Mười ngày sau
Vệ Cầu Hoàng đến Tuý Tiên Lâu đã ước hẹn cùng Như Kim, địa điểm là Nguỵ Vô Kỵ sai người đi sửa, y không muốn cho đứa con bảo bối của mình lại phát sinh loại chuyện như lần trước, y cũng không muốn động thủ thiến cái tên tiểu tử Như Kim kia, dù sao y có một chút hứng thú với Như Kim.
Nguỵ Vô Kỵ bao hết tầng cao nhất của Tuý Tiên Lâu, quản gia cùng đầu bếp được điều đến tửu lâu, bởi vì đứa con Vệ Cầu Hoàng rất yêu thích món gì đó mà đầu bếp kia nấu. Người tuỳ thị vẫn là Nguỵ Tinh, nhưng mà lần này Nguỵ Vô Kỵ phân phó, không được rời đi hắn nửa bước, bằng không lão cha gã sẽ tự giáo huấn gã.
Tuý Tiên Lâu, cao bảy tầng, từ trên cao quan sát có thể thưởng thức cảnh sắc phạm vi ngoài một dặm.
Sau giờ ngọ, gió lạnh từ từ.
Thổi trúng sẽ làm người ta phát run, Như Kim đã sớm đến Tuý Tiên Lâu từ trước, lười biếng dựa vào lan can nhìn xuống phía dưới.
” Kì lạ, tại sao còn chưa nhìn thấy bóng người nào đến?”
Lúc này Như Kim còn không biết đối tượng trao đổi đã thay từ Nguỵ Vô Kỵ thành Vệ Cầu Hoàng.
Nguỵ Vô Kỵ chỉ nhớ thông tri gã thay đổi địa điểm ước định, cũng không cẩn thận thông báo với Như Kim chuyện này. Như Kim nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây.
” Di? Thật sự là hảo mã.”
Hai đạo bóng dáng phương xa, cứ như gió, thoáng chốc đã lập tức đến phía dưới Tuý Tiên Lâu, người ngồi trên ngựa đen đi đầu là một gã nam tử tuấn tú, đi theo phía sau là một bạch tuấn mã, lập tức xác nhận đó là tuỳ tùng. Quần áo của hai người làm cho Như Kim cảm thấy thú vị, người cưỡi con ngựa trắng mặc hắc y, người trên lưng ngựa đen mặc bạch y; điều này làm cho Như Kim đang cảm thấy nhàm chán lấy lại tinh thần.
Đột nhiên, thanh niên hắc y hình như có cảm ứng, ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn đối diện với ánh mắt của Như Kim, nhưng ánh mắt dừng lại không lâu liền dời, làm cho Như Kim trong nháy mắt nghĩ đến này bất quá là trùng hợp.
Hắc y thanh niên trên lưng bạch mã xuống ngựa trước, đi đến bên con hắc mã vươn tay giữ lấy dây cương, Như Kim nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Khi hắc y thanh niên vươn tay nắm cương ngựa, hắc mã đột nhiên quay đầu lại, há mồm liền cắn. Làm cho Như Kim thiếu chút nữa ngã xuống lầu. Nhưng mà động tác của thanh niên áo trắng mau lẹ, vươn tay vỗ nhẹ một cái, làm cho hắc mã nhả ra. Như Kim muốn nhìn diện mạo thanh niên bạch y, không ngờ phát giác trên mặt hắn lại đang đội mặt nạ.
Hắc y thanh niên hiển nhiên lơ đểnh, nhẹ nhàng dìu thanh niên áo trắng xuống ngựa; mà thanh niên áo trắng cư nhiên vỗ mông ngựa, cho ngựa tự hành rời đi.
Hắc y thanh niên quay đầu lại, rõ ràng đem ánh mắt đặt ở trên người Như Kim, lúc này thanh niên áo trắng cũng phát hiện Như Kim đang theo dõi, cư nhiên hướng phía trên phất phất tay.
Như Kim lúng túng cười cười, cũng hướng bọn họ phất phất tay.
Hắc y thanh niên cùng thanh niên áo trắng kia tiến vào Tuý Tiên Lâu.
” Hô, làm ta sợ nhảy dựng.” Như Kim thì thào tự nói, tư thế vẫn không đổi, đầu tựa vào lan can hai tay còn đặt tại mặt trên, thư thư phục phục chỉ kém không nhắm mắt lại.
” Xin hỏi……” Như Kim bị thanh âm ngoài cửa truyền đến dẫn tới ngẩng đầu.
Là hai gã nam tử vừa rồi, Như Kim luống cuống tay chân muốn điều chỉnh lại bản thân, nhưng càng vội thì càng loạn, ghế dựa lung lay một cái, cả người liền té lăn trên đất.
Nguỵ Tinh tiến nhanh một bước nâng Như Kim dậy, biểu tình đờ đẫn.
Thần sắc Vệ Cầu Hoàng sau lớp mặt nạ cũng không biến.
” Ngài là Như Kim gia sao?”
” Đừng gọi ta là gia gì cả, bảo ta Như Kim là được rồi. Các ngươi là…?” Sắc mặt Như Kim ửng đỏ vỗ vỗ quần áo có chút nhăn, tràn đầy nghi hoặc hỏi.
” Đây là thiếu gia nhà của ta.” Nguỵ Tinh nghiêng người — làm cho Như Kim có thể thấy rõ Vệ Cầu Hoàng.
Tuy rằng Vệ Cầu Hoàng thường thay Nguỵ Vô Kỵ ra ngoài giao dịch, nhưng từ trước đến nay chỉ báo ra tục danh của Nguỵ Vô Kỵ mà không báo ra tên của bản thân. Cho nên tên của hắn đến nay cơ hồ không người nào biết đến, mọi người đều xưng hắn là Nguỵ thiếu gia, lại không biết tên hắn vốn là Vệ Cầu Hoàng.
” Đại gia nhà ta hôm nay có chuyện quan trọng, không thể đến được, cho nên hôm nay chuyện này sẽ do thiếu gia nhà ta xử lý.”
Vệ Cầu Hoàng đối Như Kim nhẹ nhàng gật gật đầu.
Như Kim càng thêm nghi hoặc, gia sản khổng lồ như thế lại giao cho một tiểu tử như vậy…… Tuy rằng nhìn không thấy mặt hắn, nhưng bộ dáng người này có lẽ được nuông chiều từ bé, thấy thế nào cũng không vượt qua hai mươi tuổi, một tiểu tử trắng trẻo như vậy cư nhiên có thể phụ trách?
” Nguỵ đại gia hôm nay không thể tiến đến……” Như Kim muốn xác nhận Nguỵ thiếu gia này có thật sự đảm nhiệm được hay không.” Kia xin hỏi thiếu gia, ngài có biết rõ bút giao dịch lần này không?”
” Giang Nam cơ hồ đều thu hồi, Giang Bắc phải thỉnh Như Kim huynh hỗ trợ nhiều hơn.” Nói đến công sự, sắc mặt Vệ Cầu Hoàng sau lớp mặt nạ không thay đổi, không chút nghĩ ngợi trả lời.
Trời ạ! Thanh âm nam nhân dễ nghe như vậy để làm chi? Không lẽ là một tiểu cô nương? Như Kim không khỏi nghĩ thầm.” Nguỵ thiếu gia, vài thứ kia cùng trướng ở Giang Bắc muốn thu hồi cần phải tiêu tốn không ít tâm lực a!” Chuyện này quả thật khó khăn, hơn nữa mối làm ăn này là do gã tiếp nhận, nhưng Giang Bắc là do Như Ngân phụ trách, nếu không nâng thời gian lên một chút, chính mình chỉ sợ là chịu không nổi.
” Tiêu tốn tâm lực? Cần thời gian bao lâu?” Vệ Cầu Hoàng không tính toán cùng gã dây dưa lâu lắm, trực tiếp muốn biết đáp án.
” Tình huống tốt thì nhanh nhất là năm năm.” Như Kim đem thời gian đã tính toán tốt thông báo.
Sau khi Vệ Cầu Hoàng nghe xong, thần sắc phía sau mặt nạ thay đổi.” Năm năm? Nếu mọi thứ ở Giang Bắc tịch thu về là thế, kia lấy Giang Nam mà nói……thì cần thời gian bao lâu?”
” Liền Giang Nam…… cũng là cần năm năm.” Như Kim lại tính toán một chút.
” Cha ta ở Giang Nam chỉ cần thời gian nửa năm liền xử lý xong rồi.” Thanh âm Vệ Cầu Hoàng vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng hơn một tia áp bách.” Như Kim huynh không biết là thời gian như vậy là quá lâu sao?”
Sắc mặt Như Kim trầm xuống, ” Nguỵ đại gia có thể trong thời gian ngắn như vậy làm xong việc này, thứ nhất là vì hắn biết rõ tất cả trạng huống, thứ hai là hào khách giang hồ đều mua trướng của hắn, thứ ba là mấy thứ kia vốn là trên danh nghĩa của hắn, tổng hợp lại những điều kiện này, Nguỵ đại gia muốn làm việc, nhất định so với chúng ta lấy danh nghĩa đến làm việc thuận tiện hơn rất nhiều.” Ngữ khí Như Kim cũng bắt đầu cường ngạnh, lại nói tiếp: ” Ta nghĩ Nguỵ thiếu gia tất nhiên biết rõ tình huống những người ở Giang Bắc đi!”
” Theo ta được biết……” Vệ Cầu Hoàng vừa nghe Như Kim phản ứng liền biết việc hôm nay không tốt thương nghị, vì thế hắn muốn nhận được tin tức mà chính mình muốn biết rồi hãy cùng Như Kim từ từ nói chuyện sau.” Quý gia chủ cùng người ở Giang Bắc rất quen thuộc, nếu quý đương gia có thể ra mặt, nói vậy chuyện này sẽ dễ dàng không ít, ít nhất có thể giảm bớt một nửa thời gian.” Vệ Cầu Hoàng trực tiếp đánh vào trọng điểm.
Như Kim cả kinh, người biết chuyện này hẳn là không nhiều lắm a!” Gia chủ chúng ta mấy năm gần đây cũng không quản sự.”
” Mặc kệ sự? Hắn không phải đương gia sao?” Vệ Cầu Hoàng rốt cuộc đem đề tài chuyển hướng mà hắn muốn biết, cẩn thận hỏi.
” Ứng…… gia chủ chúng ta mặc kệ tất cả mọi chuyện đã một khoảng thời gian.” Như Kim có chút bất đắc dĩ.
” Vì sao?” Y phát sinh chuyện gì sao? Vệ Cầu Hoàng cảm thấy đại loạn, tuy rằng ngữ khí nghe qua cũng có vẻ vững vàng, nhưng nghe vào trong tai Nguỵ Tinh lại cảm thấy chủ nhân đột nhiên kinh hoảng có chút quái dị, làm cho hắn khó hiểu.
” Cái đó cùng Nguỵ thiếu gia không quan hệ.” Như Kim cảm thấy chính mình nói quá nhiều, muốn dừng lại đề tài này.
” Như Kim huynh, nếu có được phương pháp để thành công nhanh hơn, vì sao không thể đàm chứ?” Vệ Cầu Hoàng thật sâu hít vào một hơi.” Nếu quý gia chủ thân không ốm đau, vậy thì thỉnh hắn ra mặt làm chuyện này chắc là cũng không tính quá phận. Hay là quý gia nhà căn bản không phải không muốn ra ngoài làm việc, mà là không thể ra mặt làm việc?”
Vệ Cầu Hoàng quyết định chọc giận Như Kim, đây cũng là cách dễ đạt được hiệu quả mà người ta hay dùng.
” Ngươi nói cái gì?” Như Kim quả nhiên giận dữ, vỗ cái bàn.” Nguỵ thiếu gia…… ngài nói lời này không khỏi quá phận.”
Nguỵ Tinh sợ Vệ Cầu Hoàng có nguy hiểm, lập tức đứng ở phía trước Vệ Cầu Hoàng, thấy hai tay Như Kim đặt ở mép bàn, Nguỵ Tinh cũng đặt tay ở nơi tương tự, dụng sức, áp chế Như Kim muốn dùng lực đạo hất tung cái bàn.
” Mời gia chủ các ngươi ra mặt xử lý chuyện này hẳn là không tính quá phận đi!” Vệ Cầu Hoàng nhe răng cười.
” Ngươi……” Như Kim bị chọc tức đến nói không nên lời.
” Nói cách khác…… chuyện này hẳn là có thể lấy một nửa thời gian là làm tốt được rồi.” Vệ Cầu Hoàng thừa thắng xông lên.” Đổi lại…… sản nghiệp Nguỵ gia, có thể giao cho các ngươi tự do sử dụng, điểm ấy thật ra không thành vấn đề.”
Như Kim ngạc nhiên.
” Sản nghiệp Nguỵ gia có thể tự do sử dụng?” Như Kim chưa từng nghe qua có loại giao dịch này.
” Đúng! Kim ngạch thu hồi ở Giang Nam, có thể sử dụng khi thu hồi ở Giang Bắc.”
Vệ Cầu Hoàng lúc này mới đem điều kiện hậu đãi nói ra.
” Nói cách khác…… có thể tự do sử dụng nó để đạt thành mục đích…… thế cuối cùng thì sao?” Như Kim cảm thấy chính mình có chút mơ hồ.
” Cuối cùng đương nhiên là từ đầu chí cuối đều thu lại a! Liền như hạng mục đã liệt ra kia, có bao nhiêu thu lại bấy nhiêu.” Vệ Cầu Hoàng lạnh nhạt nói.
” Thế…… Phỉ gia được lợi gì chứ?” Như Kim càng nghĩ càng thấy không đúng…… cứ như vậy một cái không cẩn thận, toàn bộ thiệt hại trút lên đầu mình.
” Ta đã nói rồi, sản nghiệp Nguỵ gia các ngươi có thể tuỳ ý vận dụng a!” Vệ Cầu Hoàng dừng lại một chút, ” Trong hai năm rưỡi, ngươi muốn lấy sản nghiệp Nguỵ gia đi làm việc gì đều được. Nhưng sau hai năm rưỡi, các ngươi phải đem tất cả sản nghiệp Nguỵ gia ở nơi các ngươi xuất ra một minh chứng thuyết phục, chứng minh các ngươi quả thật có nhiều tài sản có thể trả lại cho Nguỵ gia.”
Như Kim rốt cuộc đã hiểu.
Vệ Cầu Hoàng nghĩ nghĩ lại nói: ” Chuyện này phải do chính gia chủ các ngươi tự thân xuất mã, sau đó cách mỗi nửa năm, phải đem tất cả tình huống báo cáo một lần. Các phương diện khác chúng ta tuyệt không can thiệp các ngươi làm như thế nào, hết thảy đều xem hai năm rưỡi sau các ngươi xuất ra căn cứ xác minh.”
” Chuyện này…… ta phải báo cáo với gia chủ.” Đáng giận! Tiểu tử này căn bản là đang khảo nghiệm năng lực làm việc của Phỉ gia, hơn nữa là lấy sản nghiệp Nguỵ gia ra làm tiền đặt cược, một cái không cẩn thận, Phỉ gia có thể bởi vậy mà bại vong, khó trách không ai dám tiếp nhận vụ làm ăn quá lớn này.
Như Kim không muốn trước mặt người này yếu thế, gã quyết định làm cho Phỉ Ứng Long không tiếp tục nản lòng nữa, có người đã khiêu chiến, sao có thể không tiếp.
” Hảo…… vậy ngươi cần thời gian bao lâu?” Vệ Cầu Hoàng thật vừa lòng nhận được tình báo mà chính mình muốn biết.
Y, Phỉ Ứng Long…… hẳn là không có việc gì!
” Cần mười ngày.” Như Kim thấy một cỗ khí nghẹn ở trong lòng, thật giận a! Sự tình một khi thành, tuyệt đối phải dạy ngươi một bài học. Như Kim căm giận nghĩ.
” Hảo! Mười ngày sau, vẫn như cũ ở Tuý Tiên lâu.” Vệ Cầu Hoàng cười cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Nguỵ Tinh.
” Như Kim gia……” Nhận được ám chỉ của Vệ Cầu Hoàng, Nguỵ Tinh mở miệng.
” Đừng gọi ta là gia, bảo ta Như Kim là được rồi.” Như Kim lại nhắc nhở một lần.
” Như Kim huynh, cũng đến lúc nên dùng bữa rồi, lão gia nhà ta thỉnh đầu bếp trong nhà đến nơi đây, hy vọng ngài có thể nếm thử chút thủ nghệ của hắn.” Nguỵ Tinh khách khí nói.
” Nga! Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Như Kim cũng rất thích cá tính cởi mở của Nguỵ Vô Kỵ, nghĩ thầm nếu vị tiền bối kia có tâm như vậy, gã cũng không hảo cự tuyệt. Hơn nữa…… tiểu tử mang mặt nạ này khi ăn cơm chắc chắn cũng nên cởi ra chứ! Hôm nay cư nhiên lại bị một tiểu tử như vậy nắm trên tay, không xem diện mạo hắn, về sau không biết phải tìm ai trút oán khí này.
***********
Từng món ăn một được bưng lên bàn, quả thật là mỹ vị nhân gian, chỉ là Như Kim lại hối hận vì đã ở lại.
Vệ Cầu Hoàng vẫn như cũ đội mặt nạ, nhưng lại có thể dùng bữa, này xem ở trong mắt Như Kim, kinh ngạc đến cằm thiếu chút nữa rơi xuống.
Tuy rằng ăn cơm không tiếng động là một mỹ đức, nhưng chủ tớ trước mắt hoàn toàn không có tiếng vang gì, làm cho Như Kim nghĩ chính mình là người duy nhất đang dùng bữa.
Động tác Như Kim ăn càng lúc càng chậm, làm cho Vệ Cầu Hoàng rất muốn cười ra tiếng.
Biểu tình hay thay đổi biến hoá của Như Kim làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy rất thú vị, nhưng hắn cũng biết, trải qua một trận đối lập giương cung múa kiếm vừa rồi, chắc chắn là Như Kim không muốn cùng hắn bắt chuyện! Cho nên Vệ Cầu Hoàng tiếp tục bảo trì trầm mặc, cố gắng nghẹn cười.
” Khụ!” Như Kim rốt cuộc nhịn không được ra tiếng.” Vị này chính là……” Ánh mắt gã dừng ở trên người Nguỵ Tinh, trải qua giằng co vừa rồi, Như Kim không muốn cùng Vệ Cầu Hoàng nói chuyện.
Nguỵ Tinh không có phản ứng nhìn lại gã. Như Kim cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không cách nào thối lui, đành phải hỏi lại: ” Vị huynh đệ này là……”
” Tinh…… Như Kim huynh đang nói chuyện cùng với ngươi.” Vệ Cầu Hoàng biết Nguỵ Tinh lại lâm vào trạng thái trầm tư, bình thường Nguỵ Tinh mặc dù linh mẫn như một con báo, nhưng khi không gặp nguy nan, Nguỵ Tinh thường thường đều là một bộ dáng thất thần.
” Như Kim huynh có việc?” Nguỵ Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
” Chỉ là muốn thỉnh giáo đại danh của huynh đệ.” Như Kim nhìn Vệ Cầu Hoàng liếc mắt một cái, hắn mặc dù thủ đoạn lợi hại nhưng ít ra không lợi dụng mà bỏ đá xuống giếng.
” Tại hạ Nguỵ Tinh…….”
” Nguỵ huynh đệ võ nghệ rất tốt a!” Vừa rồi hành động ngăn cản gã cuồng nộ không hợp nghi của Nguỵ Tinh, làm cho gã có chút cảm kích.
” Ân! Đại gia dạy.” Nguỵ Tinh ngắn gọn trả lời.
” Hoàng nhi……”
Tiếng rung thật mạnh nơi cầu thang, làm cho Như Kim cảm thấy cầu thang này có thể chống đỡ không được, gã lo lắng nhìn nơi thanh âm vang lên.
Rốt cuộc, nơi thang lầu xuất hiện một viên tròn tròn…… A! Không…… thì ra là người, một người thấp bé lại tròn tròn, từng bước chậm chạp lăn…… đi đến trước mặt Vệ Cầu Hoàng.
” Hoàng nhi…… hô…… hô…… đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”
Thì ra đây là đầu bếp đã nấu bữa ăn này.
Từ cao tới thấp trong Nguỵ quý phủ không ai là không yêu quý Vệ Cầu Hoàng, hiểu rõ hắn nhất ngoại trừ Nguỵ Vô Kỵ ra, chính là người đầu bếp mập mạp phì béo, được người gọi là Viên đại bá này. Từ ngày Vệ Cầu Hoàng về phủ, gã liền vì thân mình cốt nhược của Vệ Cầu Hoàng, mỗi ngày cho hắn thực bổ, hôm nay cũng là bởi vì Nguỵ Vô Kỵ nói muốn giúp Vệ Cầu Hoàng chuẩn bị chút thức ăn, Viên đại bá mới bằng lòng ra phủ, phải đổi thành người khác, chỉ sợ hắn không thèm quan tâm đến lý lẽ.
” Viên bá bá, đồ ăn hôm nay rất hợp khẩu vị a! Bá bá nấu món gì vẫn là ăn ngon giống nhau.”
” Ai! Trên mặt ngươi mang cái quỷ gì đó a?” Viên đại bá nhìn thấy mặt nạ không biểu tình kia, cảm thấy kỳ quái không được tự nhiên, vươn tay định gở xuống.
” Viên bá bá, cha dặn là không thể lấy ra.” Vệ Cầu Hoàng khẩn trương ngăn trở bàn tay của Viên đại bá, có Như Kim ở một bên làm cho hắn có điều băn khoăn.
” Lão nhân kia lại nghĩ ra loại phương pháp kỳ quái này.” Viên đại bá hừ một tiếng, vẫn là thu hồi tay mình lại.
” Viên…… Viên sư phó…… lão nhân kia là?” Gã không có nghe sai đi? Một đầu bếp thế nhưng lại xưng hô chủ nhân mình như vậy?!
Viên đại bá trừng mắt nhìn Như Kim liếc một cái, ” Đương nhiên chính là Nguỵ Vô Kỵ a!” Bọn họ là bằng hữu có ba mươi năm giao tình, ngoài miệng từ trước đến nay là không khách khí như vậy.
” Vâng.”
” Viên bá bá…… không còn món ăn nào muốn đưa lên sao?” Vệ Cầu Hoàng không hy vọng lại nghe được Viên đại bá gọi nhủ danh của mình, thầm nghĩ mau chóng chấm dứt bữa cơm này.
” Không có, không có…… sức ăn của tiểu quỷ ngươi bao nhiêu ta không phải không biết, ta hôm nay riêng chuẩn bị mấy món ngươi thích ăn, này đó đối với ngươi mà nói là nhiều hơn lắm rồi!” Viên đại bá ha hả cười to.
Vừa nghe nói như vậy, Như Kim mới phát giác, thì ra bữa cơm này là chuẩn bị riêng cho Nguỵ thiếu gia.
” Như Kim huynh, như vậy…… mười ngày sau, liền ước hẹn ở trong này.”
Vệ Cầu Hoàng đứng lên, một bộ dáng muốn rời đi.
” Hảo…… liền mười ngày.” Như Kim có chút không thoải mái, cũng vội vã muốn rời đi.
Lúc này, Nguỵ Tinh đột nhiên đứng dậy, hướng dưới lầu nhìn lại.-
” Như Kim huynh…… những người dưới lầu đó không phải tìm tới ngươi đi!” Ánh mắt Nguỵ Tinh trở nên thâm trầm, trong mắt nhìn Như Kim xuất hiện sát khí.
” Cái gì?” Như Kim không hiểu rõ tới gần lan can, nhìn xuống.
Chỉ thấy phía dưới có một đám người, khách nhân đều bị đuổi ra khỏi Tuý Tiên Lâu hết, một đám người đi ra phía ngoài, một nhóm người khác lần lượt tiến vào.
” Này là ai?” Như Kim cảm giác không ổn.
” Người nào a?” Vệ Cầu Hoàng tò mò muốn tới gần lan can lại bị Nguỵ Tinh cản trở về.” Thiếu gia, nơi này giao cho ta đi.” Bởi vì gã nhìn thấy người mà thiếu gia tuyệt đối không muốn tái kiến: Thượng Quan Tĩnh.
” Là ai a?” Viên đại bá cũng dựa vào hướng lan can, nhìn Nguỵ Tinh chờ đáp án.
Nguỵ Tinh dùng thần hình nói cho gã biết
là Thượng Quan Tĩnh, sắc mặt Viên đại bá đại biến.
” Là tên xú tiểu tử bị thiến ngày đó.” Năm trước phát sinh sự kiện kia, tổng cộng có năm người biết đến, ngay cả Vệ Cầu Hoàng cũng không biết. Sau khi Nguỵ Vô Kỵ nói cho Viên đại bá biết, còn được Viên đại bá khen ngợi hết lời, nói làm như thế thật tốt.
Dưới lầu ước lượng khoảng mười người, Nguỵ Tinh không biết số lượng xác thực, nhưng thanh âm đám người kia lên lầu lại làm cho gã bắt đầu động tác, gã lấy từ trong túi đồ ra một hoả dược sau khi gặp lửa có thể lập tức phun ra hoả hoa, ở thời tiết chính ám hiện tại, càng dẫn người chú mục. Nguỵ Tinh châm ngòi nổ, cầm ống phóng phát ra bạch quang, từ ngoài cửa sổ hướng phía lên trên, chỉ thấy một đạo ánh lửa bắn lên không trung.
” Nguỵ Tinh, phát sinh chuyện gì?” Vệ Cầu Hoàng nhìn thấy động tác của gã, biết có việc sắp phát sinh, hắn không thích bị giấu diếm.
” Là Thượng Quan Tĩnh.” Viên đại bá nghĩ nghĩ, vẫn là thẳng thắn nói ra.
Nhìn thấy Vệ Cầu Hoàng vẻ ngoài từ trước đến nay không dễ dàng biểu hiện cảm xúc cư nhiên run rẩy, Viên đại bá liền hối hận. Nguỵ Tinh bên cạnh muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể nhìn Vệ Cầu Hoàng.
” Đã lâu không thấy a!” Thượng Quan Tĩnh từ thân hình Vệ Cầu Hoàng liền dễ dàng nhận ra hắn, trong mắt hiện lên một trận mừng như điên, nhưng khi ánh mắt chuyển tới trên người Nguỵ Tinh, lại biến thành ác độc mà thâm trầm hận ý.
” Cha nói…… ngươi sẽ không xuất hiện nữa.” Vệ Cầu Hoàng cắn chặt hàm răng đang run lên cầm cập, gian nan nói ra.
Như Kim đứng một bên nghe thế gần như rối loạn, cảm thấy sửng sốt, đây là người vừa rồi cùng gã đối chọi gay gắt sao?
Lúc này Nguỵ Tinh lắc mình đến phía trước Vệ Cầu Hoàng, cùng Thượng Quan Tĩnh giằng co, Thượng Quan Tĩnh lại thối lui đến phía sau hơn mười người cùng nhau lên lầu.
” Đủ đê tiện!” Như Kim không biết sống chết thốt ra một câu làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung về phía gã.
” Tiểu tử…… nói rất hay a!” Viên đại bá mở miệng khen.
Như Kim gãi gãi đầu, ” Không dám, không dám.”
Thượng Quan Tĩnh lười lại nhìn bọn họ cố làm ra vẻ.” Ngoại trừ mỹ nhân mang mặt nạ kia ra, mặt khác toàn bộ gϊếŧ cho ta.”
” Chờ một chút!”
Người mở miệng cư nhiên là Vệ Cầu Hoàng.
” Dừng tay, dừng tay, tiểu mỹ nhân, có cái gì muốn nói sao?” Thượng Quan Tĩnh đã bị mất vật tượng trưng cho nam tính, nói chuyện cư nhiên trở nên có chút ẻo lả, làm cho người nghe lâm vào buồn nôn.
” Vị Như Kim huynh này là người không liên quan, còn có vị Viên đại bá này cũng cùng ngươi không dính líu, mà Nguỵ Tinh là tuỳ tùng của ta, tóm lại, ngươi người muốn tìm chỉ có ta, có thể thả bọn họ đi không?” Sắc mặt Vệ Cầu Hoàng ở sau mặt nạ sớm trở nên trắng, nhưng hắn thật sự không muốn liên lụy những người khác.
Như Kim đối với thủ đoạn vừa rồi của hắn mặc dù không thích, nhưng bội phục dũng khí của hắn.
Trong khi Vệ Cầu Hoàng đang thương lượng cùng Thượng Quan Tĩnh, Viên đại bá không quen nhìn ánh mắt da^ʍ tà của gã nhìn chằm chằm vào Vệ Cầu Hoàng, tức giận đến mở ra con bài chưa lật.” Tên tiểu tử bị thiến nhà ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì?! Là bởi vì thiếu cái kia, cho nên người cũng trở nên cổ cổ quái quái theo a! Rõ ràng là không có cái kia rồi, còn mạnh miệng cái gì a!”
Nhất thời, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả cùng nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Tĩnh sắc mặt một trận hồng, một trận trắng.
Như Kim thầm đoán…… có lẽ là bởi vì làm loại sự này mới có thể bị thiến đi! Bất quá…… ai lại ngoan độc như vậy a?
Vệ Cầu Hoàng thế mới biết, cái mà Nguỵ Vô Kỵ gọi là gã sẽ không xuất hiện nữa là bởi vì làm cho thành bộ dáng này, mặt nạ che dấu biểu tình kinh dị của hắn.
” Ngươi nhìn chằm chằm ta là bởi vì lúc ấy không hài lòng sao?”
Thượng Quan Tĩnh không có hảo ý vừa thốt lên xong, Nguỵ Tinh cùng Viên đại bá lập tức biết gã muốn làm cái gì, hai người muốn tiến lên ngăn cản, Thượng Quan Tĩnh lại thối lui đến phía sau bức tường người.
“Là ngươi tự mình câu dẫn ta, hiện tại ta bị ngươi hại thành như vậy, ngươi lại ở đàng kia tiêu dao.” Phía sau bức tường người Thượng Quan Tĩnh nói tiếp.
Vệ Cầu Hoàng ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tĩnh, gương mặt phía sau mặt nạ thống khổ vặn vẹo.
” Tên vô sỉ này ít bịa đặt sinh sự đi.” Viên đại bá giận dữ rống to.
Nguỵ Tinh đi đến bên cạnh Vệ Cầu Hoàng, đưa tay muốn ôm chặt hắn, gã không đành lòng nhìn hắn cả người phát run. Nhưng Vệ Cầu Hoàng lại nhớ tới nhiệt độ cơ thể lúc ấy của Thượng Quan Tĩnh làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, kháng cự đẩy gã ra.
Trong mắt Nguỵ Tinh hiện lên một trận đau lòng.
” Cái bớt hồng nhạt trên người ngươi, thật sự là làm cho ta rất thích.”
Trong thanh âm Thượng Quan Tĩnh pha lẫn một chút âm nhu, làm cho người ta khó quên.
” Ở dưới thân ta rêи ɾỉ ……”
” Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!” Chuyện này không thể làm cho Ứng Long biết.
” Ngươi…… lúc đó là ngươi dụ dỗ ta trước, hiện tại lại không chịu nhận.” Thượng Quan Tĩnh giả bộ khóc lóc kể lể.
” Ngô……” Vệ Cầu Hoàng nhịn không được nôn hết những thứ vừa mới ăn.
Thân mình hắn lung lay sắp đổ, Viên đại bá vội vàng đỡ lấy hắn, thuận tay tháo xuống mặt nạ của hắn.
” Đừng khóc.” Viên đại bá thấy sắc mặt Vệ Cầu Hoàng tái nhợt, nước mắt lã chã rơi xuống, đau lòng đưa hắn ôm sát.
Nguỵ Tinh kéo xuống một góc áo, giúp Vệ Cầu Hoàng lau đi uế vật nơi khoé miệng, không chú ý tới trong lúc nhất thời mọi người đều dùng ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm vào Vệ Cầu Hoàng.
” Ngươi lúc ấy cũng không phải là bộ dáng này.” Thượng Quan Tĩnh nói tiếp.
Vệ Cầu Hoàng nước mắt chảy ròng, phản bác lời nói của Thượng Quan Tĩnh: ” Nhìn thấy ngươi ta liền cảm thấy ghê tởm, sao có thể để cho ngươi đến gần ta.”
” Nói đúng lắm!”
Giọng nói lớn vang lên như sấm, làm cho Thượng Quan Tĩnh như bị sét đánh.
” Đứa con bảo bối ngoan a! Không khóc không khóc, con vừa khóc, cha cũng muốn khóc theo.” Nguỵ Vô Kỵ cười nói, nhưng ánh mắt lại một cái không chớp nhìn Thượng Quan Tĩnh.
Ánh mắt kia làm cho Thượng Quan Tĩnh toát mồ hôi lạnh.
Nguỵ Vô Kỵ hơi hơi vung tay, một đám người phía sau nhanh chóng xông lên.
Khống chế Thượng Quan Tĩnh chính là thủ hạ.
Vệ Cầu Hoàng bĩu môi, cố gắng kìm nén tiếng khóc, kéo góc áo Nguỵ Tinh lau lau lệ.
” Tiểu huynh đệ, cho ngươi chê cười.” Nguỵ Vô Kỵ lần này lại là lo lắng đi theo bên cạnh Vệ Cầu Hoàng, vừa nhìn thấy ánh lửa liền lập tức chạy lại đây.
” Không, lệnh công tử rất lợi hại.” Như Kim cười cười, giống như vừa rồi không phát sinh qua chuyện gì, vẻ mặt gã như trước không thay đổi.” Ta hôm nay cùng hắn lại hẹn mười ngày sau tái kiến một lần.”
” Hai năm nay hết thảy sự tình ta đều giao cho nó để ý, đương nhiên lợi hại a!”
Nguỵ Vô Kỵ đắc ý cười không ngừng, một bộ dáng không có việc gì.
” Làm phiền, cáo từ.” Như Kim cung tay, không dám lại nhìn Vệ Cầu Hoàng liếc mắt một cái liền rời đi. Gã thầm nghĩ…… khó trách hắn phải mang mặt nạ, cũng may mắn hắn đội, nếu không chỉ sợ gã cũng vô tâm tư cùng hắn nói chuyện.
Sau khi tiễn bước Như Kim, Vệ Cầu Hoàng lập tức nhìn về phía nghĩa phụ, ” Cha! Sao ngài lại có thể…… thiến hắn?” Hắn cảm thấy như vậy không khỏi rất ngoan độc.
” Ta không đưa hắn lăng trì xử tử, xem như đối hắn không tồi.” Cả người Nguỵ Vô Kỵ vẫn phát ra hơi thở tức giận không thay đổi.” Hôm nay tuyệt không buông tha hắn.”
” Cha…… tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a!”
” Con nhìn thấy hắn liền ghê tởm đến muốn phun, cư nhiên còn muốn ta tha cho hắn?” Nguỵ Vô Kỵ nhẹ nhàng gõ đầu của hắn.
” Tha hắn đi!” Vệ Cầu Hoàng nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Kỵ, nhẹ giọng cầu xin.
” Ai, được rồi, ” Nguỵ Vô Kỵ lấy hắn không có biện pháp.” Con a! Không cần có nhiều lắm lòng dạ đàn bà. Bằng không…… về sau khổ chỉ là chính mình thôi.”