Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 87: Sinh

Editor: AM

"Sao rồi?" Triệu Chính An vội vàng chạy về nhà hỏi, nếu không phải Cao Hàn Cẩm ngăn cản thì hắn đã xông vào phòng rồi.

"Vừa mới vào thôi, còn sớm, ta đang hâm cháo, lát nữa cho Tử Kỳ ăn." Trầm phụ đứng ngoài cửa nhà bếp nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn cũng sốt ruột, vừa lo lắng cho thân thể ngoại tôn lại vừa hưng phấn vì trọng tôn (ch ắ t trai) sắp ra đời. Có thể nói là vui buồn lẫn lộn.

Triệu Chính An đi tới đi lui, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng tiếng kêu gào đau đớn của Chung Tử Kỳ, hắn cảm thấy trái tim mình sắp nát luôn rồi, thật muốn chịu đựng đau đớn thay cho Chung Tử Kỳ.

Trầm Dục Bắc nhìn thấy Triệu Chính An lo lắng thì liền an ủi: "Đừng vội, nhất định là Tử Kỳ không sao."

"Ừ." Triệu Chính An lên tiếng, nhưng mà lo lắng vẫn không giảm.

Rất nhanh, đại quản gia liền dẫn đại phu đến, đại phu cũng là người có kinh nghiệm, hơn sáu mươi tuổi, nhà ai đau đầu hay muốn sinh hài tử thì đều đến tìm hắn.

Trong phòng, Chung Tử Kỳ đã đau đến lã người, cho dù lúc trước đã chuẩn bị kỹ càng nhưng mà lúc này cũng cảm thấy nản lòng, đúng là rất đau, Chung Tử Kỳ nghĩ, có khi nào hắn sẽ đau chết không?

Hắn mệt quá.

"Tử Kỳ? Ngươi sao rồi? Cố gắng lên!" Trầm A mẫu lo lắng lau mồ hôi cho Chung Tử Kỳ.

"Tổ mẫu, ta... Ta không làm được... Không còn sức..." Chung Tử Kỳ nói ngắt quãng.

"Nhà bếp có đồ ăn hay không, bưng lên cho hắn ăn đi." Lão đại phu nói.

"Đúng vậy, sản phu không còn sức, không sinh hài tử được, càng lâu thì càng không tốt, nguy hiểm đến tính mạng." Bà mụ nói kinh nghiệm của mình.

"Ta đi kêu bọn họ, để ta bưng lại." Trầm A mẫu nói xong liền mở cửa, nói với những nam nhân đang lo lắng chờ đợi: "Đem cháo lại đây, nhanh lên!"

Trầm phụ lập tức múc cháo: "Hàn Cẩm. Ngươi bưng vào đi."

"Dạ, phụ thân." Cao Hàn Cẩm lấy cháo rồi chạy vào phòng.

Ánh mắt Triệu Chính An mở to nhìn cánh cửa dần khép lại, rất muốn nhìn thấy Chung Tử Kỳ. Nhưng mà hắn nhất định sẽ thất vọng rồi, hắn không nhìn thấy gì hết.

"Tử Kỳ là hài tử có phúc, chắc chắn sẽ không sao." Đại quản gia thì thào.

Cao Hàn Cẩm từ trong phòng đi ra, Triệu Chính An lập tức hỏi: "Tình huống thế nào? Sinh chưa?"

Cao Hàn Cẩm lắc đầu: "Hài tử còn chưa đi ra, Tử Kỳ không còn sức, cần phải ăn gì đó để bổ sung thể lực."

Cao Hàn Cẩm nhớ tới gương mặt trắng bệch của Chung Tử Kỳ, trong lòng lập tức rùng mình, nhưng hắn lại không nói ra, bởi vì đại phu đã nói tạm thời không sao, cho nên hắn không cần nói ra làm cho mọi người lo lắng.

Hắn lẳng lặng đứng ở một bên. Trầm Dục Bắc đứng phía sau hắn hỏi: "Tình huống bên trong không tốt sao?" Hắn rất hiểu Cao Hàn Cẩm, hắn có thể đoán được suy nghĩ của Cao Hàn Cẩm. Biểu tình khi Cao Hàn Cẩm rời khỏi phòng rất kỳ lạ, có lẽ là bị doạ rồi.

Quả nhiên, Cao Hàn Cẩm ôm cổ hắn, nói bằng giọng rầu rĩ: "Đại phu nói tạm thời không nguy hiểm, chỉ là không có sức. Ta bị tình huống bên trong doạ thôi, một lát nữa là tốt rồi." Trầm Dục Bắc ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn.

Chung Tử Kỳ ở trong phòng được Trầm A mẫu đút cháo, trên người lại có khí lực, lại bắt đầu cố gắng, Chung Tử Kỳ có thể cảm thấy hài tử đang đi xuống, hắn cũng không đè nén tiếng than đau.

"A!! A!! A!!"

"Kỳ ca nhi, cố gắng lên, ta thấy đầu hài tử rồi." Bà mụ nói.

Chung Tử Kỳ nghe thấy như vậy liền phấn chấn tinh thần tiếp tục ra sức.

Có lẽ là sắp ra rồi, Chung Tử Kỳ cảm thấy dưới thân đau muốn chết, sau đó hài tử liền lọt ra ngoài.

Mọi người thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Oa!!!"

Tiếng hài tử khóc vang dội cả phòng, nghe rất có lực, mặc kệ là trong phòng hay ngoài phòng đều yên tâm.

Triệu Chính An vừa muốn vọt vào thì cửa phòng đã bị mở ra, tổ mẫu ôm hài tử đi ra: "Là một ca nhi, các ngươi nhìn đi, nhìn rồi ta ôm vào phòng, đừng để bị cảm lạnh."

"Thật là xấu..." Cao Hàn Cẩm lỡ miệng nói ra, bởi vì hài tử trước mắt có rất nhiều nếp nhăn, còn có làn da đỏ rực như là khỉ con mới sinh.

"Nói bậy, chắc chắn sau này trọng tôn (ch ắ t trai) của ta lớn lên sẽ rất đẹp, chỉ là lúc này không nhìn ra thôi." Trầm A mẫu cười nói.

Triệu Chính An nhìn hài tử đáng yêu của mình một lát rồi xin vào phòng.

Đại phu đã khám cho Chung Tử Kỳ xong rồi, nhìn thấy Triệu Chính An đi vào thì bà mụ và đại phu đều chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng, sinh được quý tử."

Triệu Chính An nhếch miệng cười cười, lấy tiền đã chuẩn bị sẵn trong ngực ra đưa cho hai người: "Hai người vất vả rồi."

"Nên làm nên làm." Hai người nói khiêm tốn, được thưởng nhiều tiền làm bọn họ rất vui, bọn họ từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Triệu Chính An rồi về nhà.

Triệu Chính An nằm gục trên người Chung Tử Kỳ, nói vui vẻ: "Tử Kỳ, chúng ta có hài tử rồi." Nhưng mà làm hắn lo lắng muốn chết.

"Ừ... Ta sinh được ca nhi. Ngươi có ghét bỏ hay không?" Chung Tử Kỳ hỏi ra suy nghĩ trong lòng, hắn sợ Triệu Chính An không thích.

"Thích, ta rất thích, sao lại ghét bỏ được chứ, yêu thương còn không đủ." Triệu Chính An khóc trong vui vẻ, nam nhi cao bảy thước chưa bao giờ khóc, bây giờ lại vui đến nỗi khóc đầy mặt. Chỉ cần là Chung Tử Kỳ sinh thì hắn đều thích, sao lại ghét bỏ được chứ.

"Chính An, ta mệt quá, muốn ngủ một lát." Chung Tử Kỳ nói, bây giờ hắn mệt muốn chết luôn rồi, trên người còn rất đau. Rất muốn được ngủ.

"Vậy ngươi ngủ đi, ta dọn phòng." Triệu Chính An xung phong nhận việc.

Chung Tử Kỳ gật đầu, yên tâm nhắm mắt lại ngủ.

Chờ đến khi Chung Tử Kỳ thức dậy thì trời đã tối rồi, quần áo của hắn đã được đổi mới, chăn nệm cũng sạch sẽ. Hài tử thì đang nằm bên cạnh hắn, nắm chặt bàn tay nhỏ ngủ say.

Chung Tử Kỳ nhìn chăm chú vào vật nhỏ, tuy rằng mọi người đều thấy hài tử mới sinh không đẹp, nhưng hắn nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp và đáng yêu.

"Đáng yêu đúng không? Tổ mẫu nói hài tử của chúng ta rất giống A mẫu!" Không biết Triệu Chính An đi vào khi nào, hắn nói vui vẻ.

"Vậy hả? Ta nhìn không ra." Chung Tử Kỳ lắc đầu.

"Đợi đến khi hài tử mở mắt là biết, lúc này còn chưa lớn đâu, đây... Ăn cháo trước đi, ăn xong rồi uống thuốc." Triệu Chính An đặt chén cháo lên bàn, sau đó chậm rãi nâng Chung Tử Kỳ ngồi dậy, múc từng muỗng cháo cho hắn ăn.

Bây giờ Chung Tử Kỳ không ăn được nhiều, ăn vài muỗng liền không muốn ăn nữa, Triệu Chính An đưa chén thuốc cho hắn uống.

chfS~R