Hoa Xương Rồng

Chương 45: Liếm Huyệt mẹ đi con (3)

12h30 PM

Nghĩ gì làm nấy, giờ đây làm gì có ai, có cái gì có thể cản được Mạnh làm điều đó. Mạnh cởi chiếc áo phông của mình, để ngực trần rồi từ từ hạ đầu xuống đôi mông đít của mẹ. Khi cậu chưa chạm được vào đít mẹ thì hơi thở từ mũi phả ra làm đít mẹ nổi da gà, mẹ cong mông lên theo phản xạ tự vệ của một người đàn bà.

Tố Quyên nghiêng đầu ra một bên rồi cố nhìn xuống bên dưới xem Mạnh đang định làm gì, cô thấy nửa đầu nó đã khuất sau đít mình, đoán được hành động của con, Tố Quyên khẽ ứa một chút nước l*и ra khỏi lỗ, rùng mình cô rít lên trong cổ họng:

– Mạnh làm gì đấy?

Đáp lại câu hỏi của mẹ là một cú hạ cánh của đôi môi xuống cái chóp mông đít bên phải. Đúng ra đây phải gọi là một nụ hôn, bởi nó nhẹ nhàng và đằm thắm giống như là đang hôn môi. Làn da mông nếu xét về cấu tạo cũng hao hao giống với là da mông, chỉ khác là nó dày hơn một chút xíu mà thôi.

Người ta thường nói, không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng, sợ mông bên trái tị nên nụ hôn thứ hai, Mạnh đặt lên chóp mông bên trái. Hai nụ hôn của sự tôn thờ cái đẹp. Mà quả là đẹp thật. Hết hai nụ hôn đầu, Mạnh mắt đầu chuyển sang hôn một cách dạn dĩ hơn, đúng nghĩa là hôn đít. Rê môi khắp mặt mông, hết mông bên phải đến mông bên trái. Rê lưỡi khắp không sót một tấc thịt nào của mông. Nếu miệng Mạnh ở mông bên trái thì tay sẽ đặt lên đít bên phải và ngược lại, để cả hai cùng tác động lên đó.

Tố Quyên ngứa l*и thì chớ, giờ là đến ngứa đít, cô uốn éo như con sâu đo phải bỏng, miệng rên hừ hừ vì cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ:

– Ừm ừm ừm. Mạnh ơiiiiiiiiiiiii!

Là tiếng gọi của con tim cháy bỏng, của khát khao tìиɧ ɖu͙©. Bản thân Tố Quyên biết, chữ “Mạnh” mà cô vừa gọi con không hẳn là tiếng gọi của một người mẹ dành cho con, mà đó đơn giản chỉ là tiếng của Quyên gọi Mạnh mà thôi.

Bất giác, Tố Quyên thấy hông mình như bay bổng khỏi mặt giường, thì ra Mạnh đã tóm vào eo của mẹ để nâng lên, tạo cho mẹ tư thế quỳ bò. Ở phía sau, Mạnh ngồi khoanh chân chân, cậu banh hai mông mẹ ra hai bên để nhìn cho rõ lỗ hậu môn.

Chắc hẳn các bạn còn nhớ, tôi đã kể rồi, Mạnh làm lại cái động tác như hồm nọ. Cái lỗ hậu môn mầu nâu nhàn nhạt thoáng co rúm lại vì bị một hơi thở phà vào. Mạnh nhè nhè thè lưỡi ra liếʍ liếʍ vào chỗ đó làm nó vừa co rúm lại lập tức nở ra ngay. Cảm giác buồn buồn pha lẫn nhồn nhột.

Tố Quyên ngoáy mạnh mông mình một cái, đó là phản ứng muốn dừng hành động ấy lại nhưng thành ra như là kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm:

– Mạnh ơi, đừng liếʍ chỗ đó. Iiiiiiiiiiii!!!!!

Vừa nói xong thì Mạnh hút một cái hết sức luôn như muốn rút tất cả bộ lòng già ở trong hậu môn của mẹ ra bên ngoài.

Tố Quyên phản ứng bằng cách gồng cứng người co thắt lỗ hậu môn lại, cô có cảm giác buồn đánh rắm, buồn vệ sinh nặng đan xen vào nhau. Chỉ còn cách đóng cửa hậu môn mới kiềm chế được cảm giác ấy. Nói sướиɠ thì không hẳn là sướиɠ bởi phải gồng người, nói sợ thì cũng không hẳn là sợ, cái cảm giác này nó rất trái ngược nhau, nửa muốn Mạnh tiếp tục liếʍ và hút, nửa lại muốn dừng lại.

Một lần đã từng hút c̠úc̠ Ꮒσα mẹ nên Mạnh đã quen, lần này, vừa nhìn vừa nhìn vừa hút, cảm giác thích thú tăng lên gấp bội. Mạnh thở ra một cái rất dài, đẩy hết không khí ở trong l*иg ngực ra bên ngoài rồi lấy hết sức bình sinh banh mồm ra bịt kín c̠úc̠ Ꮒσα của mẹ rồi hút hết sức, đến khi má tóp lại hết cỡ mới thôi.

Tố Quyên rú lên man dại:

– Úi chết mẹ Mạnh ơi. Làm gì thế con ơi.

Không nói được dài bởi chính Tố Quyên cũng hết sức, cô vừa phải chia sức để gồng c̠úc̠ Ꮒσα, vừa phải rú lên vì bản thân cần phải rên theo phản xạ của tìиɧ ɖu͙©.

Cứ vài cái hút như như vậy Mạnh lại chuyển sang liếʍ, hết liếʍ lại chuyển sang mυ'ŧ mát, nghịch ngợm với cái c̠úc̠ Ꮒσα ấy.

Vậy mà cũng được mười lăm phút chứ không ít đâu.

12h45 PM

Mạnh rút mặt mình ra khỏi mông mẹ rồi ngồi thẳng đuột dậy không làm gì nữa. Tố Quyên thấy mông mình trống trải, cảm giác như mất mát và hụt hẫng. Cô nằm ngửa hẳn trở lại cũng bởi mất mười lăm phút phải nằm sấp làm vυ' hơi đau đau. Tố Quyên nhìn con đắm đuối rồi cũng ngồi dậy song song với nhau. Lúc này, Tố Quyên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn Mạnh chỉ trần thôi chứ không truồng, vẫn còn cái quần đùi ở trên hông. Khỏi phải nói ©ôи ŧɧịt̠ Mạnh đã cứng như thế nào, chỉ ngửi thôi Tố Quyên cũng biết dịch nhờn đã rỉ ra khỏi lỗ sáo rồi.

Hai mẹ con nhìn nhau một lúc rồi họ lại hôn nhau, hôn trong cái ôm ấm áp, hôn trong cái ôm nhiệt thành, bầu ngực mẹ ấp vào l*иg ngực con, những bàn tay như cào, như xé vào lưng nhau, tiếng ưm ưm, tiếng nước bọt lạo xạo ở trong khoang miệng, tiếng lưỡi đánh lưỡi lách tách.

Dứt nụ hôn dài như bất tận, Tố Quyên thỏ thẻ nhìn con:

– Đứng dậy đi con.

Mạnh lập tức đứng dậy, điều cậu mong chờ nhất và ước mơ nhất cuối cùng cũng đến. Là người hiểu biết, Mạnh biết mẹ sẽ làm gì.

Khi Mạnh đứng dậy ngay trên giường, háng Mạnh song song với khuôn mặt kiều diễm của mẹ, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đội cái quần đùi chổng ngược ra bên ngoài.

Tố Quyên hít một hơi thật sâu khi mũi chạm vào phần chỉa ra nhiều nhất, sộc vào mũi cô là mùi dươиɠ ѵậŧ của con, cô cầm ©ôи ŧɧịt̠ con nhiều, tuốt lươn cho con cũng nhiều nhưng chưa bao giờ cô được ngửi ©ôи ŧɧịt̠ con rõ ràng như lúc này, lúc trước chỉ là loáng thoáng mùi ©ôи ŧɧịt̠ bốc lên từ phía dưới mà thôi.

Rồi tiếp sau đó, hai bàn tay măng túm hai bên cạp quần đùi của con, từ từ Tố Quyên kéo cái quần xuống, dươиɠ ѵậŧ cứng vướng cạp quần làm Tố Quyên phải khéo léo kéo mạnh ra, nó bật tưng lên một cái đập vào bụng. Vậy là toàn bộ dươиɠ ѵậŧ con đã ở ngay trước mũi mẹ. Ánh điện sáng trưng làm Tố Quyên nhìn rõ mồn một giọt tinh tương ở lỗ sáo, nhìn rõ cái đầu khất tù tù tím ngắt, nhìn rõ những mạch máu xanh đó lúc ẩn lúc lồi ở thân dươиɠ ѵậŧ, nhìn rõ hai cái bìu giái săn tít lại, nhìn rõ lông ©ôи ŧɧịt̠ đen kịt xoắn tít mọc lung tung khắp mu ©ôи ŧɧịt̠ rồi mọc lan nên nửa thân ©ôи ŧɧịt̠ mới thôi.

Quả đúng như ước đoán của Tố Quyên khi cầm ©ôи ŧɧịt̠ con trong đêm, ©ôи ŧɧịt̠ của Mạnh không thuộc dạng vĩ đại như ©ôи ŧɧịt̠ tây, nhưng cũng khá to, dài khoảng 17 cm còn đường kính cũng không ít hơn quả dưa chuột loại nhỡ đâu.

Mạnh ở bên trên nhìn xuống dưới, cảm giác đứng để người khác bú ©ôи ŧɧịt̠ quả là tuyệt thế tìиɧ ɖu͙©. Rồi ánh mắt của mẹ đắm đuối nhìn vào ©ôи ŧɧịt̠ nữa chứ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ xuất tinh rồi. Nếu không phải vì đã trải qua một quãng thời gian dài tập luyện cảm giác kiềm chế sự xuất tinh, có lẽ toàn bộ tϊиɧ ŧяùиɠ ở trong bìu giái đã phọt ra bắn lên mặt mẹ rồi.

– Bú …….. ©ôи ŧɧịt̠ con đi mẹ.

Có lẽ lần đầu nói từ bậy hơi ngượng đối với Mạnh, nhưng có lần đầu mới có lần thứ 2, Mạnh thích được nói bậy, nói da^ʍ mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, và Mạnh tin là mẹ cũng thích như vậy.

Tố Quyên nghe từ “bú ©ôи ŧɧịt̠” phát ra từ miệng con như tiếng bom nổ trong đầu. Tìиɧ ɖu͙© là không có giới hạn, không có một quy tắc nào cả. Con người càng trở về với bản năng gốc trong tìиɧ ɖu͙© càng mang lại cảm giác hoang dại, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn mà thôi. Đó chính là thính da^ʍ mà vừa rồi tôi có đề cập tới cho các bạn nghe.

Tố Quyên nhẹ nhàng hé môi mình ra một chút xíu, vừa đủ che lấp được đầu khất, giọt tinh tương tròn xoe ở lỗ sáo thấm vào lưỡi cô. Nó man mát, thanh thanh lại lờ lợ, nó nửa ngọt nửa chua lại pha lẫn vị mằn mặt. Không giống như bất kỳ thứ nước nào mà Tố Quyên từng uống qua trong đời.

Một tay mơn mơn vào bìu giái, miệng Tố Quyên há to ra hết cỡ để dươиɠ ѵậŧ chui tọt vào trong khoang miệng, khi nó đã vào sâu bên trong, Tố Quyên mới ngậm thật chặt lại để miệng mình giống như với âʍ đa͙σ. Rồi cô kéo nó ra hẳn bên ngoài. Khi dươиɠ ѵậŧ ra hẳn bên ngoài phát tiếng kêu “pập” kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.

Cứ làm như thế vài lần, Tố Quyên lại đổi sang kiểu khác, cô dùng lưỡi liếʍ toàn bộ thân dươиɠ ѵậŧ, liếʍ từ lỗ sáo xuống đến tận gốc dươиɠ ѵậŧ, khi miệng xuống đến bìu thì Tố Quyên há to ra ngậm hai hòn bi vào bên trong, nhay nhay môi một chút để cảm nhận rồi mới nhè ra.

Côи ŧɧịt̠ Mạnh vì thế mà ướt sũng nước bọt của mẹ. Mẹ chuyển trạng thái liếʍ và kiểu bú liên tục, không giữ một kiểu nào lâu quá một phút cả. Đó chính là nghệ thuật và kỹ thuật bú ©ôи ŧɧịt̠, làm cho Mạnh không có cảm giác quá bức bách muốn xuất tinh. Mυ'ŧ dài, mυ'ŧ ngắn, mυ'ŧ sâu mυ'ŧ nông, liếʍ thân liếʍ đầu, cắn cắn nhay nhay, tất cả cứ thay đổi liên tục làm cho Mạnh chỉ muốn tận hưởng mà thôi.

Mười lăm phút nữa lại trôi qua. Khi chiếc đồng hồ treo tường chỉ sang 1 giờ sáng thì Tố Quyên thấy mỏi miệng quá, cô nhả ©ôи ŧɧịt̠ Mạnh ra nồi nằm ngửa xuống giường một cách từ từ, chính tay Tố Quyên chứ không phải bàn tay nào khác bám vào hai bẹn đùi của mình banh ra hết cỡ. L*и Tố Quyên mở rộng ra hết cỡ phô bầy trước con mắt thèm thuồng của con. Tố Quyên nói một từ hết sức quen thuộc với mình, nhưng đó là khi cô ở với chồng, còn trước mặt đứa con mà cô yêu thương thì đó là lần đầu tiên. Cũng chính từ này đã làm cho cô thay đổi, trở nên hoang dại hơn, điên cuồng hơn. Bởi sau câu nói này, giới hạn mới thực được phá bỏ:

– Liếʍ l*и mẹ đi con!