Editor: AM
Hài tử mà Chung Tử Kỳ sinh ra, nhất định là để được chiều chuộng, bởi vì hài tử rất giống Trầm A mẫu (m ẹ Chung Tử Kỳ) đã mất, cho nên Trầm phụ và Trầm mẫu càng thêm sủng ái. Đừng nói là Trầm Dục Bắc, ngay cả Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An cũng phải xếp sau.
Hài tử sinh ra vào ngày tám, Trầm Dục Bắc và Cao Hàn Cẩm phải về phía Nam quản lý sản nghiệp, rõ ràng là hai người không muốn rời đi, chỉ muốn được sống ở đây cả đời, bởi vì bảo bảo rất là đáng yêu, Trầm Dục Bắc và Cao Hàn Cẩm rất tiếc nuối khi không được tham gia đầy tháng của bảo bảo, trước khi đi bọn họ còn dạo một vòng trong tiệm trang sức, mua khoá trường mệnh tốt nhất làm quà đầy tháng, còn nói là chờ lần sau đến nhất định sẽ mua quà đầy tháng tốt hơn.
Tên của bảo bảo là do Trầm phụ đặt, Trầm phụ suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định gọi là Triệu Thư Nhan, không có ý nghĩa gì quá lớn, chỉ là mong muốn cuộc đời bình an vui vẻ và bảo bảo có thể lớn lên xinh đẹp là được rồi.
Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An nghe xong đều cảm thấy tên này không tệ, rất có ý vị.
Mấy ngày nay, Triệu Chính An gặp ai cũng mời bọn họ đến nhà ăn mừng đầy tháng, không thấy liền chủ động lại nhà mời, mọi người cũng hiểu cho tâm tình vui sướиɠ của Triệu Chính An, làm phụ thân rồi, tuy rằng chỉ là ca nhi, ở cổ đại vẫn còn kỳ thị ca nhi, cho nên mặc dù có người không cho là đúng cũng hứa hẹn sẽ đến đúng giờ.
"Nhà Chính An và Chung gia đều không tới, sau này ngày lễ ngày tết cũng không cần tặng quà, lãng phí tiền bạc." Trầm A mẫu rất tức giận, tuy rằng nhà đó không thích bọn họ, nhưng mà cũng phải đến thăm bảo bảo mới đúng chứ?
"Ừ... Không đến càng tốt, ta chưa bao giờ hi vọng Chung gia sẽ đến thăm, chỉ cần đừng đến gây rối là được rồi, cả đời không qua lại cũng không sao, còn Triệu gia bên đó, Chính An cũng không quan tâm." Chung Tử Kỳ cảm thấy không sao cả, không đến càng tốt, mắc công hắn nhìn thấy lại bực bội.
"Vẫn là tiểu tôn (ch ắ t) của ta tốt nhất, không khóc cũng không quậy quá, còn rất thích ta." Trầm A mẫu ôm Tiểu Thư Nhan đi tới đi lui, không nhịn được lại hôn lên mặt bảo bảo.
Tuy rằng Tiểu Thư Nhan mới sinh, nhưng mà không giống những hài tử khác không có việc gì làm liền khóc, Tiểu Thư Nhan rất ngoan, chỉ thích ngủ, trừ khi là đói bụng dữ dội mới khóc hai tiếng, nếu không thì rất ít nghe thấy tiếng bảo bảo khóc, mọi người đều sợ Tiểu Thư Nhan có bệnh, mời đại phu đến kiểm tra rất nhiều lần nhưng đại phu toàn lắc đầu nói tất cả đều rất bình thường, rất khoẻ mạnh, lúc này bọn họ mới yên tâm.
Trầm phụ trông chờ mòn mỏi: "Cho ta ôm một cái, ngươi ôm bao lâu rồi hả?"
"Ngươi ôm làm bảo bảo ngã thì sao?" Trầm A mẫu không muốn buông ra.
"Đâu phải ta chưa từng ôm, nhanh lên, ta cũng muốn tiểu tôn thích ta." Trầm phụ nghiêm mặt, ngày nào Trầm A mẫu cũng cướp Tiểu Thư Nhan, hắn muốn ôm cũng không được.
Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An mới vừa rời khỏi nhà bếp nhìn nhau, đều cười cười. Tiết mục này, ngày nào cũng xảy ra một lần, bọn họ từ lúc không quen cũng đã nhìn quen luôn rồi, ngay cả Triệu Chính An muốn ôm bảo bảo cũng khó khăn.
"Đến đây, uống chút canh gà đi, ta vừa mới nấu xong." Triệu Chính An thổi thổi canh gà, đút cho Chung Tử Kỳ.
"Ta tự uống." Chung Tử Kỳ cầm cái bát, nhìn một lúc mới ngẩng đầu hỏi Triệu Chính An: "Khi nào thì ta có thể nghỉ uống thứ này?" Từ khi sinh hài tử đến nay, ngày nào hắn cũng phải uống canh bổ dưỡng, uống một lúc hơn mười ngày, hắn sắp ói luôn rồi.
"Ngươi ráng đi, đại phu nói sinh hài tử xong thì thân thể rất suy nhược. Cho nên phải bồi bổ nhiều một chút, tránh việc để lại tai hoạ sau này." Triệu Chính An nói chân thành, đừng nói là Chung Tử Kỳ, ngay cả hắn và Trầm A mẫu cũng phải uống thứ này, bọn họ sắp chịu không nổi rồi, nói chi là Chung Tử Kỳ.
"Chuẩn bị đầy tháng cho bảo bảo chưa?" Chung Tử Kỳ vừa uống vừa hỏi. Tay nghề của Triệu Chính An ngày càng tiến bộ.
"Ta muốn vào trấn mời đại trù, nhưng mà Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu nói như vậy rất lãng phí. Đến ngày đó tìm vài người cùng nhau làm là được rồi."
Chung Tử Kỳ gât đầu: "Ngươi xem rồi làm đi, đến lúc đó ai đến giúp đỡ thì ngươi nhớ tặng quà cho người ta."
"Đã biết."
Rất nhanh, hôm nay là ngày đầy tháng, Triệu Chính An đã thức dậy từ sớm, quản gia dọn dẹp nhà cửa lưu loát, bây giờ đã là đầu tháng mười rồi, trời bắt đầu chuyển lạnh nhưng mà vẫn không thể chống lại sự nhiệt tình của thôn dân, có người đã đến nhà Triệu Chính An từ sáng sớm để xem mặt bảo bảo.
Chung Tử Kỳ ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sạp. Trầm A mẫu và Trầm phụ tiếp đón khách khứa.
"Trời ơi... Hài tử nhà các ngươi thật là ngoan. Cũng không khóc." Đây là một A mẫu trong thôn nói.
"Đúng là rất ngoan, cũng không đòi phải bế." Trong giọng Chung Tử Kỳ có vẻ rất tự hào, lúc này Tiểu Thư Nhan đã tỉnh, chân đạp tới lui.
"Dáng vẻ hài tử này rất giống A mẫu của ngươi, nhất định khi lớn sẽ là mỹ nhân." A mẫu khác nói.
"Đúng vậy, ai cũng nói bảo bảo giống A mẫu."
"Kỳ ca nhi, hài tử nhà ta cũng sắp sinh, có muốn định thân hay không?" Một dựng phu lớn bụng làm như nói giỡn với Chung Tử Kỳ.
Chung Tử Kỳ vẫn mỉm cười như cũ: "Chuyện sau này thì để sau này nói đi, ta sẽ không nhúng tay vào quyết định của hài tử." Người nọ nghe vậy thì liền ngại ngùng.
Rất nhanh, Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu cũng đã tới, cũng chạy lại đùa giỡn với Tiểu Thư Nhan rồi kêu gọi thêm mấy A mẫu nữa đi vào nhà bếp giúp đỡ.
Lần này có gần hết người trong thôn đến thăm, ngay cả Triệu gia và Chung gia cũng đến cọ cơm, người ta hỏi bọn họ có tặng quà đầy tháng hay không, tặng cái gì thì bọn họ liền nói dối không chớp mắt, nói là tặng khoá trường mệnh và quần áo này nọ.
Trầm A mẫu nghe thấy như vậy thì rất tức giận, hắn làm như lỡ lời nói với người khác là trước đó Triệu gia và Chung gia không đến thăm, hôm nay mới đến mà cũng không đem theo quà đầy tháng.
Rất nhanh, ánh mắt mọi người nhìn hai nhà đó liền thay đổi.
Khi gần đến giữa trưa thì bên ngoài lại có không ít xe ngựa đếm thăm, đều là quà mà lão bản ở trấn Thanh Thuỷ đem tới, nào là vàng bạc, khoá trường mệnh rồi vải vóc.
Triệu Chính An tươi cười nhận quà, còn không quên mời bọn họ ở lại ăn cơm, may mà sân nhà đủ lớn, nếu không thì cũng không biết nên ngồi ở đâu.
Bởi vì trước đó đã thương lượng cho nên hôm nay làm mười hai món, có thể nói là bách khoa toàn thư thịt cá, người trong thôn ăn đến nỗi miệng đầy mỡ, chỉ hận không thể gói đem về, bọn họ đều dẫn cả nhà tới ăn, một là bởi vì muốn kéo gần quan hệ với Triệu Chính An, hai là bởi vì nhà Triệu Chính An có tiền, chắc chắn đồ ăn sẽ rất ngon.
Ăn một bữa cơm hơn mấy giờ mới kết thúc, trên bàn chỉ còn lại đĩa trống. Mọi người liền chào Triệu Chính An và Trầm A mẫu một tiếng rồi tan.
Trong nhà bếp vẫn còn không ít đồ ăn, Triệu Chính An liền chia cho những người đã giúp đỡ nấu nướng, cũng tặng thêm mấy vân tiền.
Mấy A mẫu kia rất ngại ngùng, cho dù không tặng tiền thì bọn họ cũng cảm thấy đủ với số đồ ăn đó rồi.
Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu ở lại dọn dẹp chén bát.