Đại hoàng tử dù có Mục Vương ủng lập thì như thế nào? Hiện thời có di chiếu của Tuyên Hoà đế, trên mặt rõ ràng rành mạch viết lập Nhị hoàng tử Tĩnh Vương, lại có quốc tỷ, Mục Vương cũng là không cách nào.
Nhị hoàng tử Tĩnh Vương thuận lợi kế vị, chuyện đầu tiên là xử lý tang sự tiên đế. Mà lúc trước đoàn người ủng hộ Đại hoàng tử, tất nhiên là nơm nớp lo sợ, người người cảm thấy bất an. An Quốc công phủ, nhất thời cũng không biết là hỉ là bi thương.
Trong Như Ý Đường, lão phu nhân thở dài nói: “May lúc trước Nhượng nhi đứng ở bên cạnh Tĩnh Vương.” Liền vội vội vàng vàng sửa lời nói, “Không đúng, hiện thời phải gọi Hoàng thượng.”
An Quốc công xưa nay không thích trưởng tử, vừa nghe lão phu nhân nhắc tới trưởng tử, lông mi liền nhíu lại. Chỉ là tân hoàng sau khi lên ngôi, mặc dù không có bắt đầu đối phó những quan viên lúc trước ủng hộ Đại hoàng tử, nhưng người ủng hộ hắn, đều nhất nhất lên chức. Tỷ như Tiết Nhượng, liền từ võ tướng tứ phẩm trực tiếp thăng làm chính tam phẩm tiền phong dự lĩnh, trên đường gặp mấy quan viên, đều nhìn hắn chúc mừng, khen hắn có nhi tử xuất sắc như thế, đợi một thời gian, tiền đồ tự nhiên không thể đo lường. Khi đó, An Quốc công cũng chỉ có thể gượng cười, giả vờ mừng rỡ.
An Quốc công đứng lên nói: “Nương, nhi tử còn chính sự bận rộn, trước về thư phòng.” Liền đứng dậy hành lễ, xoải bước đi ra ngoài, hiển nhiên thập phần không thích đề tài này.
Lão phu nhân nhìn bóng lưng nhi tử cao lớn, mắt thấy quan hệ hai cha con này ngày càng căng thẳng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lão phu nhân lại nghĩ tới Vương thị. Nàng nguyên cho rằng, Vương thị muốn hại tôn nhi nàng, nhi tử phạt nặng Vương thị như thế, trong lòng hẳn cũng có tôn nhi, hiện thời lại nhớ tới, là nàng nghĩ quá nhiều - - nguyên nhân nhi tử tức giận, bất quá là Vương thị dùng hương liệu thúc giục tìиɧ ɖu͙© mà thôi.
Lão phu nhân mặc dù không thích Vương thị, nhưng nhi tử nàng đang lúc tráng niên, bên cạnh dù sao cũng phải có người thân mật. Nam nhân không có nữ nhân, tính tình cũng sẽ thay đổi đến càng phát táo bạo. Hắn lúc trước đối nhi tử lạnh nhạt, ở trước mặt người ngoài, cũng không phải một bộ ôn nhuận nho nhã sao?
Lão phu nhân lo âu, nhìn Lâm ma ma bên cạnh nói: “Ngươi hỗ trợ thu xếp, chọn vài nha hoàn nhu thuận hiểu chuyện, gia thế sạch sẽ, thả tới thư phòng hầu hạ quốc công gia.”
Lâm ma ma hiểu được ý tứ lão phu nhân. Lúc trước có Vương thị ở đây, những chuyện này, tự nhiên đều là Vương thị làm chủ, tuyển nha hoàn, nếu dung mạo xinh đẹp, tuyệt đối là không được. Mà quốc công gia lại là giữ mình trong sạch, trong chuyện này, cũng đều tùy Vương thị.
Lâm ma ma suy nghĩ một chút, nói: “Lão nô ngược lại nghe nói, vị Lan Di Nương Ỷ Lan cư, thân thể đã thật tốt.”
Lan Di Nương ngụ Ỷ Lan cư quá lâu, lão phu nhân quên mất có người này. Hiện thời nghĩ đến, Lan Di Nương này nhưng là lúc Lục thị còn, tự mình chải tóc đưa đến cạnh con trai. Tuy nói nhi tử nàng về chuyện nam nữ cực nhạt, nhưng cuối cùng, sợ là còn nhớ tới Lục thị.
Lão phu nhân hiểu ý tứ Lâm ma ma, nói: “Vậy cũng tốt.”
Lúc này, Tiết Khiêm vào. Thiếu niên thanh tú nhã nhặn, quy củ hành lễ với lão phu nhân, cầm kinh thư sao chép tốt trong tay đưa cho lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, đây là kinh phật lần trước tổ mẫu bảo tôn nhi chép, tối qua tôn nhi chép xong, hôm nay cố ý đưa tới cho ngài.”
Lão phu nhân đối tôn nhi Tiết Khiêm này xưa nay chú ý ít, nếu không phải hôm đó nhìn hắn gầy yếu như thế, sinh ra cảm giác thương tiếc áy náy, sợ là sẽ không chú ý đến hắn. Bất quá lão phu nhân nhìn ra được, thứ tôn này thông tuệ khắc khổ, nếu bồi dưỡng thật tốt, sau khi lớn lên tất nhiên là nổi danh.
Lão phu nhân nói: “Sao chép tốt lắm...” Nàng cũng bất quá là nghe nói chữ hắn không tệ, thuận miệng nói, cũng không phải là cần dùng gấp kinh phật. Mà mấy ngày nay nhiều chuyện, nàng cũng sớm quên mất chuyện này.
Tiếp nhận nhìn coi, lão phu nhân mới hai mắt tỏa sáng, khen: “Chữ xác thực không tệ, rất có khí khái đại ca ngươi.”
Tiết Nhượng không chỉ võ nghệ xuất chúng, hơn nữa một tay viết chữ rất tốt, ban đầu học bài ở Bạch Lộ thư viện, cũng là cực phát triển. Khi đó Tiết Nhượng lỡ thi hội, lão phu nhân bởi vì việc này tiếc hận một thời gian.
Khuôn mặt Tiết Khiêm bạch ngọc hơi có chút câu nệ, nói: “So với đại ca, tôn nhi còn kém xa lắm, chỉ là trong lúc rảnh rỗi, liền học theo bảng chữ mẫu của đại ca.”
Lão phu nhân nói: “Ngươi không cần khiêm tốn. Chữ ngươi mặc dù có vài phần như đại ca ngươi, nhưng cũng có hương vị riêng mình, nhìn bút say mực no bụng, thu phóng có độ, thật là chữ tốt. Chữ này giúp tổ mẫu chép kinh phật, ngược lại đại tài tiểu dụng.”
Tiết Khiêm nói: “Có thể vì tổ mẫu sao chép kinh phật, là phúc khí tôn nhi.”
Tiết Khiêm đi, lão phu nhân xem bóng lưng tôn nhi này cao gầy, đột nhiên híp híp mắt. Tiết Khiêm này là nha hoàn lúc trước hầu hạ ở thư phòng sinh, lão phu nhân còn nhớ, nha hoàn đó làm việc chững chạc quy củ, nếu không phải bụng lớn, chuyện như vậy sợ là bị dấu diếm đi. Mà nha hoàn đó, dung mạo mặc dù không xuất chúng, chỉ là cặp mắt, có chút ít tương tự Lục thị.
Nghỉ ngơi mấy ngày, thai nhi trong bụng Chân Bảo Lộ cuối cùng là ổn thỏa, chỉ là thuốc dưỡng thai kia, mỗi ngày đều là không tránh khỏi. Lúc này Chân Bảo Lộ mặc một thân vải bồi trắng trong thuần khiết thêu hoa lan giao lĩnh, đang ngắm hoa.
Nàng còn chịu tang, lại gặp quốc tang, ngay cả búi tóc, cũng bất quá là trang sức cực đơn giản. Mới nhập môn, nàng nhớ tới mình còn quá trẻ, liền cố gắng ăn mặt trang điểm lão thành một chút, hiện thời mặc thanh nhã, phảng phất bỗng chốc trở lại bộ dáng khuê các, mặt mày ngây thơ, sợ là không có người sẽ cảm thấy, đây là một phụ nhân sắp làm nương.
Lúc Tiết Khiêm đi qua sân nhỏ, liền gặp bóng dáng Chân Bảo Lộ mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở trong bụi hoa cúc sắc màu rực rỡ đủ loại, tư thái thản nhiên.
Chân Bảo Lộ lập tức liền nhìn thấy Tiết Khiêm, nhìn hắn cười cười.
Tiết Khiêm này mới đi qua, gọi: “Đại tẩu.”
Chân Bảo Lộ gật gật đầu, xem phương hướng hắn lại đây, hỏi: “Đi gặp tổ mẫu?”
Tiết Khiêm nói chi tiết: “Mấy ngày trước đây tổ mẫu bảo ta giúp nàng chép kinh phật, hôm nay chép tốt lắm, liền đưa qua cho nàng.” Hắn gặp đại tẩu trước mặt khí sắc không tệ, không tiều tụy giống mấy ngày trước vậy, cũng yên tâm chút ít.
Chỉ là ăn mặc như vậy, nhìn còn quá trẻ non nớt...
Bất quá cũng phải, đại tẩu cũng chỉ lớn hơn hắn hai tuổi mà thôi. Tiết Khiêm thầm nghĩ.
Chân Bảo Lộ nhìn Tiết Khiêm, liền nhớ tới hôm đó nàng được khám ra mang thai. Ngũ công tử này mặc dù niên thiếu lão thành, nhưng nói cho cùng còn là thiếu niên, lúc ấy đại khái là bởi vì cỏ bạc hà mình đưa làm nàng té xỉu, dọa hắn ngốc rồi, sau đó lại tự trách không thôi. Mà sau, Chân Bảo Lộ liên tục nghỉ ngơi ở trên giường, cũng không có cơ hội gặp Tiết Khiêm, lại không có cơ hội trấn an hắn một phen.
Hôm nay cuối cùng gặp.
Chân Bảo Lộ ngậm cười nói: “Chuyện lần trước, ngươi chớ để ở trong lòng.”
Tiết Khiêm cũng là thật lâu khó có thể tiêu tan. Hắn chẳng qua là hảo tâm, không ngờ lại làm hại đại tẩu hắn té xỉu. Tiết Khiêm nói: “Đại tẩu không có việc gì thì tốt.”
Hắn còn muốn nói gì, vừa nhấc mắt, liền nhìn đến đại ca dáng người cao ngất, khí thế lẫm liệt lại đây. Lập tức liền nhớ tới lúc trước đại ca nói với hắn, bảo hắn vô sự chớ đến quấy rầy đại tẩu. Nhất thời Tiết Khiêm có chút ít chột dạ, nhìn thấy Tiết Nhượng, nhân tiện nói: “Đại ca.”
Tiết Nhượng nhàn nhạt ừ một tiếng, hiển nhiên đối Tiết Khiêm cũng không thèm để ý, chỉ là ánh mắt rơi ở trên mặt thê tử bên cạnh, xem nàng một phen, nhìn sắc mặt đỏ thắm, lông mi mới khẽ giãn ra.
Ngày thường cũng liền thôi, trước mắt có Tiết Khiêm ở đây, Chân Bảo Lộ không chịu nổi ánh mắt Tiết Nhượng nóng bỏng như vậy. Gò má nàng nóng lên, nhỏ giọng hỏi: “Đại biểu ca tại sao trở về sớm vậy?”
Vẻ mặt Tiết Nhượng ôn hòa, nói: “Cố ý trở về sớm với nàng.”
Chân Bảo Lộ cố ý làm cho giọng nói mình lạnh nhạt một chút, chính là không nghĩ trước mặt Tiết Khiêm biểu hiện quá mức thân cận cùng Tiết Nhượng, nhưng hắn nói chuyện ngược lại càng rõ ràng, một đôi mắt cũng là nóng bỏng đáng sợ.
Tiết Khiêm cũng không phải ngốc, hai gò má khẽ phiếm hồng, lập tức liền nói: “Ta đi về trước đọc sách.”
Tiết Khiêm đi rồi, Chân Bảo Lộ mới đưa tay nhéo một cái trên cánh tay rắn chắc của hắn, oán hận nói: “Ngũ đệ ở đây, huynh đều không hiểu được thu liễm chút ít.”
Tiết Nhượng nâng tay nắm lấy tay thê tử, bàn tay ấm áp, dùng sức bao vây lấy tay nàng trơn mềm mảnh khảnh, giữa lông mày có chút ít ngây thơ, thản nhiên nói: “Phàm là có chút ít nhãn lực, liền nên biết phải làm sao.”
Tiết Nhượng nói lời này mặc dù có chút không biết xấu hổ, nhưng là Chân Bảo Lộ lại phi thường hưởng thụ. Nàng thích hắn sủng ái nàng như vậy, không hề cố kỵ, không kiêng nể gì cả. Mắt Chân Bảo Lộ kín đáo ý cười, sóng mắt lưu chuyển, ngay cả nàng đều không hiểu được giờ phút này mình có nhiều dễ thương chọc người, còn không biết sống chết lấy ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, nhìn hắn cười cười.
Đầu tiên là Từ thị qua đời, sau khi hết bận, Chân Bảo Lộ liền khám ra có thai, lại tới quốc tang, Tiết Nhượng đều chưa từng nghỉ ngơi thật tốt. Hiện thời khó được trở về nhà sớm một chút, nhìn nàng kiều diễm ướŧ áŧ, Tiết Nhượng nơi nào cầm giữ được? Lập tức nâng gò má nàng, cứ như vậy hôn xuống.
Chân Bảo Lộ cũng có chút bị giật mình, đây cũng không phải là Tứ Hòa Cư, lui tới, sẽ bị người nhìn thấy.
Cánh môi bị hắn ngậm, thô lỗ mυ'ŧ vào, thân thể Chân Bảo Lộ có chút ít như nhũn ra, dùng sức cắn một cái ở trên môi hắn, mới nhắc nhở: “Đừng ở chỗ này.”
Tiết Nhượng này mới bồng nàng lên, bay thẳng về Tứ Hòa Cư. Vừa vào nhà, liền để người đến trên giường phòng ngủ, cả người liền tầng tầng che đi lên, môi mỏng hôn nàng, bàn tay rất quen đưa vào chỗ vạt áo nàng, cách vải vóc hơi mỏng, một trận vuốt ve.
Nhiều ngày không thân mật, Chân Bảo Lộ bị hắn hôn đến toàn thân mềm yếu, thở hồng hộc.
Lúc hai người ý loạn tình mê, liền nghe được ngoài phòng ngủ truyền đến tầng tầng vài tiếng ho khan.
Đó là giọng Chúc ma ma.
Hai mắt Chân Bảo Lộ che sương, này mới đỏ mặt phản ứng kịp. Mà Tiết Nhượng trên người nàng, tự nhiên cũng hiểu, cứ như vậy giương cánh tay ôm nàng, không có lại tiến một bước, không nhúc nhích, rồi sau đó mới thấp giọng tự giễu nói: “Thiếu chút nữa liền quên...”
Trong giọng hắn dục niệm đã lui.
Bên tai Chân Bảo Lộ nóng lên, nhìn thân thể bị hắn lột được một nửa, cũng cùng cười theo một cái.
Đúng là vẫn không có cách nào khác dẹp loạn, Tiết Nhượng ca thán một tiếng, hôn nàng một chút, lưu luyến không rời đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Ta đi tắm rửa.”
Chân Bảo Lộ quấn thân thể vào áo ngủ bằng gấm, lung tung gật đầu. Cứ như vậy xem hắn trần trụi nửa người tiến phòng tắm, mới nhịn không được bật cười.