*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu bạch thái…tiểu bạch
thái…ngươi đừng ngủ chứ, nhanh giúp tỷ tỷ nghĩ biện pháp gì đi.” Quả cầu nhỏ
mơ màng mở mắt rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Hic, ngươi không thể để
một mình tỷ tỷ đối mặt với tên hồ ly kia chứ, nếu không ta cũng không biết bị
hắn ngược đãi thành như thế nào nữa.
“Ngao…ngao…ngao…” Mắt nhỏ lại
hơi hé ra ngụ ý trả lời, sau đó cả thân hình mập mạp khẽ nhích nhích, tên
tiểu hồ ly béo ú vong ân bội nghĩa này lại tiếp tục ngủ say sưa.
“Tiểu bạch thái, coi như ngươi lợi
hại…”Ta buồn khổ nhìn hồ ly béo mập không hề nhúc nhích, xem ra, Vương Nha
Nha ơi Vương Nha Nha, cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi. Hic
hic…nhưng phải làm sao bây giờ, đêm hôm khuya khoắt ở chung phòng cùng nam
nhân khác còn chưa tính, đằng này còn bị mỗ hồ bắt quả tang ta đang đỡ A Ngưu
khỏa thân, thế mà hắn còn dịu dàng ân cần vặn hỏi, không được, ta không thể
ngồi chờ chết trong phòng được.
Phương án 1: Ở cùng mẹ mỹ nhân
một đêm. Không ổn không ổn, ta biết ông bố bất lương này đêm nào cũng lén lút
từ Tây viện sang Đông viện, ép mẹ mỹ nhân ân ân ái ái đến bình mình. Nếu như
ta đi nhất định sẽ bị ông bố đố kị thành tính kia đóng gói trả về cho tên hồ
ly, đến lúc đó tội đã nặng lại càng nặng thêm.
Phương án 2: đếm khuya vắng vẻ
ôm tiểu bạch thái chạy trốn? Cái này lại càng không được, Vương Nha Nha ta vốn
cầm tinh con sâu lười, nếu phải lẻ loi hưu quạnh một mình phiêu lưu bên ngoài
nhất định không trụ nổi quá ba ngày, chẳng may còn bị ông chú xấu xa nào đó
hạ dược bán vào thanh lâu, ngày ngày phải đối mặt với bọn đàn ông da^ʍ ác,
thật không thể chấp nhận nổi.
Phương án 3: Mỹ nhân kế? Cái
này? Được thì được nhưng mà, nhớ tới mỗi lần bị hồ ly ăn tươi nuốt sống, khổ
sở không nói lên lời. Huhu…Nếu bây giờ ta chủ động, không biết có bị tên hồ
ly biếи ŧɦái đó hành hạ ba ngày không xuống giường nổi hay không.
Ngay lúc ta nghĩ mãi không ra
biện pháp hay ho nào chợt nghe tiếng cửa mở két một cái, ta vốn đang đi đi
lại lại trong phòng liền vội vàng chạy lên giường, ôm chặt tiểu bạch thái đã
ngủ say như chết, rồi lại kéo chăn lên, nhắm chặt mắt, giả vờ ngáy khò khò…
“Vương Nha Nha, đừng giả vờ ngủ
nữa, vi sư biết nàng vẫn chưa ngủ.” Hơi thở băng lạnh của hồ ly càng lúc càng
đến gần càng nhắc nhở ta có chết cũng không được mở mắt, nếu không hắn nhất
định sẽ hành động vô cùng đáng sợ.
“Tiểu Nha Nha thân ái, có phải
đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm nên không dám đối mặt với ta không?”
Hắn ném tiểu hồ ly sang một góc khác rồi không chút thương hương tiếc ngọc
kéo xoẹt cái chăn trên người ta xuống, làn môi mê hoặc nhẹ nhàng mơn trớn lên
đôi môi anh đào của ta, đầi lưỡi giảo hoạt ngả ngớn trêu trọc.
“Ưm…” Ta nghiêng mặt né tránh
đôi môi kia, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt rồi lại ra vẻ đáng yêu giương đôi mắt
nai, hai tay đặt lên cổ hắn: “Sư phụ, người đã về rồi ư?”, tiện thể làm vẻ
như tiếc hận lắm: “Nha Nha chờ người lâu lắm nha, mãi không thấy người trở
lại nên ngủ thϊếp đi mất!”
“Hừ, Vương Nha Nha, nàng cho
rằng làm mình làm mẩy như này vi sư sẽ bỏ qua sao?” Hắn ôm chặt nha đầu đáng
ghét đang giả vờ ngây thơ đáng thương: “Thế nào? Đêm nay hầu hạ nam nhân kia
có phải thấy rất thích thú không?” Lại nghĩ đến chính mình còn chưa bao giờ
được mỗ Nha tận tâm chăm sóc, hồ ly trắng càng thêm bất bình, đã thế mình
chẳng khác gì nô bộc thay quần áo, chải đầu, rửa mặt, đút cơm, tắm rửa…tất
tần tật những việc cỏn con như vậy hắn đều tỉ mỉ chăm sóc nàng, càng nghĩ
càng thêm giận liền kéo thân thể béo mềm từ trên giường dậy: “Nào, cởϊ áσ cho
vi sư.” (hô hô, lần đầu thấy lão hồ ly cute như vậy)
Hồ ly xấu xa, chỉ giỏi bắt nạt
ta, dưới áp lực kinh người của đôi mắt xanh lục, để xoa dịu cơn giận cửa hắn
ta cũng đành nén bất bình trong lòng giả bộ nhu tình dịu dàng cởϊ áσ cho hắn,
tiện thể nịnh nọt vài câu: “Sư phụ, để đồ nhi rót cho người chén trà nha?”
“Không cần.” Nhìn thân thể bé
nhỏ chỉ cao tới cằm mình, Cổ Nguyệt Lan thỏa mãn híp mắt, hai tay bắt đầu âu
yếm da thịt trắng mịn của thiên hạ trong lòng, đôi môi trượt một đường xuống
từ cổ nàng, cách lớp vải y phục đùa giỡn phần tròn trịa cao ngất của nàng, hé
môi cắи ʍút̼ nhẹ nhàng trêu trọc nụ hoa.
“Đã khuya lắm rồi, sư phụ,
chúng ta có lẽ nên đi ngủ sớm một chút sẽ tốt hơn?” Ta cố nén khát vọng một
chưởng đập bay cái đầu hồ ly đang hoành hành tác quái trên ngực mình, huhu…hồ
ly trở về lâu như vậy vẫn chưa động chạm, ta vốn đang cho rằng mình đã được
an toàn thẳng đến ngày xuất giá. Không ngờ chỉ vì chuyện phát sinh với A Ngưu
ca lại để hắn có cơ hội lợi dụng, danh chính ngôn thuận khởi binh vấn tội.
“Tiểu Nha Nha, đêm nay nàng
đừng ngủ.” Hắn nhìn chằm chằm đối diện với đôi mắt đầy bi thương của ta một
lúc, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười lẳиɠ ɭơ, đôi môi gợi cảm lại dán
lên môi ta, giọng nói khàn khàn: “Mấy ngày nay, nàng ăn no lại ngủ, bây giờ
có phải nên an ủi, đền bù cho vi sư một chút không? Dứt lời bàn tay to không
ngừng lột từng lớp y phục trên người ta xuống, động tác gợi cảm như vậy, vẻ
mặt mê hoặc quyến rũ, nụ cười tuấn lãng say mê thật khó có kẻ nào sánh bằng.
“Ai bảo thế, sư phụ không thấy
hai má ta hóp lại vô cùng đáng thương sao?”
Hu hu…hồ ly chết tiệt, hắn lúc nào luyện được động tác nhanh như vậy
chứ. Trong chớp mắt, hồ ly lõa thể nóng cháy ôm chặt thân thể cũng không một
mảnh vải che thân của ta, sau đó lại tiếp tục dán lên bộ ngực non mịn nghịch
ngợm, trêu chọc.
“Nào, tiểu Nha Nha, đêm nay
chúng ta cùng tạo một đứa nhỏ đáng yêu được không?” Đôi mắt xanh lục sâu thẳm
chăm chú nhìn thân thể đẫy đà tuyệt mỹ, nhìn những đường cong mấy bữa trước
còn gầy gò yếu đuối giờ càng thêm đầy đặn mê người, du͙© vọиɠ trong đáy mắt
càng thêm mãnh liệt: “Nữ nhi của chúng ta nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.”
“Huhu…đừng mà…” Ta không phải
mới có mười bốn tuổi thôi sao, ta không muốn sớm như vậy đã phải ôm con sống
qua ngày như vậy đâu. Không để ý tới sự cự tuyệt của ta, ngón tay linh hoạt
nóng cháy của hồ ly không ngừng khơi dậy ham muốn trong ta, đôi tay vốn đang
nắm chặt của ta bắt đàu run nhè nhẹ, đôi môi anh đào không kìm được bật lên
tiếng rêи ɾỉ khe khẽ: “Đừng mà, ta không muốn làm mẹ sớm như vậy đâu.”
“Tiểu đồ nhi ngoan cố thân ái,
nàng quá ngây thơ rồi, việc này nàng không thể chối bỏ được đâu.” Nhìn da
thịt kiều diễm đang dần dần ửng đỏ, mỗ hồ cười đến gian tà: “Có tiểu Nha Nha
rồi nàng sẽ không thể chạy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, sẽ ngoan ngoãn
ở lại Huyền Nguyệt sơn trang cùng ta và con.” Hắn nâng cao ngực nàng, ý cười
yêu mị trong nụ cười càng dâng trào, bàn tay giảo hoạt nhéo nhẹ cánh hoa:
“Nàng nghĩ chúng ta nên sinh mấy đứa nhỏ mới đủ đây?”
Ta cắn chặt môi kìm nén khát
vọng trong lòng đang mỗi lúc một dâng trào, cho dù là vì lợi ích hay tranh
đấu cũng không được phép coi ta như heo nái: “Sư phụ, chúng ta sinh một đứa
nhỏ thôi được không? Sinh nhiều quá, Nha Nha sẽ không chăm sóc được hết.”
“Tiểu bí đao, đừng quá lo lắng,
vi sư sẽ giúp nàng. Hơn nữa không phải còn có quản gia Cổ Ba hay sao?” Hắn vô
cùng gian xảo nghĩ, hứ, vi sư sẽ để mấy đứa nhỏ vây quanh nàng, đến lúc đó
nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta, không đi đâu được. Hắn tiếp tục cúi đầu ngậm
nụ hoa nhỏ, lúc liếʍ mυ'ŧ, lúc lại cắn nhẹ đỉnh núi mẫn cảm: “Thế nào? Lẽ nào
Nha Nha không đồng ý sao?”
Kɧoáı ©ảʍ như sóng triều đánh
úp đến, ta không kìm được bắt đầu run rẩy, hai tay nắm chặt đến mức trắng
bệch, đôi mắt cũng mơ màng một tầng sương mù: “Sư phụ, ta sắp…sắp không chịu
nổi nữa rồi…mau giúp ta…”
Cảm nhận được sự hưng phấn của
ta, mỗ hồ càng ra sức cắn liếʍ, tốc độ trêu đùa mỗi lúc một nhanh, ngón tay
tà ác mân mê đến chỗ cánh hoa nghịch ngợm, kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo đến:
“Nhịn một chút, đã lâu như vậy ta chưa được cùng nàng, vi sư không muốn nàng
khó chịu.”
“Ưm…” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt
yêu nghiệt của hồ ly, ta ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ bé nhẹ nhàng cọ
nhè nhẹ lên l*иg ngực tinh tráng: “Sư phụ…”
“Hứ…chỉ lúc này nàng mới ngoan
nhất.” Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé nũng nịu rúc vào ngực mình, trong đôi
mắt ngọc bích nổi lên một tầng dịu dàng ôn nhu, làn môi mơ trớn nụ anh đầo
chúm chím: “Vi sư quyết định rồi, sinh một tên tiểu quỷ, còn tiểu Nha Nha
sinh ba đứa được không?”
“Không được…” Chẳng phải là bốn
đứa nhỏ sao? Mới nghĩ đã thấy lạnh đến phát run, trong đầu xuất hiện thảm
cảnh ta bị mấy hạt đậu nhỏ kia vây khốn, huhu, không thể được, tuyệt đối
không được…
“Nào, tiểu đồ nhi.” Đôi môi
nóng rực mạnh mẽ dán lên làn môi anh đào phấn hồng, đầu lưỡi linh hoạt thừa
lúc ta ngẩn ngơ đã xấu xa tiến vào trong miệng ta, không màng tới sự phản
kháng thăm dò mỗi lúc môt sâu, tham lam hút mật ngọt, một tay nhẹ nhàng vuốt
ve bộ ngực sữa, ngón tay thon dài bên kia thì khuấy động nơi nụ hoa.
“A…Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
Ta mơ hồ cảm thấy bị mỗ hồ dùng miệng ép ăn một viên thuốc đắng, bởi vì bị
hắn chế trụ nên không cách nào nhổ ra được, ta bất đắc dĩ phải nuốt viên
thuốc vào.
“Ngoan, đừng sợ, chỉ là một
viên thuốc nho nhỏ thôi mà.” Khuôn mặt hồ ly gian xảo khẽ toát lên một nụ
cười khủng bố, sau đó tiếp tục chà đạp bộ ngực sữa.
“Huhu…ngươi là đồ hồ ly đê
tiện.” Ta khó khăn lắm mới nói được một câu, lửa nóng trong cơ thể bị trêu
đùa càng thêm bùng phát, bàn tay nhỏ bé không kìm được mớn trớn trên vùng cơ
ngực và bụng săn chắc của hắn, sau đó đặt lên tấm lưng cường tráng, hung hăng
cào cấu, hứ, cho ngươi đau chết đi, đâu chết cái tên hồ ly khốn khϊếp…huhu,
sinh bốn đứa nhỏ, đến lúc đó người đau đến chết là Vương Nha Nha ta mới đúng.
“Tiểu Nha Nha, nàng muốn bức ta
phát điên sao? Hứ, đợi đến lúc đó người chịu khổ là nàng nha.” Bị đau nhức
trên lưng khiến mỗ hồ càng thêm cuồng dã, nhìn đôi môi phấn hồng của mỗ Nha
dưới người mình, khuôn mặt đáng yêu, mái tóc rối bời trên khắp thân thể: “Ưm,
đêm nay nhất định chúng ta sẽ tạo được một búp bê xinh xắn.”
“Huhu…hồ ly chết tiệt, đừng bắt
ta làm mẹ sớm như vậy mà, huhu…”
“Hứ…không muốn sinh cũng phải
sinh cho ta.” Đôi mắt vốn đang dịu dàng ôn nhu lại đột nhiên dâng lên một
tầng lạnh giá: “Nói cho nàng biết, đừng nghĩ rơi nước mắt sẽ khiến ta nhẹ dạ
buông tay.” Nói xong hạ thân hắn thúc mạnh đến, lửa nóng nam tính toàn bộ tiến
vào.
Cả người ta khô nóng khó chịu,
hô hấp mỗi lúc một gấp gáp, ánh mắt bắt đầu mơ màng: “A…” Hồ ly chết tiệt, tiến
vào cũng không nói một tiếng, ta đành từ từ thả lỏng thân thể, đón nhận từng
trận tấn công của hắn, huhu…đành vậy, sinh con thì sinh, bị tên hồ ly này quản
chế, nhân sinh* của ta đâu còn do chính mình làm chủ nữa… (nhân sinh: cuộc đời.)