"Điều kiện gì?" Tây Mặc hỏi anh.
“Sau khi chiến tranh với quang minh chi vực thắng lợi, cho tôi mượn một quân đoàn Ma tộc.” Hàn Dật Phong nhìn Tây Mặc, "Tôi cần họ giúp tôi phá hủy một hải đảo."
"Có thể biết lý do không?” Tây Mặc khiêu mi.
“Tôi chỉ có thể đảm bảo chuyện này sẽ không mang đến bất cứ thương tổn gì cho Ma giới cùng Huyết tộc.” Hàn Dật Phong dựa ra ghế, “Thế nào?”
"Thành giao." Tây Mặc rất sảng khoái gật đầu, "Đi thôi, mang cậu đi gặp cậu ta.”
Vì trước đó Tây Mặc đã triệt tiêu ma pháp trên người Lâm Cảnh, nên khi Hàn Dật Phong đẩy cửa ra, nhìn thấy Lâm Cảnh đang vẻ mặt mờ mịt ngồi trên giường, bên cạnh nằm sấp một con tiểu bạch cẩu lười biếng.
"Tiểu Cảnh." Hàn Dật Phong nhẹ nhàng thở ra, bước qua vỗ vỗ mặt cậu ta, “Có khỏe không?”
"Dật Phong!!!" Lâm Cảnh sửng sốt một chút, cấu véo mình một cái, xác định không phải mộng lập tức bổ nhào qua đu trên người anh.
Tây Mặc đứng ở một bên, mi mắt không kìm được run lên.
Đường Đường bị kẹp giữa hai người, đầu bị chèn sắp bẹp dí, gấp đến độ chít chít gọi loạn.
“Tốt rồi không có việc gì rồi." Hàn Dật Phong đem Lâm Cảnh từ trên người mình lột xuống.
“Sao anh lại tới Ma giới? Vết thương đã lành chưa? Tên khốn đó có ức hϊếp anh không? Đường Đường đâu?” Lâm Cảnh còn băn khoăn một màn nhìn thấy trong ảo cảnh kia, vươn tay sờ loạn trên người Hàn Dật Phong.
“Tôi tới mang cậu ra ngoài đây.” Hàn Dật Phong dở khóc dở cười lấy tay cậu ta ra, “Tôi không sao, Đường Đường cũng rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Cảnh từ trên giường nhảy xuống, "Chúng ta nhanh lên đi, không bao giờ quay lại nữa!”
"Chỉ sợ không được." Tây Mặc khoanh tay tựa trên khung cửa, nhàn nhã xen mồm.
"Á! Anh sao lại ở chỗ này!" Lâm Cảnh hết hồn.
...
Tây Mặc biểu tình vặn vẹo, vừa nãy cậu ta căn bản không thấy mình?
“Tôi cảnh cáo anh a, nếu dám khi dễ anh ấy, tôi sẽ làm thịt anh!” Lâm Cảnh dùng tiểu thân thể của chính mình đem Hàn Dật Phong bảo hộ sau lưng, giơ nắm đấm hung hăng uy hϊếp.
Tuy từ nhỏ đến lớn đều là mình trốn ở đằng sau Dật Phong, nhưng lần này là bởi vì mình tùy hứng, anh ấy mới có thể rớt xuống đây, cho nên mình phải bảo vệ ảnh!
“Cậu ta đã đáp ứng lưu lại giúp tôi rồi." Tây Mặc cười tà ác thêm vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Hắn ta lợi dụng tôi uy hϊếp anh?” Lâm Cảnh trừng to mắt, quay đầu nhìn Hàn Dật Phong.
"Không có, chỉ là giao dịch giữa tôi và anh ta, không liên quan đến cậu.” Hàn Dật Phong xoa xoa đầu cậu, "Đi thôi, tôi mang cậu về nhà trước."
"Sau đó anh sẽ quay lại đây?” Lâm Cảnh quả quyết cự tuyệt, "Không được, anh không thể trở lại, hắn là thứ hèn hạ lưu manh lại còn khốn nạn, nhất định sẽ khi dễ anh!”
“Không người nào có thể khi dễ tôi.” Hàn Dật Phong vò đầu cậu.
“Nhưng mà hắn không phải người a!" Lâm Cảnh chỉ vào Tây Mặc, "Hắn dùng yêu pháp!"
Tây Mặc bất đắc dĩ: "Đó là ma pháp —— "
“Tôi có nói chuyện với anh sao? Câm miệng cho tôi!" Lâm Cảnh đánh gãy Tây Mặc, trừng mắt liếc hắn một cái.
Tây Mặc cắn răng, nếu không phải mình cần Hàn Dật Phong trợ giúp, thật muốn đem cái đồ ngốc chít chít oai oai này hung hăng chà đạp một trăm lần.
“Tôi phải lưu lại đây." Hàn Dật Phong vỗ vỗ vai cậu, “Tôi cần trợ giúp của hắn, đến phá hủy toàn bộ căn cứ, hửm?"
“Nhưng mà…” Lâm Cảnh mắt nhìn Hàn Dật Phong, lại nhìn Tây Mặc, sau đó hung dữ, "Tôi đây cũng muốn lưu lại!"
“Cậu lưu lại làm gì?" Hàn Dật Phong nhíu mày, "Bá phụ sẽ lo lắng đó."
“Nói với ba tôi là tôi đi công tác nước ngoài!” Lâm Cảnh rất kiên trì.
“Sẽ gặp nguy hiểm." Hàn Dật Phong dọa cậu.
"Gặp nguy hiểm anh còn lưu lại? Bị ngu hả! Mau cùng tôi trở về!" Lâm Cảnh tạc mao.
"..." Hàn Dật Phong có chút thoát lực.
“Cậu lưu lại cũng không tệ." Tây Mặc sờ sờ cằm, “Nè, tiểu mỹ nhân."
"Mỹ nhân em gái anh!” Lâm Cảnh đen mặt.
Tiểu khủng long nằm lỳ trên giường, một bên xem náo nhiệt một bên dùng cái đuôi quấy rối tiểu bạch cẩu.
Lần tranh luận này lấy thắng lợi của Lâm Cảnh mà kết thúc, vì vậy vào đêm, Lâm Cảnh theo Hàn Dật Phong đến thành bảo của Tây Mặc.
“Cậu rốt cục làm sao rớt xuống Ma giới?” Hàn Dật Phong hỏi cậu.
"Bởi vì tên hỗn đản kia cường bạo tôi!” Lâm Cảnh nện giường, “Sau đó tôi dũng cảm phản kháng hắn, trong quá trình đào vong, không hiểu sao rớt xuống nơi này!"
“À.” Hàn Dật Phong sắc mặt trấn định, khóe miệng co rút.
"Muốn cười thì cười đi." Lâm Cảnh co cuộn trên giường ai thán, “Mẹ ơi, cũng không phải lần đầu.”
Từ nhỏ đến lớn, vây quanh Hàn Dật Phong đều là đại mỹ nữ, vây quanh mình lại luôn là thứ đàn ông dung tục đáng khinh, lần này còn triệu ra một con quỷ hút máu, thật không biết lần sau có thể đưa tới một người ngoài hành tinh không nữa.
“Hắn có chiếm được tiện nghi cậu không?” Hàn Dật Phong đồng tình vỗ vỗ cậu ta.
"Có, gia bị hôn rồi!" Lâm Cảnh vùi đầu vô gối.
“Chỉ vậy thôi à?” Hàn Dật Phong sờ sờ cằm.
“Vậy còn chưa đủ?!" Lâm Cảnh phẫn nộ ngồi dậy, không chỉ bị hôn, còn bị sờ soạng! Ngay ngay ngay cả bên trong cũng bị sờ một chút!
Mẹ nó cái tên hỗn đản!
“Cậu thẹn thùng cái gì?" Hàn Dật Phong nhíu mày.
“Tôi muốn báo thù!" Lâm Cảnh điên cuồng quăng gối đầu, "Tôi nhất định phải thiến hắn!"
"Chủ nhân." Từ ngoài cửa thò vào một cái đầu nhỏ, "Ngủ chưa?”
"Tiểu Đường Đường!" Lâm Cảnh hai mắt tỏa sáng, "Lại đây ôm một cái nào."
"Cút!" Hàn Dật Phong một quyền đem Lâm Cảnh đè bẹp lại giường, tiến lên ôm tiểu gia hỏa của mình liền ra ngoài, trực tiếp lơ đẹp Lâm Cảnh đang bụm lấy cái mũi kêu thảm thiết.
Hàn Dật Phong ôm Đường Đường trở lại phòng, đặt lên giường hôn hôn ngủ ngon, lại phát hiện cậu có chút không yên lòng.
"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong xoa má cậu, “Sợ Lâm Cảnh bị bắt nạt?”
“Ừm.” Đường Đường gật đầu, "Thân vương có khi nào nửa đêm đi khi dễ anh ấy không? Hay là chúng ta gọi ảnh tới ngủ chung đi."
"Yên tâm đi." Hàn Dật Phong kéo cậu vào lòng, “Mục đích của Tây Mặc là lưu lại anh, hắn sẽ không xằng bậy đâu.”
Đường Đường nghe vậy an tâm một chút, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.
Trong phòng ngủ bên cạnh, Lâm Cảnh mắt nước mắt lưng tròng ôm lấy tiểu bạch cẩu, thê thảm cùng nó mặt đối mặt: “Vẫn là mày tốt nhất."
"Ô ô..." Cún con có chút ỉu xìu.
“Phải đổi tên, chúng ta không cần tên hỗn đản đó đặt tên cho mày!” Lâm Cảnh tựa vào giường, đem tiểu cẩu đặt trên ngực mình, duỗi đầu ngón tay chọt nó: “Nè, mày thích gọi là Naruto, Conan, Luffy hay là Optimus Prime*?”*Những nhân vật trong truyện tranh: Naruto trong truyện Naruto, Conan trong truyện Conan, Luffy trong truyện One Piece, Optimus Prime trong Transformers.
Tiểu cẩu đối với một loạt tên mới không có bất kỳ phản ứng gì.
"Không thích à? Hay là gọi mày Diệp Tiểu Hoa nha? Đây là tên nữ sinh tao thầm mến hồi tiểu học, tao còn đem kẹo sữa cho cổ ăn, nhưng mà cổ lập tức đem cho Hàn Dật Phong bên khối sơ trung!” Lâm Cảnh thương cảm, "Đó chính là mối tình đầu của tao."
Tiểu cẩu bị cậu ta ầm ĩ nhức cả đầu, xoay người muốn tìm một góc yên tĩnh, ai biết vừa nhảy xuống giường, ngoài cửa liền chui vào một con chó tử thần thiệt bự.
"Ồ, là mày?" Lâm Cảnh hướng nó vươn tay, “Mấy ngày nay mày chạy đi đâu?"
Chó bự chẳng đếm xỉa Lâm Cảnh, trực tiếp cọ đến trước mặt tiểu bạch cẩu, gục đầu hướng nó ô ô kêu.
Tiểu cẩu hung hăng nhào tới, há mồm cắn mạnh vào mũi nó, tiểu móng vuốt cào loạn trên mặt nó.
“Này mày làm gì vậy!” Lâm Cảnh bị dọa, vội nhảy xuống giường đem tiểu bạch cẩu túm lại.
Tiểu bạch cẩu vừa giãy dụa vừa sủa gâu gâu, ngày đó là nó đột nhiên đập ngất mình! Mệt cho mình còn coi nó là bằng hữu!
"Không được quậy!” Lâm Cảnh đánh mông tiểu cẩu.
Tiểu bạch cẩu từ trong tay Lâm Cảnh giãy ra, nhanh như chớp vọt ra cửa.
Chó bự nhìn Lâm Cảnh, xong quay người đuổi theo.
“Thật là, nhỏ xíu mà dữ như vậy.” Lâm Cảnh nhìn lưng bàn tay mình bị nó cào rách, phồng má thổi.
Nửa đêm, Tây Mặc từ Vong linh thánh điện trở lại thành, lúc đi ngang qua phòng ngủ Lâm Cảnh, ma xui quỷ khiến đi vào.
“Tôi biết ngay anh cái tên sắc lang nhất định sẽ đến!" Lâm Cảnh ngồi ngay ngắn trên giường, ôm gối đầu như hổ rình mồi.
“Nói vậy cậu đang đặc biệt đợi tôi?” Tây Mặc thần sắc bình tĩnh, trong lòng lại có chút dở khóc dở cười.
“Anh đừng tưởng rằng anh biết yêu thuật tôi sẽ sợ anh!” Lâm Cảnh tìm kiếm vũ khí bốn phía không có kết quả, vì vậy tiện tay cầm giá nến một bên, sau đó bị sáp nhỏ xuống làm phỏng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
“Cậu thật ngốc hết thuốc chữa." Tây Mặc thở dài.
“Anh là tên khốn nạn!” Lâm Cảnh thẹn quá hoá giận.
"Những lời này cậu đã nói với tôi vô số lần." Tây Mặc đi đến bên giường, một phen cầm tay cậu.
"A!!!!!!!" Lâm Cảnh rất tự nhiên kêu lên thảm thiết, sau khi kêu xong mới cảm thấy hình như có chút mất mặt, vì vậy phẫn nộ nhìn hắn, "Anh muốn làm gì!"
Tây Mặc không để ý tới cậu, cầm tay cậu ba giây sau đó buông ra.
Lâm Cảnh cúi đầu nhìn nhìn, vết thương trên lưng bàn tay bị tiểu cẩu cào, còn vết phỏng vừa rồi đều không còn.
“Hừ.” Lâm Cảnh cảnh giác nhìn hắn, “Anh cái tên biết yêu thuật khốn nạn!”
Tây Mặc nghe vậy một hơi nghẹn ở ngực, lên không được xuống không xong thiếu chút nghẹn chết.
“Anh quả thật là tên khốn đáng ghét nhất mà tôi từng thấy!” Lâm Cảnh như có máy đọc, lật qua lật lại có mấy câu đó.
Tây Mặc sắc mặt đen sì đi ra cửa, mình mà còn ở đây, chắc sẽ trở thành Quỷ hút máu đầu tiên trong lịch sử bị tức chết.
Đợi Tây Mặc ra ngoài rồi, Lâm Cảnh ngã xuống giường thở hắt ra, một thân mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau, khi Lâm Cảnh ngáp dài đi bộ ra ngoài đã sắp tới trưa, được cho biết Tây Mặc cùng Hàn Dật Phong sáng sớm đã đến Vong linh thánh điện.
“Sao lại không đợi tôi?” Lâm Cảnh có chút tức giận.
“Nếu ngài nhàm chán, có thể đi Tứ Quảng Trường, chỗ đó có một quán bar mới khai trương, sẽ có rượu nho và điểm tâm ngọt miễn phí, rất náo nhiệt." Quản gia nho nhã lễ độ đề nghị.
"Như vậy a?" Lâm Cảnh xoa xoa cái mũi, tựa hồ nghe qua cũng không tệ lắm.
Trong bồn tắm to đến bất bình thường tắm rửa xong, thay đổi quần áo sạch sẽ, Lâm Cảnh nhón một miếng bánh anh đào, vừa gặm vừa khắp nơi tìm tiểu cẩu.
"Nó buổi sáng cùng Phillip ra ngoài rồi.” Cô hầu gái một bên nhắc nhở.
"Phillip? Chính là con chó bự?” Lâm Cảnh sửng sốt.
"Vâng, Phillip là sủng vật của Thân vương.” Hầu gái trả lời.
Lâm Cảnh nghiến răng nghiến lợi, sao có thể mất mặt như vậy? Cư nhiên trốn theo sủng vật của tên hỗn đản đó!