Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 40: Trước giờ chinh chiến

Chờ Freddy trở lại Ma giới, sắc trời đã hửng sáng, đẩy cửa thấy Lê Tư Đặc còn chưa ngủ, đang ngồi trên giường nhìn mình.

“Không ngủ được?" Freddy ngồi vào bên cạnh y.

"Đàm phán ra sao rồi?” Lê Tư Đặc hỏi hắn.

"Không có vấn đề gì, ba ngày sau Thần Ma nhị giới cùng lúc xuất chiến, Tây Mặc sẽ mang theo Nặc Lôi cùng Morris xuất phát trước, chúng ta ở lại Ma giới chuẩn bị vật tư cho chiến tranh, đại khái ra biên cảnh muộn hơn bọn hắn khoảng mười ngày.” Freddy chui vào chăn, "Ngủ đi bảo bối, sáng mai còn phải mở hội nghị quân sự.”

"Ta muốn xuất phát cùng lúc với Tây Mặc." Lê Tư Đặc nhìn Freddy, "Ngươi cùng Nặc Lôi áp hậu."

"Vì sao?" Freddy nhíu mày.

"Không tại sao." Lê Tư Đặc hất cằm lên, “Loại chuyện ngu xuẩn chuẩn bị vật tư này, ta mới không muốn làm!”

“Nhưng mà—— "

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lê Tư Đặc hung hăng trừng mắt ngắt lời hắn, “Nói thêm câu nữa thì lăn đi ngủ trên sàn nhà!"

"..." Freddy bất đắc dĩ nhìn y.

Mà ở bên kia lâu đài, Lâm Cảnh đang cuộn trong chăn phát run.

"Rất khó chịu?" Tây Mặc ngồi xổm bên giường, vươn tay giúp cậu lau mồ hôi lạnh.

Lâm Cảnh gật gật đầu, bờ môi không có một điểm huyết sắc.

Cảm giác không thể nói rõ, cũng không phải ở đau đâu, nhưng chính là khó chịu muốn chết.

Nhìn bộ dạng Lâm Cảnh cuộn thành một đoàn trên giường, mày Tây Mặc nhăn lại, cởϊ áσ tắm của mình ra, xích͙ ɭõa thân trên tựa bên giường, túm Lâm Cảnh vào l*иg ngực mình.

"Ngươi tên cầm thú này!" Lâm Cảnh hữu khí vô lực.

"Cắn anh.” Tây Mặc đem đầu cậu ấn vào đầu vai mình.

"Làm chi?" Lâm Cảnh bị dọa lại càng hoảng sợ.

"Máu của Huyết tộc có thể khiến em thoải mái một chút.” Tây Mặc ôn nhu vỗ vỗ cậu, "Ngoan, đừng sợ."

“Không!” Lâm Cảnh mãnh liệt kháng nghị, hút máu? Tưởng tượng là muốn ói.

“Nhưng em bây giờ rất khó chịu." Tây Mặc có chút bất đắc dĩ.

"Ngủ một giấc thì tốt rồi." Lâm Cảnh ghé vào vai Tây Mặc, duỗi tay ôm cổ hắn, bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp.

Tây Mặc dưới đáy lòng thở dài, vỗ nhè nhẹ lưng cậu.

"Tây Mặc." Qua một hồi, Lâm Cảnh đột nhiên mở miệng gọi hắn.

“Ừm?” Tây Mặc ngừng lại động tác trong tay, "Sao vậy?"

“Sao tôi lại trở nên như vậy?” Lâm Cảnh hỏi.

"... Sinh bệnh đi.” Tây Mặc ngẩn ra, đưa tay xoa đầu cậu, “Hoặc là vì Thần giới, sau này chúng ta không đi nữa."

Lâm Cảnh chôn đầu vào vai hắn, không nói gì.

Đợi Lâm Cảnh ngủ rồi, Tây Mặc nhẹ nhàng nhét cậu vào chăn, mình thì xoay người xuống giường.

Người hầu ngủ gật ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng cường đại lôi dậy, một giây sau, đã bị hung hăng ném xuống đất.

Bên cạnh truyền đến khí tức bùn đất, choáng váng ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đầy giận dữ của Tây Mặc.

"Thân vương điện hạ." Người hầu gái hồn phi phách tán.

"Lúc ta không có ở đây, các ngươi nói gì trước mặt cậu ấy?” Tây Mặc thần sắc lạnh như băng, răng nanh sắc bén ẩn ẩn sáng lên, "Một chữ cũng không được sót, thuật lại một lần cho ta!"

"Không có, không có nói gì hết.” Người hầu gái hoảng sợ nói năng lộn xộn, "Một câu cũng không có nói."

"Thật?” Mắt Tây Mặc nguy hiểm nheo lại.

"Dạ thật." Người hầu gái toàn thân đều đang phát run.

Tây Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhìn người hầu gái lạnh run, cảm giác mình vừa rồi hình như có chút lo lắng quá độ.

"Thật có lỗi." Tây Mặc ngồi xổm trên mặt đất, thả một viên bảo thạch trước mặt cô.

Cả đêm, Lâm Cảnh ngủ cực không an ổn, trên trán luôn đổ một tầng mồ hôi mỏng, đến hừng đông, thấy cậu không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt, Tây Mặc dứt khoát tự mình rạch ngón tay, lấy vài giọt máu nhỏ vào chén súp, vừa dỗ vừa lừa cho cậu uống hết.

Hội nghị quân sự định lúc một giờ chiều, Tây Mặc trước đó một tiếng đã đến Vong linh thánh điện.

Trong tầng hầm u ám, chỉ có một ngọn nến theo gió khẽ động, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

"Ngươi tới đây làm gì?" Freddy nhíu mày từ bậc thang đi xuống.

Tây Mặc không nói chuyện, chỉ lặng nhìn tấm da dê cũ kỹ mở ra trên bàn.

"Ngươi điên rồi!" Thấy rõ đó là cái gì, Freddy quá sợ hãi.

"Thể chất của cậu ấy đích xác hoàn toàn không thích hợp chuyển hóa Ác ma." Tây Mặc thở dài, nếu cứ tiếp tục miễn cưỡng, chỉ sợ chính mình muốn hối hận cũng không có cơ hội.

"Vậy thì sao? Cho dù cậu ta là nhân loại, ngươi vẫn có thể cùng cậu ta một chỗ!" Freddy rút đi tấm da dê, "Loại phương pháp ngu xuẩn này, ta khuyên ngươi sớm buông tha đi.”

"Nhân loại chỉ có thể theo bồi ta không đến một trăm năm." Tây Mặc tựa lưng vào ghế ngồi, "Một trăm năm sau thì sao? Chẳng lẽ ta phải trông coi linh hồn hư ảo của cậu ấy?"

"Ngươi đến cùng thích cậu ta chỗ nào?” Freddy không thể tin, "Cư nhiên vì cậu ta làm chuyện nguy hiểm như vậy!"

"Tựa như ngươi nói, ta có lẽ là điên rồi" Tây Mặc xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy có chút đau đầu, "Được rồi, chuyện này sau này hãy nói."

"Không phải là sau này hãy nói, mà là vĩnh viễn cũng đừng có nghĩ!” Freddy rít gào đem tấm da dê nhét vào trong túi quần.

“Đến phòng họp đi.” Tây Mặc đứng lên vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi ra ngoài.

Tuy các vị quan quân Ma giới bình thường nhìn nhau không vừa mắt, hơn nữa thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ nhổ nước bọt vào ly nước của đối phương, nhưng trong đại sự vẫn cực kỳ nhất trí.

Kế hoạch tác chiến chỉ định tương đối thuận lợi, cho nên hội nghị cũng rất nhanh chấm dứt, không ít tướng lĩnh đều xoa tay, định lần này triệt để phá hủy Quang Minh chi vực.

"Quang Minh chi vực một khi bị phá hủy, vậy biên cảnh cũng không còn uy hϊếp." Thấy mọi người đã đi gần hết, Nặc Lôi sáp sáp lại bên người Morris, cẩn thận từng chút hỏi, “Vậy ngươi, có phải có thể trở về rồi không?”

Morris gật gật đầu, thu thập xong văn kiện trên bàn, kẹp dưới nách ra cửa.

"Lão tử muốn là người đầu tiên xuất chiến!" Nặc Lôi kích động vỗ bàn.

"Chỉ sợ không được." Freddy một tay chống cằm, tay kia trên bàn khẽ gõ.

"Vì cái gì?" Nặc Lôi gắt gỏng.

"Lê Tư Đặc muốn cùng Tây Mặc xuất chinh.” Ánh mắt Freddy quăng về phía hắn, hơi có chút cảm giác bi thương đồng bệnh tương liên, "Cho nên ngươi phải cùng ta đi chuẩn bị vật tư.”

"Ta kháng nghị!" Nặc Lôi giận dữ quơ tay phải.

"Nếu như ngươi có thể thuyết phục Lê Tư Đặc đi cùng ta, ta nhất định sẽ nhịn không được muốn hôn ngươi." Freddy thở dài.

"Hắn cũng đã là Vương phi rồi!" Nặc Lôi đạp một chân lên ghế, "Vì cái gì không áp đảo hắn làm luôn? Đến khi hắn nghe lời mới thôi! Nếu như Vương phi phản kháng, ngài đem hắn trói lại! Ta có thể cung cấp miễn phí các loại dây thừng! Nếu không thì roi da? Có muốn còng tay không? Còn có kiểu mới nhất ma pháp —— "

"Ngươi câm miệng cho ta!" Freddy liều mạng xua tay.

"Làm sao vậy?" Nặc Lôi chẳng hiểu gì hết, “Ta vẫn chưa nói xong, ta còn có thuốc kí©ɧ ɖụ© từ cổ quốc phương Đông, chỉ cần một giọt, cam đoan có thể làm cho Vương phi —— ah!!!!!!!"

"Cam đoan có thể làm cho ta thế nào?” Lê Tư Đặc diện vô biểu tình, "Tiếp tục."

Nặc Lôi méo miệng cười gượng, so với khóc còn khó coi hơn.

Vương phi là họ mèo sao? Đi đường kiểu gì mà một chút động tĩnh cũng không có.

Lê Tư Đặc nhìn cũng không nhìn hai người, cầm tư liệu vừa rồi quên mang ra cửa.

“Cưng à!” Freddy vội vàng đuổi theo, nhưng chết sống cũng không giữ lại được y.

Phía trước Morris nghe được động tĩnh, hiếu kỳ quay đầu lại nhìn.

"Morris." Lê Tư Đặc gọi hắn.

"Có việc?" Morris đứng lại.

"Nặc Lôi là tên khốn kiếp." Lê Tư Đặc nói lời kinh người, “Ngươi ngàn vạn lần đừng có cùng hắn một chỗ."

"..." Morris ngẩn ra.

Freddy thống khổ vò đầu, bảo bối sao có thể thiếu đạo đức như vậy!

“Lúc không có ngươi, hắn thường xuyên gọi tinh linh và đọa thiên sứ về nhà chơi 3P 4P 5P, thường xuyên đem người ta tra tấn không xuống giường được, đi đường cũng đi không xong, là biếи ŧɦái nổi danh ở Ma chi dực.” Lê Tư Đặc nhìn Freddy, "Ngươi nói có đúng không?"

"A?" Freddy há to mồm.

“Có đúng không a?” Cái miệng sáng màu của Lê Tư Đặc hơi dẩu lên, còn kéo dài âm cuối.

Đây là đang... Làm nũng?

Freddy kích động thiếu chút nữa ngất đi, sao mà còn lo lắng y đang nói cái gì, gật đầu gật đến thiếu chút nữa đầu bay mất.

"Ta đã biết, cám ơn." Morris cười cười, sắc mặt lại có chút khó coi.

“Không có gì, lần sau ta giới thiệu cho ngươi một quý tộc Huyết tộc.” Lê Tư Đặc vỗ vỗ vai hắn.

"Không cần." Morris lắc đầu, ôm tư liệu rời đi.

"Morris!" Nặc Lôi thở dồn dập hướng bên này đuổi theo.

Lê Tư Đặc khóe miệng giương lên, quay người chậm rãi đi bộ về.

"Hắn sao tới bây giờ mới đuổi theo?" Freddy rất buồn bực.

"Bởi vì ta hạ kết giới quang ma pháp ở bìa rừng." Lê Tư Đặc tâm tình rất tốt, "Hắn là thuộc tính hắc ám, vào không được."

Nhìn y vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, Freddy có chút dở khóc dở cười.

"Morris." Nặc Lôi đuổi theo y.

"Sao vậy?" Morris dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn.

"Vừa rồi, Vương phi đã nói gì với ngươi?" Nặc Lôi khẩn thiết.

"Không có gì." Morris lắc đầu.

"Không có gì? Vậy tại sao phải ngăn ta ở bên ngoài?" Nặc Lôi sốt ruột, "Mau nói cho ta biết."

"Ngươi thật muốn biết?" Morris nhìn hắn.

"Hắn nói cái gì ngươi cũng không thể tin tưởng!" Nặc Lôi nắm bả vai Morris, “Ta là thật tâm muốn sửa đổi, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta!"

“Đừng khẩn trương, bọn hắn thực không nói gì." Morris nhìn vào mắt hắn, “Chỉ có nói cho ta biết, ngươi lại tìm rất nhiều người cùng chơi mà thôi."

"Hắn nói bậy đó! Ta không có! Từ khi..." Nặc Lôi nóng nảy, muốn giải thích cho mình, lại bị một câu nói chặn ở yết hầu.

"Từ khi cái gì?" Morris cười.

"Thực xin lỗi." Nặc Lôi Thần tình thống khổ.

"Không sao.” Morris nhún nhún vai không sao cả, quay người rời đi.

Nhìn thân hình cao gầy dưới chế phục phẳng phiu kia, Nặc Lôi mắt tràn ngập bi thương.

Có những thương tổn, dù cho thời gian đã qua hàng trăm hàng ngàn năm, cũng vĩnh viễn không cách nào biến mất. Cho dù cố gắng muốn ra vẻ bình thường đến thế nào, cũng không cách nào cải biến sự thật.

Vết thương một khi bị vạch trần, liền đau đớn không cách nào xem nhẹ, càng không cách nào xóa đi.