“Ha hả, Cữu Hồ, ngươi đánh giá chính mình quá cao rồi.” Làm như nghe được chuyện gì buồn cười, Phượng Hiên Dã khẽ cười nói, khóe miệng lại chảy xuống một vệt đỏ tươi, “Đối với ta, ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, ta vì sao lại phải để ngươi vào trong mắt?”
“Ba!” Một tiếng giòn vang, trên gương mặt trắng nõn của Phượng Hiên Dã lập tức nổi lên năm dấu ngón tay đỏ ửng. (Grrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr, ta đạp, đạp, đạp, đạp chết cái tên khốn kiếp nhà ngươi!!!)
“Phượng Hiên Dã, ta nói cho ngươi biết, Phượng Ly Chi đã chết rồi! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là của ta!” Đồng tử chợt co rút lại, Cữu Hồ bỗng nhiên nắm lấy bả vai của Phượng Hiên Dã, kịch liệt khẳng cắn đôi môi như cánh hoa của hắn.
“Ngô … Ngô ngô …” Cảnh tượng trước mắt làm cho toàn thân ta lạnh như băng đến tận xương, ta liều mạng phát ra tiếng kêu muốn khiến cho Phượng Hiên Dã chú ý, lại bị Cữu Hồ cách không điểm á huyệt (huyệt nói).
“Phượng Ly Chi đã chết, đã chết rồi! Ngươi có biết hay không, hắn đã chết!” Cữu Hồ điên cuồng hét lên, bắt đầu điên cuồng mà xé rách quần áo của hắn.
Vô luận bị đối đãi như thế nào, Phượng Hiên Dã cũng không phát ra một tiếng, cho dù môi đã bị giảo phá, cũng không thể che dấu chút nào nụ cười mỉa mai vẫn như cũ đọng trên khoé miệng của hắn.
“Ly Chi sẽ không chết.” Mặc tay của Cữu Hồ chạy loạn trên người mình, hắn cười nói, ngữ khí chắc chắn, “Hắn nếu đã chết, ngươi đã sớm bị nghiền thành bụi, làm sao còn có thể ở trong này?”
“Ngươi nói cái gì?” Cữu Hồ ngừng động tác trên tay lại, *** trong mắt chưa tan, lại mang theo một chút hoảng sợ.
Ở bên cạnh Phượng Hiên Dã nhiều năm như vậy, Cữu Hồ biết được hắn có bao nhiêu nguy hiểm. Y muốn đoạt được hắn, nhưng y lại không có bản lãnh này, cho nên y lựa chọn phản bội, nghĩ đến chỉ cần tước đi sự kiêu ngạo của Phượng Hiên Dã, hắn có thể thuộc về mình. Lúc này đây, y nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến, chính là sự việc thật sự sẽ tiến triển giống như suy nghĩ của hắn vậy sao?
“Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ đem ẩn vệ toàn bộ triệt hồi sao?” Phượng Hiên Dã thản nhiên nói, độ cong trên khóe miệng lại càng rõ ràng hơn.
Cữu Hồ đang muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng cửa bị đạp vang lên, có một đám người vạm vỡ nối đuôi nhau đi vào.
Cầm đầu chính là một đại hán đầu trọc, hắn nhìn Phượng Hiên Dã ngồi dưới đất âm hiểm cười nói, lộ ra miệng đầy hắc nha (tên này chắc hút thuốc dữ lắm nà, nên răng đen thui): “Yêu, đây không phải Phượng cung chủ của Phượng Huyền Cung đại danh đỉnh đỉnh hay sao? Như thế nào hiện tại lại thành bộ dáng này? Chậc, thật sự là đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn tú này nha.”
Phượng Hiên Dã lẳng lặng ngồi, không nói một lời. Cho dù là hiện tại lâm vào tình cảnh này, nhưng cốt khí cao quý hồn nhiên thiên thành kia vẫn như trước đủ để cho người chung quanh đều tự thấy xấu hổ.
“Phượng Hiên Dã, hiện giờ ngươi đã là tù nhân, còn làm cao cái gì!” Đầu bóng lưỡng giận tím mặt, muốn ra tay đánh, lại bị Cữu Hồ ngăn trở.
“Tả Y Đạo (cái này ta phan đại, nguyên văn để là “tả trang phục và đạo cụ”, bó tay), tôn thượng đáp ứng ta nếu đem Phượng Ly Chi giao cho hắn, Phượng Hiên Dã sẽ giao cho ta xử trí. Hiện giờ Phượng Hiên Dã đã là người của ta, ngươi muốn đối phó hắn cũng phải được sự đồng ý của ta.”
Đầu bóng lưởng nhìn Cữu Hồ liếc mắt một cái, ánh mắt khinh thường: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chẳng qua là một con chó phản chủ mà thôi, ngươi cho là tôn thượng thật sự sẽ đem Phượng Hiên Dã giao cho ngươi sao? Còn không mau cút đi!”
Cữu Hồ sắc mặt đột biến: “Ngươi chớ có nói bậy! Tôn thượng sao lại có thể nói không giữ lời như thế!”
“Không tin? Vậy ngươi đi chết đi!” Đầu bóng lưỡng quát.
Còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt hồng quang chợt lóe, ngực một trận đau nhức, Cữu Hồ cúi đầu không thể tin nhìn năm đạo vết máu trước ngực, run rẩy vài cái, cứ như vậy mà chết đi. (chết thật nhẹ nhàng hừ)
Máu tươi phun ra dính lên bạch y và mặt của Phượng Hiên Dã, hắn quay mặt đi, khẽ hừ một tiếng không thể nghe thấy.
“A, nguyên lai ẩn vệ trong Ẩn lâu bí mật của Phượng Huyền Cung lại là loại này!” Đầu bóng lưỡng phun nước miếng trên mặt đất, đắc ý dào dạt hướng đồng bọn huy huy tay phải. Tay phải của hắn đúng là ngũ thủ huyền thiết loan câu, có thể trong nháy mắt đem người phân thây!
“Phượng Hiên Dã, không nghĩ tới ngươi thật đúng là man loại, nhanh như vậy liền tìm người thông ***.” Đầu bóng lưỡng ở trên mặt Phượng Hiên Dã vỗ vài cái, hồng ngân trên da thịt tuyết trắng liền càng thêm rõ ràng, “Nghe nói ngươi còn thích lão tử của ngươi, quả thực đáng khinh.”
Nói xong ô ngôn uế ngữ văn sở vị văn, lại điều chỉnh thân thể Phượng Hiên Dã, đem mặt hắn chuyển hướng về phía ta.
Ta nhìn bộ dáng tiều tụy kia của hắn, trái tim nhói mạnh một cái thật đau đớn. Hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, có bao giờ từng bị đối đãi như thế đâu?!
Đều là ta hại ngươi …
Lúc này một nam tử bộ dạng đáng khinh từ phía sau đầu bóng lưỡng tiến lên từng bước nói: “Tả Y Đạo, ngươi xem Phượng Hiên Dã này bộ dáng đẹp như vậy, ngươi cẩn thận đừng làm hư gương mặt của hắn.”
“Nói đúng lắm.” Đầu bóng lưỡng cao thấp đánh giá Phượng Hiên Dã vài lần, tầm mắt xẹt qua da thịt lõα ɭồ bên ngoài của hắn, trong ánh mắt để lộ ra *** dục trắng trợn.
“Phượng Hiên Dã, ngươi không phải thích nam nhân sao? Hiện giờ mấy huynh đệ bọn ta sẽ cho ngươi nếm thử chút tư vị bị nam nhân súc ruột!” Đầu bóng lưỡng cười *** đãng nói, nghiêng người đè lên thân thể Phượng Hiên Dã. Một đám nam nhân chung quanh cũng hưng phấn lên, tranh nhau ở trên người hắn hồ loạn mạc tác. (Ô ô … Hiên ca của ta, ta chém a chém, cái lũ hỗn đản các ngươi)
Không … Đừng … Đừng đối với hắn như vậy …
Trái tim giống như bị hung hăng bóp nát, đau lòng đến không thể hô hấp. Ta bắt đầu kịch liệt giãy dụa, lại vẫn như cũ không thể phát ra một chút thanh âm nào. Trơ mắt nhìn đầu bóng lưỡng xé mở quần áo của Phượng Hiên Dã, đem tính khí xấu xí của mình đưa vào thân thể hắn.
“Mẹ nó, như thế nào chặt như vậy?” Đầu bóng lưỡng mắng nói, đem hai chân Phượng Hiên Dã mở đến lớn nhất, ở trong thân thể hắn mãnh liệt thẳng tiến. Mà sớm có nam nhân khác khẩn cấp đem phân thân chính mình nhét vào trong miệng của hắn.
Không phát ra một tiếng nào, hắn chính là yên lặng chịu đựng, thân thể thon gầy dưới sự va chạm kịch liệt giống như phất phơ trong gió, là yếu ớt không chịu nổi như thế.
Không cần … Van cầu các ngươi … Không cần … Đó là Phượng Hiên Dã a … Van cầu các ngươi không cần đối với hắn như vậy …
Môi bị chính mình cắn nát, nhưng không cách nào áp chế đau đớn đang lan tràn. Rốt cục nhịn không được rơi lệ, nhỏ xuống vết máu trên mặt đất, tựa như huyết lệ.
Ta nhắm mắt lại, không thể tin hết thảy chính mình nhìn thấy đều là sự thật, nhưng thanh âm *** dục của bọn chúng không cách nào kháng cự xâm nhập vào màng tai.
Ta thật hận …
Ta nhất định phải … gϊếŧ các ngươi …
Hai tên … ba … bốn … Cũng không biết là qua bao nhiêu người, thẳng đến đầu bóng lưỡng lại áp lên thân thể của Phượng Hiên Dã.
“Hô, Phượng Hiên Dã, ngươi không phải thích lão tử của ngươi sao? Nếu Phượng Ly Chi nhìn thấy ngươi hiện tại cái dạng này, ngươi đoán hắn sẽ có phản ứng gì?” Đầu bóng lưỡng một bên trừu sáp rất nhanh, một bên thở hổn hển nói.
Phượng Hiên Dã nguyên bản không có phản ứng, thân thể bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, ngón tay cắm sâu vào trong đất, móng tay từng cái từng cái gãy ra.
Đầu bóng lưỡng vừa lòng cười, tháo khăn bịt mắt Phượng Hiên Dã ra. Tầm mắt hắn rơi lên người ta, trong con ngươi hắc bạch phân minh liền chỉ còn lại có tĩnh mịch.
Hắn nhìn chằm chằm ta, chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên lệ chảy xuống.
Hắn không có phát ra thanh âm gì, chính là mấp máy môi, đối với người hiểu hắn như ta liền biết được hắn muốn nói với ta cái gì.
Hắn nói: Không nên nhìn ta …
Ta cười với hắn, làm ra hình dáng của miệng khi phát âm. Có chất lỏng chảy vào miệng, là chua xót như thế.
Ta nói: Được. Ta yêu ngươi.