Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 20: Bích hoa tình ý

Ta cứ thế trông Hoàn Nhã Văn một đêm, suy nghĩ một đêm, nhưng càng về sau càng hồ đồ. Ngay cả bản thân ta cũng không minh bạch có thích người này hay không. Nếu không thích, đó là nỗi bi ai của y. Nhưng nếu thích… đó chính là nỗi bi ai của ta. Mặt y và Lộng Ngọc ít nhiều có chút tương tự, nhưng chỗ khác không giống nhau chút nào, ta cũng chẳng cách nào lấy tình cảm với y và với Lộng Ngọc ra so sánh.

Chân trời dần dần lộ ra một tia màu xám trắng, ta đứng dậy đi ra hành lang khách điếm. Ta vừa ra, liền thấy Bạch công tử đồng dạng ra khỏi cửa. Nhớ tới vừa nổi nóng với y, ta có chút xấu hổ nói: “Dậy sớm như vậy.” Bạch công tử không để ý ta, lập tức đi đến bên cạnh, phục trên hộ lan, ánh mắt nhìn nơi rất xa: “Y còn đang ngủ?” Ta gật đầu. Y nói: “Kỳ thật ta là y gọi tới.” Ta không minh bạch ý tứ của y lắm, có chút nghi hoặc nhìn y.

Y quay người, dùng một tay chống hộ lan, mặt không biểu cảm nói: “Ta là y gọi tới. Lần đó ngươi cùng Mai Ảnh giáo chủ rời khỏi chỗ ta, sau đó cách đại khái gần ba tháng, y liền đến chỗ ta nhờ ta trị liệu giúp ngươi.” Ta lặng lẽ tính thời gian trong lòng, sau đại hội võ đạo đoạt tiêu vừa vặn cử hành xong hơn nửa tháng, chẳng lẽ khi đó Hoàn Nhã Văn nhìn thấy mặt ta liền đến tìm y? Bạch công tử nói: “Lúc ấy ta liền nghĩ, Ôn Thái này rốt cuộc có năng lực gì mà lợi hại như thế, mê tất cả nhân vật phong vân trên giang hồ đến thần hồn điên đảo. Trước là Mai Ảnh giáo chủ, sau đó là Hoàn Nhã Văn, kế tiếp, có phải chính là Trọng Liên.”

Ta cúi đầu, cảm thấy những lời này y nói quả thật khiến ta không vui vẻ nổi: “Không phải năng lực của ta, Hoàn Nhã Văn… là bị ta hại.” Y đưa tay sờ sờ mặt ta, dọc theo cằm ta cạo khe khẽ: “Ngươi thật sự có khuôn mặt đẹp. Nhưng ngoài ra, còn có ưu điểm gì đâu, ngươi hủy dung rồi, họ có thể một lần nữa tìm người khác là được. Nhưng Hoàn Nhã Văn lại vì ngươi mà lên giường với ta…” Ta lập tức ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì?”

Bạch công tử lộ ra vẻ tươi cười cực đẹp: “Vừa nhìn biết ngay y là loại người trường kỳ cấm dục đó. Cởϊ qυầи áo thôi mà khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc, lúc cắm vào mặt đỏ như con cua nấu chín, nếu không phải ta kỹ thuật tốt, phỏng chừng ngày đó đã phải biến thành ngày thống khổ nhất của y.” Ta túm áo y, tức giận nói: “Gặp người là muốn, ngươi là người hay là cầm thú!” Bạch công tử nhìn nhìn tay ta đang xách y, nhíu mày, không nói nữa. Ta nhịn hơi này, thả y xuống.

“Ngày đó nếu ngươi không đi theo, Mai Ảnh giáo chủ khẳng định cũng sẽ làm với ta. Ta không giống ngươi, nhất định phải cùng người mình thích mới có thể làm. Ta cũng không phải đại cô nương, sợ mang hài tử rồi còn phải cầu người khác phụ trách. Người có thất tình lục dục, với ta mà nói tìиɧ ɖu͙© và muốn ăn không có gì khác biệt. Ta đói rồi, thì phải đi ăn cơm. Muốn rồi, thì phải đi ăn người… Ha ha, không đúng, là kêu người khác ăn ta. Xong việc thì chia tay, vừa sung sướиɠ ngươi, cũng thư thái ta, mọi người đều vui vẻ. Bất quá, là người đều trông mặt mà bắt hình dong. Làm với người đẹp, luôn tốt hơn làm với mấy lão già.” Y vừa nói, còn vừa luồn tay vào quần ta, thậm chí còn học xưng hô của Vạn Mạt Ngang mà kêu, “Ôn mỹ nhân, nhìn ngươi như vậy đại khái cơ hồ đều là để người ta đè nhỉ. Có muốn thử cảm giác chinh phục người khác của đám Mai Ảnh giáo chủ? Mỗi một người từng làm với ta đều sẽ nghiện, thử chút đi…”

Ta đẩy tay y ra: “Ngươi đã biết ta nhất định phải cùng người mình thích mới làm, vậy thì thỉnh tự trọng.” Y bỗng nhiên cười ha ha rộ lên: “Ta lại chẳng dám xen vào tình yêu của ba người các ngươi. Ngươi là muốn nói cho ta biết, Bạch Quỳnh Ẩn ta là người nào, đâu dám so với Mai Ảnh giáo chủ cao cao tại thượng, đúng chứ.” Ta nhíu mày nói: “Không phải chuyện như thế! Ta thích y, là bởi vì y chính là y, không liên quan đến thân phận địa vị của y!” Bạch công tử lãnh nhãn nhìn ta: “Hừ, ta sẽ nhìn, nếu một ngày kia giáo chủ đại nhân yêu dấu của ngươi võ công hủy hết, chúng bạn xa lánh, ngươi liệu có còn cần y hay không.” Ta lạnh lùng nói: “Bạch công tử cũng quá coi thường Ôn Thái ta rồi, thích nghĩ thế nào thì tùy ngươi.” Ném lại câu này, ta quay về phòng.

Kỳ thật ta vốn định rời khỏi trước khi Hoàn Nhã Văn dậy, nhưng ta vừa vào cửa liền nhìn thấy y đã ngồi dậy. Thấy ta đến, y lập tức nhìn về phía ta, cả buổi cũng chưa chớp mắt một cái. Ta có phần quẫn bách đứng tại chỗ, toàn thân tựa như cứng lại, liều mạng nghĩ nên nói chút chuyện gì đó, nhưng đầu vào lúc này chỉ còn một phiến hỗn loạn. Cả buổi trời, ta mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười rất khó coi: “Ngươi tỉnh rồi.” Hoàn Nhã Văn gật gật đầu, cũng cười rất mất tự nhiên: “Ừm, vừa tỉnh.”

Lại trầm mặc. Xem ra y nhớ tới chuyện phát sinh đêm trước rồi. Ta gật đầu, mắt nhìn tứ xứ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ta không biết đi Bích Hoa trạch như thế nào, cho nên để ngươi ở lại đây một đêm. Hồi nữa ta muốn đi tìm Tư Đồ Tuyết Thiên, ngươi có thể cho ta biết đường đến phủ của y đi như thế nào chứ?” Hoàn Nhã Văn nói: “Nếu ngươi muốn tìm y, ta gọi y ra là được.” Ta nghĩ ta cùng với Tư Đồ Tuyết Thiên không quen thuộc lắm, nếu công khai đến nhà bái phỏng, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự không vui của người nhà y, vì thế gật đầu nói: “Được, cảm ơn ngươi.” Nhưng ngay sau khi ta cảm ơn, sắc mặt y lại hơi tối đi.

Ta biết y cảm thấy ta xa lạ khách khí với y như vậy trong lòng khó chịu, nhưng ta hiện tại có thể làm, cũng chính là duy trì khoảng cách, không thể một lần nữa bởi vì mềm lòng mà hại y.

Hoàn Nhã Văn rửa mặt chải đầu xong, liền bảo người đem tin nhắn cho Tư Đồ Tuyết Thiên kêu y đến Trà Hương lâu gặp mặt. Bạch công tử nói thế nào cũng muốn đi theo, ta liền không ngăn cản. Dọc đường đi Trà Hương lâu y hỏi không biết bao nhiêu vấn đề khiến người xấu hổ, làm ta và Hoàn Nhã Văn càng không lời nào để nói. May mà Tư Đồ Tuyết Thiên động tác rất nhanh, chúng ta đến chưa bao lâu y đã đến.

Trà Hương lâu chính là trà lâu đệ nhất kinh sư, vừa đi vào đã nghe thấy hương trà nhàn nhạt bay ra. Mấy tiểu nhị tay xách ấm miệng dài bận rộn qua lại trên đường, miệng ấm bốc khói lác đác, cùng với mùi trà lượn lờ cả đại sảnh. Vừa thấy chúng ta đến, chưởng quầy lại tự mình đi tới nói: “Hôm nay tiểu điếm lại có khách quý quang lâm, Tư Đồ công tử, Hoàn công tử, còn có hai vị công tử này, mời vào mời vào.” Dứt lời dẫn chúng ta vào buồng trong, an trí chúng ta ngồi xuống.

Một ấm trà mới. Lá trà non màu xanh nhạt lẳng lặng trôi trên mặt nước bốc khói. Tư Đồ Tuyết Thiên xòe quạt tuyết hương đề chữ sấu kim, phe phẩy như có như không, khóe mắt hơi lộ ra vẻ vui mừng: “Lâu lắm không gặp Ôn công tử, có gì chỉ giáo?” Ta đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta muốn hỏi việc liên quan đến nguyên nhân cái chết của gia phụ Ôn Hằng Dự.” Tư Đồ Tuyết Thiên thoáng cái biến thành thập phần nghiêm túc: “Đây không phải việc nhỏ. Nể mặt Hoàn đại ca, ta có thể cho ngươi biết một số điều ta biết. Chỉ là khẩu phong của ngươi nhất định phải chặt.”

Ta gật đầu, nhìn Hoàn Nhã Văn đang bưng chén trà gạt nước trà, nói: “Tư Đồ công tử biết những chuyện nào, Ôn mỗ nhất định sẽ không nhiều lời.” Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Ôn đại hiệp là chết như thế nào, ta không rõ lắm. Nhưng mà ta có nghe nói qua lệnh từ là vị nữ tử tuyệt sắc, lúc ấy trên giang hồ rất nhiều nam tử đều có tình cảm ái mộ, bao quát Tu Mi đạo trưởng, bao quát…” Y nói đến đây, nhìn Hoàn Nhã Văn một cái, không nói nữa. Hoàn Nhã Văn dường như không để ý lắm, chỉ nhẹ giọng nói: “Bao quát gia phụ.”

Ta nói: “Việc này ta biết. Ta từng đi hỏi thăm phu phụ ‘Tuyết Báo Sa Hạt’, họ chỉ nói cho ta biết, nguyên nhân cái chết của phụ thân ta liên quan đến Võ Đang, lại nói Hoàn vương gia là bị một đám người mưu hại, còn nói đám người kia sau khi gϊếŧ Hoàn vương gia liền giá họa lên đầu phụ thân ta, sau đó phóng hỏa đốt…” Nói tới đây, ta mở to mắt, không nói tiếp được nữa. Động tác của Hoàn Nhã Văn và Tư Đồ Tuyết Thiên đồng thời ngừng lại.

Bạch công tử trái lại bưng một chén trà, nhẹ nhàng phẩm một ngụm, cười nói: “Ôn Thái, nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc. Nếu ngươi sớm cho ta biết lão tặc Vạn Mạt Ngang kia đã nói gì với ngươi, chúng ta còn cần thiết chạy xa tít đến kinh sư sao. Hiện tại biết đáp án rồi, ngươi tính toán làm như thế nào?” Tay ta cầm chén trà thật chặt, nước trà còn bốc khói trong chén bắn ra: “Trực tiếp đi Võ Đang, gϊếŧ Tu Mi.”

Nhưng Bạch công tử lại đoạt lấy quạt của Hoàn Nhã Văn gõ đầu ta: “Ta thật không chịu nổi ngươi, giả đại hiệp cái gì, ngươi muốn gϊếŧ hắn, cũng phải có năng lực kia mới được. Tìm người hỗ trợ đi, ừm, Mai Ảnh giáo chủ của ngươi không tồi.” Ta cảm thấy y nói vấn đề không nên nói. Ta nhìn Hoàn Nhã Văn một cái, môi y hơi nhợt nhạt, an tĩnh đến mức khiến người ta hơi xót xa. Ta lắc đầu: “Không tìm y. Đây là việc riêng của ta, ta không muốn chuyện gì cũng làm phiền y.” Bạch công tử thêm mắm dặm muối thốt một câu: “Chậc chậc, y không phải là mạng của ngươi sao, ngươi lại không muốn phiền toái y? Muốn loại trừ Võ Đang, với y mà nói không phải việc gì khó nhỉ.”

Y vừa nói ra câu này, Tư Đồ Tuyết Thiên và Hoàn Nhã Văn đều trầm mặc. Khả năng là bởi vì được Lộng Ngọc nuôi lớn, ta không có khái niệm gì với môn phái đấu tranh, Võ Đang môn phái trên giang hồ có địa vị hết sức quan trọng kiểu này với ta mà nói cũng chỉ là một môn phái mà thôi. Nhưng với đệ tử chính phái như đám Hoàn Nhã Văn mà nói, Võ Đang là quyền uy. Cho nên, vô luận chuyện Tu Mi làm đáng khinh bỉ cỡ nào, họ cũng sẽ không đi công kích lão.

Ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Tư Đồ công tử, hôm nay thật là cảm ơn ngươi.” Tư Đồ Tuyết Thiên cười xua xua cán quạt: “Bằng hữu của Hoàn đại ca chính là bằng hữu của ta. Càng khỏi nói người trong lòng y.” Lại lặng xuống. Ta lúng túng cúi đầu, khe khẽ thở dài. Tiếng Bạch công tử lại đột nhiên vang lên: “Bằng hữu của y chính là bằng hữu của ngươi, thế người trong lòng y có phải chính là người trong lòng ngươi?”

Lời này vừa nói ra, mấy người càng không lời đối đáp. Ta lôi Bạch công tử dậy, nói: “Tư Đồ công tử, ngày khác Ôn Thái nhất định đăng môn bái phỏng. Cáo từ.” Sau đó kéo y đi ngay ra ngoài, cũng không gọi Hoàn Nhã Văn. Bạch công tử vẫn còn không biết tốt xấu nói: “Ngươi thật là họa hại, ngay cả ‘Ngọc Diện thư sinh’ cũng bị ngươi mê đảo, Tiểu Thái Thái, ta càng lúc càng sùng bái ngươi…”

Cách một thời gian, ta mới biết đi cùng Hoàn Nhã Văn một lần như vậy, trên giang hồ lại bắt đầu sôi sùng sục truyền nhau tin tức ta vứt bỏ Lộng Ngọc tái hợp với Hoàn Nhã Văn. Kỳ thật ta không hề để ý người khác nói ta lắm, nhưng ta sợ Lộng Ngọc sẽ nghĩ ngợi lung tung. Cách nửa năm chỉ còn khoảng thời gian không đến một tháng, nếu trong thời gian này ta không có cách báo thù, thì chỉ đành trở về tìm Lộng Ngọc giúp đỡ.

Phong thanh nguyệt sắc, thủy mộc thanh hoa. Hậu viện Bích Hoa trạch mùa hạ, đom đóm trong bóng đêm lấp lánh bay múa. Cá chép màu lửa trong hồ cá dưới bóng tối bao vây tản phát ra ánh sáng nhẹ màu đỏ thẫm. Mặt hồ ba quang trong vắt, ngẫu nhiên dập dờn ra từng cụm bọt nước như rất nhiều trân châu lăn tăn. Ta ngồi xổm bên cạnh hồ cá, nhìn cá chép màu đỏ bơi khắp hồ, đủ loại của Bích Hoa trạch ngày xưa nháy mắt lại hiện lên trong đầu.

Không biết từ khi nào bên cạnh có thêm một người. Nhìn thấy đôi giày phản chiếu ra ánh sáng nhu hòa loang lổ kia, ta không khỏi nghĩ, một người ngọc nhuận băng thanh, ngay cả trang phục cũng thuần khiết sạch sẽ. Ta không ngẩng đầu, chỉ xuất thần nhìn hồ cá, hỏi: “Muộn thế này còn chưa ngủ?” Hoàn Nhã Văn đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh ta, ôm chân mình như một hài tử: “Không ngủ được.” Ta cười cười, cũng chẳng để ý y có nhìn thấy hay không, không nói gì nữa.

“Ngươi đã nghĩ được nên đối phó Tu Mi như thế nào chứ?” Y nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt sáng ngời như ba quang trên mặt nước. Ta nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, ném xuống hồ, cá chép lập tức tản ra, mặt nước dập dờn từng vòng gợn sóng lóng lánh: “Chưa nghĩ ra. Đại khái ta vẫn phải về nhờ y… Ta thật là vô dụng, cái gì cũng không thể tự chủ.” Hoàn Nhã Văn nói: “Điều này không trách ngươi, chỉ là đối phương quá mạnh. Nếu không thì ta giúp ngươi.”

Ta bất đắc dĩ cười cười: “Không cần, ta không lăn lộn giang hồ, không sợ người khác nói bậy. Danh dự của ngươi rất trọng yếu, đừng bởi vậy mà bị người phỉ báng. Ta ở chỗ ngươi cũng hơn mười ngày rồi, còn kéo dài không phải biện pháp. Hai hôm nữa ta phải lên núi Võ Đang tham dò tình huống một chút.” Nói đến đây, ta cảm thấy chân hơi tê, đứng dậy, vung vẩy chân. Hoàn Nhã Văn đứng dậy theo, nhẹ nhàng cầm tay ta: “Muốn báo thù, về sau có rất nhiều cơ hội, đừng nóng lòng cầu thành.”

Ta lập tức hất tay y như bị bỏng, có chút xấu hổ nói: “Ta biết.”

Ánh trăng như nước dốc xuống, cùng ánh sáng của đom đóm chiếu rọi lẫn nhau, sáng rực cả đình viện. Thân hình Hoàn Nhã Văn dưới ánh trăng có vẻ hơi gầy yếu. Y hé mở đôi môi hơi mất màu, nói khẽ: “Ta thật sự biến thành tham tâm rồi, đã không cách nào có được lại từ bỏ…” Y nói đến đây, dừng một chút, lại nói: “Có lẽ, ta chưa bao giờ có được. Có lẽ… hết thảy đều chỉ là một giấc mộng bản thân ta bện thành mà thôi.”

Cơn gió mùa hạ ẩm ướt ôn hòa nhẹ nhàng thổi qua, ánh sáng đom đóm sáng ngời như phồn tinh. Tay ta nắm lấy gắt gao ven quần của mình, liều mạng bức mình không thể mềm lòng, bình tĩnh nói: “Ngươi có từng được hay không, kỳ thật chúng ta hai bên đều rất rõ. Ta rất có lỗi với ngươi, nhưng ta thật sự không có biện pháp.” Hoàn Nhã Văn hơi nhíu mày, trong mắt chảy xuôi sự sầu muộn như có như không: “Ta không để ý cùng ca ca chia sẻ ngươi, ngươi chỉ cần để ta ở bên cạnh ngươi là được…”

Ta mở to mắt, căn bản không thể tin Hoàn Nhã Văn cư nhiên sẽ nói năng khúm núm thế này. Ta lập tức ý thức được một loại ý nghĩ tà ác quay tròn trong đầu – nếu có thể đồng thời có được Nhã Văn và Lộng Ngọc, nếu Lộng Ngọc cũng đáp ứng… Loại du͙© vọиɠ đó cơ hồ làm rối rung lý trí của ta, ta mâu thuẫn đấu tranh, hít sâu mấy lần, cuối cùng thật muốn hung tợn tát mình một cái! Mẹ kiếp ta thật sự không phải người!

Ta đề một hơi, dốc hết toàn lực hét lớn: “Ngươi không để ý ta để ý!! Tâm của một người không cách nào dung nạp hai người! Tựa như Lộng Ngọc chỉ thích ta, ta cũng chỉ thích y! Ngươi chết cái tâm này đi!!” Ta vừa nói xong những lời này lại hối hận. Mắt Hoàn Nhã Văn trở nên đỏ hoe, giống như ta mà rống thêm một câu là y sẽ khóc vậy. Ta kích động lao về phòng mình, không quay đầu lại nhìn y lần nào nữa.

Sau khi vào phòng, ta không đốt đèn, trực tiếp lao lên giường nằm. Không bao lâu liền có người đốt đèn đi vào. Người nọ đặt ngọn đèn trên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ. Ta híp mắt ngồi dậy, mới nhìn rõ người tới chính là Bạch công tử. Y chân thành đi đến bên cạnh ta, cười cười ôn nhu: “Ngươi thật đúng là rất ghê tởm, lại bắt đầu một chân đạp hai thuyền.”

“Ngươi không biết gì cả!” Ta hơi ảo não nhìn y nói, “Là ta có lỗi với y, ta lừa gạt tình cảm của y, còn lừa y lên giường… Hiện tại nhìn thấy y biến thành như vậy, ta cho dù là thánh nhân cũng chẳng cách nào mà không mềm lòng cho được…”

Bạch công tử cầm trong tay một cái hộp nhỏ, dùng tay chậm rãi xoa nhẹ bên trên: “Ồ? Thật sao, thì ra ngươi còn từng có một chân với y, vậy ngươi nhất định không ngại có một chân với ta, hửm?” Y nói xong câu này, liền mở hộp, lia một chút trước mũi ta. Ta lập tức biến sắc mặt: “Ngươi… ngươi cho ta nghe là cái gì?!” Y cười nhàn nhạt: “Xuân dược thôi.”

Ta kinh ngạc nhìn y: “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì chứ?” Y đi đến ngồi xuống bên cạnh ta, không nhanh không chậm cởi vạt áo của mình: “Ta biết.” Ta giận dữ: “Ngươi quả thực là không thể nói lý!!” Dùng hết khí lực toàn thân đẩy y xuống đất, y đâm sầm lên mặt đất, bình hoa trên bàn lập tức choang một tiếng vỡ vụn. Bạch công tử miễn cưỡng nhổm người dậy, ngực co giật vài cái, giống như có thứ gì đó phải phun ra khỏi miệng, nhưng y lại gượng nén xuống. Ta nhanh chóng cầm lấy y phục trên người, tính toán mặc vào lao ra, nhưng người thoáng chốc trở nên khô nóng hẳn. Trên trán ta rướm mồ hôi lấm tấm, hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, trong lòng không khỏi kinh thán hiệu lực thuốc này của y không khỏi tới quá nhanh, giây lát đã có tác dụng, lập tức ngã xuống giường cuộn mình lại, không dám động một chút nữa.

Bạch công tử ngồi bên cạnh ta, ngón tay thuôn mảnh chậm rãi trượt trên người ta, nơi bị y đυ.ng qua giống như là lông vũ khe khẽ lướt qua, rồi lại nóng rực như lửa. Ta lại gần vách tường một chút, đã tiếp cận bên bờ mất đi ý thức. Bạch công tử lật người ta qua đối với y, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nhạt mà điềm tĩnh, y vén lưu hải tản mát của ta, phục người hôn ta như chuồn chuồn lướt nước. Mái tóc dài lạnh lẽo quệt vào cổ áo của ta, giống như một miếng băng mỏng rơi xuống. Nụ hôn của y vừa thâm nhập, ta rốt cuộc hoàn toàn mất đi lý tính, ôm y trên người mình.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch công tử phiếm phù vân màu hồng đào, bộ dáng cười duyên làm cho người ta nhìn thấy không khỏi tâm thần nhộn nhạo. Y chống hai tay trước ngực ta, cúi đầu vừa hôn ta từng nụ hôn vụn vặt, vừa cởϊ qυầи áo của mình, thăm dò càng sâu, ý nghĩ của ta càng không tỉnh táo. Cho đến khi trên người y cơ hồ là không một mảnh vải, y mới thả ta ra, làn da nõn nà trắng như tuyết tựa như chạm khe khẽ một cái là sẽ vỡ nát.

Y thở hổn hển dồn dập, dường như đã khẩn cấp muốn người khác tiến vào. Ta lúc này mới biết, y nói không sai, khi một nam nhân nhìn thấy một nam nhân khác bởi vì sự âu yếm của mình mà biến thành thở gấp không thôi, sẽ cảm thấy chinh phục dục của mình được thỏa mãn. Có lẽ Lộng Ngọc y lúc ở bên ta…

Lộng Ngọc. Vừa nghĩ đến hai chữ này, đáy lòng ta đau đớn giống như bị châm hung tợn châm vào. Du͙© vọиɠ của ta nhất thời biến mất quá nửa, đột nhiên ngồi dậy, đẩy Bạch công tử khỏi người mình, kéo cái móc của màn giường xuống, đặt trên yết hầu của mình: “Cho ta giải dược! Nếu không ta sẽ tự vẫn!”

Mắt ta nóng đến khó chịu, như thể sốt cao. Vốn ta muốn uy hϊếp y, nhưng lại cảm thấy hành vi kiểu đó thật sự đáng khinh, không làm được, cũng chỉ đành lấy mạng mình ra đùa. Bạch công tử nhất thời tựa như sững người, cũng không dùng thứ gì che thân thể mình, chỉ ngơ ngác nhìn ta.

Dục hỏa trên người dường như một lần nữa bị đốt lên, cũng không biết xuân dược này phải dấy lên mấy lần sóng triều khiến người phạm tội. Ta lại ấn cái móc kia sâu hơn vào cổ mình, đau đớn kiềm chế một phần dâʍ ɖu͙©, một tia máu từ da rướm ra. Bạch công tử si si nhìn ta chằm chằm, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi thà rằng tự sát, cũng không muốn phát sinh quan hệ với ta…?” Nhìn thấy bộ dáng thất thần đó của y, ta ít nhiều không nỡ, chỉ đành nhẫn tâm cắn răng nói: “Ta không thể phản bội y!”

Bạch công tử ngỡ ngàng gật đầu, lấy cái hộp kia từ trong xiêm y cởi ra, lại lia một chút trước mũi ta: “Nghỉ ngơi một hồi là được.” Nói xong lại xuất thần ngồi đó bất động, ánh sáng trong mắt sớm biến mất không thấy, như là búp bê vải mất đi sinh mệnh. Ta chưa bao giờ thấy y như vậy, nhất thời tay chân luống cuống, cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ đành pha trò: “Bạch công tử không cần thiết thất vọng như vậy chứ, ta… ta lại chẳng phải loại người công phu trên giường rất tốt đó, tìm người nào cũng tốt hơn tìm ta… Nào, ta giúp ngươi mặc quần áo.”

Ta thầm nghĩ y khẳng định là chưa từng bị người ta cự tuyệt trên giường, cho nên lúc này đại để là đã bị đả kích. Ta mới vừa nhặt quần áo muốn mặc giúp, y lại bỗng chốc đánh tay ta ra. Ta có phần không vui lắm: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào.” Bạch công tử nhìn nhìn ta, trong mắt lại lộ ra thần sắc khinh thường: “Ôn Thái, ta thật không biết nên nói ngươi thế nào cho được, bao nhiêu người thèm Bạch thiếu gia ta đến nhỏ ba thước dãi, ngươi thật là quá không có tình thú.”

Ban đầu ta còn cho là y bị ủy khuất mới nói như vậy, không ngờ thần kinh của tiểu tử này căn bản là làm bằng đá. Nghĩ thì nghĩ như vậy, khẩu khí lại mềm xuống: “Ta đúng là không có tình thú gì.” Bạch công tử thở dài, lại vẫn bày ra bộ dáng ngạo mạn ngông nghênh: “Quên đi quên đi, dù sao tìm ai cũng được, ngươi không phải chỉ là hơi dễ coi một chút, túm cái gì. Bạch thiếu gia ta đi đây.” Nói xong liền vươn đôi tay run rẩy, lấy quần áo mặc lên người, rồi lảo đảo đi ra cửa.

Ta ngồi trên giường ngẩn người hồi lâu, mới khoác áo choàng đi ra cửa theo. Kết quả mới ra cửa, liền nhìn thấy Bạch công tử ngồi xổm trước cửa phòng. Y ôm thân hình nho nhỏ của mình, vùi đầu vào hai chân, bờ vai gầy guộc run rẩy không ngừng, cũng chẳng biết là lạnh hay là đang khóc. Ta ngồi xổm xuống nhìn y, y ngẩng đầu giống như cảm ứng được, lộ ra đôi mắt đỏ hoe. Ta thoáng kinh ngạc, nói: “Sao ngươi lại khóc rồi.”

Y dụi mắt, thanh âm đầy giọng mũi: “Ngươi đã cự tuyệt Hoàn Nhã Văn.” Nhắc tới tên này, tâm tình của ta lại biến thành hơi giảm sút. Ta dứt khoát ngồi xuống, lưng dựa cánh cửa lạnh lẽo: “Ta đã không biết phải bồi thường y như thế nào. Là lỗi của ta.” Bạch công tử nói: “Lúc ấy khi ở chỗ Kim Sa Độc Hạt, ngươi thà rằng để hắn thượng ngươi cũng không nguyện ý gϊếŧ Hoàn Nhã Văn. Trời biết trong lòng ngươi có y hay không đây.”

Ta bất đắc dĩ cười cười: “Có lẽ thế, ta không biết. Đôi khi ta sẽ nghĩ, có phải nên ở bên y… Nhưng ta không nỡ bỏ Lộng Ngọc.” Bạch công tử một quyền đập lên vai ta, ta ôm đầu kêu đau, y lại là vẻ mặt không hề gì: “Nếu ta thích ngươi – ta nói là nếu, thế ta nghĩ ta nhất quyết không hy vọng ngươi làm như vậy. Bỏ ra là chuyện của ta, có nguyện ý muốn ta hay không là chuyện của ngươi. Đây rõ ràng là hai việc, ngươi lại không biết phân biệt như thế nào.”

Ta hơi mơ hồ nhìn y: “Ngươi và Hoàn Nhã Văn không phải cùng một người.” Y cười khẽ một chút, nói: “Bất cứ ai đều không hy vọng mình có được là bố thí. Cứ lấy ngươi và Mai Ảnh giáo chủ mà nói đi, ngươi thích y, nếu y không thích ngươi, nhưng y lại bởi vì cảm thấy có lỗi với ngươi mà ở bên ngươi, ngươi sẽ có cảm giác gì.” Ta nói: “Ta sẽ cảm thấy đó là vũ nhục với ta.” Y nói: “Chính thế. Ngươi hiện tại nếu miễn cưỡng tiếp nhận Hoàn Nhã Văn, thế cũng là vũ nhục với y.”

Ta ngồi với y đến rất khuya, càng phát giác Bạch công tử là một người tốt, y dạy ta rất nhiều thứ. Nhưng mà, đến cuối cùng ta cũng chưa kịp hỏi y vì sao mà khóc.