Toái Phong Thiên

Chương 43: Hy vọng

Lục Vũ Hạo và Lâm Tư Nguyên cùng lúc tỉnh lại, bọn họ nằm trền giường trong một gian phòng, trong phòng bài trí cực kỳ sang trọng, phía dưới trải tơ lụa vàng kim xa hoa. Lâm Tư Nguyên tỉnh lại liền hoảng sợ,” Lục, Lục Vũ Hạo! Chúng ta chẳng lẽ bị Sa Trầm Thanh bắt được……”

“…… Ta xem không giống,” Lục Vũ Hạo nhíu mi nâng người dậy, quay đầu nhìn bốn phía,” Sa Trầm Thanh có vẻ thích màu đỏ, ta thấy phòng hắn trang trí hầu như là màu đỏ, tuyệt không phải là màu vàng chói mắt này, huống hồ…… Sa Trầm Thanh là người kiêu ngạo, nhất định lúc chúng ta tỉnh lại sẽ ở bên cạnh, rồi lộ ra vẻ cao ngạo mỉm cười.” Nói xong Lục Vũ Hạo thấy có vẻ hơi vô ích.

“……” Lâm Tư Nguyên cũng nhìn bốn phía, khó hiểu nói,” Không phải Sa Trầm Thanh? Vậy sẽ là ai? Kế hoạch của chúng ta chỉ có hai người biết.”

Lục Vũ Hạo tự hỏi nửa ngày cũng không có kết quả, đành phải lắc đầu.

” Không cần suy nghĩ, ai gia nói cho các ngươi.”

Đại môn mở ra, một vị phu nhân đoan trang bước tới. Bất quá trên khuôn mặt nàng là một tầng băng lãnh.

Cười đến xương cốt người khác phải thấy lạnh,” Lục Vũ Hạo, mấy ngày không gặp, đã quên mất ai gia?”

“…… Thái hậu.” Lục Vũ Hạo khẽ nghiêng người bảo hộ Lâm Tư Nguyên ở phía sau, nghiêm túc nói,” Nơi này là đâu?”

” Nga, ngươi thông minh như vậy mà không biết sao? Xem ra ngươi cũng chỉ hư danh mà thôi.” Thái hậu chầm chậm bước tới trước mặt hai người,” Đây là Trần Phi Quốc. Các ngươi đã ngủ bốn, năm ngày, cảm thấy khỏe không?”

Lâm Tư Nguyên tay trái nắm lấy ra giường, sắc mặt khó tin,” Thế nhưng là……”

” Hừ, Sa Trầm Thanh là cái tên thành sự bất túc bại sự (làm việc xấu chưa đến nơi đến chốn =.=), cư nhiên tấn công Thiên Phong không thành công, ai gia còn thật sự là đánh giá cao hắn. Cuối cùng hắn lại ký nhiều hiệp ước đình chiến như vậy, sách.” Thái hậu Thủy Uyên ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn Lâm Tư Nguyên,” Người khởi xướng chính là ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi cùng Lục Vũ Hạo chạy, hiện tại, ai gia cũng không trói các ngươi lại để bắt hai con cá lớn Sa Trầm Thanh và Lãnh Phong Lam, cũng không…… Không……” Thái hậu tức giận đến cả người phát run, không giống như ngày trước uy nghi, hiện tại giống như một người điên,” Cũng không khiến Nhạc trần phi không thèm để ta vào mắt…… Cũng không làm hắn đối với ta…… Đều là tại các ngươi, đều là tại các ngươi!”

“……” Lục Vũ Hạo càng khẩn trương đem Lâm Tư Nguyên bảo hộ, hắn biết nữ nhân khi phát điên có biết bao khủng bổ. Mẫu thân hắn phát điên còn có thể giơ dao về phía con ruột, huống chi bọn họ cùng thái hậu không thân thiết lại còn là cừu nhân. Lục Vũ Hạo có thể bảo vệ bản thân, nhưng là Lâm Tư Nguyên tay phải bị phế sẽ nguy hiểm, không thể để hắn bị thương.

” Ha ha, ha ha, ha ha……” Thái hậu cười đến toàn thân run rẩy, nàng tựa hồ như sắp khóc,” Các ngươi nói vì cái gì hắn lại thích Lãnh Y Y tiểu tiện nhân kia? Cái kia tiểu tiện nhân……”

Lục Vũ Hạo nhớ rõ Lãnh Phong Lam nói qua, Lãnh Y Y là nhị tỷ hắn, lúc năm tuổi bị đưa đi Trần Phi quốc, lúc ấy mẫu hậu đang có mang hắn…… Cho nên Thái hậu mới đặc biệt không thích Lãnh Phong Lam.

“…… Thái hậu, ngài bắt chúng ta đến đây là muốn làm gì?” Lục Vũ Hạo trấn định hỏi,” Ngươi nên hiểu được, cho dù ngươi hủy Thiên Phong với Địa Hỏa, Nhạc Trần Phi cũng không có khả năng thú một nữ nhân cùng nam nhân khác có hai đứa con, lại còn là Thái hậu của một nước?”

“……” Thái hậu bình tĩnh, nàng cười,” Lục Vũ Hạo, ngươi quả nhiên không hiểu nữ nhân. Ta không có được hạnh phúc, vì sao lại để cho người khác có? Dù sao ta đã không có được…… Ta chưa từng thấy Lãnh Phong Lam cười, trừ lúc hắn ở bên ngươi…… Mà ta vì Nhạc Trần Phi ăn không ngon ngủ không yên, ta vì Thủy Nguyệt Hàm mà phải gả cho người khác, hắn lại cùng nữ nhân khác vui vẻ sung sướиɠ…… Hắn có còn nhớ chúng ta từng yêu thương nhau……”

Nàng cười vạn phần chua sót.

Tai tai hỗn độn, nước mắt làm lem hết son phấn…

“……” Lục Vũ Hạo không biết phải nói gì, khuyên nàng buông? Nhưng nàng lại chấp nhất vì tình yêu, ở điểm này Lục Vũ Hạo không có quyền chỉ trích. Nhưng chung qui nàng sai lầm rồi, sai lầm rất nhiều việc.

Lâm Tư Nguyên bỗng nhiên cảm thấy ngực khó chịu, ngã trên vai Lục Vũ Hạo, Lục Vũ Hạo cả kinh,quay lại ôm lấy Lâm Tư Nguyên,” Uy? Ngươi làm sao?” Hung hăng quay đầu lại, quát,” Ngươi làm cái gì?”

” Ta?” Thái hậu cười lạnh,” Ngươi cũng chưa có chuyện gì, tại sao ta lại phải làm với hắn? Là Sa Trầm Thanh tại thân thể hắn phóng dược, chỉ sợ giờ phút này là dược hiệu phát tác. Các ngươi ‘hảo hảo” nghỉ ngơi đi, nhiều nhất hai ngày, Lãnh Phong Lam cùng Sa Trầm Thanh sẽ đuổi tới Trần Phi.”

” Ngươi như vậy có gì có lợi?” Lục Vũ Hạo rất muốn hét lên, chính, nhưng là, hắn hét không được. Có lẽ là sợ ảnh hưởng Lâm Tư Nguyên trong lòng, cùng có lẽ…. Hắn muốn nói nhiều lắm, lại không tìm được lời nào.

” Ta nói, ta không có được hạnh phúc thì người khác cũng không được phép.”

……

Thái hậu đi rồi, Lâm Tư Nguyên ôm bụng nhíu mi, mồ hôi đổ ướt hết y phục, nhưng hắn lại không lộ ra một tia rêи ɾỉ. Lục Vũ Hạo nhìn thấy lo lắng,” Thật sự khó chịu ngươi kêu ra, trong này chỉ có ta. Đúng rồi ngươi muốn hay không uống nước?”

Lâm Tư Nguyên lắc đầu.

Lục Vũ Hạo kéo y phục giúp Lâm Tư Nguyên lau mồ hôi, có thể là do đau đớn rất kịch liệt, nên Lâm Tư Nguyên không có cự tuyệt. Lục Vũ Hạo nhìn thấy hắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trần Phi Quốc nằm ở đại lục Tây Bắc, khô ráo rét lạnh hơn Địa Hỏa, trong phòng bọn họ hỏa bồn tàn lụi, xem ra cũng không có người nào sẽ đến châm lửa. Dù sao Trần Phi quốc vốn ít than đá, Sa Trầm Thanh lại tấn công Tuyết quốc lũng đoạn việc buôn bán than, cho tù nhân bọn hắn sử dụng than, như người ta nói gọi là mơ mộng hão huyền. Nhưng là…… Lục Vũ Hạo cúi đầu nhìn lại, Lâm Tư Nguyên bởi vì mặc ít y phục đã lạnh đến phát run. Thân thế hắn rất nóng, xem ra có điểm phát sốt.

Lục Vũ Hạo thân thủ kéo vạt áo hắn, Lâm Tư Nguyên kinh hãi mở mắt, gặp là Lục Vũ Hạo, chưa nói cái gì, đẩy tay hắn ra ý bảo cự tuyệt. Lục Vũ Hạo mặc kệ, thừa dịp Lâm Tư Nguyên không có khí lực phản kháng, hai ba cái đem lột sạch, sau đó nhét hắn vào trong chăn đệm, thô bố hắc y tùy tiện bị Lục Vũ Hạo vứt ở chân giường. Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lâm Tư Nguyên tâm tư mờ mịt muốn ngủ mà không được, trong tâm đem Sa Trầm Thanh mắng chó huyết lâm đầu, chửi xong chưa đã, lại đem tổ tông mười tám đời đi theo bị cẩu huyết…… Nhưng thống khổ của Lâm Tư Nguyên, Sa Trầm Thanh có hay không mảy may đến?

Lục Vũ Hạo giờ phút này có một cái ý tưởng, phải khiến cho Sa Trầm Thanh nếm chút tư vị đau đớn.

Không biết thời gian quá bao lâu, Lâm Tư Nguyên ý thức rốt cục thanh tỉnh một chút.

Hắn mở mắt, môi khô khốc.

” Lục, Lục Vũ Hạo…… Ngươi ngày đó nói là sự thật chăng?” Lâm Tư Nguyên thanh âm thực thấp, kéo lại thần trí của Lục Vũ Hạo,” Ân?”

“…… Ngươi nói, ta có ca ca? Là thật sao?” Lâm Tư Nguyên tràn ngập mong đợi, không biết có phải là bởi vì có điểm phát sốt, hai gò má hắn ửng hồng, con ngươi nhộn nhạo gợn nước, Lục Vũ Hạo nhìn đến có điểm sửng sốt, ngơ ngác gật đầu.

“…… Kia, ta có khả năng gặp hắn không, ngươi có thể hứa với ta?” Lâm Tư Nguyên nhớ tới chính mình sắp có gia đình, khóe miệng tựa hồ khẽ cười.

” Ai, đều trách ta rất không cẩn thận, bằng không bây giờ ngươi đã có thể cùng Một Năm trở về Tiêu Dao Vương Phủ hưởng hạnh phúc, chờ chúng ta ra được ngoài ngươi có thế gặp Một Năm, hắn rất nhớ ngươi!” Lục Vũ Hạo sờ sờ đầu của hắn, cũng khẽ cười.

” Ca ca, ca ca còn nhận ra ta?” Lâm Tư Nguyên giữ chặt tay Lục Vũ Hạo, ánh mắt khẩn cầu.

” Ân, ta cũng không nghĩ đến nếu như Một Năm ở bên ta cứ niệm đi niệm lại rằng, từ nhỏ liền thất lạc đệ đệ, song thân sớm qua đời, ta còn không để ý lời hắn, hắc hắc, sau đó bởi vì ngươi đã cứu ta nên ta nhờ Lam điều tra thân thế ngươi một chút, thật sự là khéo léo như vậy. Ta lại hỏi Một Năm hình dáng của ngươi, đúng là trên mông ngươi có một cái bớt, ngày đó……” Lục Vũ Hạo nhớ tới Lâm Tư Nguyên bị Sa Trầm Thanh làm trò trước mắt mình, không thể nhắc lại…..

” Ngày đó ngươi đã thấy……” Lâm Tư Nguyên cười cười,” Không quan hệ.”

” Ách, Tư Nguyên không phải ta đối với chuyện kia của ngươi có thành kiến, ngươi đừng để ý……” Lục Vũ Hạo ngốc nghếch muốn giải thích.

” A a, Lục Vũ Hạo, ngươi thực sự ý tứ, ta đều nói không quan hệ.” Lâm Tư Nguyên nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống,” Ta đều nghĩ mình không còn người thân, nhưng là hiện tại…… Không cần khứ phải đi lang thang, hy vọng – cảm giác này thực hạnh phúc.”

Lục Vũ Hạo nhớ rõ, Lâm Tư Nguyên lúc nước mắt chảy xuống hắn đang cười. Hắn rất ít khi thấy biểu tình của Lâm Tư Nguyên, hôm nay hắn cười rất nhiều lần. Kỳ thật Lâm Tư Nguyên một chút cũng không giống mình, bọn họ hai người thực sự khác biệt. Không có cái gì tương tự, nếu có thì chính là hai người bọn họ đều khao khát có gia đình mà thôi.

Trần Phi quốc Hoàng cung Chính môn. (cửa chính)

Hai người hiên ngang khí phách kìm cương ngựa.” Hí……”

” Ngươi cuối cùng cũng đến đây.”

Lãnh Phong Lam không có nhìn Sa Trầm Thanh, thẳng thắn nói,” Ta quả nhiên không nhìn lầm người.”

” Hừ, Lãnh Phong Lam, ngươi nên lo lắng tiểu lộc nhi của ngươi có hay không một lần nữa bị ta bắt đi.” Sa Trầm Thanh không biết là bị người nói mà sinh khí hay là cố ý chọc giận Lãnh Phong Lam, biểu tình xinh đẹp tàn nhẫn trên gương mặt kia khiến người ta cảm thấy – rất không được tự nhiên!

” Dù sao Lâm Tư Nguyên cuối cùng sẽ lựa chọn cùng chúng ta trở về Thiên Phong quốc, cho dù Tiểu Hạo muốn đến Địa Hỏa quốc làm khách ta cũng không keo kiệt như vậy.” Lãnh Phong Lam cùng Sa Trầm Thanh một tả một hữu song song đứng, bất quá không khi giữa hai người có phần quỉ dị.

“…… Ngươi thật đúng là hào phóng, cũng không sợ ta đem tiểu lộc nhi của ngươi ăn tươi nuốt sống?” Không biết có phải là nghĩ đến Lâm Tư Nguyên sẽ không trở lại bên người mà tức giận, Sa Trầm Thanh thanh âm đột nhiên tăng lên vài bậc.

Lãnh Phong Lam cười phong đạm vân khinh,” Bất luận cách nhau rất xa, hắn vĩnh viễn ở trong lòng ta.”

” Vớ vẩn! Ngươi đem hắn đặt ở trong lòng là đủ rồi sao? Ta nếu gϊếŧ hắn?” Sa Trầm Thanh hống,” Kia ngươi còn yên tâm?”

“……” Lãnh Phong Lam cười lắc đầu,” Gϊếŧ hắn ta liền chết theo, không thể đồng sinh, chỉ mong cộng tử. Ít nhất chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.” – coi như ta đơn phương theo đuổi. Lãnh Phong Lam đem câu này cười khổ giấu ở trong lòng.

(anh Lam theo đuổi anh Hạo kìa, Tiêu yêu anh quá đi anh Lam ạ

” Hừ, thật đúng là làm kẻ khác cảm động. Thực đáng tiếc, ta cùng ngươi không giống nhau, ta muốn đều phải thuộc về ta, ta quản hắn yêu ai, hắn chỉ có thể tại bên người ta.” Sa Trầm Thanh gắt gao nắm lấy cương,” Muốn chạy trốn khỏi ta, cửa cũng không có!”

Sa Trầm Thanh hai chân hung hăng thúc bụng ngựa, giơ roi về phía trước phi tới.

Lãnh Phong Lam ở phía sau nhìn hắn. Sau đó hắn nghĩ, nếu đem mình cùng Sa Trầm Thanh tính cách hợp lại một chút liền tốt lắm. Nhưng loại chuyện này chỉ có thể chậm rãi thực hiện. Lãnh Phong Lam cũng thúc ngựa về phía trước.

Trần Phi Quốc Đại môn chậm rãi mở rộng.

” Hai vị quốc quân ( aka Hoàng đế) của hai đại quốc giá lâm tiểu quốc Trần Phi xa xôi của ta, thật sự vinh hạnh, thỉnh.”

Nhạc Trần Phi Hoàng đế bốn mươi tám tuổi vẻ mặt rất cương nghị với bộ râu quai nón, cười cực kỳ hào sảng, đáng tiếc Sa Trầm Thanh cùng Lãnh Phong Lam này hai hồ ly tuyệt đối không phải dễ bị lừa. Một khi đã dám đến, liền làm tốt chuyện trở về an toàn.

Một khi đã cùng nhau đến đây, không lý do không đồng nhất đối ngoại.