Phượng Huyền Cung Thương

Chương 82: Hồn định ba (1)

Ta nói thật sự rất khẽ, nhưng ta biết, hắn nghe được.

Ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt của hắn gần ta trong gang tấc. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy giống như bóng đêm, có thể nhϊếp lòng người, có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện bị lạc trong đó.

Hắn lẳng lặng nhìn ta chăm chú, khóe miệng gợi lên một độ cong mê người, trên gương mặt tái nhợt dần dần hiện lên một rặng mây đỏ, đúng là tao nhã như thế, xinh đẹp kinh tâm động phách như thế. (Sao Hiên ca lại đỏ mặt kà, anh ý đang nghĩ đến “chuyện gì” sao chống cằm cơ màng)

Chậm rãi mở miệng, hắn nhẹ nhàng phun ra mấy câu, lại giống như dùng hết sức lực toàn thân.

Hắn nói, ta chờ lâu như vậy, rốt cục nghe được ngươi nói yêu ta. (Tội Hiên ca quá à)

Hắn nói, nếu ta còn có cơ hội gặp lại ngươi, sẽ không buông ngươi ra nữa.

Hắn nói … Cái gì?

Suy nghĩ đột nhiên toàn bộ tiêu thất, sợ hãi lan khắp toàn thân, trong đại não chỉ còn lại có một khoảng trống chết lặng.

Hắn nói, sao lại giống như sắp phải xa nhau?

“Phượng Hiên Dã, ngươi …” Muốn hỏi hắn, lại phát hiện thân thể không thể nhúc nhích mảy may.

Hắn thế nhưng trong lúc ta không để ý điểm huyệt đạo của ta.

“Cữu Hồ.” Hắn thản nhiên mở miệng, mà tầm mắt vẫn không rời khỏi người ta.

Không khí có chút dao động, xuất hiện thêm một hơi thở khác

Hắc y ẩn vệ âm thầm theo bảo hộ xuất hiện, quỳ một gối xuống, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh.

“Hộ tống lão cung chủ mau chóng hồi cung, nếu có gì chậm trễ, tự vận tạ tội.” Hắn ra lệnh. Áp lực cường đại bàng bạc xuất ra, ngoan lợi, lãnh khốc như thế, hắn giống như lại biến trở về Phượng Hiên Dã đứng trên thiên hạ, cười chúng sinh mê muội kia.

“Dạ” ẩn vệ nhận lệnh.

“Không, không cần, Phượng Hiên Dã …” Ta cầu xin nhìn hắn, ẩn ẩn hiểu được sẽ có đại sự gì đó sắp sửa phát sinh. Có thể làm cho Phượng Hiên Dã luôn luôn bình tĩnh thong dong trở nên như thế, nhất định là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, hơn nữa còn nằm ngoài tầm khống chế của hắn.

Cất tiếng cười réo rắt thảm thiết, hắn cúi người lưu lại trên trán ta một nụ hôn, xúc giác lạnh như băng kéo dài tới tận chỗ sâu nhất trong thân thể.

“Thực xin lỗi.” Hắn như trước nở nụ cười, sợi tóc nhẹ nhàng phất qua mặt ta, một mảnh ẩm ướt, “Hẹn gặp lại, Ly Chi …”

“Uy, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu? Đây không phải đường về Phượng Huyền Cung.” Mắt thấy cảnh sắc chung quanh càng ngày càng xa lạ, ta nhất thời cảnh giác.

Cữu Hồ khựng một chút, dừng lại cước bộ, chậm rãi nói, mặt không chút thay đổi: “Phượng Ly Chi, trước đây khi ngươi làm cung chủ Phượng Huyền Cung chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của cung chủ, hiện giờ ngươi đã không còn là cung chủ Phượng Huyền Cung, cần gì phải quay về Phượng Huyền Cung nữa?”

“Ngươi có ý tứ gì?” Ẩn vệ của Ẩn lâu chỉ trung thành duy nhất với cung chủ Phượng Huyền Cung, hắn làm như vậy là muốn vi phạm mệnh lệnh của Phượng Hiên Dã? Không thể ngờ được ta làm cung chủ nhiều năm thế này, tại trong mắt thuộc hạ đúng là không được lòng người như thế. (Aizz, thúc chỉ lo đau buồn về cái chết của Huyền ca, còn để ý đến việc gì đâu mà muốn thuộc hạ tin phục)

“Phượng Ly Chi, ta biết ngươi cũng không muốn quay về Phượng Huyền Cung, mà là muốn sớm ngày quay về bên cạnh đám tình nhân của ngươi cùng bọn chúng khanh khanh ta ta đi!” Cữu hồ cười nhạo nói, thần sắc lập tức trở nên sắc bén: “Ngươi có biết cung chủ vì ngươi trả giá bao nhiêu không? Người như ngươi vậy, sao có thể xứng đôi với cung chủ!” (lạy anh, chẳng lẽ anh xứng với Hiên ca nhà ta sao, hừ).

“Phượng Hiên Dã hắn …” Tức giận bởi vì đối phương bỏ đi ngay sau khi nói chuyện lập tức tiêu tan, nhớ tới mấy lời cuối cùng vừa rồi của Phượng Hiên Dã, trong lòng lại dậy lên bất an mãnh liệt.

“Ngươi có biết, cung chủ vì sao phải lệnh ta hộ tống ngươi hồi cung? Nửa tháng trước Lôi Chấn sơn trang được người mặt sẹo tương trợ, bắt đầu diệt trừ thế lực giang hồ của Phượng Huyền Cung, nhiều phân bộ của Phượng Huyền Cung đều bị tổn thất. Cung chủ sợ ngươi gặp chuyện không hay, một mực âm thầm bảo hộ ngươi chu toàn, mấy ngày trước cùng người mặt sẹo kia giao thủ, trúng độc kế của người nọ nên bị trọng thương.” (Oa, thương Hiên ca quá)

“Người mặt sẹo kia nói hôm nay muốn lấy mạng của ngươi, cho nên cung chủ vẫn không chịu về cung dưỡng thương. Ngày ấy đứng bên ngoài nhìn ngươi cùng Đoạn đường chủ thân thiết, hắn ngoài mặt như không có việc gì, nhưng sau lại phun ra một ngụm máu, ngươi có biết hay không, cung chủ hắn hiện giờ chỉ còn một thành công lực!” Nói đến điểm phẫn hận, Cữu Hồ huy chưởng hướng ta đánh úp lại, ta thất thần quên tránh né, trúng một chưởng của hắn, bay thẳng tắp về phía sau đυ.ng vào một thân cây.

“Phượng Ly Chi, nếu không phải ngươi còn hữu dụng, ta thật muốn hiện tại gϊếŧ chết ngươi!”

Vịnh thân cây đứng, ta lau đi vết máu ở khóe miệng, cười khổ một cái, lại giấu không được trong lòng cuồn cuộn.

Nguyên lai, ta lại ở trong lúc bất tri bất giác, nợ ngươi nhiều như vậy. (Aizz, đại thúc và Hiên ca nợ qua nợ lại, đã định là suốt đời phải dây dưa cùng 1 chỗ a)

Chúng ta đều đã từng làm nhiều chuyện làm cho chính mình hối hận như vậy, nhưng lúc này đây, ta không muốn tiếp tục dẫm lên vết xe đổ đó.

Ta muốn gặp ngươi, Phượng Huyền Dã.

“Phượng Hiên Dã hiện tại ở nơi nào? Mang ta đi gặp hắn.” Ta nhìn thẳng hắn nói.

“Nga? Ngươi không sợ chết?” Khóe miệng hiện lên một mạt châm biếm, trên mặt hắc y nam tử thoáng hiện một tia âm trầm không khỏi lọt vào mắt ta.

“Phải, ta cũng là nam nhân, ta không cần thời khắc đều được người bảo hộ ở sau lưng. Mang ta đi gặp Phượng Hiên Dã.” Ta tăng thêm ngữ khí lặp lại.

“Dù sao ngươi cũng sống không lâu nữa, ngươi đã muốn đi chịu chết nhanh như vậy, ta sẽ thành toàn ngươi.” Lời còn chưa dứt, hắc y nam tử nháy mắt ra tay. Cần cổ một trận đau nhức, ta liền mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện chính mình đang ở trong một nhà lao, hai tay bị trói chặt treo lên xà ngang, miệng bị nhét vải bố, chân không chạm đất.

Ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy một người ngồi dựa vào góc tường, hơi thở mỏng manh ra mòi là bị trọng thương. Hai mắt bị miếng vải đen bịt lại thấy không rõ diện mạo, nhưng dáng người đó vô luận là như thế nào ta cũng sẽ không nhận sai.

Phượng Hiên Dã!

“Ngô … Ngô …” Liều mạng giãy dụa muốn khiến cho người nọ chú ý, nhưng hắn lại chính là lẳng lặng ngồi, không có chút phản ứng.

Cửa mật thất bị mở ra, hắc y nam tử khom người đi vào.

Nam tử lập tức đi đến trước mặt Phượng Hiên Dã, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mặt hắn (bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, ai cho chạm vào Hiên ca của ta, grrrrr). Phượng Hiên Dã vẫn như cũ không có phản ứng.

“Cung chủ, ngươi biết rõ lấy công lực hiện tại của ngươi căn bản đánh không lại người mặt sẹo kia, vì sao lại còn đem ẩn vệ đều triệt hồi, một thân một mình đối phó hắn? Ngươi có biết nhìn thấy ngươi như vậy, ta có bao nhiêu đau lòng không?” Nam tử thì thào nói, trong mắt là vô hạn thâm tình.

“… Cữu Hồ, không thể tưởng được phản đồ lại là ngươi …” Phượng Hiên Dã chậm rãi mở miệng, ngữ khí không sợ hãi không oán giận, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Đúng vậy, ta ở Phượng Huyền Cung ẩn núp nhiều năm, Tuyền Kỷ chỉ là một con mồi dùng để đánh lạc hướng ngươi mà thôi.” Cữu Hồ cười to nói, thanh âm sắc nhọn chói tai, “Ta hôm nay phụng mệnh gϊếŧ Phượng Ly Chi, mà ngươi thế nhưng lại đem hắn giao cho ta, thật sự là trời cũng giúp ta.”

Phượng Hiên Dã nghe vậy, nguyên bản trên mặt bình tĩnh đột nhiên dậy sóng, cho dù thân thể bị trọng thương, nhưng khí tức cường giả trời sinh vẫn là tự nhiên mà phát ra.

“Ngươi đã làm gì Ly Chi?” Hắn cao giọng, cả người sắc bén khí ra hết.

“Ha hả, quả nhiên chỉ cần ta nhắc tới Phượng Ly Chi, ngươi sẽ khống chế không được chính mình. Rõ ràng công lực mất hết, lại còn cậy mạnh tự ngưng tụ chân lực, ngươi không sợ thương thế của ngươi sẽ càng nặng hơn sao?” Thanh âm Cữu Hồ bỗng nhiên âm trầm lại, “Vì cái gì trong mắt của ngươi vĩnh viễn chỉ có một mình hắn? Ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, vì cái gì ngươi đều không nhìn tới ta?”