Cố Dương lải nha lải nhải với Lâm Mục nói mình khổ não, thực ra mà nói, hắn không muốn trở về làm cái loại công việc đúng giờ, chủ yếu nhất là uống rượu vân vân uống đến mệt lã.
Trước khi cùng Lôi Nghị ở chung một chỗ, trước khi không có gia đình, hắn có thể tùy ý tùy tiện, nhưng bây giờ không giống nhau, hắn muốn đem trọng tâm chuyển đến trong nhà, cha mẹ đều đã lớn tuổi, lại thêm nhóc con kia, không thể chỉ lo cho bản thân nữa.
Đang nói nói, Cố Dương lần thứ hai phát hiện Lâm Mục ngẩn người.
“Này, cậu xảy ra chuyện gì a? Gặp phải chuyện gì sao? Nói với tôi một chút đi.” Cố Dương đem chuyện của mình đều ném qua một bên, hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm Lâm Mục.
Lâm Mục đích thật là không thích hợp a, tâm sự nặng nề, rất ít thấy cậu ấy như vậy.
“Tôi đã nói qua chuyện trước đây của tôi với cậu chưa?” Lâm Mục có chút độc thoại mở miệng, biểu tình cô đơn.
“Không có…. Chuyện gì a?” Cố Dương nói tiếp, “Bao lâu trước đây a? Vào đại học cậu liền cùng tôi quen biết a, cậu là nói chuyện lúc trước đại học sao?”
“…Ừ.” Lâm Mục gật đầu, “Cậu nói, hai người đã xa nhau…. còn có khả năng lại cùng một chỗ hay không?”
Cùng lúc đó, Trình Minh cũng hỏi Lôi Nghị cùng một vấn đề giống như vậy.
Ngày hôm nay Lôi Nghị vừa đến công ty đã nhìn thấy Trình Minh ngồi ở trong phòng làm việc của y ni, thần sắc tiều tụy, mũi đỏ bừng, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, nhìn bộ dạng này chắc là bị cảm.
“Bác sĩ danh tiếng sao lại để cho bản thân bị cảm thế? Tôi nói cậu đó, trước khi cậu khỏi bệnh không cho phép đến nhà tôi, miễn cho đem vi-rút đến nhà của tôi lây cho con tôi.” Lôi Nghị cởϊ áσ khoác xuống, thuận tiện máng lên móc treo áo, nới lỏng cà vạt một chút, ngồi ở một bên ghế dựa, “Tìm tôi có chuyện gì sao? Sớm như vậy.”
“Chuyện quay lại của tôi gặp phải chút khó khăn…” Trình Minh thở dài, có chút bi thương mà mở miệng, thanh âm còn mang theo giọng mũi nồng đậm.
“Hử? Làm sao vậy?” Lôi Nghị kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ đưa mắt nhìn chăm chú chặt chẽ Trình Minh, hỏi, “Lâm Mục? Cái người bạn học cấp ba kia của cậu?”
Trình Minh đã nói qua việc này với Lôi Nghị, nhưng không có đề cập đến tên, cho nên lúc ban đầu Lôi Nghị cũng không biết người bạn tốt Lâm Mục của Cố Dương là bạn học cấp ba mà Trình Minh đã nói với y…..
“Cậu muốn nối lại tiền duyên sao?” Lôi Nghị nghiêm túc hỏi. (tiền duyên: ý chỉ mối tình lúc trước aka tình cũ)
“Ừm. Thế nhưng cậu ấy hiện tại rất hận tôi…” Trình Minh nhớ tới cảnh ngộ đối đãi mình nhận được ở nhà Lâm Mục, tâm lạnh hơn phân nửa.
“Chuyện cũng qua lâu như vậy…” Lôi Nghị thở dài, “Lúc trước cậu lại một mực không tìm được cậu ấy…. Cậu ấy hận cậu cũng là chuyện bình thường. Có hận là biểu thị còn có yêu a, nếu như cậu ấy biểu hiện với cậu giống như người lạ cậu mới muốn khóc đó. Aiz, được rồi, cậu giải thích rõ với cậu ấy chưa?”
“Rồi, trước khi triệt để bị đuổi ra khỏi nhà cậu ấy, cuối cùng đã giải thích rõ rồi.” Trình Minh nói ra những lời này trong lòng lại càng thêm chua xót, anh đỡ trán ai thán một tiếng, “Anh nói xem tôi sao mà đần như vậy, khổ nhục kế cũng đã dùng tới, lại không có nói rõ ràng cho cậu ấy biết, tôi còn thích cậu ấy. Mặc dù bây giờ tôi nói yêu cậu ấy cậu ấy cũng không tin, nhưng mà….. nói ra rồi dù sao cũng tốt hơn là không nói lời nào….”
Lúc đó chỉ sợ chọc Lâm Mục tức giận, kết quả lại quên trả lời Lâm Mục vấn đề mấu chốt nhất– Vậy anh bây giờ tới làm cái gì? Xin lỗi? Xin lỗi xong có thể cút.
Quả thực a, nếu như không nói rõ anh vẫn còn thích cậu ấy, không phải là vô duyên vô cớ mà đi chọc người chán ghét sao?
“Cho nên là, bây giờ cậu không đi tìm người cậu tâm tâm niệm niệm, tới chỗ của tôi làm cái gì?” Lôi Nghị cũng thấy được Trình Minh có chút bất thường, cảm giác hoàn toàn là tâm phiền ý loạn, còn làm cho bản thân thảm như vậy.
“Tôi đây không phải là đến chỗ anh học hỏi kinh nghiệm sao?” Trình Minh đáng thương nói, “Vợ con anh đều tới tay, cửa của cha mẹ vợ cũng đều thuận lợi thông qua, cho nên, đến chỗ của anh hưởng nhờ một chút không khí may mắn, thuận tiện cầu lão đại chỉ điểm sai lầm a!”
Lôi Nghị thiếu chút nữa bật cười: “Cậu đừng có ở trước mặt tôi bày cái bộ dạng này có được hay không? Tôi cũng không phải cái người trong lòng kia của cậu, giả bộ đáng thương cũng vô dụng.”
Trình Minh liếc y một cái, khôi phục bộ dáng ông chủ lớn, ngồi trên ghế sa lon gác chân bắt chéo, vô lại nói: “Dù sao tôi cũng mặc kệ, anh phải giúp tôi nghĩ biện pháp, tôi không muốn lại bỏ lỡ.”
“Chuyện của cậu tự mình suy nghĩ biện pháp một chút có được hay không? Đem cái thái độ vô lại này dùng với cậu ấy khẳng định đã sớm có hiệu quả.” Lôi Nghị khinh bỉ liếc anh một cái, đột nhiên cười xấu xa nói, “Lúc cậu ấy nghe nói cậu thiếu một quả thận là biểu tình gì? Có đau lòng không?”
Trình Minh nhớ lại biểu tình Lâm Mục thời điểm đó, quả thực rất phức tạp, không thể nói là đau lòng hay là khϊếp sợ, bất quá… Anh còn lại một quả thận cũng rất khỏe mạnh có được hay không!
“Theo quan điểm y học mà nói ni, tôi chỉ có một quả thận cũng rất khỏe mạnh, công lực mạnh không kém anh!” Trình Minh tàn bạo sửa đúng nhận thức ‘lệch lạc’ của Lôi Nghị.
“Ai biết được.” Lôi Nghị nhún vai, tiếp tục trêu chọc anh, “Nói không chừng người ta nghĩ cậu không được, cho nên không muốn cùng cậu hòa hợp.”
“Cút.” Trình Minh cho Lôi Nghị một ánh mắt tức giận, “Nông cạn!”
“Vậy cậu dám ở trước mặt người ta tỏ ra yếu kém giả bộ đáng thương, sẽ không nghĩ đến đối phương ngoại trừ đau lòng còn có thể ghét bỏ sao?” Lôi Nghị không ngại hắt nước lạnh vào người nào đó, “Hay là cậu đến bá vương ngạnh thượng cung? Làm cho cậu ấy cảm thụ thực tế một chút?” (Bá vương ngạnh thượng cung: rape)
“Càng nói càng thái quá, tôi không nói chuyện với người đàn ông thô bỉ có chồng như anh!” Ngoài mặt Trình Minh thoạt nhìn rất thong thả, trên thực tế, anh cũng chỉ là mồm mép lợi hại, nhiều năm như vậy, anh không có đi tìm những người khác, nhiều lắm là thoải mái một chút với người anh em năm ngón của mình thôi.
Nói thật ra, lời nói và hành vi ngày đó của Lâm Mục không nghì ngờ là đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ được anh, nhưng Trình Minh cũng không có theo sự chi phối, trước khi nói rõ ràng với Lâm Mục, anh sẽ không chạm vào cậu ấy.
Tuy rằng lúc còn trẻ bởi vì chưa hiểu chuyện, đã làm cùng Lâm Mục, còn là nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép, thiếu niên dù sao vẫn dễ bị kích động, nhưng sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, thật ra trong lòng anh rất áy náy với Lâm Mục, không biết trong cuộc sống sau này, chuyện này đối với Lâm Mục mà nói, sẽ có ảnh hưởng như thế nào….
Hôm nay xem ra, ảnh hưởng vẫn rất lớn…..
Cho nên, anh mới có thể thu liễm, nhiều năm qua chưa từng tìm người kết giao, chuyên tâm nghiên cứu y học, thứ nhất là bởi vì trải qua biến cố làm cho anh cảm thấy mình có một thân y học sẽ có trợ giúp rất lớn, thứ hai, coi như là “thủ thân như ngọc” vì Lâm Mục? (thủ thân như ngọc: giữ mình trong sạch)
Lý do thứ hai có lẽ ngay cả Trình Minh cũng không quá tin tưởng, bất quá sau đó anh đem lực chú ý dời đi, quả thực đối với nhu cầu trên phương diện này trở nên ít đi.
Huống chi, anh cảm thấy mình phải chú ý giữ gìn thân thể thật tốt, không thể cấm dục cũng không thể miệt mài, dù sao thân thể anh không cho phép anh làm bậy.
Dù sao, dưới sự thúc đẩy của các loại nguyên nhân, Trình Minh đã uổng phí một danh hiệu công tử phong lưu, kỳ thực nội tâm vẫn là rất chuyên tâm.
Lôi Nghị bị bạn tốt khinh bỉ là người đàn ông thô bỉ có chồng cũng không có cảm giác gì, trái lại rất hài lòng mà nhận lấy tiếng xưng hô này, tiếp tục trêu chọc Trình Minh: “Nếu không thì cậu chịu ủy khuất một chút, để cho cậu ấy đè cậu là được rồi. Dù sao trong lòng cậu còn có cậu ấy, trong lòng cậu ấy…. hẳn là cũng còn có cậu. Bắt đầu như vậy, có lẽ có khả năng tiếp tục kéo dài…”
Trình Minh lần thứ hai sửa lại: “Đã nói thân thể tôi rất khỏe mạnh, tôi là bác sĩ, bình thường rất chú trọng giữ gìn thân thể khỏe mạnh, phương diện kia cũng tuyệt đối không thành vấn đề!” (๑乛◡乛๑)
“Tôi không có ý tứ nghi ngờ năng lực của cậu, đây không phải là đang nghĩ kế cho cậu sao? Nếu như cậu có thể đem thân giao cho cậu ấy, lúc này mới cho thấy cậu là thật sự yêu cậu ấy a! Cân nhắc chút đi, chờ lúc hai người các cậu ổn định, cậu có thể lại phản công nha!” Lôi Nghị nghẹn cười, vỗ vỗ vai Trình Minh, “Cố gắng lên a, lão tam, tôi coi trọng cậu.” (này là anh đang cười trên nỗi đau người khác sao? là phải đi? Là phải đi!)