Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 118

Lúc Tiết Nhượng trở lại, Chân Bảo Lộ sớm ngủ mất. Gương mặt trắng nón bọc trong áo ngủ bằng gấm, tóc đen như mây, nhu thuận như đứa bé. Hắn đưa tay, nhẹ khẽ vuốt mặt nàng. Ban đêm canh thâm đường dài, Tiết Nhượng vội vã trở về, trên người cũng có một chút lạnh, lòng bàn tay man mát lành lạnh đυ.ng chạm lấy gò má nàng non nớt, tất nhiên là khiến Chân Bảo Lộ vốn ngủ không sâu bỗng chốc tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra nhìn hắn.

Tiết Nhượng dừng một chút, hiển nhiên không nghĩ tới nàng dễ thức như vậy, đảo mắt nghĩ, cũng liền hiểu nguyên nhân, ôn nhu nói: “Đánh thức nàng?”

Thấy là Tiết Nhượng, ánh mắt Chân Bảo Lộ mơ mơ màng màng, hai đôi mắt sương mù mịt mờ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chàng trở về?”

Tiết Nhượng gật đầu, hôn mặt nàng một chút, nói: “Ta đi tắm rửa đã.” Hắn đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa, rửa mặt một phen, mới lên giường ôm thê tử trong áo ngủ bằng gấm đến trong ngực.

Lúc này, Chân Bảo Lộ tự nhiên lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chỉ phát giác được bên người ấm áp hơi thở, liền theo thói quen duỗi tay ôm chặt lấy. Có hắn ở đây, nàng liền ngủ ngon.

Mà ngày kế lúc Chân Bảo Lộ tỉnh, Tiết Nhượng sớm ra cửa.

Trước mắt Đại Chu, trọng yếu nhất là chuyện lập tân hoàng.

Tuyên Hoà đế băng hà, cũng không phải là ngẫu nhiên. Lúc trước liên tục bệnh nặng, vốn là treo ngược một ngụm khí cuối cùng. Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, Tuyên Hoà đế cũng không lưu lại di chiếu lập trữ. Thế nên, tân hoàng tự nhiên muốn từ văn võ bá quan đề cử.

Con nối dòng Tuyên Hoà đế không ít, nhưng có thể thuận thuận lợi lợi lớn lên, lại không mấy người. Đại hoàng tử do hoàng hậu sinh, theo lý thuyết, Đại hoàng tử vốn nên là ứng cử thái tử tốt nhất, ai nghĩ tới Đại hoàng tử còn nhỏ không hăng hái học hành, sau này lớn lên lại nổi tiếng phong lưu, cũng vì vậy, Tuyên Hoà đế chậm chạp không lập Đại hoàng tử.

So sánh, Nhị hoàng tử được phong làm Tĩnh Vương lại hơn xa. Tĩnh Vương là Mộc quý phi sinh, từ nhỏ đã thông tuệ dũng cảm, quăng Đại hoàng tử lớn tuổi hơn không biết mấy con phố, hơn nữa trong ngày thường hắn đối đãi người không tệ, ấn tượng trong văn võ bá quan cũng vô cùng tốt. Đại Chu xưa nay tôn trọng lập hiền, không câu nệ lập trưởng lập đích, thế nên, Tĩnh Vương phần thắng tự nhiên lớn một chút. Còn nữa, lần trước Tĩnh Vương dẫn quân bình định chiến loạn biên quan, dụng binh như thần, cũng là thêm không ít lợi thế.

Lại nói Mục Vương, cuối mỗi năm mới được triệu hồi hoàng thành. Hắn thân là thân đệ đệ Tuyên Hoà đế, tự nhiên là lời nói có trọng lượng.

Mục Vương là đồng bào huynh đệ với Tuyên Hoà đế, sau khi Tuyên Hoà đế lên ngôi, thủ đoạn tàn nhẫn, trong tối ngoài sáng nhất nhất diệt trừ huynh đệ ngày xưa tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ để lại vị bào đệ Mục Vương. Mục Vương trước cũng là thâm thụ tiên đế sủng ái, lúc ấy nếu không phải mẫu phi Tuyên Hoà đế một lòng nghĩ tới trưởng tử, ngôi vị hoàng đế là của ai còn nói không chừng. Tuyên Hoà đế cũng xem Mục Vương là cái đinh trong mắt, nhưng đến cùng trở ngại thái hậu, thành thật không dám đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Mà Mục Vương, bị đưa đi Kỳ châu kia vài năm, tự nhiên cũng không có nhàn rỗi, cũng là có lui tới một chút quan viên trong triều. Lúc này vừa vặn đυ.ng Tuyên Hoà đế băng hà, tự nhiên vững vàng nắm chặt cơ hội này.

- - Mà Mục Vương lại là đứng ở bên Đại hoàng tử.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, nếu là Đại hoàng tử hèn hạ kém tài kế vị, quyền lực tự nhiên là rơi vào tay Mục Vương. Với mấy nguyên lão trong triều, lúc trước từng chứng kiến khả năng của Mục Vương, sau này thấy Tuyên Hoà đế kế vị ngu ngốc vô đạo, không ít người trong nội tâm âm thầm hối hận: Nếu là khi đó leo lên ngôi vị hoàng đế là Mục Vương tài đức sáng suốt, Đại Chu cũng không dẫn đến kết cục như vậy.

Nhất thời An Quốc công phủ cũng là mây mù che phủ.

Nên biết đính hôn cùng Tiết Nghi Phương đúng là trưởng tử Mục Vương Mục thế tử Tiêu Lễ. Nếu Đại hoàng tử có thể thuận lợi đăng cơ, kia tự nhiên là tốt nhất, như là không thể, nếu như là Tĩnh Vương đăng cơ, nơi nào chứa được Mục Vương? Tiết Nghi Phương nếu là gả cho Mục thế tử, liên quan An Quốc công phủ cũng bị liên lụy tới.

Ngay cả An Quốc công, ngày xưa cùng Mục Vương cũng là có vài phần giao tình. Hiện thời hai nhà muốn trở thành thân gia, nhìn Mục Vương đứng ở bên cạnh Đại hoàng tử, hắn tự nhiên cũng ủng hộ Đại hoàng tử.

Còn như Tiết Nhượng, lại là từ đầu đến cuối đều đứng ở bên Tĩnh Vương. Bất quá lúc này, Tiết Nhượng chỉ là một võ tướng tứ phẩm mà thôi, cũng không có bao nhiêu phân lượng.

Lén lút Tĩnh Vương nhìn Tiết Nhượng, liền trêu ghẹo: “Bản vương thật không có nhìn lầm ngươi. Chỉ là - - hôm nay ngươi nếu là trở về phủ, sợ là lệnh tôn sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt xem, nếu không ở chỗ bản vương trốn vài hôm?” Ngay mặt đối nghịch cùng lão tử, mặt An Quốc công tự nhiên đen đến không còn hình dáng.

Cũng khó vào lúc này, Tĩnh Vương còn có tâm tư nói giỡn.

Tiết Nhượng tự nhiên là mặt mày lại cười nói: “Đa tạ ý tốt của vương gia. Bất quá, mạt tướng cần trở về bồi thê tử trong nhà.”

Như thế, Tĩnh Vương chỉ nói hắn là cái sủng thê như mệnh, tự nhiên không có nhiều lời.

Mà lời này, xác thực cũng là bị Tĩnh Vương nói trúng. Hồi phủ sau, An Quốc công ở trước mặt lão thái thái, lạnh lùng nói: “Nghịch tử, còn không quỳ xuống!” Nói liền mệnh quản gia đi lấy gia pháp đến.

Trong ngày thường An Quốc công đối con trai này chẳng quan tâm, hiện thời, lại là không thể nhìn hắn đối nghịch cùng mình như thế.

Lão phu nhân thấy thế, vội vàng ngăn trở: “Ngươi làm cái gì vậy?” Rồi nhìn Tiết Nhượng che mặt sắc lạnh nhạt quỳ trên mặt đất nói, “Khỏi phải nghe cha ngươi, mau đứng lên.”

An Quốc công nói: “Ta làm cái gì? Ta lại là muốn hỏi hắn một chút, đến cùng muốn làm cái gì? Đại hoàng tử là trưởng tử, hoàng hậu sinh, hiện thời lại có Mục Vương ủng hộ, người sáng suốt đều biết rõ ngôi vị hoàng đế sẽ rơi ở trong tay ai. Ngươi ngược lại, trong ngày thường ngươi cùng Tĩnh Vương đi được gần cũng liền thôi, vào lúc này, là thời điểm ngươi nên nói nghĩa khí sao?” Nói, liền cầm lấy roi đánh xuống.

An Quốc công cũng từng tập võ, lúc này đang nổi nóng, một roi đánh xuống, liền là trầy da sứt thịt, vết thương thật là dữ tợn.

Lão phu nhân thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sốt ruột nói: “Ta xem ngươi là điên khùng!” Nàng vội vàng đoạt lấy roi trong tay An Quốc công.

Nói thật ra, những năm này này quan hệ hai cha con bất hòa, nàng xem thấy cũng là thói quen, nhưng đánh hài tử như vậy, lại là lần đầu. Trong lòng lão phu nhân cũng hiểu, trước khác nay khác. Trước tôn nhi cùng Tĩnh Vương đi được gần, hắn cũng không có nhiều lời, kì thực là chấp nhận. Dù sao hắn cũng biết, không có gì bất ngờ xảy ra, Tĩnh Vương sau này liền là hoàng đế, tôn nhi cùng Tĩnh Vương quan hệ tốt, vậy đối với hắn cùng toàn bộ An Quốc công phủ đều có trợ giúp. Ai ngờ Mục Vương muốn ủng hộ lại là Đại hoàng tử.

Như vậy, An Quốc công tự nhiên phải suy tính lần nữa.

Sau này nữ nhi của hắn muốn gả cho Mục thế tử, không đề cập tới giao tình trước kia, cũng nên đứng ở bên Mục Vương. Hơn nữa, Đại hoàng tử đăng cơ, Mục Vương cầm quyền, vậy đối với hắn cùng An Quốc công phủ, cũng là có trợ giúp. Trợ giúp này, còn hơn cả so với Tĩnh Vương lên ngôi.

Chân Bảo Lộ bên này, vừa nghe hai cha con phát sinh tranh chấp, cũng chẳng quan tâm thân thể mình thai nhi không yên, vội vàng đi tiền viện.

Vừa vào nhà, liền nhìn đến Tiết Nhượng thẳng tắp quỳ trên mặt đất, vết thương trên lưng máu chảy đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

Trong ngày thường, Chân Bảo Lộ nhớ tới An Quốc công này là cha chồng nàng, nàng kính trọng hắn. Nhưng lúc này, xem hắn đối Tiết Nhượng, nàng vô luận như thế nào đều nhịn không được.

Lão phu nhân thấy nàng vào, lập tức liền nhíu mày nói: “Mang hài tử, sao còn chạy loạn?” Lại vội vàng kéo An Quốc công, nhìn Chân Bảo Lộ nói, “Đến cũng tốt, ngươi theo Nhượng nhi cùng nhau nhanh đi về.”

Chân Bảo Lộ biết rõ, lão phu nhân là giúp Tiết Nhượng. Nàng vội vàng gật đầu, khom lưng đỡ Tiết Nhượng dậy, gọi: “Đại biểu ca.”

Tiết Nhượng xưa nay nghe lời nàng nói, tự nhiên là đứng dậy đi. Ra đến bên ngoài, Chân Bảo Lộ mới oán hận: “Huynh bị ngốc sao? Cha vốn có thành kiến với huynh, đang yên đang lành, huynh trêu chọc hắn làm cái gì?” Lão tử mặc kệ đã làm sai điều gì, đều cũng có lý, thua thiệt bị giáo huấn khuyên bảo, khẳng định là nhi tử.

Sắc mặt Tiết Nhượng tốt hơn vài phần, nói: “Không có gì đáng ngại.” Hắn nghiêng đầu, nắm chặt tay nàng, nói, “Để cho nàng lo lắng.”

Chân Bảo Lộ nói: “Ta là thê tử của chàng, tự nhiên lo lắng cho chàng.”

Vừa mới Chân Bảo Lộ mặc dù không ở đây, nhưng từ trong miệng bọn nha hoàn, lờ mờ cũng là biết rõ một chút. Nàng bao che khuyết điểm, tự nhiên là đứng ở bên Tiết Nhượng. An Quốc công này, ban đầu cũng là ủng hộ Tĩnh Vương, hôm nay cho rằng Đại hoàng tử đăng cơ, đối An Quốc công phủ có lợi hơn chút ít, nên ngoảnh mặt phản bội.

Nhưng là vị cha chồng này có từng nghĩ qua, lấy dã tâm của Mục Vương, đến lúc đó dù cho Đại hoàng tử đăng cơ, nắm giữ quyền lực sau, lại chịu cam tâm làm một hạ thần?

Mà Thanh Tâm Cư, Vương thị ngày ngày sao chép kinh văn, nghe được tin tức này, trong lòng cũng dấy lên một chút hy vọng. Nàng dồn hết tâm sức tìm cửa hôn sự này cho nữ nhi, trong lòng nàng là ước gì lúc này Đại hoàng tử đăng cơ, qua mấy ngày này, Mục Vương tiêu diệt hết chướng ngại, đá Đại hoàng tử một cước văng ra, bản thân leo lên ngôi vị hoàng đế.

Đến lúc đó, trưởng tử Mục thế tử liền là thái tử. Kia nàng liền là nhạc mẫu thái tử.

Lúc ấy, An Quốc công xem mặt mũi hoàng gia, cũng không dám cứ giam nàng ở Thanh Tâm Cư như vậy.

Lại nghe Tiết Nhượng là đứng ở bên Tĩnh Vương, Vương thị cong môi nói: “Đến lúc Đại hoàng tử đăng cơ, người đầu tiên muốn diệt trừ liền là Tĩnh Vương. Tan đàn xẻ nghé, Tiết Nhượng còn ngày lành sao.”

Chỉ là Vương thị không nghĩ tới, ngày kế liền ở trong tẩm cung Tuyên Hoà đế, tìm được di chiếu lập trữ đã sớm viết xong.

Mà phía trên kia, rất rõ ràng viết nhường ngôi cho nhị hoàng tử Tiêu Trạch, tức Tĩnh Vương, kế hoàng đế vị.