Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 50: Vị vương khác họ

Gió lạnh quất vào mặt, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.

Trên càng xe, Tả Hộ pháp, Hữu Hộ pháp, Trung Đường chủ cùng ngồi chung lái xe.

Trong xe, Hạ Thiển Ly và Tần Hoài Phong đang nhàn nhã mà thưởng thức trà, đọc sách đọc thư.

Đó là thư để lại trong phòng của Cơ Trưởng lão, có điều người viết lại là Chung Trưởng lão, chuyện viết ra là thân thế của Hạ Thiển Ly.

Xem xong thư, Tần Hoài Phong không khỏi có chút kinh ngạc.

Hạ Thiển Ly hạ mắt *** tế uống một ngụm nước trà xanh.

“Có cảm tưởng gì.”

Tần Hoài Phong thở dài:

“Không thể tưởng được.”

Hạ Thiển Ly nhướng mày.

Tần Hoài Phong mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói:

“Ta còn tưởng rằng đây chính là thư mà đám người Chung Trưởng lão cùng bỏ trốn để lại.”

“… Có Cơ Trưởng lão ở đó.”

Tần Hoài Phong giải thích nghi hoặc nói:

“Cơ Trưởng lão luôn thích đứng ở một bên yên lặng nhìn mà.”

“… Cũng đúng.”

Thu liễm thần sắc lại, Tần Hoài Phong cúi đầu nhìn về phía bức thư để lại. Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua ba chữ ‘Ninh Nam Vương’.

“Ninh Nam Vương là vị Vương gia khác họ duy nhất.”

Hạ Thiển Ly thấp giọng cười lạnh.

“Công cao đến mức được phong Vương, là nhân vật mà ngay cả Hoàng đế cũng kiêng dè.”

“Nhưng Ninh Nam Vương đã chết.”

“Nếu những lời trên thư nói là thật, bản Giáo chủ còn một vị đệ đệ kế thừa vị trí của phụ thân.”

Tần Hoài Phong nghe được cổ họng của mình kêu ‘ừng ực’ một tiếng.

“Giáo chủ muốn đi nhận người thân?”

Hạ Thiển Ly nâng mắt nhìn về phía Tần Hoài Phong.

“Ngươi đang khẩn trương?”

Hắn đương nhiên là khẩn trương, bởi vì sợ hãi không muốn biết sự thực.

Mặc dù đã đồng ý không lừa gạt Hạ Thiển Ly nữa, nhưng lại sợ hãi vì quan hệ huyết thống mà phá hỏng quan hệ của hai người. Tần Hoài Phong thiên nhân giao chiến trong lòng, cuối cùng… vẫn quyết định tạm thời không nói đến.

Thoáng xiết chặt nắm tay, Tần Hoài Phong mỉm cười:

“Chuyện có liên quan đến Giáo chủ, ta đều gấp gáp.”

Hạ Thiển Ly không nói gì, chỉ đầy thâm ý mà liếc mắt nhìn hắn một cái, lại tiếp tục cúi đầu uống trà.

Tiếng bánh xe ngừng lại. Xe ngựa cuối cùng dừng lại ở trước một bến tàu.

Tần Hoài Phong vén rèm xe lên, liền nhìn thấy đám người Cơ Trưởng lão mặc áo vải bình thường đã bị đám người của Hữu Hộ pháp bao vây.

Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly xuống xe, đi đến trước mặt mọi người.

Nữ tử áo vải đang đỡ Vu Trưởng lão trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Thiển Ly, vội vàng cúi đầu nói:

“Thuộc hạ tội đáng chết vạn phần.”

Hạ Thiển Ly lại chỉ phất phất tay, nhìn về phía Chung Trưởng lão:

“Bản Giáo chủ muốn biết ngoại trừ dùng tình nghĩa để ép người ra, ngươi còn có thể làm được gì nữa?”

Chung Trưởng lão cười mỉa.

“Ít nhất còn có thể ăn ngủ.”

“Cũng không khác gì heo lắm.”



Chung Trưởng lão coi như vừa rồi không nghe thấy gì cả, bất đắc dĩ cười nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, chỉ còn lại một đoạn đường ngắn nữa, cũng đừng nhỏ mọn như vậy, để cho chúng ta đi hết đi.”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhìn về phía thuyền buồm dừng sát bên bờ, chu đáo nói:

“Trời giá rét lạnh lẽo, rơi vào trong nước nói không chừng sẽ mắc bệnh thương hàn đấy.”

Ngụ ý tức là sẽ đuổi theo không từ bỏ.

Chung Trưởng lão hít sâu một hơi.

“Giáo chủ, chẳng lẽ ngài không thể nể phần lão hủ chăm sóc ngài nhiều năm mà buông tha cho chúng ta sao?”

Tần Hoài Phong tiến sát đến bên tai Hạ Thiển Ly, dùng âm lượng mà ai cũng có thể nghe được lặng lẽ nói.

“Giáo chủ, lão quả thật chỉ biết dùng tình nghĩa áp chế người khác mà.”

Hạ Thiển Ly mặt không đổi sắc gật đầu nói:

“Chắc là trong đầu chứa nhiều cỏ quá.”

Hai người cùng dùng ánh mắt thương hại mà nhìn về phía Chung Trưởng lão.

Chung Trưởng lão ho khan hai tiếng.

“Giáo chủ, lão hủ để thư lại nói cho ngài biết về thân thế của ngài.”

Hạ Thiển Ly nhướng mày.

“Ngươi cho rằng có giá trị?”

Thân thế sớm đã không thể trao đổi với phản đồ của Ma giáo. Điều kiện trao đổi này, Hạ Thiển Ly ngay từ đầu đã từ chối.

Chung Trưởng lão bất đắc dĩ, tiếp tục đưa thêm lợi thế.

“Lão hủ đã phế bỏ võ công của Vu Trưởng lão, hơn nữa cam đoan sau này sẽ trông chừng ông ta, không cho ông ta gây chuyện nữa.”

Khi nói đến mấy chữ ‘Phế bỏ võ công của Vu Trưởng lão’, Vu Trưởng lão vẫn suy yếu cúi đầu im lặng không lên tiếng tỏ vẻ bất mãn mà giãy dụa.

Hạ Thiển Ly liếc mắt nhìn Vu Trưởng lão một cái.

“Ngươi phế bỏ võ công của lão?”

Chung Trưởng lão gật đầu.

Hạ Thiển Ly thản nhiên nói:

“Tội gì chứ?”

Chung Trưởng lão ngạc nhiên.

Vu Trưởng lão cùng ngạc nhiên, không khỏi cảm động mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Không thể ngờ được Hạ Thiển Ly vô tâm vô phế kia lại sẽ tiếc hận cho lão.

Nhưng cảm động của lão rất nhanh đã bị ‘đùng’ một tiếng đánh nát.

“Một chút công lực như vậy, cần phải phế đi sao?”

“…”

Tần Hoài Phong ôm ngực phụ họa.

“Vừa già vừa ngốc lại vừa vô dụng, bây giờ còn bị phế bỏ võ công, quả thực rất đáng thương.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Vu Trưởng lão cả giận nói, nhất thời động khí, lập tức ho không ngừng.

Vẻ thương hại trong mắt Trần Hoài Phong càng sâu.

“Còn nghễnh ngãng nữa đâu.”

Hạ Thiển Ly gật đầu.

“Dù sao cũng già rồi.”

Tần Hoài Phong có chút khó xử mà xoa xoa tay.

“Phải kính lão sao?”

Hạ Thiển Ly liếc mắt nhìn về phía hắn.

“Ngươi cứ nói đi.”

Trả lời thay cho Tần Hoài Phong chính là Chung Trưởng lão.

“Nếu Giáo chủ biết cái gì là kính lão, lão hủ liền cao hứng muốn chết.”

Trong giọng nói chứa rất nhiều bất đắc dĩ.

Khóe miệng Hạ Thiển Ly cong lên, cười như không cười.

“Yên tâm, bản Giáo chủ sẽ không để cho ngươi chết.”

“… Giáo chủ, thật sự không chịu thả người?”

Việc đã đến nước này, ngữ khí của Chung Trưởng lão liền mềm xuống.

Nhìn Trưởng lão tóc trắng xóa trong giáo khẩn cầu như thế, người xung quanh cũng không khỏi có chút dao động.

Cơ Trưởng lão vẫn cúi đầu cũng lên tiếng cầu xin nói:

“Giáo chủ, cầu người buông tha cho Chung Trưởng lão và Vu Trưởng lão, thuộc hạ nguyện chịu phạt thay.”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn Cơ Trưởng lão một cái:

“Ngươi tất nhiên là về phải bị phạt.”

“Như vậy đám người Vu Trưởng lão…”

Mấy ánh mắt mang theo chờ đợi mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Hạ Thiển Ly quay đầu nhìn về phía Tần Hoài Phong đang giống như lão nhân thảnh thơi nhìn mây.

“Ngươi nói thả, liền thả.”

Tần Hoài Phong sửng sốt, biết vậy nên kinh ngạc sợ hãi, kìm lòng không được mà nắm lấy tay Hạ Thiển Ly.

“Thiển Ly…”

Hạ Thiển Ly lại lạnh lùng mà rút tay về.

“Không nhìn ra là bản Giáo chủ đang tìm lối thoát à?”

“… Vậy thì cũng đừng nói ra.”

Tần Hoài Phong cảm thấy mặt mũi của mình đã bị lãng phí.

Chung Trưởng lão khi nghe thấy Tần Hoài Phong gọi thẳng tên của Hạ Thiển Ly thì vẻ mặt cứng đờ.

“Các ngươi là…”

Tần Hoài Phong lắc đầu.

“Không phải.”

Chung Trưởng lão thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hạ Thiển Ly tốt xấu gì cũng là ông chăm sóc mà trưởng thành, đối với ông không con không cái mà nói có thể coi là một nửa nhi tử. Nhìn thấy nhi tử của mình bước lên con đường lệch lạc, người làm phụ mẫu nào mà không buồn chứ?

Nhưng là ông quả nhiên không thể bớt buồn.

“Chúng ta vẫn còn chưa có danh phận mà.”

Tần Hoài Phong mang theo chờ mong mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Khóe miệng Chung Trưởng lão co rúm lại, a một tiếng.

Hạ Thiển Ly trợn mắt liếc Tần Hoài Phong một cái.

“Trở về lập tức làm y phục tân nương cho ngươi được không?”

“Giáo chủ mặc vào sẽ đẹp hơn nhiều.”

Tần Hoài Phong chìm vào ảo tưởng, vẻ mặt nhộn nhạo.

Đám người Tả Hộ Pháp cũng chìm vào ảo tưởng.

Dáng vẻ Giáo chủ mặc y phục tân nương lộng lẫy ở giữa không trung kia lại bị giọng nói lạnh lùng trong trẻo đánh vỡ.

“Bị máu nhuộm đỏ cũng là đỏ.”

Mọi người thu hồi tầm mắt khát khao lại.

Chung Trưởng lão dường như là người duy nhất ở đây vẫn còn bình thường.

“Các ngươi là đoạn tụ?”

Tần Hoài Phong hoang mang mà nhíu mày.

“Ngài cảm thấy ta sẽ là nữ sao?”

“… Lão hủ thật hy vọng ngươi là nữ.”

Chung Trưởng lão vẻ mặt sầu lo mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, ngươi là nghiêm túc sao?”

Trong giọng nói có ẩn chứa cả ý tứ trách móc.

Hạ Thiển Ly không vui mà trầm mặt xuống.

“Bản Giáo chủ thích như thế nào liền như thế đó.”

“Nhưng là chuyện đoạn tụ…”

Chung Trưởng lão cảm thấy đau lòng, oán hận mà trừng mắt nhìn Tần Hoài Phong đã phá hư hài tử mà ông chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Tần Hoài Phong bất đắc dĩ xoa tay.

“Lão tiền bối để ý như vậy làm gì? Thật ra việc đoạn tụ ở nơi nào cũng có.”

Hạ Thiển Ly mặt không chút thay đổi gật đầu.

“Thí dụ như Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp cũng vậy.”

Tả Hữu Hộ pháp vô duyên vô cớ bị lôi vào mắt trừng lên còn to hơn chuông đồng.

“Giáo chủ, ta…”

Câu nói kế tiếp cũng không nói ra được, bởi vì Tần Hoài Phong ho khan hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ.

Đang nói xấu các người chính là Giáo chủ Ma giáo.

Hai người cắn răng yên lặng cúi đầu.

Chung Trưởng lão sớm đã bị chuyện của Hạ Thiển Ly làm cho đầu óc choáng váng thực sự tin.

“Tả Hữu Hộ pháp thế nhưng…”

“Đúng vậy. Còn có Trung Đường chủ cũng thế.”

Hạ Thiển Ly mặt không chút thay đổi mà tiếp tục ăn nói bừa bãi.

Chung Trưởng lão cảm thấy năng lực thừa nhận của mình còn phải nâng cao nhiều lắm.

“Trung, Trung Đường chủ với ai?”

“Trung Đường chủ và…”

“Thượng Đường chủ.”

Tần Hoài Phong nói thay cho Hạ Thiển Ly.

Trung Đường chủ đã ôm hy vọng sẽ là đối tượng ít bị tìm đến nhất thiếu chút nữa hộc máu. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thật có lỗi với kiều thê và hài tử còn chưa đầy tháng của Thượng Đường chủ.

Chung Trưởng lão quả nhiên là có nhớ đến điểm ấy.

“Nhưng là Thượng Đường chủ không phải đã có thê tử sao?”

“Cho nên Trung Đường chủ hiện tại đã di tình lên người thần y Vô Ngôn.”

Tần Hoài Phong rất nhanh nhạy mà trả lời.

Tả Hộ pháp ho khan hai tiếng, kịp thời ngăn cản hai người này hủy hết danh dự của toàn bộ nam tử trong Ma giáo.

“Giáo chủ, có buông tha cho đám người của Chung Trưởng lão không?”

“Ngày sau nếu như còn có bất cứ liên hệ gì với Ma giáo, gϊếŧ không cần luận tội.”

Đây là nhượng bộ lớn nhất của Hạ Thiển Ly.

Tả Hộ pháp cúi đầu.

“Tuân mệnh.”

Chung Trưởng lão rất muốn nói lời cảm tạ, nhưng đầu của lão còn đang đặt trên làn gió đoạn tụ thịnh hành trong Ma giáo.

“Giáo chủ, các ngươi thật sự…”

Hạ Thiển Ly lại phất phất tay áo, chặn ngang lời lão.

“Cơ Trưởng lão, quay về.”

Nói xong Hạ Thiển Ly xoay người bước đi.

Cơ Trưởng lão vội vàng đưa Vu Trưởng lão bị thương nặng giao cho Chung Trưởng lão chăm sóc, đi theo những người khác cùng đi về phía xe ngựa.

Tần Hoài Phong ngược lại chậm rãi đi đến bên cạnh Chung Trưởng lão nhỏ giọng nói:

“Lão tiền bối, có một chuyện ta muốn hỏi ngài một chút.”

Ấn tượng của Chung Trưởng lão với Tần Hoài Phong vốn có thể xem như tốt hiện tại quả thực là coi Tần Hoài Phong như hồ ly *** làm hư hài tử nhà mình, hừ lạnh một tiếng.

“Lão hủ này có thể là không biết đâu.”

“Chỉ cần nói cho ta biết hình xăm trên người Giáo chủ là ai mới có là được.”

Mắt của Hạ Thiển Ly thật sự rất sắc, khi nhìn thấy Tần Hoài Phong đi ngược lại liền không nói gì mà dừng bước đi đến đây, hiện tại nghe thấy câu hỏi như thế, lập tức xoay người lại, lạnh lùng nói:

“Tần Chưởng môn sao lại hỏi chuyện này?”

Tần Hoài Phong cười gượng, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Hắn thật sự không muốn lừa gạt Hạ Thiển Ly, nhưng trong lòng lại có băn khoăn, sau khi há miệng thở dốc, đành phải pha trò.

“Đối với chuyện của Giáo chủ, ta đương nhiên muốn tận sức biết nhiều một chút.”

Hạ Thiển Ly nheo mắt, âm trầm mà liếc Tần Hoài Phong một cái.

Lần này giống như là muốn tìm hiểu rõ tận ngọn nguồn.

Tươi cười trên mặt Tần Hoài Phong có chút cứng ngắc, đành phải xấu hổ mà chuyển tầm mắt đi.

“Giáo chủ, đừng ở trước mặt người khác mà nhìn chằm chằm ta nhiệt tình như vậy. Loại chuyện này đợi quay lại phòng làm thì tốt hơn đi.”

“… Tần Chưởng môn không phải đã nói làm ở bên ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao?”

Tần Hoài Phong ho khan hai tiếng.

“Ta không nỡ để người khác nhìn thấy thân thể trần trụi của Giáo chủ.”

Đối thoại đang phát triển theo hướng kỳ lạ. Chung Trưởng lão và Vu Trưởng lão đứng ở một bên nghe mặt liền có chút xanh.

Có điều sắc mặt Hạ Thiển Ly cũng không thể tốt đẹp.

“Bản Giáo chủ thế nhưng rất vui vẻ để người khác nhìn thấy ngươi trần trụi.”

Tần Hoài Phong sửng sốt, vẻ mặt không khỏi quỷ dị nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

Tia sáng trong mắt Hạ Thiển Ly lành lạnh.

“Lột sạch ngươi ra rồi treo trên cổng thành thì thế nào?”

“… Đợi khi quay về ta sẽ nói tất cả với Giáo chủ.”

“Cũng được. Bản Giáo chủ cũng không đành lòng làm như vậy.”

Ba chữ ‘Không đành lòng’ khiến Tần Hoài Phong cảm động đến mức đáy lòng ấm áp.

“Giáo chủ…”

“Thật sự là làm nhục cổng thành.”

Ấm áp lập tức biến mất.

Sau khi tự thương cảm trong chốc lát, Tần Hoài Phong lại quay đầu nhìn về phía Chung Trưởng lão.

“Vậy lão tiền bối có biết không?”

“Không biết.”

Chung Trưởng lão trả lời thật sự là quá nhanh, Tần Hoài Phong không khỏi sinh nghi.

“Thật sự.”

Chung Trưởng lão vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu.

“Lão hủ còn muốn hỏi một chút, ngươi làm thế nào mà biết được trên người Giáo chủ có hình xăm đấy.”

Hai mắt trừng trừng nhìn Tần Hoài Phong vô cùng sáng rực hữu thần.

Tần Hoài Phong cũng 囧囧 hữu thần mà nhìn lại.

“Lão tiền bối là đang ghét bỏ không nhận tức phụ như ta sao?”

Chung Trưởng lão hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.

Lần trước gặp mặt còn là một lão tiên sinh rất có phong độ, hiện tại liền biến thành một bà bà có trình độ chua ngoa sánh ngang được với Hạ Thiển Ly.

Tần Hoài Phong nhất thời cảm khái vạn phần.

“Có điều lão tiền bối à, ngài ghét bỏ ta cũng được, ít nhất cũng thật lòng trả lời cho ta vấn đề này đi.”

Bởi vì đối với hắn mà nói rất quan trọng.

Nhưng Chung Trưởng lão xem ra thật sự không biết.

“Ta là một nhân sĩ giang hồ, sao có thể biết được việc nhà của vị Vương gia khác họ quyền nghiêng triều đình chứ?”

Xem ra đành phải tự mình đi tìm hiểu.

Tần Hoài Phong bất đắc dĩ mà thở dài, xoay người đi theo mọi người quay về xe ngựa.

Tuy rằng thùng xe rất rộng lớn, nhưng Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly hai người vẫn rất bá đạo mà độc hưởng thùng xe. Vì thế càng xe liền không đủ chỗ.

Đối với vấn đề khó khăn này, Hạ Thiển Ly trước khi tiến vào trong thùng xe liền giải quyết thay bọn họ.

“Hữu Hộ pháp tự quay về đi.”

Hữu Hộ pháp ngạc nhiên.

Tả Hộ pháp bỏ đá xuống giếng.

“Tốt nhất là phải đến cùng lúc, còn có việc chờ ngươi làm đấy.”

Vì thế Hữu Hộ pháp cứ như vậy bị ném khỏi xe.

Hữu Hộ pháp buồn bực khó chịu ở dưới xe trừng mắt nhìn Tả Hộ pháp.

“Không có nghĩa khí! Tuyệt giao!”

Tả Hộ pháp mở to hai mắt.

“Tuyệt giao?”

Hữu Hộ pháp hừ lạnh, chờ Tả Hộ pháp giữ mình lại.

Tả Hộ pháp vô cùng xúc động mà thở dài một tiếng.

“Ngàn vạn lần đừng chỉ là lời nói ra để dỗ cho ta vui vẻ đấy.”

“…”

Vì thế cát vàng tung bay. Xe ngựa tuyệt tình rời đi.