•Nhã Kiều_Minh Quyền thấy nó ngồi khóc ở dưới cầu thang thì gọi,nó quay đầu lại,khuôn mặt không cảm xúc
•Nhã Kiều,em nghe anh nói_Minh Quyền bước từng bước về chỗ nó
•Nói gì,anh có người khác,hay là anh không yêu em nữa,hoặc người ấy tốt hơn em_Nó nhếch mép nhưng là nước mắt rơi
•Nhã Kiều_Minh Quyền quát làm nó giật mình,anh tức giận bỏ đi không quay đầu lại,anh khóc😢 vì nó không hiểu anh,một phần cũng tại anh,đùa dai,anh bước thật nhanh ra nhà để xe rồi trèo lên xe lái vυ't đi,anh đi với tốc độ dọa người,160km/h,người đi đường phải né qua một bên nếu không muốn gặp anh Diêm Vương hảo soái,bỗng "kétttttttt"anh đạp mạnh phanh,với tốc độ 160km/h của anh lại phanh gấp nữa nên oto bị lật,tiếp sau đó là một chàng trai kéo anh ra khỏi oto và đưa vào viện.
•BÁC SĨ_người con trai đó hét to lên,lập tức đoàn bác sĩ giỏi nhất bệnh viện ra đưa Minh Quyền vào trong,người con trai đó là hắn,khi hắn thấy Minh Quyền nước mắt đầy mặt với tức giận đi lấy xe, hắn có linh cảm không hay nên mới đi theo,hắn đi tốc độ không khác gì Minh Quyền,hắn khẽ chửi Minh Quyền,không yên lại muốn chết để rồi hắn phải ngồi ngoài phòng cấp cưuz chứ không phải nắm tay cô đi ăn,đó là một sự ức chế không hề nhẹ.Hắn moi điện thoại ra gọi cho Nam Anh
•Giề_Nam Anh đáp với giọng mệt mỏi
•Bệnh viện_Hắn lạnh giọng nói
•Ai?
•Minh Quyền
"Tút Tút Tút"
Hắn thở dài,khoảng 20p sau thì bọn Nam Anh chạy dầm dầm trên hành lanh bệnh viện,ai cũng tỏa ra khí thế chết người nên làm mấy bệnh nhân ngồi ngoài hành lang khϊếp sợ.
•Thế nào rồi?_Duy An chưa kịp thở đã hỏi
•Đang cấp cứu_Hắn lo lắng ngồi không yên nên đi đi lại lại,còn nó,nước mắt lăn dài làm bọn cô muốn đứt lưỡi
•Minh Quyền sẽ không sao đâu
•Đừng khóc nữa
•Cũng không phải tại cậu
•Nín đi,Minh Quyền biết sẽ không vui đâu
Bla bla bla
"Cạch" Cửa phòng cấp cứu mở ra,cả bọn nhốn nháo lên
•Minh Quyền sao rồi bác sĩ?
•Minh Quyền không sao chứ?
..........
Bọn làm bác sĩ ong ong cả đầu,mới cứu một mạng người từ tay tử thần về giờ lại phải đấu tranh với đống câu hỏi làm ông nhức cả đầu
•Thôi,Lục Thiếu gia không sao,sẽ hôn mê không biết lúc nào mới tỉnh,còn tùy thuộc vào cậu ấy muốn tỉnh hay không,gãy một bên chân còn lại không ảnh hưởng,đã được chuyển đếp Vip1_Bác sĩ xoay gót bỏ đi làm nó suýt ngã.
•Vậy vậy là sao?_Nó ấp úng hỏi
•Sẽ không sao,Minh Quyền sẽ tỉnh,anh không để cậu lại một mình đâu,cậu còn nhớ lời hứa 2 năm trước chứ,anh sẽ không thất hứa đâu_Nhỏ cố an ủi nó
•Tớ tớ......._Nó ấp úng không nói nên lời
•Mọi người về đi,để em ở đây__Sau một hồi ổn định thì nó cũng nói được một câu hoàn chỉnh
•Ổn không?_Nam Anh quan tâm
•Em không sao,mọi người về đi,à nói cho hai bác biết nữa_Nói rồi nó đi đến phòng Vip1 để lại 6 người đang lo cho nó và Minh Quyền,bất đắc dĩ hắn phải gọi cho bame Minh Quyền.
•Dạ chào bác_Hắn lễ phép với Ông Minh(ba của Minh Quyền)
•Ừm,chào cháu_Ông Minh chào hỏi lại
•Dạ là là Minh Quyền bị bị tai nạn ạ_Hắn khó khăn nói ra
•CÁI GÌ?_Ông Minh đập bàn rồi cúp máy báo cho Bà Hương(Mẹ Minh Quyền)
...............