Đuổi đi phu nhân Sở mới lên Ninh Thấm đang nói liên miên cằn nhằn, Ninh Vũ Phi nằm xuống cái giường mềm mại ở giữa phòng, thở ra một hơi thật sâu.
Cho tới bây giờ trái tim của cậu đều không thể khống chế mà nhảy lên kịch liệt, cái ngoái đầu nhìn lại khi Sở Gian rơi xuống vẫn ở trong đầu cậu không phai đi được, ánh mắt thất vọng, không thể tin.
Ninh Vũ Phi không biết mình khi đó là làm sao, trong đầu như có một loại thanh âm, mờ mịt mà hư vô, thanh âm kia mê hoặc cậu, khiến cậu từng bước đi về phía Sở Gian, sau đó ra tay.
Nhưng đã không còn quan trọng, anh trai thân yêu của cậu bây giờ có lẽ đã táng thân trong bụng cá rồi đi. Sở Gian không biết bơi, cậu luôn biết.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Ninh Thấm vốn đã rời đi lại xoay người trở lại, “Tiểu Phi, tìm thấy anh con rồi, anh con nó lập tức sẽ về nhà con chuẩn bị tốt đi.”
“Tìm thấy rồi?” Ninh Vũ Phi từ trên giường ngồi dậy, thanh âm có chút kinh ngạc, càng có rất nhiều khủng hoảng không thể khống chế.
“Tiểu Phi! Con đây là cái vẻ mặt gì, đó là vẻ mặt nên có khi biết anh con còn sống sao?” Giọng điệu Ninh Thấm có chút nghiêm túc, Ninh Vũ Phi hiển nhiên bị hoảng sợ. “Con phải nhớ kỹ, chỉ cần nhà họ Sở còn chưa phải của con thì con liền phải sắm vai một đứa con ngoan, một đứa em ngoan mọi lúc, biết chưa!”
“Con biết rồi mẹ, nhưng mà…” Ninh Vũ Phi nói chuyện mình đẩy Sở Gian cùng với Sở Gian quay đầu nhìn thấy cậu ra.
Theo Ninh Vũ Phi trần thuật lông mi Ninh Thấm thoáng nhíu, “Sở Gian nhìn thấy?”
“Vâng thưa mẹ, hiện tại làm sao đây.” Ninh Vũ Phi có chút không biết làm sao.
“Tiểu Phi đừng lo lắng, ” An ủi vỗ tay Ninh Vũ Phi, Ninh Thấm hỏi “Lúc con đẩy Sở Gian trừ Sở Gian thì có ai khác nhìn thấy không?”
“Không có, không có ai nhìn thấy.” Ninh Vũ Phi nói.
“Xác định không?”
“Con xác định.” Lúc ấy Sở Gian Ninh Vũ Phi đang đứng ở một góc chết, người gần nhất cũng cách rất xa, bóng đêm lại rất tối không có khả năng nhìn thấy.
“Vậy thì tốt.” Khóe miệng Ninh Thấm gợi lên một nụ cười, “Tiểu Phi, chờ khi nhìn thấy Sở Gian thì con cứ như vậy…” Ninh Thấm tới gần Ninh Vũ Phi thì thầm, một lát sau Ninh Vũ Phi rốt cuộc hơi chút yên tâm trong thấp thỏm.
_____________________________________________________
Khi Sở Gian tỉnh lại thì đang nằm trên một ảnh gỗ lớn trôi theo dòng nước, không nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên tối qua khiến hắn cảm thấy mất mác, nhưng rất nhanh lại thoải mái.
Thiếu niên đó có lẽ chỉ là khi hắn chìm thì xuất hiện ảo giác đi, bao gồm cả cái đuôi cá màu lam xinh đẹp dưới thân.
Sóng biển một trận tiếp một trận đánh ở trên người, quần áo ngâm qua nước biển ướt nhẹp dính vào người, phơi dưới ánh nắng giữa trưa vô cùng khó chịu.
Nhưng thanh tỉnh không duy trì quá lâu, điều chỉnh tư thế có chút cứng ngắc, Sở Gian rất nhanh liền bởi vì mất nước mà ra bắt đầu mê muội. Trong hoảng hốt, tiếng máy bay trực thăng từ xa xa truyền đến.
Khi tỉnh lại thì đã ở trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện trung tâm thành phố A.
Mở mắt ra, ánh vào trong mắt là một mảnh tuyết trắng, chóp mũi quanh quẩn là mùi thuốc khử trùng đặc biệt của bệnh viện, chỉ chốc lát sau trợ lý của hắn liền vào phòng bệnh, cũng báo cáo hết tất cả chân tướng sau khi Sở Gian rơi xuống nước.
Nói đến cũng lạ, đêm qua sau khi Sở Gian rơi xuống nước thì sóng gió trên biển bất ngờ xảy ra kia liền biến mất lặng yên không một tiếng động như khi nó đến.
Mới đầu mọi người cũng không biết Sở Gian rơi xuống nước, sau khi sóng biển biến mất thì lập tức quay về bờ, sau đó Ninh Vũ Phi nói mới biết được, hơn nữa lập tức phái người đi tìm.
“Boss, thứ tôi nói thẳng, Ninh Vũ Phi thật sự không đơn thuần như ngài thấy.” Trợ lý có chút căm giận, Ninh Vũ Phi kia cả ngày bánh bèo giả đáng thương, boss còn bị cậu ta lừa xoay quanh.
“Việc này không phải cậu nên lo.” Thay đồ bệnh nhân ra, Sở Gian lãnh đạm nói. Hắn vốn chỉ là mất nước, bổ sung đầy đủ hơi nước cũng đã khôi phục không kém lắm.
“Nhưng mà boss…” Trợ lý còn muốn nói gì, bị Sở Gian giơ tay đánh gãy, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng.
“Đó là?” Mặc quần áo đang chuẩn bị về thành phố S, Sở Gian bỗng nhiên thấy trong bể cá trong suối giản dị bên cửa sổ có một con cá màu lam nho nhỏ đang bơi.
“Đó là tìm thấy trong túi áo của ngài, có thể là khi boss ngài nổi trên biển thì ngoài ý muốn tiến vào trong túi áo ngài. Sau khi chúng tôi phát hiện thì lập tức dùng nước nuôi.” Mặc dù có chút oán niệm, chức trách thân là trợ lý khiến trợ lý vẫn lập tức trả lời vấn đề của boss.
Sở Gian không để ý oán niệm trong giọng điệu của trợ lý, hắn để sát vào bể cá cẩn thận quan sát cá nhỏ trong nước.
Con cá nhỏ màu lam nhạt bơi qua bơi lại trong bể cá nho nhỏ, đuôi cá màu lam nhạt vẽ ra độ cong thật nhỏ, ở trong nước tạo nên một vòng sóng gợn. Sở Gian để sát vào nhìn kỹ, trên đuôi cá màu lam còn có một tầng màu vàng thản nhiên hình dáng giống như thiếu niên người cá trong ảo tưởng của hắn, khiến Sở Gian không khỏi có hảo cảm với con cá nhỏ này.
Vươn tay nhẹ nhàng chạm lên thủy tinh, cá nhỏ màu lam ngừng lại một chút, sau đó đong đưa cái đuôi chậm rãi tới gần ngón tay Sở Gian, liền vào lúc Sở Gian cho rằng nó hội đυ.ng vào thủy tinh, thì bỗng nhiên, cá nhỏ chợt vẫy đuôi, đuôi cá nho nhỏ vẫy lên bọt nước lớn hung hăng tát lên mặt Sở Gian.
“Boss!” Trợ lý bước lên phía trước đưa khăn tay lên.
Sở Gian nhận khăn tay lau khô nước trên mặt, quay đầu nhìn về phía cá nhỏ màu lam dường như bởi vì chỉnh mình mà vui vẻ phun bong bóng khóe miệng gợi lên một nụ cười tươi, vươn tay lại chọt vài cái.
Cố Khanh hóa thân thành bé cá lam bơi vài vòng ở trong nước, trực tiếp không nhìn Sở Gian. Chơi với một con cá, đầu óc Sở Gian thật sự không bị gì chứ? Lại kết hợp với sự tích não tàn của Sở Gian, Cố Khanh phát hiện mình hết cách cho ra đáp án phủ định.
Trêu đùa trong chốc lát, bé cá lam không có giống phía trước giống nhau bỏ ra bọt nước. Sở Gian cũng không thất vọng, hai tay ôm lấy bể cá, né tránh tay trợ lý muốn tiếp nhận bể cá, lái xe đến nhà họ Sở ở thành phố S.
Qua hơn ba tiếng chạy xe, rốt cuộc tới nhà họ Sở.
“Anh!” Sở Gian vừa xuống xe còn chưa kịp đứng vững bóng dáng Ninh Vũ Phi liền ào vào lòng hắn, Sở Gian vội vàng dời bể cá trong lòng đi, dưới gấp gáp vẫn bắn ra thật nhiều nước. Nhưng may mà cá còn ở trong bể cá, Sở Gian thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo bị làm ướt một nửa, Ninh Vũ Phi bĩu môi chuẩn bị làm nũng như bình thường, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sở Gian có chút nghiêm túc lập tức liền nghĩ tới lời Ninh Thấm nói với cậu.
Cậu giữ chặt tay Sở Gian, mang theo tiếng khóc nói: “Xin lỗi anh, đều do em nên anh mới rơi xuống, thực xin lỗi anh.”
Trên mặt thanh thuần treo vài giọt nước mắt ướŧ áŧ không nhỏ xuống, trong đầu hoảng hốt nghĩ tới một khuôn mặt tinh xảo khác, so sánh cả hai khiến Sở Gian ban đầu cảm thấy thương tiếc Ninh Vũ Phi thì giờ phút này lại khiến hắn dâng lên vài phần không kiên nhẫn.
Áp chế loại cảm xúc không nên có này, khóe miệng Sở Gian giơ lên một độ cong, “Anh không sao, Tiểu Phi không cần lo lắng.”
“Anh…” Ninh Vũ Phi còn muốn nói gì, Sở Gian vỗ vỗ đầu của cậu dẫn đầu đi vào nhà họ Sở, trợ lý cũng theo sau, khi đi ngang qua Ninh Vũ Phi còn lạnh lùng hừ một tiếng.
Ninh Vũ Phi bị để lại ở sau sắc mặt có chút mơ hồ không rõ, biểu hiện này của Sở Gian chẳng lẽ là phát hiện điều gì? Suy nghĩ không ra tâm tư của người anh này, Ninh Vũ Phi đành phải giả vờ như bình thường cùng vào nhà.
“Con muốn chuyển ra ngoài ở?” Vừa mới vào cửa, Ninh Vũ Phi liền nghe thấy tin tức này.”Anh, anh vì sao…”
“Đúng vậy, bên đó cách công ty gần, qua lại tiện hơn.” Sở Gian nghiêm túc đứng ở trước mặt cha Sở.
“Vậy thì cũng tốt, muốn dọn đồ không?”
“Không cần, bên đó con có ở qua vài lần đồ đều đầy đủ, lần này trở về chỉ là muốn nói với cha một tiếng.”
“Ừ, vậy con lại đi nói với mẹ con một tiếng đi.”
“Vâng thưa cha.” Sở Gian cung kính dạ thưa, sau đó lên lầu gõ cửa chào Ninh Thấm, rồi liền rời khỏi nhà.
Tiếp nhận bé cá lam tạm thời giao cho trợ lý giữ, chiếc xe đi thẳng đến một căn biệt thự ven biển thuộc về Sở Gian. Tuy rằng là biệt thự ven biển, nhưng biệt thự này cách công ty quả thật gần hơn nhà họ Sở.
Khi đến biệt thự đã là buổi tối, trên bàn cơm đã được chuẩn bị xong đồ ăn nóng hầm hập, giải quyết xong cơm chiều Sở Gian ôm bể cá đi phòng ngủ. Trong phòng ngủ mới đặt một bể cá lớn tự động thay nước, nước bên trong đều là nước biển.
Ở trên xe Sở Gian liền phát hiện bé cá lam ở trong nước ngọt có chút mệt mỏi, thả cá vào trong bể cá mới chứa đầy nước biển, Sở Gian đợi chốc lát, thấy cá nhỏ vốn có chút mệt mỏi một lần nữa khôi phục sức sống mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vào phòng tắm.
Đột nhiên bể cá trống rỗng, một thân ảnh xuất hiện ở cạnh bể cá. Mái tóc đen dài rối tung ở sau người, trên người mặc một bộ áo dài trắng làm từ giao tiêu.
Thân ảnh thò tay vuốt vuốt tóc ra sau, Cố Khanh có ở cổ đại qua, lúc làm động tác thì tay áo dài vung lên, tự có một cỗ phong lưu khí vận.
“Hệ thống đây là có chuyện gì? Người cá cần phải sống trong nước biển?” Cố Khanh tóc dài áo choàng cả người liền giống như khi biến thành cá, cả người đều mệt mỏi.
“Không có loại yêu cầu này, kí chủ anh có lẽ là…” Hệ thống có chút chần chờ.
“Cái gì?” Cố Khanh có chút không kiên nhẫn hỏi.
“Kí chủ anh có lẽ là không hợp khí hậu.”
“Không hợp khí hậu?” Cố Khanh rút khóe miệng, thì ra người cá cũng có lúc không hợp khí hậu, trách không được nguyên thân chậm chạp không thể biến hóa.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng mặc quần áo loạt xoạt, thân hình Cố Khanh chợt lóe liền không còn bóng hình tại chỗ, trong bể cá bé cá lam vốn đã biến mất lại xuất hiện.
Sở Gian bên hông mặc đồ tắm ra phòng tắm, dáng người gầy gò bắp thịt rõ ràng. Thấy trên mặt đất nhỏ một bãi nước, lại nhìn bé cá lam trong bể cá sau khi khôi phục sức sống lại bắt đầu hưng phấn vẫy đuôi, Sở Gian nghĩ hắn có thể cần phải kéo giường ra xa một chút.
Lau khô tóc, Sở Gian nằm nghiêng đối diện bể cá, nhìn chằm chằm bé cá lam bơi trong bể cá tinh thần nhanh chóng bắt đầu rời xa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Sở Gian như nhìn thấy trong bể cá nổi lên ánh sáng màu lam, thiếu niên tóc đen đạp chấm sáng màu lam chậm rãi đến gần.