Editor: Nguyệt
Im lặng cắn một miếng bánh bao, Hạng Phi lập tức mặt biến sắc, cầm cốc nước đặt bên cạnh lên uống lấy uống để. Nhìn Lôi Tranh ngồi ăn bánh bao ngon lành, cậu lại gần cắn một miếng.
“Cậu làm gì thế?” Lôi Tranh nhìn bánh bao Hạng Phi đang cầm. Cậu cũng có bánh bao, ăn của tớ làm gì?
“Không có gì.” Hạng Phi xoay mặt đi, lòng thầm rơi lệ. A Thịnh, cậu đổ cả lọ muối vào cái bánh này đúng không … Mặn đắng mặn khét luôn rồi.
“Không ăn được à?” Chung Thịnh đưa cho Hạng Phi mấy cái bánh bao cuối cùng, cho nên anh không đi luôn mà ở đó cười tủm tỉm nhìn Hạng Phi.
Hạng Phi tiếp tục khóc thầm, trước mặt Chung Thịnh thì nhắm mắt nhắm mũi cố ăn hết cái bánh bao còn kinh khủng khó nuốt hơn cả thuốc độc.
“Lần sau muốn ăn gì thì cứ nói với tớ nhé.” Chung Thịnh vỗ vai Hạng Phi, ra vẻ hòa ái.
Hạng Phi khóc ròng: “A Thịnh, cậu nấu ăn quá ngon, sau này cứ làm riêng cho Ariel ăn thôi là được rồi.”
Chung Thịnh cười không nói, rời khỏi phòng Lôi Tranh.
Hừ, chỉ là một bài học nhỏ thôi. Hạng Phi lại dám ức hϊếp ngài Ariel, phó quan anh đây đương nhiên phải báo thù cho thủ trưởng.
Ariel nhàn nhã ngồi trên sofa, hoàn toàn không biết phó quan của mình đã báo thù cho chuyện mình ghen tỵ lúc trước. Đĩa bánh trên bàn đã hết sạch. Vươn lưỡi liếʍ vết dầu bên khóe môi. Ừm, lần sau lại bảo Chung Thịnh làm món khác. Ariel vô cùng thỏa mãn nghĩ.
Elena trở về phòng, đúng lúc gặp Edward đang ngồi trong phòng khách, cười hỏi: “Anh đến thăm em à?”
“Ừ, lâu rồi không gặp. Có nhớ anh không?” Edward đi tới, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.
“Đáng ghét, gì mà lâu chứ.” Elena cười ngượng ngùng, cọ vào lòng anh trai, “Hôm nay em còn xem anh thi đấu đấy.”
Nói đến cuối, giọng cô bỗng trầm hẳn đi.
Edward thấy lòng mình bức bối. Hắn xoa đầu Elena hỏi: “Vẫn không bỏ được à?”
“Dạ.” Elena gật nhẹ, vẻ mặt buồn rầu.
“Không sao. Mẹ nhắn chúng ta ngày mai về nhà. Mẹ muốn tổ chức một buổi dạ hội. Sẽ có rất nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú tham gia.”
Elena nghe vậy càng buồn. Thanh niên tài giỏi? Bây giờ ở tinh cầu Thủ Đô còn có ai hơn được Ariel sao?
Edward nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ rầu rĩ của em gái cũng thấy đau lòng. Tiếp xúc với Ariel rồi, hắn phải thừa nhận rằng em mình đẹp thì có đẹp, nhưng yếu đuối quá, người như Ariel chắc chắn sẽ không chọn một cô gái như vậy.
Là người yêu của Ariel, Chung Thịnh có thực lực, có lòng trung thành, có tình cảm bền chắc chẳng phải hoài nghi. Nếu trước đây hắn còn nghi ngờ Chung Thịnh là vệ sĩ tướng quân Clifford sắp đặt bên cạnh Ariel, thì bây giờ hắn tin rằng dù có là vệ sĩ thật, cậu ta cũng yêu Ariel rất sâu đậm rồi.
Người làm anh như hắn không muốn thừa nhận em mình thua kém người ta. Nhưng trong chuyện với Ariel lần này, hắn không nghĩ ra nổi ngoài ưu thế về mặt giới tính, Elena còn có điểm nào hơn được Chung Thịnh.
Edward lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh của Chung Thịnh. Người này rất mạnh. Thế nhưng, trước mặt Ariel, cậu ta lại như một con chó hiền lành ngoan ngoãn. Đôi mắt lạnh lẽo khi nhìn đến Ariel sẽ trở nên trìu mến. Edward khó mà tưởng tượng được một người lạnh lùng cứng cỏi như cậu ta sao lại quyến luyến Ariel đến thế.
“Ariel, Ariel, Ariel …” Chung Thịnh không lúc nào không nhắc đến cái tên này. Dường như trong cuộc sống của cậu ta chỉ có mỗi mình Ariel tồn tại.
Edward cười tự giễu, chợt thấy chán chường. Tại sao mọi vinh quang ở đời đều tập trung hết lên người Ariel? Ngay cả chàng trai ấy cũng dành trọn trái tim cho Ariel.
Ghen tỵ ư? Chắc vậy.
Edward bất giác siết chặt tay ôm Elena. Mình bỏ ra bao nhiêu cố gắng vẫn chẳng bằng Ariel. Trên đời này không có ai dùng đôi mắt ấy nhìn mình chăm chú, chỉ nhìn có riêng mình.
Chung Thịnh …
Edward cảm thấy suy nghĩ của mình bây giờ thật hỗn loạn. Hắn cũng không biết thái độ của mình với Chung Thịnh rốt cuộc là thế nào nữa.
Muốn thu phục? Muốn cậu ta rời khỏi Ariel? Hay là … muốn đôi mắt trìu mến đong đầy tình ý ấy mãi mãi nhìn mình …
“Anh … đau quá.” Tiếng kêu của Elena làm Edward bừng tỉnh.
Hắn giật mình, toát mồ hôi lạnh đầy trán.
Mình đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Chết tiệt, tại sao vừa rồi lại nảy ra ý định kỳ quặc đó?
“Xin lỗi, anh vừa thất thần.” Edward mỉm cười với Elena, buông lỏng cánh tay.
Bàn tay buông bên người lại siết chặt thành nắm đấm.
Ý nghĩ đó mọc lan tràn trong đầu Edward như cỏ dại. Muốn khắc chế mình không nghĩ về nó nữa, nhưng trong đầu cứ hiện ra hình ảnh Chung Thịnh.
Chung Thịnh nghiêm túc, Chung Thịnh mỉm cười, và … Chung Thịnh nhìn Ariel.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói. Nụ cười bất biến của Edward chợt cứng lại.
Đôi mắt đó, đôi mắt tràn đầy ma lực. Chưa bao giờ Edward ý thức rõ như bây giờ. Hắn muốn đôi mắt đó, muốn nó chỉ nhìn vào mình!
“Anh làm sao thế?” Elena hơi nhíu mày nhìn Edward. Hôm nay anh trai cô có gì đó không giống ngày thường.
“Không có gì.” Edward cười đáp, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến trận đấu ngày hôm nay. Đang ngẫm lại chút thôi.”
“Vậy anh đi nghỉ đi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Elena khuyên nhủ.
“Ừ. Sáng mai chúng ta cùng về nhà.” Edward lại ôm cô một cái, rồi xoay người rời đi.
Elena nhìn bóng anh đi khuất, lại nghĩ đến người trong lòng, thở dài thật khẽ.
Ăn tối xong, Ariel ngồi trên sofa đọc sách, còn Chung Thịnh dọn phòng.
Nhìn Chung Thịnh bận rộn đi tới đi lui trong phòng, thân hình cường tráng lại khoác cái tạp dề, mắt Ariel càng ngày càng tối đi.
“Mai em có kế hoạch gì không?” Ariel thản nhiên hỏi.
“Ngày mai?” Chung Thịnh nhìn Ariel với vẻ khó hiểu, rồi đột nhiên ngộ ra. Sau trận đấu hôm nay, bọn họ có ba ngày nghỉ. Khoảng thời gian này nhà trường cũng không sắp xếp lịch học, cho nên bọn họ được hoạt động tự do.
“Không có. Anh muốn đi đâu à?” Chung Thịnh hỏi.
Mắt Ariel càng tối hơn. Hắn để sách sang một bên. “Lại đây.”
Chung Thịnh đỏ bừng mặt. Mỗi lần Ariel nói bằng giọng khàn khàn thế này đều có nghĩa là du͙© vọиɠ được khơi lên.
Anh cố gắng không để Ariel biết mình đang ngượng ngùng, lại không hề biết rằng hai cái tai đỏ rực đã bán đứng mình từ lâu.
Thấy anh càng ngày càng gần, tốc độ lại càng ngày càng chậm, Ariel mất kiên nhẫn, tóm lấy tay anh lôi mạnh một cái.
Chung Thịnh chỉ thấy nhoáng cái đã bị Ariel ghì chặt xuống sofa.
Vùng bụng có cái gì đó cứng cứng cạ vào. Chung Thịnh đỏ bừng mặt, đưa mắt sang chỗ khác.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cánh môi. Gương mặt tuấn tú chẳng hề có nét nữ tính lại vì những cái chạm của mình mà lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Ariel nhìn Chung Thịnh. Hắn cũng không hiểu, mình đã nhìn gương mặt này suốt mười năm, và một năm trước thôi, mình chưa từng nảy sinh bất kỳ loại ham muốn nào với gương mặt này.
“Chung Thịnh …” Ariel thì thầm. Ngón tay vân vê cánh môi dày. Đôi môi khẽ hé, để mặc ngón tay hắn lùa vào trong.
Người này có một đôi mắt sâu đầy cuốn hút. Đôi mắt chỉ luôn nhìn vào hắn, làm hắn yên tâm đến lạ lùng.
Người này thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về mình. Mỗi khi nghĩ đến đây, Ariel lại muốn mỉm cười vui sướиɠ từ tận đáy lòng.
Ngón tay rút ra kéo theo sợi tơ bạc. Chất lỏng trong suốt tràn bên môi Chung Thịnh làm bụng dưới Ariel càng nóng như lửa đốt.
Hắn cúi người xuống, hôn miết lấy bờ môi ấy, chất lỏng tràn ra cũng bị hắn liếʍ lại.
“Ưm …” Tiếng rên khàn khàn làm Ariel bừng tỉnh khỏi cơn say. Rõ ràng là một người đàn ông cứng cỏi, đôi môi lại mềm đến bất ngờ, làm hắn chỉ muốn chìm đắm trong đó.
“Anh muốn em.” Ariel vẫn luôn biểu đạt du͙© vọиɠ trắng trợn như thế. Còn Chung Thịnh, mỗi lần đối diện với Ariel đều chẳng biết từ chối là gì.
Phối hợp với Ariel cởϊ qυầи áo mình ra. Chưa đến một phút, hai người đã dán lên tấm thân trần của nhau.
Chung Thịnh hôn cổ Ariel. Dù gì cũng là đàn ông trưởng thành, tất nhiên sẽ không ngượng ngùng mãi. Ngược lại, anh còn chủ động khơi gợi ham muốn của Ariel.
Cúi đầu ngậm lấy phân thân cứng nóng của Ariel. Chung Thịnh cố gắng dùng lưỡi lấy lòng đối phương.