Thịnh Đường

Chương 45

Đại quân Lý Thế Dân một đường đông tiến, thế như chẻ tre, đúng là thuận lợi ngoài dự đoán. Do Vương Thế Sung bụng dạ hẹp hòi, không tự tin vào bản thân lại mất lòng người nên quân Đường đi qua mười thành trì thì có đến bảy tám mở cổng đầu hàng, chưa hao tổn nhiều binh tốt đã tiến thẳng đến ngoại thành Lạc Dương.

Bấy giờ đã là tháng mười năm Vũ Đức thứ ba.

Vương Thế Sung thấy tình thế không ổn liền chủ động phái sứ giả mời Lý Thế Dân đến gặp mặt. Lý Thế Dân dù không hề muốn hoà đàm nhưng trước mắt cũng vờ đồng ý, chỉ coi như một lần thăm dò suy nghĩ của hắn.

Ba ngày sau, hai bên đều mang theo nhân mã đến hội họp hai bên bờ Lạc Thủy.

Lý Thế Dân vận giáp cứng, áo choàng màu lam phần phật tung bay sau lưng. Thấy người cầm đầu phía đối diện, hắn bước nhanh lên trước, đè chuôi kiếm bên hông, nhưng vẫn chưa mở miệng.

Vương Thế Sung ở bờ bên kia thấy vậy liền tiến lên hỏi: “Vị này hẳn là Tần vương Lý Thế Dân?”

Lý Thế Dân khẽ hất cằm, đáp: “Phải.”

Dù trong thâm tâm Vương Thế Sung có phần coi thường thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, nhưng đã sống an ổn ở mảnh đất này rồi, hắn thật sự không muốn hao người tốn của vào chiến tranh nữa. Cho nên lúc này hắn cũng bất chấp rất nhiều cử chỉ có phần kiêu ngạo của đối phương mà nói tiếp: “Trịnh (*) giữ Hà Nam, Đường chiếm Quan Trung, ta chưa từng cướp nửa mẫu đất của Quan Trung ngươi, cớ sao lại đến đây quấy nhiễu?” Không hề nhắc một chữ đến chuyện ngang nhiên xâm lấn các thành trì ở Hà Nam mấy ngày trước.

(*) Lúc này Vương Thế Sung đã xưng đế, vùng đất ông ta cai quản gọi là nước Trịnh.

Lý Thế Dân không muốn đôi co với hắn, chỉ cười khẩy: “Phụ hoàng chí ở thiên hạ, làm sao chịu ngồi yên ở một vùng Quan Trung nhỏ bé? Trận chiến này của ta chính là vì nhất thống thiên hạ.”

Vương Thế Sung trong lòng không cam nhưng vẫn nói: “Hai ta chia nhau cai quản đất này, nước sông không phạm nước giếng, có gì không thỏa đáng chứ?”

“Lần này phụ hoàng lệnh cho ta đánh chiếm Lạc Dương, trừ phi Trịnh hoàng đồng ý nộp vũ khí đầu hàng,” Lý Thế Dân vẫn cười, nhưng từng câu từng từ lại như chém đinh chặt sắt, “Bằng không, bản vương cũng không có quyền chấp thuận.”

Vương Thế Sung ở bờ bên kia lẳng lặng nhìn hắn, thấy đối phương khí thế hào hùng, thần sắc nghiêm nghị, thầm biết đã không còn đường dàn xếp, bèn hừ lạnh một tiếng rồi phất áo mà đi.

Lý Thế Dân nhìn đại quân hắn không từ mà biệt, hồi lâu mới xoay người nói với tướng sĩ phía sau: “Đi thôi. Trở về……chuẩn bị tham chiến!”

*****

Mấy ngày sau, quân Đường luân phiên công thành, quân Trịnh ở Lạc Dương thỉnh thoảng nghênh chiến, còn phần lớn thời gian chỉ thủ vững không ra. Lý Thế Dân quan chiến mấy ngày, thầm biết công sự phòng ngự của thành Lạc Dương dĩ nhiên không thể đánh đồng với những thành trì đã gặp trước kia; tuy có thể vây thành như trước, nhưng khó mà bảo đảm sẽ không gây tổn hại lớn về nhân mã.

Trong chiến trận, xưa nay hắn luôn đích thân xử lý mọi việc, lần này chỉ một lòng muốn tìm ra điểm đột phá để đập tan cục diện bế tắc này. Cho nên mấy ngày sau hắn liền dẫn năm trăm tinh kỵ hướng về Ngụy Tuyên, Vũ Lăng dò xét địa hình.

Bấy giờ đã vào tháng chín, là khoảng cuối hạ đầu thu. Lý Thế Dân thúc ngựa đứng trên một mỏm đất cao, phóng mắt nhìn về phương xa. Một tiểu giáo cũng cưỡi ngựa đứng kế bên, tay cầm giấy bút, thỉnh thoảng lại đánh dấu theo lời hắn. Năm trăm tinh kỵ đứng chờ ở ngoài một trượng, ngay ngắn nghiêm chỉnh.

“Đi, qua đó xem sao.” Lý Thế Dân kéo nhẹ dây cương, ra hiệu cho tiểu giáo kia đuổi theo. Hai người xuống khỏi gò đất cao, chầm chậm hướng xuống đồng bằng.

Xuống đến đồng bằng, Lý Thế Dân phóng tầm mắt ra xa, thu hết địa hình xung quanh vào đáy mắt. Bỗng hắn kéo cương ngựa, dừng lại một chỗ.

Tiểu giáo cũng cho ngựa dừng lại, nghi hoặc nói: “Điện hạ, đây……”

“Khỏi nói.” Lý Thế Dân nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị khác thường. Hắn nhìn quanh bốn phía, đột ngột ra sức kéo cương xoay người lại, “Có mai phục! Mau rút lui!”

Lời vừa nói ra, năm trăm tinh kỵ sau lưng đều kinh hoảng, vội vàng lao đến. Nhưng đúng lúc này, vô số nhân mã đã ào ào trút xuống như thủy triều từ sườn bên kia của gò đất, vây kín họ vào giữa.

Xem ra có đến hơn vạn người.

“Mau về doanh báo tin, điều thêm viện binh!” Lý Thế Dân hô lớn, liền đó rút bội kiếm, hàn quang trong tay vừa lóe lên đã xuyên qua ***g ngực một người trước mặt.

Người kia rớt bịch xuống đất, nhưng đúng vào lúc đó, sau lưng có một dải tua hồng không biết từ bao giờ đã áp sát.

Lý Thế Dân không kịp chuẩn bị tinh thần, trong lúc kinh hãi đành nghiêng người tránh né, kết quả là vai trái bị đâm thủng.

Quân Đường đang mê mải chém gϊếŧ thấy thế đều kinh hãi, nhao nhao vây kín xung quanh hộ vệ. Lý Thế Dân thừa dịp có người che chắn mới xé một mảnh vạt áo quấn lên vai trái, dùng cả tay lẫn miệng buộc chặt miệng vết thương. Mới thở phào một hơi, trước mắt lại rơi vào hỗn loạn. Ngước mắt nhìn chỉ thấy một người ngồi trên lưng ngựa, tay vung trường mâu tám trượng, dũng mãnh vô song, liên tiếp đâm ngã mấy gã quân Đường, xem ra đang muốn tiếp cận.

Thầm biết binh sĩ bình thường tuyệt không phải đối thủ của người này, Lý Thế Dân khẽ cắn môi, thình lình đoạt trường thương từ tay người bên cạnh, thúc ngựa xông lên, đâm thẳng vào người kia.

Đối phương ngửa người ra phía sau, khó khăn né tránh. Thúc ngựa chạy tạt sang bên sườn, nhìn Lý Thế Dân hỏi: “Vị này hẳn là Tần vương Lý Thế Dân? Tại hạ Đan Hùng Tín, hôm nay đến đây là để lấy mạng ngươi!” Dứt lời đã thúc ngựa phóng lên, trường mâu lướt qua, quân Đường không ai ngăn nổi.

Lý Thế Dân thầm biết quân số hai bên chênh lệch quá xa, bên địch người đông thế mạnh, dù liều mạng chống cự cũng không thể tiêu hao hết, giờ chỉ mong chém được chủ tướng mới khiến nhân mã rã rời như cát vụn.

“Vậy để bản vương bồi tiếp tướng quân!” Cho nên hắn cũng không trốn tránh, trái lại kẹp chân vào bụng ngựa, vung trường thương nghênh đón.

Hai đầu thương chạm nhau giữa không trung, phát ra tiếng động chói tai. Lý Thế Dân vừa nghiêng người chuyển lực, đầu thương đã trượt dài theo thân trường mâu, nhắm thẳng vào ngực. Đan Hùng Tín không chút hoang mang, ngửa người ra sau, lại tránh thoát một lần nữa. Thương đầu tiên của Lý Thế Dân đâm trượt, lập tức thu về, nhưng thương thứ hai còn chưa kịp đâm ra thì vai trái đã nhói đau, động tác không khỏi chậm lại. Đúng vào lúc ấy, trường mâu của Đan Hùng Tín đã nhắm thẳng vào mi tâm của hắn.

Lý Thế Dân cố gắng chịu đựng cơn đau từ vết thương, dồn sức gạt bay đầu mâu của đối phương, nhưng dưới đòn tấn công này, vai trái dường như muốn rách ra. Thầm biết mình mang thương tích, chỉ e không phải đối thủ của hắn. Nhưng rơi vào tình cảnh này, viện quân lại chưa đến, muốn trốn cũng không còn đường mà đi, biết làm sao bây giờ?

Thoáng cân nhắc, chỉ thấy đã không còn đường khác. Trong thâm tâm Lý Thế Dân chỉ muốn tốc chiến tốc quyết, bắt sống địch thủ, không kịp suy nghĩ nhiều, nắm chặt trường thương, tức tốc thúc ngựa tấn công tiếp. Đan Hùng Tín ung dung ứng phó, nghiêng người tránh đi đòn đánh vào ngực, sau đó trở tay xoay người, trường mâu nhắm thẳng vào hậu tâm Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân dĩ nhiên hiểu do mình sốt ruột cầu thắng nên vừa rồi mới ra đòn quá mức lỗ mãng. Hắn vội thu thương, còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm nhận được một luồng kình phong ùn ùn kéo tới từ sau lưng.

“Điện hạ, mạt tướng đến chậm!” Đúng lúc này lại nghe một tiếng hô lớn kèm theo tiếng “Uỳnh” giòn giã. Lý Thế Dân vội vàng thúc ngựa quay đầu, đã thấy một người che trước mặt mình, chính là Uất Trì Cung.

Uất Trì Cung nguyên là thủ hạ của Lý Mật, sau khi Lý Mật chết không lâu, gặp lúc Lý Thế Dân ra sức mời chào nhân tài mới quy thuận hắn. Trong trận hỗn chiến vừa rồi, gã bị quân Trịnh ngáng chân ở sườn bên kia, mất một lúc lâu không thể tiếp cận, cũng may gặp được thời điểm mấu chốt phá vây thoát ra, cứu mạng Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân thấy gã đã tới thì thoáng thở phào, thúc ngựa lùi lại vài bước, nói: “Vậy đành phải làm phiền Uất Trì tướng quân, lúc này cần nhanh chóng rút lui, không được ham chiến.”

Uất Trì Cung thân hình cao to đen hôi lực lưỡng, dường như có thần lực vô hạn, tay nắm chặt trường mâu, nghe vậy hô vang một tiếng “Tuân mệnh”, sau đó cả người lẫn ngựa đã lao ra ngoài.

Quay đầu lại, thấy những mảnh vải quấn trên vai trái đã thấm đẫm máu tươi, Lý Thế Dân lùi lại mấy bước, vài gã quân Đường lập tức vây quanh hộ vệ. Hắn dùng cánh tay phải vẫn còn lành lặn nắm chặt trường mâu, vừa cảnh giác với tràng hỗn chiến không ngừng không nghỉ quanh mình, vừa nhìn về hướng đại doanh, thầm nghĩ nếu viện quân đến chậm, năm trăm đánh một vạn, dù nơi này có đến mười Uất Trì Cung cũng không địch nổi.

Tiếng đao thương kiếm kích va chạm không ngớt vang lên bên tai, cho đến khi một tràng tiếng vó ngựa truyền đến từ đằng xa.

Lý Thế Dân nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một đội nhân mã phóng như bay đến, sau lưng cát bụi cuốn lên mù trời, người cầm đầu chính là Vũ Văn Sĩ Cập. Vũ Văn Sĩ Cập liếc mắt qua hướng này, tức tốc ra lệnh cứu viện Tần vương. Hiệu lệnh vừa ra, quân Đường như hổ như sói, lập tức đánh xuống, nhanh chóng lao vào chém gϊếŧ với quân Trịnh.

Lý Thế Dân quay lại nhìn Uất Trì Cung, đang định khuyên gã không được ham chiến lại vừa hay thấy gã vung trường mâu, đâm Đan Hùng Tín ngã ngựa, không khỏi hô lớn: “Tuyệt!”

Thấy quân Trịnh sau lưng Đan Hùng Tín lập tức ùa lên, Lý Thế Dân lại nói: “Viện quân đã đến, nơi này không thể ở lâu, tướng quân mau theo ta mở đường máu thoát ra ngoài!”

Uất Trì Cung nghe vậy lập tức thúc ngựa quay đầu, nói: “Mạt tướng nhất định phải bảo vệ điện hạ chu toàn!” Dứt lời dốc sức quật ngã mấy tên quân Trịnh quanh mình, mở đường máu thoát ra ngoài cùng Lý Thế Dân.

Cho đến khi hợp lại với viện quân, Vũ Văn Sĩ Cập rút bội kiếm, nói: “Điện hạ hãy mau đi, thần dẫn quân đoạn hậu!”

Lý Thế Dân gật đầu, tay phải kéo cương, chạy đi dưới sự bảo vệ của Uất Trì Cung.

*****

Trướng môn bị vén lên, Vũ Văn Sĩ Cập bước vào, bộ nhung trang còn chưa kịp cởi ra.

Quân y trong trướng vừa mới giúp Lý Thế Dân băng bó vết thương, thấy Vũ Văn Sĩ Cập liền cúi người thi lễ rồi lập tức lui ra ngoài.

Vũ Văn Sĩ Cập bước vào trong trướng, cúi đầu nhìn miệng vết thương của Lý Thế Dân, hỏi: “Điện hạ bị thương thế nào?”

“Bất quá là trầy da xước thịt, không có gì nghiêm trọng.” Lý Thế Dân bình thản đáp, “Quân Trịnh ra sao rồi?”

“Thưa điện hạ,” Vũ Văn Sĩ Cập đáp, “Chủ tướng quân Trịnh ngã ngựa, trong quân không người chỉ huy, đương nhiên cũng không thể truy kích.”

Lý Thế Dân chậm rãi gật đầu, thở dài: “Lần này đúng là ta đã khinh xuất, cho quân địch thời cơ mà lợi dụng.”

Vũ Văn Sĩ Cập an ủi: “Xưa nay điện hạ vẫn tác chiến quang minh lỗi lạc, làm sao đoán ra Vương Thế Sung sẽ giở trò bỉ ổi này chứ?”

“Binh bất yếm trá,” Lý Thế Dân lắc đầu, chậm chạp cử động vai trái, “Lần này…… coi như là cái giá cho một bài học.”

Vũ Văn Sĩ Cập im lặng giây lát, không biết phải hồi đáp thế nào. May thay chợt nhớ ra một chuyện, liền nói: “Điện hạ, Trường An có báo, Đột Quyết vừa nghe tin đại quân ta tấn công Lạc Dương đã lập tức xuôi nam xâm lấn. Ba ngày trước thái tử điện hạ đã dẫn quân rời kinh, tiến đến Bồ Châu.”

Lý Thế Dân nghe vậy, quả nhiên thoáng biến sắc. Dù biết rõ Đột Quyết xuôi nam quấy nhiễu, nếu không gia tăng phòng thủ chắc chắn sẽ có nguy cơ hai mặt ngộ địch. Chẳng qua, hắn chưa bao giờ nghĩ người đi sẽ là Lý Kiến Thành.

Dựa vào hiểu biết của mình đối với phụ hoàng Lý Uyên, ông một mực muốn giữ truyền thống “Quân chi tự đích, bất khả dĩ suất sư”, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép thái tử rời kinh. Xem ra nhất định là Lý Kiến Thành chủ động thỉnh chiến, hoặc cũng có thể nói là khăng khăng thỉnh chiến.

Nghĩ đến đây, Lý Thế Dân hơi nhíu mày, trên mặt thoáng hiện thần sắc phức tạp khó diễn tả bằng lời. Cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài khẽ đến không thể nghe thấy.

— Đại ca, quả nhiên huynh sẽ không ngồi nhìn.

— Vì đối thủ là Đốt Bật sao?

*****

Bồ Châu nằm ở Hà Đông, nối liền ba yếu địa là Trường An ở phía tây, Lạc Dương ở phía đông và Tấn Dương ở phía bắc, xưa nay vẫn là trọng trấn quân sự; kỵ binh Đột Quyết nếu muốn xuôi nam thì nhất thiết phải vượt qua nơi này.

Lý Kiến Thành vừa đến Bồ Châu đã tức tốc thăm dò tình hình trước mắt, biết vùng ngoại thành đã nhiều lần bị cướp phá, phần lớn thanh niên và tráng niên trong lưu dân đều bị bắt đi phu. Anh liền viết một phong thư yêu cầu diện kiến Khả hãn rồi phái sứ giả đưa vào doanh Đột Quyết.

Nhưng Đốt Bật chỉ giữ thư lại mà đuổi sứ giả về, nói không cần phải gặp. Lý Kiến Thành thấy vậy, viết liền ba phong thư đưa đi, đối phương vẫn hồi đáp y như cũ. *Anh Đốt Bật cố ý làm thế để sưu tầm bút tích của Thành đây mà =))))))*

Sau lần thứ ba nhận được cùng một kết quả, Lý Kiến Thành phất tay cho sứ giả trở về tay không kia lui, bước đến bên bàn ngồi xuống.

Ngụy Trưng đứng một bên, thấy anh im lặng đã lâu liền bước lên hỏi: “Nếu điện hạ đã có ân tình xưa với Hiệt Lợi Khả hãn mà gã lại không chịu gặp điện hạ một lần, vậy chẳng phải là hạng vong ân bội nghĩa hay sao?”

“Không phải vậy đâu,” Lý Kiến Thành lắc đầu, vẻ mặt bình thản dường như cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Gã sợ lỡ gặp rồi có thể sẽ bị ta lung lay chủ kiến.”

Ngụy Trưng hơi nhíu mày, hỏi: “Nếu gặp được, thái tử nắm chắc mấy phần?”

Lý Kiến Thành nhìn thẳng vào mắt y, lát sau đáp: “Mười phần.”

Ngụy Trưng cũng không tỏ ra bất ngờ: “Thần nghĩ ra một kế, không biết điện hạ có muốn nghe?”

Lý Kiến Thành trái lại mỉm cười: “Nếu tiên sinh không hiểu tính toán trong lòng ta thì đã không hiến kế.”

Ngụy Trưng cười nói: “Chúng ta có nhiều nhân mã, thêm cả thành Bồ Châu để phòng thủ, dù đại chiến một trận với Đột Quyết cũng tuyệt không rơi vào thế yếu. Nhưng điện hạ đến Bồ Châu này không phải để diệt Đột Quyết mà để giải trừ mối lo ở hậu diện cho đại quân của Tần vương, cho nên dùng vũ lực đối kháng không bằng chọn cách nào có cái giá nhỏ nhất để giải quyết. Thần cả gan đoán, đối với điện hạ thì cách này chính là gặp Hiệt Lợi Khả hãn, thuyết phục gã hoãn binh hoặc tận lực kéo dài thời gian.”

Lý Kiến Thành khẽ gật đầu, lát sau mới cười nói: “Trên thế gian này, người có thể thấu suốt tâm tư ta như thế e rằng chỉ có mình tiên sinh.”

“Không dám.” Ngụy Trưng chắp tay.

Lý Kiến Thành hỏi: “Không biết kế sách tiên sinh vừa nói là gì?”

Ngụy Trưng lại tiếp: “Kế này tuy có thể xua đi nỗi lo của điện hạ, nhưng thần nghĩ nó không thỏa đáng chút nào.”

“Dù không thỏa đáng, nhưng tiên sinh biết ta nhất định sẽ nghe theo.” Lý Kiến Thành nhíu mày nhìn y, “Phải không?”

Ngụy Trưng thở dài: “Trên thế gian này, người có thể thấu suốt tâm tư thần như thế e rằng cũng chỉ có duy nhất điện hạ.”

Lý Kiến Thành nghe vậy mỉm cười: “Nếu tiên sinh đã có kế hay thì xin hãy mau nói!”

Được Lý Kiến Thành cho phép, Ngụy Trưng bước lên, ghé sát tai anh thì thào nói ra sách lược của mình. Khóe mắt liếc qua Lý Kiến Thành, đối phương rũ mắt, vẻ mặt bình thản khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng. Ngụy Trưng thu ánh mắt, chợt nhìn thấy một đoạn cổ gần trong gang tấc, làn da trắng ngần như ngọc, đường nét thon dài ưu mỹ. Tựa như trời sinh đã mang nét mê hoặc khiến người ta muốn thân cận, muốn…… chiếm hữu.

Bên tai bỗng nghe tiếng Lý Kiến Thành: “Tiên sinh?”

“Nếu kế này đẩy điện hạ vào nguy nan, thần tội đáng muôn chết!” Bất chợt hoàn hồn, Ngụy Trưng lùi một bước, chắp tay vái dài, lấy ống tay áo che đi sự hoảng loạn trong đáy mắt.

Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười bâng quơ: “Kế này tuy mạo hiểm, nhưng theo như ta thấy, cũng là tuyệt hảo!”

Ngụy Trưng ngước mắt nhìn anh rất lâu, cuối cùng rũ mắt, chắp tay bái: “Vậy…… xin điện hạ hãy bảo trọng.”