Huyết Vực Mê Đồ

Chương 63: Muốn ăn uống và Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ

          Trở lại phòng ngủ, Sami Keener tắm rửa xong, sau đó nằm trở về trên giường.

Danny biến trở thành tiểu hồ ly, không lên tiếng ghé vào mép giường mà nằm.

Sami Keener hừ lạnh một tiếng, xách nó lên.

Tiểu hồ ly cuộn móng vuốt, đáng thương cùng hắn đối diện.

"Về sau không được nửa đêm chạy ra ngoài." Sami Keener nói, "Đặc biệt còn mặc áo ngủ, đây là điều được dạy dỗ cơ bản nhất!"

Tiểu hồ ly không rên một tiếng, uể oải cúi đầu.

Lại bị ghét bỏ.

"Biến trở về đi." Sami Keener thả nó lại trên giường.

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn biến về hình người.

"Vì sao muốn hắn dạy ngươi ma pháp?" Sami Keener canh cánh trong lòng. Danny cắn cắn môi dưới, không nói gì.

"Về sau ta dạy cho ngươi." Sami Keener xoa xoa đầu cậu, cho rằng cậu sẽ mừng rỡ như điên, phản ứng của đối phương lại hoàn toàn không giống nhưng hắn lường trước.

Danny chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, "Cảm ơn ngài."

"Không muốn?" Sami Keener nhíu mày.

Danny lắc đầu.

"Vì cái gì?" Sami Keener nhéo cằm cậu lên, "Ngươi không vui."

Ánh mắt Danny né tránh, cũng không phủ nhận.

"Nói." Sami Keener lạnh lùng nói. Vì sao vừa rồi cùng người khác học vui vẻ như vậy, hiện tại nghe mình muốn dạy ma pháp, một chút phản ứng cũng không có?! Nghiêm trọng thậm chí nhìn không ra một chút vui vẻ nào!

"Ngài luôn rất bận." Danny thanh âm rất nhỏ.

"Bận?" Sami Keener nghĩ nghĩ, "Ta đích thực rất bận, nhưng đây cùng việc ta dạy cho ngươi ma pháp có quan hệ gì?"

"Ngài đã từng đáp ứng ta, dạy ta văn tự thiên đường, phải dạy ta lịch sử Thần giới, muốn đem linh hồn ta gột rửa thành ánh vàng." Nhưng một việc cũng chưa làm.

"Ngươi đang trách ta?" Sami Keener hơi giận.

Danny lắc đầu, yên lặng giúp hắn trải giường, "Ngài nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói còn chưa xong, người đã bị kéo lên giường.

"Ta rất không thích thái độ ngươi hiện tại." Sami Keener trầm giọng nói.

Danny nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng.

Sami Keener cầm cổ tay của cậu, gần như với tàn nhẫn hôn xuống.

Danny còn chưa kịp phản ứng, áo ngủ đã bị xé rách.

Đáy mắt Sami Keener cháy lên ngọn lửa, ngón tay tiến vào thân thể cậu, thô lỗ quấy ngoáy loạn xạ.

Danny đau nhíu mày, tay chặt chẽ nắm lấy ga trải giường, thân thể mẫn cảm dự cảm được việc tiếp theo, tự động chảy ra chất lỏng bôi trơn.

"Hóa ra ngươi thích như vậy." Cảm nhận được ngón tay bị ướt nóng bao vây, Sami Keener ở bên tai cậu nói nhỏ.

"Không phải." Danny khóc lóc lắc đầu.

"Vậy đây là cái gì?" Sami Keener rút ngón tay ra, mang theo một sợi chất nhầy trong suốt.

Danny giãy giụa suy nghĩ phải đi, lại bị cố định vòng eo, rồi sau đó bị hung hăng xuyên vào.

Chỗ phía sau truyền đến từng trận đau nhức, sắc mặt Danny trắng bệch, giống như lại về năm tháng nghĩ lại thấy sợ trước kia.

Cũng là ngữ khí ngả ngớn như thế này, cũng là động tác thô bạo như thế này, mỗi lần sáng sớm tỉnh lại, thân thể đều như búp bê vải bị xe nghiền qua phá nát, thậm chí không có tư duy, chỉ có tim đập và hô hấp nhắc nhở mình lại sống qua một ngày.

Nhưng hắn là Sami Keener đại nhân a, cao quý như vậy hoàn mỹ như vậy, vì sao làm mình nhớ tới đám ma quỷ đó.

Danny nghiêng đầu, trong lòng đau đớn từng trận từng trận, dường như đã che dấu rách nát của thân thể.

Nhìn thảm đạm ánh mắt của cậu, trong lòng Sami Keener vô cớ tàn bạo, thậm chí lửa giận bắt đầu thiêu đốt. Vì thế động tác càng thêm thô bạo, ở nơi nóng bỏng tìm kiếm đường đi, tìm kiếm tư thế có thể làm mình điên cuồng nhất.

"Cầu xin ngài, đừng......" Danny khóc lóc cầu xin.

Không muốn xem cặp mắt kia chứa đầy uất ức cùng thống khổ, Sami Keener đơn giản xoay thân thể cậu lại, một lần nữa hung hăng cắm vào.

Trong lòng như có ngọn lửa đen thiêu đốt, không phát tiết ra được, mình sẽ nổ tung.

Danny quỳ trên giường, vòng eo bị hắn nhấc cao, đầu gối cũng bị va chạm rời khỏi ga trải giường, toàn thân chỉ dựa vào đôi tay chống đỡ, cả người vừa đau vừa mệt, chỉ cảm thấy những vật trước mắt đều đang mơ hồ lay động, nghiêng ngả đến cuối cùng, dung hợp thành một mảnh đen nhánh yên tĩnh.

Nói không rõ đã qua bao nhiêu lần, chờ khi Sami Keener dừng lại, Danny đã hoàn toàn hôn mê, mềm mại trên giường, thân thể toàn bộ là dấu hôn cùng dấu răng, nơi giữa đùi chịu đựng làm nhục cũng thảm không nỡ nhìn.

Sami Keener dựa vào đầu giường, hơi thở dốc cùng mờ mịt.

"Dừng lại......" Trong lúc ngủ mơ, Danny còn vô thức cầu xin.

Sami Keener lấy khăn trải giường, giúp cậu che đậy trụ thân thể trần trụi.

Trong phòng tràn đầy hương vị sau khi làʍ t̠ìиɦ, Sami Keener phủ thêm áo ngủ, một lần nữa ra ngoài ban công.

Phía đông đã dần dần trắng lên, bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ ―― người Vu Yêu tộc cũng không cần cù lắm, rất ít người dậy sớm.

Sami Keener mở cánh, muốn đến đỉnh cổ tháp hứng gió, dư quang trong mắt lại liếc đến một mảnh đen nhánh đậm đặc.

Trong đầu ầm ầm vang, Sami Keener quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn về phía sau lưng mình.

Ban đầu ba đôi cánh chim thuần khiết như tuyết, đã có một đôi biến thành màu đen.

Thuần túy đen hoàn toàn, thậm chí không có một chút màu sắc khác.

"Nó bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm dần." Bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn, giống như đến từ địa ngục.

Sami Keener hoàn hồn, nháy mắt thu hồi cánh.

"Cho dù ngươi giấu đi, nó vẫn tồn tại như cũ, ác ma ở đáy lòng ngươi cũng tồn tại như cũ." Thanh âm già nua tiếp tục.

"Ngươi cút đi!" Đáy mắt Sami Keener có lửa giận.

"Bắt đầu từ ngày đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi vẫn luôn kêu ta rời đi." Tiếng cười tràn đầy châm chọc, "Đáng tiếc, ta vẫn ở đây."

Sami Keener hô hấp thô nặng, ở lòng bàn tay ngưng tụ một tia chớp.

"Ngươi biết ta là ai, cho nên ngươi cũng biết, ta vĩnh viễn sẽ không biến mất." Đối mặt với Đại Thiên Sứ đang tức giận, đối phương không có một tia sợ hãi.

Sami Keener phẫn nộ không có mục tiêu căm tức nhìn bốn phía.

"Thay vì giận chó đánh mèo vô nghĩa cùng ta, không bằng suy nghĩ một chút, đêm nay là ai khiến linh hồn ngươi gia tốc hắc hóa." Thanh âm dần dần nhạt đi, "Đứa nhỏ kia, là ác ma của ngươi."

Ác ma? Trong đầu Sami Keener hiện lên từng bức họa. Muốn ăn, uống, thậm chí tính dục, toàn bộ nhược điểm tiềm tàng trong đáy lòng bị đánh thức, dường như đều bởi vì tiểu hồ ly kia!

Sami Keener cuồng bạo quay về phòng ngủ, giơ lên nắm tay hướng về Danny lúc mơ lúc ngủ.

Như là cảm ứng được nguy hiểm tiến đến, Danny co người nhỏ lại.

Sami Keener giơ nắm tay, lại chậm chạp không hạ xuống.

"Đại nhân......" Trong miệng Danny vô thức nức nở, ôm chăn phát run.

Nghe được thanh âm nhẹ như mèo con kia, Sami Keener giật mình, rốt cuộc ý thức được mình vừa mới muốn làm gì.

Thiếu niên trên giường hôn mê như cũ, bả vai và lưng lõα ɭồ bên ngoài tràn đầy vết bầm, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải có tiếng hít thở mỏng manh kia, dường như là đã chết.

Chết? Sami Keener trong lòng hoảng hốt, hung hăng kéo cậu vào trong l*иg ngực.

"Đau......" Danny thấp thấp rêи ɾỉ.

"Ta mang ngươi đi tắm rửa." Sami Keener bế cậu lên, "Ngoan, chúng ta đi tắm rửa."

"Muốn ngủ." Danny mơ mơ màng màng mở to mắt.

"Tắm rửa xong ngủ tiếp, không, ngươi không cần ngủ, vĩnh viễn cũng không cần ngủ." Sami Keener nói năng lộn xộn, cùng nhau thuấn di đến phòng tắm, thậm chí quần áo cũng không cởi đi vào trong nước.

Nước ao thực ấm áp, Danny thoải mái rầm rì một tiếng, cuộn vào trong l*иg ngực Sami Keener.

Sami Keener ôm chặt cậu, đem đầu vùi vào cổ cậu.

Nơi xa truyền đến tiếng thở dài như có như không, Sami Keener bỗng nhiên ngẩng đầu, "Phụ Thần?"

Bốn phía yên tĩnh một mảnh, chỉ có âm thanh gió thổi qua lá cây.

"Phụ Thần, xin ngài giúp ta." Sami Keener cầu xin.

Chung quanh không có thanh âm như cũ, thậm chí tiếng gió cũng ngừng lại.

Sami Keener cả người đều chìm vào trong nước, có chút thống khổ nhăn mi.

Sáng ngày hôm sau, Danny từ trên giường bò dậy, phát hiện mình đã thay áo ngủ, miệng vết thương trên người cũng được chữa khỏi, Sami Keener lại không ở bên người.

"Đi ra ngoài?" Danny nhỏ giọng nói thầm, xỏ tiểu dép lê đi rửa mặt.

Đánh xong răng rửa xong mặt, quay đầu đi lấy khăn lông lại hoảng sợ ―― Sami Keener ngâm mình ở trong bồn tắm, sắc mặt lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

"Đại nhân?" Danny cẩn thận gọi hắn.

Sami Keener hoàn hồn, quay đầu nhìn cậu một cái.

"Vì sao ngài lại ở chỗ này?" Danny có chút buồn bực, lại còn mặc áo ngủ.

"Nóng." Sami Keener trả lời.

"Nhưng ngâm mình ở nước lạnh, sẽ cảm lạnh." Danny mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Lại còn có tuyết rơi." Vì sao lại nóng?

"Tuyết rơi?" Sami Keener từ trong nước đứng lên.

Ngoài cửa sổ mênh mông một mảnh, tuyết trắng xóa đã áp cong ngọn cây.

"Trong một đêm đã đến mùa đông." Danny hắt xì.

"Đi mặc quần áo đi." Sami Keener nói, "Đừng để cảm mạo."

Danny trở lại phòng ngủ mở tủ quần áo, tìm ra một tiểu áo bông màu trắng, bao mình lại thành tiểu cầu béo.

Sami Keener tiến vào nhìn bộ dáng này, khóe miệng giương lên.

"Ta sợ lạnh." Danny có hơi ngượng ngùng.

"Tối hôm qua có tức giận hay không?" Sami Keener ngồi ở mép giường.

Danny lắc lắc đầu.

"Thật sự không có?" Sami Keener cùng hắn đối diện.

Đôi mắt màu vàng cao quý thuần khiết, tựa hồ không chứa đựng một tia dối trá cùng lừa gạt nào. Danny chột dạ xoa xoa cái mũi, "Ân...... Tối hôm qua có một chút, nhưng bây giờ đã không còn."

"Vì sao lại không còn?" Sami Keener hỏi.

"Bởi vì ta thích ngài a." Danny nghiêm túc nhìn hắn, "Cho nên cho dù tức giận, cũng sẽ không giận lâu."

Thật đúng là lý do cái ấu trĩ đáng yêu. Sami Keener cười cười, duỗi tay ôm cậu vào trong ngực, "Thực xin lỗi."

Danny khϊếp sợ, ngẩng đầu muốn nhìn hắn, lại bị ôm chặt chẽ lấy hạn chế tự do.

"Ta nói xin lỗi." Sami Keener ở bên tai cậu lặp lại nho nhỏ, "Ta không nên thương tổn ngươi."

"...... Ta thật sự không tức giận." Mũi Danny hơi chua, "Ta rất cảm tạ ngài, rất thích ngài, cũng rất tôn kính ngài, là sự thật."

"Chỉ là thích?" Sami Keener hỏi.

Danny đem mặt chôn trước ngực hắn, "Ta yêu ngài."

Nhìn lỗ tai đỏ lên kia, Sami Keener cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn cậu, "Cảm ơn ngươi."

"Vì sao cảm ơn ta?" Danny khó hiểu.

"Ngươi không cần biết lý do." Sami Keener kéo cậu đứng lên, "Đi thôi, mang ngươi đi ngắm tuyết."

Danny bởi vì mặc quá nhiều, tốc độ hoạt động rất thong thả.

Sami Keener búng tay một cái, tiểu áo bông lập tức biến mất vô tung vô ảnh, lộ ra áo sơmi trắng bên trong.

"Lạnh!" Danny không khí thế kháng nghị.

Sami Keener dùng một tầng kết giới mềm nhẹ bao quanh cậu.

"Di?" Danny kinh hỉ, nháy mắt biến thành ấm áp.

"Hiện tại có thể ra cửa?" Sami Keener kéo tay cậu qua, "Tiểu hỏa hồ ly sợ lạnh."