.

“Không cần giải thích.” Thanh âm Vũ Sinh thoáng lớn hơn một chút, “Không phải ngươi, cũng sẽ là người khác……. Sớm hay muộn cũng bị bán đi mà thôi.”

“Vì cái gì?” Trác Anh có chút giật mình.

“Ta là người dư thừa, không đáng được tồn tại.” Vũ Sinh lại một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Sao lại như thế?” Bé trước mắt rốt cuộc đã trải qua cái gì?

“Cha chỉ yêu nương, nương yêu ta lại sớm ra đi, sau đó Nhị nương chỉ yêu thương đệ đệ, đệ đệ cùng ta thân cận, ta lại phải rời khỏi nó.” Âm điệu Vũ Sinh không hề phập phồng như là đang nói chuyện người khác.

Hắn là đang tưởng niệm người thân đi?“Sinh nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không?”

“Có thể, nhưng mà……” Quân Tưởng đã nói qua là hạ nhân không thể gọi tục danh của chủ nhân.

Trác Anh khoát tay,“Ta là biểu ca của lão gia, lúc không ai cũng sẽ hô thẳng tục danh của y. Trước mặt

người khác, ta cuối cùng nên vì hạ nhân tạo tấm gương, cho nên…… Ngươi phải thay ta bảo thủ bí mật a.” Nói đến sau gã bắt đầu chọc cho Vũ Sinh vui.

“Này không phải trọng điểm, trọng điểm là, Sinh nhi, ngươi có thể xem chúng ta như người thân, ngươi không phải đều kêu Vãn Thúy là tỷ tỷ sao? Tiểu Tư, Tiểu Niệm, Tiểu Kỵ giống như rất thích ngươi a? Còn có ta, theo lý, ngươi nên gọi ta một tiếng biểu ca!” Trác Anh nghiêm túc nói,“Hiểu chưa? Ngươi còn có người thân, còn có người yêu ngươi, cần ngươi.”

Sau một trận trầm mặc,“Cám ơn ngươi, ngươi, còn có Vãn Thúy tỷ tỷ đều là người tốt.” Vũ Sinh thành tâm nói.

Người tốt? Trác Anh nhìn ra Vũ Sinh nói rất chân thành, nhưng chính nguyên nhân này lại làm cho gã cảm thấy xấu hổ vô cùng,“Không, ta không phải.” Không biết làm cho bao nhiêu người tán gia bại sản, chính mình như thế nào là người tốt?

“Nhưng các ngươi đều đối ta tốt lắm.”

“Đó là bởi vì ngươi không đồng dạng như vậy.” Đúng thế, không đồng dạng đơn thuần như vậy, không đồng dạng thiện lương như vậy, hết thảy những điều này bọn họ đã muốn bỏ qua mất rồi.“Ở Hoắc gia không ai xứng với hai chữ xưng hô kia.”

Vũ Sinh giật mình nhìn gã.

“Có người đã từng nói giống như ta sao?” Ai dám đối đương gia chủ mẫu nói như vậy?

“Là lão gia, ngày đó……” Vũ Sinh nói không được, hắn vẫn có chút sợ hãi.

Xem ra lão gia thật doạ phá hư hắn,“Sinh nhi, ta thay lão gia hướng ngươi chịu tội, ngày đó……”

“Không trách lão gia, là ta không tốt, ta không nên phạm vào cấm kỵ của lão gia.” Vũ Sinh vội vàng cắt ngang lời của Trác Anh, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:“Chỉ là ta không rõ, vì cái gì chỉ có mỗi ta là không thể đi Mai Viên?”

“Này, này đại khái chỉ có lão gia tự mình biết thôi?” Xem ra tiểu tử kia thật mẫn cảm a,“Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết vì cái gì lão gia không thích Hoắc gia, không thích người của Hoắc gia. Có lẽ nhờ đó mà ngươi sẽ biết y vì cái gì không thích ngươi đi Mai Viên.”

Lão gia oán hận người của Hoắc gia, vào ngày bái thân hắn đã biết, chính là nguyên nhân?

“Vốn, việc này nên do lão gia tự mình nói cho ngươi biết, thế nhưng ta nghĩ y sẽ không nguyện hướng bất luận kẻ nào đề cập tới……, ngươi phải biết rằng, kia không phải chuyện tốt đẹp gì.” Trác Anh trầm mặc trong chốc lát, làm như đang sắp xếp lại trình tự, sau đó, câu chuyện cũ phủ đầy bụi xảy ra đã lâu được khơi gợi lại trước mặt Vũ Sinh.