*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói, ngươi giấu vật nhỏ của ta
ở đâu?” Lang Minh Thần chạy thẳng lên núi nhưng chỉ thấy ba tên xấu xí bị
điểm huyệt đứng trơ ra đấy, hắn giải huyệt đạo cho tên mặt sẹo, trong mắt nổi
lên lam quang tàn độc lãnh khốc: “Không muốn chết mau nói cho ta!”
“Vương gia, xin ngài tha cho tiểu
nhân! Tiểu nhân nào dám giấu nữ nhân của ngài đi đâu!!” Hắn sợ chết quỳ sụp
xuống đất, dập đầu liên tục xuống mặt đất lầy
lội: “Không liên quan đến tiểu
nhân, đều do Lâm Nhã Hiên bắt chúng ta làm vậy.”
“Lâm Nhã Hiên?” Đầu tiên hắn
ngạc nhiên nhìn tên mặt sẹo, trong đôi mắt tà mị tràn đầy khϊếp sợ, nháy mắt
cuồng nộ bao trùm toàn thân, Lang Minh Thần đá một cước trúng ngực hắn rồi
lại vươn chưởng chộp lại: “Vì sao hắn lạ bắt ngươi làm vậy?”
“Vương gia, đó là sự thật!” Tên
mặt sẹo là quỳ sụp xuống ôm chân nam nhân khát máu đang cười nhạt: “Là hắn
nói chỉ cần huynh đệ chúng tiểu nhân bắt Vương Nha Nha đi, tiền da^ʍ hậu sát,
hắn sẽ phục vụ huynh đệ chúng tiểu nhân một trận sảng khoái.”
“Thế nên các ngươi định có ý đồ
với đồ nhi của ta sao?” Một góc áo trắng khẽ đến cạnh tên nam nhân đang không
ngừng dập đầu trước mặt, ánh mặt lạnh lùng tàn ác khiến hắn phải run bần bật,
lớn tiếng quát: “Nói, bây giờ nàng ấy đang ở đâu?”
“Nguyệt công tử, cầu xin ngài
đại phát từ bi, đừng làm khó năm huynh đệ chúng tiểu nhân~~~ chúng tiểu nhân
thật sự chưa có làm gì, tiểu mỹ nhân kia bị một nam nhân áo tím cứu đi rồi!”
“Bắc Ngao Liệt?” Đôi mắt hẹp
dài hơi híp lại, khuôn mặt đẹp như ngọc thoáng hiện lên vẻ ghen ghét: “Hiện
tại bọn họ đang ở đâu?”
“Nguyệt công tử, tiểu nhân thật
sự không biết~~~ Vừa nãy, vừa nãy lúc hắn bị trúng nhuyễn hương phệ cốt tán
đã được tiểu mỹ nhân đỡ đi rồi!”
“Nhuyễn hương phệ cốt tán?
Ngươi nói hắn trúng nhuyễn hương phệ cốt tán?” Lửa giận trong đôi mắt lam lại
bốc lên hừng hực, Bắc Ngao Liệt, nếu như ngươi dám động đến một sợi tóc của
Nha Nha, ta nhất định sẽ san bằng Bắc quốc nhà ngươi.
“Các ngươi nói xem ta nên xử lý
các ngươi thế nào đây?”
Giọng nói âm u
lạnh lẽo như đến từ địa ngục khiến ai nấy đều dựng tóc gáy, đôi mắt xanh bích
hiện lên đầy sát ý: “Nếu dám động đến người của ta, các ngươi cũng đừng mong
bình yên vô sự tồn tại trên cõi đời này!”
“Các ngươi đừng lại đây!!” Tên
mặt sẹo thấy hai tên huynh đệ kia đã chết nay lại chứng kiến cảnh tượng hai
tên còn lại mỗi người trúng một chưởng vỡ đầu vô cùng đáng sợ, khiến hắn
không tự chủ được điên cuồng gào thét: “Thật sự chuyện này không liên quan
đến ta, các ngươi muốn tính sổ thì hãy tìm đến Lâm Nhã Hiên đi!”
“Thật không? Đã như vậy ta cho
ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!!” Giọng nói lạnh như băng mang theo hàn
khí lạnh thấu xương.
“Bây giờ ngươi trở về bắt tên
Lâm Nhã Hiên kia mang đi, nếu hắn thích bị kẻ khác đè như vậy, mỗi ngày ngươi
tìm hơn mười nam nhân hung hãn thô bạo cưỡng bức hắn, ngược hắn, nhớ kĩ không
được để hắn chết, ta muốn hắn cả đời vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy, chỉ có
thể khuất nhục sống trong cảnh bị người ta cưỡng bức. Nếu để ta biết được
ngươi dám trái lời bản vương, vậy ngươi cũng đừng mong được sống trên cõi đời
này!!”
“Tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân
biết rồi, tiểu nhân lậo tức đi làm ngay, lậo tức đi làm nay đây!!” Sau đó hắn
vội vàng đứng lên, chạy trối chết xuống núi.
“Đồ nhi Nha Nha thân ái, vi sư
hi vọng nàng không được quá tốt bụng…!!!” Nhìn màn mưa đêm mịt mùng, bạch y
nam tử chỉ lẳng lặng đứng im trong mưa, thật không biết ai nghiền nát tim ai,
là ai nợ tình ai, là ai chặt đứt hi vọng của ai…
“A Ngưu ca, huynh hãy cố chịu
đựng thêm chút nữa!!” Mưa to như chút nước dần rửa sạch bùn đất trên mặt ta,
cảm nhận được thân thể cường tráng mỗi lúc một suy yếu, càng lúc càng trở nên
lạnh dần, ta chỉ có thể cố gắng ôm chặt hắn hơn nữa: “A Ngưu ca, huynh nhất
định không được xảy ra việc gì!”
“Tiểu nha đầu, đừng lo lắng,
còn chưa tới một canh giờ, ta vẫn có thể chống đỡ được.” Trong đôi mắt mơ
màng hiện rõ sự ấm áp dịu dàng như mặt hồ êm ả, vẫn luôn nhìn chằm chằm không
dứt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Mưa to quá, nếu tiếp tục đi nữa nàng sẽ bị
cảm lạnh, ta biết phía trước có một sơn động, chúng ta vào đó tránh mưa
thôi.” ( Sao biết có cái sơn động vậy?)
“Được!!” Càng ôm chặt thân thể
hắn hơn, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô lực trắng bệch, trong lòng ta lại trào lên
một trận đau đớn, nhìn sơn động phía trước, ta càng cố gắng bước nhanh hơn
nữa.
“A Ngưu ca, huynh sao rồi, có
thấy đỡ hơn chút nào không?” Ta nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống mặt đất khô ráo,
bàn tay run rẩy chậm rãi xoa nhẹ lên khuôn mặt nam nhân này: “Xin lỗi, tất cả
đều tại ta, đều là lỗi của ta, A Ngưu ca, huynh đừng chết!”
“Ừ~~~Ta không sao.” Hắn yếu ớt
cố gượng dậy nhưng một cơn đau đớn trước ngực khiến hắn lại ngã xuống, hai
tay nắm chặt đỡ lấy ngực mình nhưng trong mắt tràn đầy hạnh phúc ấm áp: “Hiện
tại đã khá hơn rồi.”
“A Ngưu ca…” Ta dùng ống tay áo
nhẹ nhàng lau nước mưa trên khuôn mặt hắn, đôi môi hơi tái nhợt hiện lên một
nụ cười ảm đạm: “Huynh không gạt ta…huynh thật sự không gạt ta…đúng không?”
Hắn khẽ ôm nàng ngả đầu vào
l*иg ngực ướt đẫm của mình, khẽ nhắm mắt lại rồi bất chợt lại mở ra, vỗ nhẹ
sau lưng ta: “Ta chưa từng gạt nàng.”
“Huynh gạt ta!!!” Nhìn đôi môi
tái nhợt kia, nước mắt cuối cùng cũng không kìm lại được bắt đầu tuôn rơi:
“Huynh gạt ta…A Ngưu ca, ta chỉ biết…huynh gạt ta…”
Hắn đau lònh nhìn đôi mắt viền
đỏ ngấn lệ kia, càng ôm chặt vào lòng hơn thân tể nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng
dỗ dành: “Ừ, tiểu nha đầu, đừng khóc nữa.” Đôi môi tái nhợt khẽ mân mê, đôi
lông mi dày xinh đẹp thống khổ khép lại như muốn kìm nén che giấu tất cả, nắm
chặt tay ta một lúc rồi lại buông ra, sau đó từ từ nằm xuống, cả người run
rẩy, khẽ cười buồn bã: “Ta…không sao.”
“A Ngưu ca, huynh làm sao vậy,
mau tỉnh lại đi!!” Ta dùng tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú, cảm nhận được sự
lạnh giá, ta chết lặng nhìn bờ môi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng gợi cảm kia,
trong lòng bất an, tình cảnh này, có phải nên hô hấp nhân tạo, cấp cứu cho mỗ
ngưu đang bị hôn mê bất tỉnh hay không?
“Ưm…tiểu nha đầu, đừng đánh
nữa, ta vẫn chưa chết đâu.” Đôi mắt hẹp dài khé hé mở, trong đôi mắt là một
mảnh tăm tối, u ám, si ngốc nhìn nữ tử trước mặt, thất thần cất tiếng nói:
“Ừm, tiểu thư Nha Nha…nàng mau đi đi, ta…ta sắp không kiềm chế được nữa rồi…”
“Không, ta không đi!” Chôn chặt
khuôn mặt vào l*иg ngực hắn, ta nghẹn ngào nức nở: “A Ngưu ca, ta không đi,
ta muốn ở lại cứu huynh.”
“Không, nàng mau đi cho ta. Ta
cam tâm tình nguyện chết vì nàng, ta không muốn nàng vì cứu ta mà đau lòng
như vậy.”Hắn thống khổ ôm đầu, đôi lông mi cong dày rung động kịch liệt, bàn
tay vì cố kìm nén mà run rẩy, lúc này dược lực của nhuyễn hương phệ cốt tán
đang dần dần ăn mòn tâm trí hắn, ăn mòn lục phủ ngũ tạng… “Ta không chịu nổi
nữa…nàng mau đi đi!” Để áp chế dược lực, hắn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu
vào trong da thịt, một ít máu đỏ tươi trào ra từ kẽ tay.
“A Ngưu ca, ta không đi.” Ta
nức nở thì thào nói: “Ta không phải vì thương xót mà cứu huynh, A Ngưu ca,
huynh đối với ta vô cùng tốt, ta không muốn huynh chết.”
“Tiểu thư Nha Nha, nàng thật sự
không hối hận?” Hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt là một mảnh sâu thẳm trong
trẻo như ngọc, cố gắng vươn tay nhẹ nhàng nắm tay ta, trong mắt tràn ngập chờ
đợi, có chút hoài nghi, lại có chút không nỡ: “Vì một hạ nhân như ta, thật
không đáng.” Nói xong trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự bi thương trống rỗng,
biểu hiện câm lặng ấy thật khiến người đối diện xót xa đau lòng.
“Ta sẽ không hối hận!!!” Nghe
giọng nói trong trẻo như ngọc, nhìn biểu hiện tan nát bi thương, đôi mắt đen
sâu thẳm khiến người đối diện cảm nhận rõ nỗi đau đớn thấu tim, ta mạnh mẽ nắm
chặt tay hắn khẳng định: “Chỉ cần có thể cứu được huynh, ta tuyệt đối không hối
hận.”
“A~~~” Hắn thống khổ mở mắt nhìn
thiên hạ trước mặt từ từ cởi thắt lưng, rồi đến chiếc áo ngoài, hắn nỗ lực muốn
ngăn cản lại, nhưng vừa ngẩng đầu thấy cảnh đẹp mê hoặc dần hiện hữu trước mắt…bản
thân hắn cũng không cách nào tìm ra lối thoát…