“Xuân Hoa muội, ta thật sự rất
yêu muội!” Sau đó đôi tay dùng sức đặt ta lên giường rồi trở mình bao phủ
trên người, làn môi nóng cháy dịu dàng rơi trên đôi môi anh đào, hai tay ôm
chặt ta vào lòng: “Nếu như ta sớm có nàng, lấy nàng thì bây giờ nàng đã không
phải chịu khổ trong Tiền phủ như vậy!”
“Buông ta ra, A Ngưu ca, mau
buông ta ra.” Ta vừa nghiêng mặt né tránh đôi môi hắn vừa không ngừng ứng phó
với đôi tay sỗ sàng càn quấy trên người, huhu…đúng là lòng tốt không được báo
đáp, cái tên trâu rừng bị sốt đến phát điên này, bệnh trâu điên bùng phát
thật quá biếи ŧɦái. “Huynh sốt cao quá rồi, để ta nhờ cha dược vương đến xem
bệnh cho huynh.”
“Không, ta không cho muội đi,
Xuân Hoa muội, lần này bất luận thế nào ta cũng không để muội đi.” Đột nhiên
hắn ngẩng dậy, một tay vung lên thoát hết y phục trên người sau đó lại áp
xuống phía dưới, giọng nói bi thương lành lạnh chậm rãi vang lên bên tai ta:
“Nào, đừng sợ, để A Ngưu ca nhìn nàng.”
“Không được, không được, ta
không phải Xuân Hoa muội muội của huynh, A Ngưu ca, huynh mau tỉnh táo lại
đi.” Nụ cười đau thương cô độc của hắn nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng
sợ, huhu….A Ngưu ca, dù cho huynh thất tình cũng không thể dùng ta để thay
thế được…
“Muội không muốn sao? Có phải
muội thật sự đã yêu cái tên Tiền đại phú kia không?” Sau đó lại là một trận
hôn nhẹ nhàng, thân mật, hai tay đã dừng lại hành động cởi bỏ y phục trên người
ta: “Nếu muội không thích, ta sẽ không ép muội.”
“Hì hì, A Ngưu ca, huynh trước
tiên cứ để ta đứng dậy đã, được không?” Phù, vẫn ổ, vẫn ổn, xem ra A Ngưu ca
thật lòng yêu vị Xuân Hoa tỷ tỷ kia, điểm này vẫn còn hơn chán cái tên hồ ly
suốt ngày cưỡng ép ta.
“Ở bên cạnh ta được không,
chúng ta đã lâu không gặp mặt, muội ở bên cạnh ta một chút được không?” Khuôn
mặt tuấn tú không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng, bàn tay linh hoạt lại lén lút thâm
nhập vào vạt áo, nhẹ nhàng xoa nắn da thịt mềm mại của ta: “Ưm, Xuân Hoa
muội…xem ra Tiền đại phú đối với muội cũng được coi là tốt, thân thể này…thật
mềm mại…đặc biệt là ở đây…” Sắc thủ lại tăng thêm lực đạo trên phần ngực:
“Thật sự rất mê người…”
“Bốp” một tiếng, tính nhẫn nại
của ta cũng không kiềm chế được nữa, hung hăng cho hắn một cái tát, tên sắc
ngưu này, thương cảm là thương cảm nhưng cũng không được phép quá đáng như
vậy. Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra rồi kéo chăn che lại thân thể nam nhân lõα ɭồ mê
người kia: “A Ngưu ca, ta đi đây.”
Bị một tát của ta khiến tỉnh
táo lại, mỗ ngưu vỗ vỗ khuôn mặt đau nhức, nhìn về phía ta đang hung dữ trợn
mắt nhìn hắn, vừa định đứng lên lại thấy thân thể mình lồ lộ nên ngay lập tức
dùng chăn bao kín mít: “Tiểu thưu Nha Nha, sao cô lại ở đây, vừa rồi có phải
ta đã làm chuyện gì đó không phải với tiểu thư không?”
“Không…không có gì…” Nhìn đôi
mắt ngây thơ vô tội mang theo chút sợ hãi, xem ra hắn cũng không ý thức được
hành động của mình, nếu ta nói lại chuyện vừa rồi, với tính cách thật thà của
huynh ấy không biết có đến mức rạch bụng tự sát tạ tội hay không.
“Y phục của ta do ai cởi ra
vậy? Vì sao ta lại ở trên giường thế này?” Hắn hoài nghi nhìn ta, rồi lại
nhìn nhìn chính mình, trong mắt liên tục ‘lóe’ lên sự hoảng loạn, thân thể
yếu đuối run run càng khiến người ta không đành lòng…
Ta bất đắc dĩ đỡ lấy thân thể
sắp ngã kia: “Hi hi, huynh ngâm mình trong nước lạnh nên phát sốt, ta chỉ đỡ
huynh lên giường mà thôi, thật sự không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Thật không, đồ nhi Nha Nha của
ta, thật sự không xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo như
băng truyền đến, khuôn mặt tuấn tú âm trầm như ác ma hung dữ lườm ta, lục
quang trong mắt lóe sáng càng khủng bố. Không thể ngờ vì nàng mà bận rộn suốt
một ngày trong bếp, lúc trở về lại không thấy người mình vẫn luôn mong nhớ
đâu, tìm kiếm khắp nơi lại thấy nàng đang thân mật với tên trâu điên kia, vừa
nghĩ đến cảnh nàng đỡ thân thể lộ liễu của hắn lên giường, lại vô cùng dịu
dàng chăm sóc hắn, Cổ Nguyệt Lan như thể cảm nhận được lửa ghen tuông đố lị
đang hừng hực cháy điên cuồng trong l*иg ngực mình: “Tiểu Nha Nha, nàng có
thể giải thích một chút được không, vì sao nàng lại ở chỗ này?”
“Sư phụ, sao người lại tới
đây?” Ta lập tức đẩy mỗ ngưu bệnh tật trên người mình ra, rồi lại vội vã chạy
đến bên người hồ ly, cam chịu để hắn xiết vòng tay như kìm sắt trên eo mình,
một tiếng cũng không dám kêu.
“Nói đi, vì sao không nói, cái
miệng nhở này bình thường không phải thích nói lắm hay sao?” Nâng cằm ta lên
lại dùng móng vuốt hồ ly mơn trớn làn môi mọng: “Sao bây giờ một tiếng cũng
không nói?”
“Chuyện này không liên quan đến
tiểu thư Nha Nha, là do ta không tốt.”
Hai tay nắm chặt, thân thể vì ốm đau mà hơi
run run: “Là tiểu thư thấy ta lên cơn sốt nên đỡ ta lên giường.”
“Là vậy sao?” Thanh âm như rít
ra từ kẽ răng: “Tiểu Nha Nha, sư phụ lại muốn biết vì sao nàng lại ở trong
phòng hắn.”
“Sư phụ, ta, ta, thấy A Ngưu ca
không đưa cơm đến nên ta chỉ đến xem huynh ấy có xảy ra chuyện gì hay không
thôi!”
“Thật không?” Hắn nhíu mày nhìn
người bệnh, sau đó lại nhìn thiên hạ yêu kiều trong lòng, lưu luyến buông cánh
tay, khóe môi ưu nhã ung dung nhếch lên một nụ cười: “Tiểu Nha Nha, nàng về
phòng trước đi, một lát nữa sư phụ sẽ trở lại.”
“Vâng, được ạ. A Ngưu ca, sắc
trời không còn sớm nữa, ta về trước nghỉ ngơi đây.
Thân thể huynh không được
khỏe, nghỉ ngơi cẩn thận nha.” Nói xong, ta vẫn lo lắng nhìn hắn, rồi lén liếc
nhìn về phía mỗ hồ, kiên quyết nói nhỏ vào tai hắn: “A Ngưu ca là người tốt,
người đừng làm khó dễ huynh ấy được không?”
“Được, sư phụ nhất định sẽ không
làm khó hắn. Ngoan ngoãn đợi vi sư trở về, vi sư có rất nhiều chuyện muốn hỏi
nàng.” Tuy rằng trong mắt hắn chứa đầy dịu dàng yêu thương nhưng hàm ý trong
giọng nói khiến ta rét run.
“Hihi, sư phụ, A Ngưu ca, vậy
ta đi trước đây. “ Huhu…hồ ly xấu xa, chỉ giỏi bắt nạt ta, ta vội vàng ù té,
không dám liếc mắt nhìn về phía mỗ ngưu nữa…
“Đừng giả bộ nữa.” Nhìn tiểu
thân thể đang chạy trối chết mỗi lúc một khuất bóng kia, Cổ Nguyệt Lan lập tức
thu hồi vẻ dịu dàng trên khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía nam
tử trên giường: “Bắc Ngao Liệt, ngươi nói đi, đây là ý gì? Rốt cục ngươi có ý
đồ gì với nàng ấy?”
“Hử? Không có ý gì hết, không
phải là tiểu nha đầu quan tâm ta, bảo vệ ta hay sao? Thế nào, ngươi thấy không
vừa mắt hả?” Đôi mắt lóe lên tử quang hàm chứa đầy vẻ tà mị: “Ngươi biết không,
vừa rồi dáng vẻ nàng cẩn thận chăm sóc ta thật dịu dàng mê người, thế nào, nàng
từ trước tới giờ đã đối với ngươi như vậy chưa?”
“Cái gì mà dịu dàng mê người,
cái gì mà cẩn thận chăm sóc? Người giải thích rõ ràng cho ta.”
“Có gì mà phải giải thích, không
phải ngươi thấy hết rồi sao?” Thân thể vốn suy yếu chậm rãi đứng lên, khoác
thêm y phục chỉnh tề rồi thản nhiên đối mắt với bạch y nam tử, đôi mắt hơi ẩn
sắc tím kɧıêυ ҡɧí©ɧ đôi mắt lục quang lạnh lùng kia, không nhanh không chậm mở
miệng: “Ta chỉ làm việc mình vẫn muốn làm mà thôi, hẳn là ngươi cũng biết, ta
nhất định phải có được nàng.”
“Bởi vậy ngươi cam chịu đến phủ
tể tướng làm đầu bếp riêng cho nàng, mục đính chính là muốn tiếp cận nàng sau
đó chiếm đoạt nàng?”
“Không sai, ta tin rằng dần dần
nàng nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của ta.”
“Bắc Ngao Liệt, ngươi cho rằng
làm vậy có thể dần dần chiếm được tình cảm của nàng hay sao?” Nhìn đáng vẻ
ung dung ngao mạn của mỗ ngưu, lửa giận trong lòng Cổ Nguyệt Lan đã vượt qua
cực hạn. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, nhất định
phải để Nha Nha đáng ghét kia tỉnh táo, không thể để đồ ngốc đó trúng gian kế
của kẻ khác: “Cho dù ngươi giả bộ đáng thương thì nàng cũng chỉ thấy cảm thương
cho ngươi mà thôi, căn bản không hề yêu ngươi, người tiểu bí đao yêu nhất vẫn
chỉ có ta thôi.”
“Ngươi…” Hắn nhìn chằm chằm về
phía đối phương, kích động muốn phản bác nhưng không biết phải nói gì, đúng vậy,
cho tới bây giờ, tiểu nha đầu kia cũng chỉ vì cảm thương cho hắn mà thôi.
“Bởi vậy, Bắc Ngao Liệt…” Hắn
lạnh lùng đón nhận ánh mắt của đối phương, sau đó vỗ nhẹ lên vai mỗ ngưu, đắc
ý tung đòn kết thúc về đối thủ: “Cuối cùng người thắng vẫn là ta, không còn sớm
nữa, sức khỏe thái tử gia không tốt, mau đi ngủ sớm chút thfi hơn. Hắc hắc…”
Hắn không nói được một lời, ánh mắt lạnh
lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào tên hồ ly đang đắc ý dạt dào tiêu sái bước đi,
Bắc Ngao Liệt yên lặng đứng tại chỗ, tử quang trong mắt càng thêm lãnh khốc.
Cổ Nguyệt Lan, nếu sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta, bởi vì tất cả
đều do ngươi bức ta mà thôi…