Quân Hành Tuyệt vươn tay muốn ôm người khiến mình yêu say đắm kia vào lòng, Thượng Quan Khiêm cũng không đẩy ra, mặc cho Quân Hành Tuyệt ôm, tình huống thế này càng khiến cho hai tay Quân Hành Tuyệt ôm càng chặt, hắn rốt cục cũng ôm được người mình yêu, tham lam muốn càng nhiều, ngay tại lúc ý tưởng nảy sinh, Thượng Quan Khiêm lập tức tránh khỏi cái ôm của Quân Hành Tuyệt.
Lui về phía sau vài bước, nhìn Quân Hành Tuyệt, ôn hòa nói, “Hoan nghênh trở về, Quân Hành Tuyệt.”
Đoàn người Quân Thường Hằng đứng một bên khϊếp sợ nhìn Quân Hành Tuyệt, đây là Hoàng thượng mà bọn họ quen sao? Cảm giác sâu sắc nhất chính là Quân Thường Hằng, Huyễn Ảnh sau đó là Đỗ Thành.
Dung mạo tuấn mỹ sắc sảo không thay đổi, nhưng cả người lại thay đổi. Đôi mắt phượng sắc bén ngạo nghễ bình lặng như hồ sâu, chỉ lúc vừa rồi hắn xuất hiện đảo mắt qua bọn họ thoáng lên tinh quang soi rõ lòng người, ý cười chây lười, thậm chí còn có vài phần cảm giác bất cần đời trước đây giờ đã biến mất, thay vào đó là loại ý cười cảm giác như không chút để tâm mà lại khó lường, tựa hồ hết thảy đều ở nắm giữ trong tay nên chẳng cần để ý, sắc bén trươc kia còn có thể cảm giác được bây giờ đã không còn, nội liễm mà ổn trọng, không để lộ một chút khí tức, không phải yếu đi mà là mạnh hơn, chỉ cần nhìn Quân Hành Tuyệt đã biết hắn rất mạnh, không cần triển lộ cái gì, chỉ là nhìn hắn là có thể biết.
Quân Hành Tuyệt từng khiến cho nam nhân ghen tị, mà hiện tại Quân Hành Tuyệt lại khiến cho nam nhân không thể ghen tị, mà là sợ hãi, đối mặt với hắn, các nam nhân khác sẽ cảm thấy áp bách rất nặng nề; trước đây Quân Hành Tuyệt ở cùng Thượng Quan Khiêm cùng một chỗ, nữ nhân sẽ theo bản năng chọn Thượng Quan Khiêm, hiện tại Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm cùng một chỗ lại khiến cho nữ nhân không biết phải chọn ai. Cố nhiên Thượng Quan Khiêm ôn nhuận thanh nhã, nữ nhân cảm thấy an tâm, nhưng Quân Hành Tuyệt hiện tại mị lực nguy hiểm hơn trước rất nhiều, tựa như ánh sáng có sức hấp dẫn rất lớn với loài thiêu thân, biết rõ nguy hiểm cũng nguyện ý đâm đầu đi chết.
Chỉ là một thời gian ngắn ngủi, mấy người Thượng Quan Khiêm đến tột đã làm gì với Quân Hành Tuyệt khiến cho hắn biến thành cái dạng này.
“Đế, chấm dứt nhanh lên.” Tôn Hoàng có chút không kiên nhẫn nói, Đế đã nói chuyện với bọn họ lâu lắm rồi nha.
Đế liếc mắt một cái nhìn Tôn Hoàng, sau đó nhìn Quân Hành Tuyệt, “Quân Hành Tuyệt, ngươi chuẩn bị sẵn sàng gia nhập chúng ta?” Đế hỏi.
“Đương nhiên.” Nếu không gia nhập bọn họ, hắn sao có thể tiếp cận Khiêm, không gia nhập bọn họ, Khiêm sao có thể cho phép hắn tiếp cận.
Nghe được Quân Hành Tuyệt trả lời, Thượng Quan Khiêm vươn tay trái mình ra, thu lại nụ cười ôn hòa, nghiêm túc nói, “Ta thừa nhận ngươi trở thành đồng bạn, phạm vi của ta cho phép của ngươi tiến vào, khí tức của ngươi được ta tán thành, ta dùng tên của chính mình thề rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội, ngươi khả nguyện?”
Lấy tên của chính mình thề bởi vì bọn họ không tin thần, không tin ma, không tin phật, chỉ tín vào bản thân.
“Ta nguyện, dùng tên của mình, thề rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội.” Vươn tay trái của mình ra giữ lấy tay trái của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt có chút kích động đáp lại. Hắn rốt cục chiếm được thừa nhận thật sự, từ giờ trở đi Khiêm sẽ đem hắn đặt ở trong lòng, mà không phải giống như trước đây bị đặt ở ngoài lề, bất luận làm gì cũng chẳng gây chút cảm xúc nào đến Khiêm.
“Lấy tên của ta chứng nhận, thệ ước thành lập.” Làm thủ lĩnh Vô Xá, Đế chấp thuận lời thệ ước này.
Thượng Quan Khiêm buông tay, Quân Hành Tuyệt lại không để cho y cứ như vậy buông xuống, nhanh chóng bắt lấy cánh tay đang muốn rời đi. Thượng Quan Khiêm nhíu mi nhưng không cự tuyệt. Quân Hành Tuyệt trong lòng vui vẻ, quả nhiên sau khi trở thành đồng bạn, thái độ của Khiêm sẽ không như trước.
Đế cùng Thượng Quan Khiêm kết thúc liền đóng thông tin, hình ảnh trong hư không biến mất.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết nói ra như thế nào.
“Ngươi mạnh lên.” Nhưng Thượng Quan Khiêm nhắc tới đầu tiên.
“Học được rất nhiều, nguyên lai trước kia ta thật là ngạo mạn mà lại không biết.” Đối với chính mình lúc trước, Quân Hành Tuyệt không lảng tránh, bình thường nói ra, bây giờ mà muốn như trước quả thật là không có cách nào.
“Ngu xuẩn đến mức buồn cười.” Thượng Quan Khiêm cười đồng ý.
“Đúng vậy.” Quân Hành Tuyệt cũng cười thừa nhận. Cứ chăm chăm với huyết thống và thân phận, vì sợ hãi trước ánh mắt của thế nhân, quả thật là ngu xuẩn.
“Hoàng thượng.” Nhìn hai người khủng bố kia đang không thèm chú ý đến ai, Đỗ Thành đáng thương hề hề gọi.
Đối với kẻ dám quầy rấy hắn cũng Khiêm nói chuyện – Đỗ Thành, Quân Hành Tuyệt quăng cho một cái liếc mắt. Sau đó toàn tâm nhìn chăm chú vào Thượng Quan Khiêm, khẩu khí không có sự ôn nhu như nói với Khiêm, lại không thể nói là băng lãnh, chính là ngữ điệu bất cần, lại khiến cho người ta thở không nổi, áp bách quá nặng.
“Chuyện gì?”
Đỗ Thành co rúm lại, Hoàng thượng hiện tại còn lợi hại hơn trước kia. “Chiến sự đã chấm dứt, Hoàng thượng, có phải nên về kinh hay không?” Đỗ Thành rất có trách nhiệm hỏi.
“Khiêm, ngươi nói sao?” Quân Hành Tuyệt ánh mắt nóng bỏng nhìn Khiêm, Khiêm nói trở về thì trở về, Khiêm không muốn trở về thì sẽ không trở về, trách nhiệm? Dù sao hoàng thất không ít người, tùy tiện chọn một ai đó kế vị là được. Tâm trách nhiệm Quân Hành Tuyệt đã vứt bỏ toàn bộ, ngôi vị Hoàng đế cùng quốc gia đối hắn mà nói là vô dụng. Sau khi chân chính nhìn thấy thế giới, Nguyên Quốc thật sự là rất nhỏ bé, với hắn Nguyên Quốc không có giá trị lợi dụng.
“Quay về kinh.” Có việc còn phải giải quyết mà.
“Khiêm, ngươi có tính toán gì không?” Quân Hành Tuyệt nhìn thấy sẽ châm chọc nơi đáy mắt Thượng Quan Khiêm, hỏi.
“Diêm La, tăng thêm quyền hạn của Quân Hành Tuyệt.” Thượng Quan Khiêm không trả lời, ngược lại ra lệnh với Diêm La nãy giờ vẫn đang trầm mặc.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La thủ lễ với Thượng Quan Khiêm, rồi cung kính thi lễ với Quan Hành Tuyệt, “Quân Hành Tuyệt đại nhân, từ bây giờ trở đi, Diêm La phục vụ vì ngài, trở thành trí năng đặc biết của ngài cùng chủ nhân, trong trình tự danh sách, chỉ cần mệnh lệnh của ngài không có xung khắc gì với chủ nhân, ngài toàn quyền hết thảy.”
Quân Hành Tuyệt nhìn tên Diêm La trước giờ khiến cho hắn ăn không ít dấm chua, nguyên lai chính là một cái trí năng hệ thống. “Hắn là trí năng?” Cho dù biết, Quân Hành Tuyệt vẫn là có chút kinh ngạc, trí năng thật tiên tiến.
“Hắn là một trong những kiệt tác của Cảnh.” Thượng Quan Khiêm nói, “Dùng rất tốt, chúng ta mỗi người đều có một cái. Sau khi Cảnh tạo ra bọn họ, bọn họ phụ trách việc chăm sóc chúng ta.” Đối với trí năng như thế, y thực vừa lòng.
“Vậy sao?” Cho dù biết Diêm La không phải là người nhưng là đối với chuyện Diêm La luôn theo sát Khiêm, Quân Hành Tuyệt vẫn là có chút ghen tị.
“Chủ nhân, Quân Hành Tuyệt đại nhân, Khắc Lạc Duy đại nhân có thông tin.” Diêm La nói.
“Tiếp nhận.” Thượng Quan Khiêm trả lời. Khắc Lạc Duy có việc sao?
Rất nhanh, thứ như tấm kính lại xuất hiện trong không trung nữa.
Mái tóc đen hơi xoăn, ánh mắt sâu và đen lấp lánh, chỉ có thể dùng từ “lộng lẫy” để hình dung dung mạo xuất chúng kia, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hết sức tao nhã, nói đến sự cao quý của hắn, nếu nói Khiêm là quân tử, như vậy người này nên nói là quý công tử.
Đỗ Thành trong lòng tán thưởng, hôm nay lại thấy được hai người dung mạo còn đẹp hơn cả Hoàng thượng cùng Tín vương.
Tay phải khẽ chạm vào má, động tác rất nhỏ lại lộ ra cao quý tao nhã không kể xiết, “Khiêm, Đế nói cho ta biết, ngươi thừa nhận đối tinh của ngươi.” Sau đó tầm mắt di động đến bàn tay của Thượng Quan Khiêm đang bị Quân Hành Tuyệt cầm, ánh mắt chuyển hướng Quân Hành Tuyệt. “Ta là Khắc Lạc Duy Bái Luân Hải Nhân Lợi Hi, ngươi là Quân Hành Tuyệt, đối tinh của Khiêm.” Ngay cả thanh âm cũng hoa mỹ đến dị thường.
“Phải” Không sợ hãi ánh mắt đánh giá của Khắc Lạc Duy, hắn biết người trước mắt này là đồng bạn của Khiêm, cùng ở chung với Khiêm liền nhất định phải gặp bọn họ, tuyệt đối không thể cùng bọn họ trở mặt, phải biết rằng hiện tại ở trong lòng Khiêm, mấy người này chắc chắn là quan trọng hơn hắn, chọc tới bọn họ, người mà Khiêm giúp tuyệt đối không phải là hắn, mà là sẽ đứng ở bên những người này đối phó hắn.
“Ngươi có thể làm cho Khiêm hạnh phúc?” Khắc Lạc Duy nhìn Quân Hành Tuyệt thật kỹ, trong thanh âm hoa mỹ lộ ra áp bách nặng nề.
“Với tất cả những gì ta có.” Quân Hành Tuyệt không chút thoái nhượng trả lời.
“Hừ, ngươi tốt nhất là nên làm được.” Khắc Lạc Duy không châm chọc, nhưng cũng là cảnh cáo, sau đó đóng cửa thông tin, hắn chỉ là muốn chính mắt xác nhận đối tinh của Khiêm là dạng người gì, nếu không hợp cách hắn tuyệt không thừa nhận, có thể khiến cho Khiêm thừa nhận, làm cho Đế tán thành, Quân Hành Tuyệt coi như đủ tư cách.
“Chủ nhân, Cảnh đại nhân có thông tin.” Diêm La lại nói.
“Tiếp.” Sao cả bọn cùng nhau kéo đến thế này, nhanh chóng tránh khỏi cái nắm tay của Quân Hành Tuyệt.
Quân Hành Tuyệt có chút mất mác vì độ ấm trong tay đã biến mất.
Hình ảnh trong không trung lại xuất hiện, mà người hiện ra lúc này không có dung mạo xuất sắc như nhóm của Đế, khuôn mặt nhã nhặn tuấn mỹ lại khiến ta không thể không nhìn, không có một chút biểu tình, ngay cả thanh âm cũng thực bình thản. “Khiêm.”
Không đợi hắn kịp nói gì, một đôi tay từ sau lưng đã bao quanh, “Cảnh nhi.” Thanh âm ôn nhu phát ra từ một nam tử tuấn mỹ, trên mặt là thâm tình quyến luyến.
“Phụ thân, buông ra.” Cảnh thản nhiên nói, không chút ngượng ngùng.
“Không muốn.” Mộc Linh Hạo làm nũng, cánh tay càng xiết chặt.
Quân Hành Tuyệt nhìn thấy có chút hâm mộ, đây là nam nhân yêu con trai mình mà Khiêm từng nói đi, có thể ôm ái nhân vào lòng như thế thật sự khiến cho hắn hâm mộ. Hắn khi nào thì mới có thể cùng Khiêm thành như vậy, quả nhiên chính mình trước kia quá ngốc a.
Cảnh cũng không cố gắng nữa, nói với Thượng Quan Khiêm, “Đế nói ngươi tìm được người hợp tác rồi.”
“Đúng.” Biết Cảnh bây giờ vẫn không biết sự tồn tại của đối tinh, Thượng Quan Khiêm thừa nhận cách kêu đó. “Chính là hắn, Quân Hành Tuyệt.” Chỉ vào Quân Hành Tuyệt nói. Âm thầm truyền âm, không nói ra chuyện đối tinh, Cảnh chưa cần biết.
“Ta là Mộc Cảnh.” Sau khi đánh giá Quân Hành Tuyệt từ trên xuống dưới, Cảnh nói.
“Ta là Mộc Linh Hạo.” Mộc Linh Hạo đang ôm lấy Cảnh không dùng khí cùng biểu tình ôn nhu nữa mà là ngữ khí băng lãnh, khí thế của bậc vương giả quân lâm thiên hạ. “Hoan nghênh gia nhập chúng ta.” Trong lời nói của Mộc Linh Hạo có thâm ý khác.
“Ta là Quân Hành Tuyệt.” Quân Hành Tuyệt bây giờ không còn là tên tiểu tử nông cạn nữa, nghe Mộc Linh Hạo nói liền hiểu hắn ta đã biết chuyện đối tinh, hắn không phải đang chúc mừng mình gia nhập Vô Xá, mà là gia nhập hàng ngũ đối tinh.
“Quân Hành Tuyệt, cần ta chế tạo trí năng hệ thống và binh khí cho ngươi không?” Cảnh thản nhiên mở miệng, làm người chế tạo binh khí cho Vô Xá, hắn nên vì đồng bạn chế tạo mấy thứ này, đây là niềm vui của hắn.
“Cảnh, ngươi có thể chế tạo thêm trí năng sao?” Khiêm kinh ngạc mở miệng, y đã nghĩ không thể chế tạo thêm nữa.
“Có thể a.” Cảnh không hiểu Khiêm vì sao lại hỏi vậy.
“Vậy sao ngươi cùng Mộc Linh Hạo dùng chung một cái?” Liền ngay cả Đế cũng vậy.
“Phụ thân nói hắn không cần.” Hỏi qua Tôn Hoàng cũng nói không cần.
“Cảnh nhi, công năng của Lạp Phi Nhĩ rất lớn, ta và ngươi dùng một cái là đủ rồi.” Mộc Linh Hạo lại chuyển sang giọng điệu ôn nhu.
Quân Hành Tuyệt hiểu chứ, tựa như hắn thấy Diêm La chướng mắt vậy, mấy người cùng là đối tinh như hắn xem ra cũng không thích thú gì với đám trí năng ngày đêm ở chung cùng ái nhân mình, gần như là không cần nghĩ nhiều. “Ta cùng Khiêm dùng một cái là đủ rồi.” Tiếp thu kinh nghiệm của người đi trước là sẽ không sai được.
Cảnh nhìn Quân Hành Tuyệt, sau đó lại chuyển sang Thượng Quan Khiêm. “Cứ dùng một cái cũng được.” Thượng Quan Khiêm cuối cùng quyết định, việc này không có gì quan trọng lắm.
Cảnh gật đầu, mà Mộc Linh Hạo liền nhanh chóng đóng cửa thông tin.
“Quay về kinh đi.” Thượng Quan Khiêm nói với Quân Hành Tuyệt.
“Hảo.” Quân Hành Tuyệt ôn nhu cười.