1:00 AM
– Liếʍ l*и mẹ đi con!
Mạnh trân trân mắt nhìn vào mẹ, không phải nhìn vào l*и theo lệnh của câu nói mà nhìn vào đôi môi, nơi vừa phát ra câu nói ấy. Miệng mẹ mở to, lưỡi mẹ khẽ liếʍ vào hai bờ môi sao mà gợϊ ȶìиᏂ quá. Từ “l*и” nếu đã phát từ miệng một người con gái trong lúc bất kể lúc nào, nhất là lúc làʍ t̠ìиɦ thì đối phương nên hiểu là cô ấy đã sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì mình có cho người đàn ông. Chẳng còn bất kỳ một giới hạn nào nữa trong cái khoảnh khắc này.
Mẹ Tố Quyên co chân lên trời đồng thời hơi bạnh sang hai bên. Mạnh lướt nhìn từ trên khuôn mặt men theo thân người xuống phía dưới. Ánh mắt cậu trên đường đi có nhìn qua đôi bầu ngực mũm mĩm mà săn chắc đang phập phồng những nhịp thở chờ đợi của mẹ. Rốn mẹ cũng nhè nhè nở ra co vào theo từng nhịp đều nhau. Xuống đến phía cái mu l*и vồng cao lên một cách kỳ lạ giống như mẹ úp một cái đĩa lòng sâu vào mu l*и mình, lông l*и hình như có thay đổi so với vừa nãy thì phải, nó dựng lên một chút, không đến nỗi dựng đứng như bị điện giật nhưng cũng không ngả ngớn giống như vừa nãy. Ôi đẹp kì lạ làm sao chính là cái đầu l*и đỏ au cứng cỏi thòi lòi ra bên ngoài như thách thức.
Mạnh từ từ ghé đầu mình xuống chính giữa háng mẹ để nhìn cho thật kỹ, để ghi nhớ thật sâu trong đầu khoảnh khắc được nhìn thấy một cách không thể chi tiết hơn bướm mẹ. Theo cách hiểu của Mạnh, đây chính là cửa mà cậu bước ra với thế giới bên ngoài. Chín tháng đầu thời, Mạnh sống ở tít sâu trong bên trong, đó là dạ con tối tăm và trong môi trường nước. Rồi đủ ngày đủ tháng, cậu đạp thuỳnh thuỵch vào tử ©υиɠ mẹ đòi chui ra. Sau ba hồi chín hơi mẹ lấy hết sức bình sinh mà rặn thì đầu của cậu mới lòi ra khỏi cửa tử ©υиɠ rồi trườn theo ống âʍ đa͙σ mà chui tọt ra khỏi cửa lỗ l*и mẹ. Đã hai mươi nhăm năm rồi đấy, Mạnh mới lại trở về thăm cánh cửa đấy để nói một lời cảm ơn.
Đặt một nụ hôn thể hiện sự yêu thương và trân quý nơi mình sinh ra ở chính giữa mu l*и mẹ, Mạnh thì thầm một câu mà mẹ ở trên còn nghe rõ:
– Thank you verry much!
Tố Quyên cảm nhận đám lông l*и thưa thớt của mình lao xao bởi hơi thở nặng của con phà vào. Cô chợt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy mái tóc đen bóng của con che lấp toàn bộ khu vực háng của mình. Cô biết, con vừa mới thơm một nụ hôn nồng nàn vào mu l*и mình, lại còn nói cảm ơn. Cô chẳng hiểu con cảm ơn vì cái gì nữa, thế nên Tố Quyên thắc mắc hỏi:
– Con cảm ơn cái gì?
Trước khi bắt đầu bú l*и mẹ một cách thực sự, Mạnh ngẩng đầu lên, vừa là để trả lời mẹ, vừa là để lấy không khí, bởi cậu biết trước, một khi đã vục mặt vào cái l*и ẩm ướt của mẹ thì khó có thể ngừng lại, mặc dù chỉ là để thở mà thôi:
– Vì mẹ là mẹ của con.
Tố Quyên xuýt chút nữa thì bật khóc bởi tình cảm mà Mạnh dành cho mình. Nếu như chỉ cách đây ít ngày thôi, câu nói ấy là lẽ đương nhiên, nhưng giờ đây đã khác nhiều lắm rồi:
– Đừng nói gì nữa con ơi. Mẹ yêu con. AAAAAAA!!!!!!!!!
Chưa kịp nói hết câu thì Tố Quyên phải rú lên một tràng dài bởi Mạnh không phải là bú l*и, chẳng phải là liếʍ l*и nữa mà là ………. cắn l*и.
Một cái nhay bằng môi thật mạnh vào cái đầu l*и làm Tố Quyên vừa đau vừa tê và vừa sướиɠ. Cảm giác giữa khổ đau và hạnh phúc đan xen cùng một lúc chính là thứ mà khó diễn tả nhất trên đời. Cái cảm giác phân thân giữa thiên đường và địa ngục, một chốn hai nơi cùng một lúc thật là vi diệu.
Nước l*и của Tố Quyên tứa ra từ bên trong không ngừng nghỉ chỉ sau một cái cắn đầu tiên. Rồi nữa, Mạnh mυ'ŧ cái đầu l*и ấy thật mạnh, giống như là hồi xưa bé, Mạnh bú vào núʍ ѵú mẹ rồi mυ'ŧ cho sữa ra. Hoặc để cho dễ tưởng tượng hơn, bởi chúng ta chẳng ai có thể nhớ được và tưởng tượng ra được hồi xưa mình đã từng mυ'ŧ đầu ti mẹ như thế nào, giống như chúng ta đang mυ'ŧ ngón tay út của chính mình. Cái đầu l*и ấy chỉ lòi ra độ nửa phân thôi, nhưng như vậy cũng là quá đủ để hai môi bặp vào được và mυ'ŧ rồi.
Mυ'ŧ một chặp, Mạnh chuyển sang dùng lưỡi mà đánh tanh tách lên cái đầu l*и, lưỡi và đầu l*и và chạm vào nhau nảy tưng tưng phát ra tiếng “lách tách” nghe thật vui tai.
– “Mẹ sướиɠ con ơi. Nữa đi con”, Tố Quyên bặm môi kiềm nén sự sung sướиɠ. Cô được chồng bú l*и không phải ít, cái chuyện bú đầu l*и cũng chẳng phải lần đầu, nhưng đây là lần đầu tiên cô được con làm như vậy. Mà cái gì đầu tiên chẳng mang lại cảm xúc dạt dào làm người ta phải nhớ mãi.
Mạnh luồn hai bàn tay xuống sát giường rồi lùa vào mông đít mẹ rồi bưng mông mẹ lên cao hơn một chút, rời khỏi mặt giường. Làn da mông mẹ mềm mại, êm ái, mát mẻ làm cho tay cậu sướиɠ vô cùng, bàn tay vò vò, bóp vào đít. Cũng chính vì thế mà l*и mẹ ưỡn lên phô bầy, lỗ l*и khẽ mở ra một chút để Mạnh nhìn thấy một đoạn bên trong lỗ l*и, những nếp gấp của âʍ đa͙σ bị nước làm cho lóng lánh, ánh điện phản chiếu làm nó như lung linh huyền ảo.
Mạnh thè lưỡi ra hết cỡ rồi áp mạnh vào đám lông chơ trọi mọc chỗ khuốc lô đít rồi rê thật mạnh lên phía trên, vượt qua cửa l*и, trườn qua lỗ tiểu đến gốc đầu l*и mới dừng lại. Hành động đó thật man dại và đê mê. Tố Quyên nẩy tưng cả háng, ríu cửa l*и, cứng đầṳ ѵú, toàn thân nổi da gà:
– Iiiiiiiiiiiiiiiiiiii, á á á á. L*и sướиɠ ………… quá!!!!! Mạnh ơi.
Đầu lưỡi lại lặp lại đúng động tác đó nhưng theo chiều ngược lại, kéo từ đầu l*и xuống tận đám lông bên dưới rồi ngược lại lên trên. Mấy chục cái kéo lưỡi là mấy chục lần Tố Quyên rêи ɾỉ. Căn phòng giờ chỉ còn hai loại tiếng động. Một là tiếng lưỡi chạm với l*и, hai là tiếng rên của mẹ. Hai âm thanh ấy pha trộn vào nhau tạo ra một không gian ngập tràn nɧu͙© ɖu͙©.
Lần khởi động này, Mạnh quyết tâm không dùng tay bởi vì móc l*и mẹ thì Mạnh đã làm nhiều rồi, nên chỉ tập trung vào bú l*и mà thôi, tay vẫn bóp đít, đầu gật gù ở l*и mẹ.
Sau những đường liếʍ dài, Mạnh chuyển sang liếʍ ngăn. Kết hợp cùng lúc hai động tác liếʍ và bú. Và khu vực mà cậu làm điều đó nhiều nhất chính là cửa l*и mẹ. Dùng lưỡi tớp nước ở cửa l*и trào ra vào miệng, dùng hai môi mυ'ŧ nước, nước ra bao nhiêu, Mạnh húp đến đấy không bỏ sót giọt nào rơi xuống đệm. Mà kỳ lạ thay, mυ'ŧ càng nhiều thì nước lại ra càng lắm, có cảm giác như bên trong cơ thể mẹ là một suối nguồn vô cùng tận. Đám lông l*и cô đơn ở sát với c̠úc̠ Ꮒσα bị nước l*и pha nước bọt làm cho bết lại thành những chùm nho nhỏ.
Tiếp sau đó, Mạnh gồng cứng đầu lưỡi rồi bạo dạn chọc thẳng vào bên trong lỗ l*и của mẹ. Lưỡi chẳng vào được sâu, chỉ độ vài ba cen ti mét tính từ cửa l*и mà thôi. Nhưng đó cũng chính là ȶᏂασ. Động từ ȶᏂασ là dùng để miêu tả một vật gì đó (không nhất thiết phải là ©ôи ŧɧịt̠) chui vào một ống thịt nào đó (không nhất thiết là l*и). Chẳng hạn như nếu ta dùng ©ôи ŧɧịt̠ mà đút vào mồm thì gọi là ȶᏂασ mồm, nếu ta dùng ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ vào khe giữa hai vυ' thì gọi là ȶᏂασ vυ', vân vân và mây mây.
– “Mạnh ȶᏂασ mẹ đấy à?”, Tố Quyên ú ớ hỏi khi cảm nhận cái lưỡi ẩm ướt của con đang ngọ nguậy trong âʍ đa͙σ mình.
Nhưng Mạnh nào có trả lời được bởi cậu ta đâu phải siêu nhân, không thể vừa thè lưỡi vừa nói được. Thế nên chỉ đáp lại lời mẹ bằng những cái chọc lưỡi mạnh hơn nữa mà thôi.
Đổi tư thế liếʍ l*и, Mạnh kéo mẹ dậy rồi xoay người mẹ theo tư thế quỳ và Mạnh cũng quỳ ở phía sau đít mẹ rồi bắt đầu liếʍ l*и từ phía sau. Để dễ hình dung, quý bồ tèo hãy tưởng tượng ra cảnh một con chó đực đang liếʍ l*и con cɧó ©áϊ ở sân nhà. Đúng y với tư thế của mẹ con Mạnh lúc này. Mạnh chống hai tay quỳ bò ở phía sau, ở phía trước mẹ cũng chống hai tay ưỡn đít ra ngoe nguẩy. Tư thế này làm lưỡi của Mạnh không thể vào sâu được bên trong cửa l*и mà chỉ mơn man ở mặt ngoài thôi. Nhưng điều đó không làm giảm sự sung sướиɠ, cái sướиɠ ở đây chính là do tư thế này tạo ra, cái tư thế theo đúng bản năng gốc của loài vật, mà con người nói gọn lại cũng chỉ là một trong vô số loại vật trên cõi đời.
Vài phút nữa lại trôi qua, Mạnh đổi kiểu bú khác, cậu nằm xuống rồi thọc chân vào háng mẹ rồi trườn người lên phía trên, cậu muốn bú ɭϊếʍ theo tư thế 69 thần thánh. Miệng của Mạnh đã ở dưới l*и mẹ, cậu kéo mông mẹ xuống để l*и chịn vào mặt mình. Đồng thời cũng lúc đó, ©ôи ŧɧịt̠ của Mạnh đã ở trước mặt mẹ. Tố Quyên nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ con ở ngay trước mũi mình thì thèm thuồng há miệng ngậm vào luôn, cô không được tập trung cho lắm vì ở phía dưới, l*и mình bị con bú cực gắt.
1h30 AM
Kể ra thì nhiều lắm cái giai đoạn khởi động của hai mẹ con, từ lúc Mạnh được lệnh bú l*и mẹ thấm thoáng 30 phút đã trôi qua, miệng đã mỏi, tay đã mỏi mà hơn cả, đó là nhu cầu trong cơ thể muốn chuyển sang một giai đoạn khác.
Mạnh cũng vậy mà mẹ thì cũng thế. Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi nơi trong cơ thể bằng miệng, bằng lưỡi, mẹ và Mạnh muốn chuyển sang phần chính của buổi làʍ t̠ìиɦ đầu tiên này, đó cũng là đích đến của tìиɧ ɖu͙©. Chính là ȶᏂασ.
Tố Quyên nằm ngửa xuống giường sau khi hai mẹ con vừa trải qua một nụ hôn dài ướŧ áŧ. Cô tự mình bóp bóp vào hai bầu vυ', mắt nhìn con đắm đuối:
– Mạnh, làm cho mẹ sướиɠ đi con …………. ơi.
Mạnh cũng chẳng thể chờ lâu được nữa, trời đã trở về sáng, đã hơn một tiếng đồng hồ khởi động, đã quá sức chịu đựng của cậu rồi, cậu phải ȶᏂασ mẹ thôi.
Mạnh lồm cồm bò vào giữa hai chân mẹ, banh hai chân rộng ra cho cửa l*и hé mở. Mạnh cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ mình rồi căn chỉnh đặt vào cửa lỗ. Khẽ ấn nhẹ một chút để mẹ cảm nhận được sự khởi đầu. Trước khi đẩy mạnh vào bên trong, Mạnh thò tay lên bóp nhẹ vào hai bầu vυ' mẹ rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt yêu kiều của mẹ hỏi thật khẽ:
– Con vào nhé?