“Sư phụ, có mệt không?” Ngồi
trên chiếc xe ngựa rộng lớn, nhìn ngó bốn phía, nôn!
Quả nhiên là sở thích
bệnh hoạn của tên sói, bốn phía đen đen tối tối, kín không một kẽ hở, thiết
kế cách âm siêu tốt. Nhìn mỗ hồ im lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ta không
nhịn được kéo ngón tay tinh tế xinh đẹp của hắn đùa nghịch
Mỗ hồ không nói một câu rút tay
lại, trầm mặc lạnh lùng quay người, tiếp tục lấy tĩnh chế động.
“Này, sư phụ, người rốt cục lại
tức giận cái gì vậy?” Thân thể nhỏ lập tức ngồi thẳng tắp, ta len lén dựa vào
trong ngực hắn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, được đà lấn tới để khuôn mặt mình
đối diện với đôi mắt xanh lục bích: “Không phải người đã tha thứ cho ta rồi
hay sao?”
“Tiểu đồ nhi, ta không có giận
nàng.” Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, từ từ cúi xuống dùng đôi môi lướt
nhẹ trên môi ta, chậm rãi mở đôi mắt xanh lục ấm áp, khóe miệng lộ ra ý tươi
cười sủng nịch: “Nha Nha ngốc, vi sư giận chính mình, tại lúc nàng cần ta
nhất, ta lại không ở bên cạnh nàng. Ta đang nghĩ nếu người bị thương nằm trên
xe kia là ta thì thật tốt.”
“Ta không muốn người bị như
vậy…” Vừa nghĩ đến cảnh người bị thương chính là hồ ly sư phụ lòng ta như bị
bóp nghẹt đau đớn vô cùng: “Nha Nha không muốn người xảy ra chuyện gì.”
“Hưm, có thật là trong lòng Nha
Nha vi sư là quan trọng nhất không?” Nghe câu trả lơgi của ta, khóe miệng
cong lên ý cười thỏa mãn, móng vuốt hồ ly bắt đầu làm càn vuốt ve bàn tay
nung núc thịt của ta, ánh mắt kiều mỵ không ngừng phóng ra ý đồ dụ dỗ trắng
trợn.
“Sư phụ, người đừng như vậy,
không thể mới nói một hai câu đã động thủ động cước với ta, thói quen xấu này
nhất định phải sửa.” Ta lập tức rút lại bàn tay nhỏ bé bị đùa giỡn rồi xoay
người thoát ly đôi mắt lóe sáng của hồ ly.
“Tiểu Nha Nha, không phải nàng
nói rất muốn gặp vi sư hay sao?” Nhìn ta đầy thâm sâu, dần dần ôm chặt ta vào
lòng, Cổ Nguyệt Lan ôn nhu ghé sát tai ta nói: “Nhìn nàng bị Bắc Ngao Liệt
bắt đi, tim ta như bị dao sắc bén nhất đâm phải, từng tấc thịt đều như bị
giày xéo, đau đớn vô cùng. Tiểu bướng bỉnh, ta muốn nàng hứa với ta sau này
sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa?”
“Ta hứa, sau này ta sẽ tránh xa
hắn.” Dựa vào ngực hồ ly, lại để tiểu Bạch Thái đã ngủ say lên thảm đệm mềm:
“Sư phụ, ta làm chuyện đó với Bắc Ngao Liệt, người có tức giận không?” Vừa
dứt lời, cánh tay cường tráng ôm ta bất chợt run lên.
“Nếu đồ nhi đã nhắc tới, vi sư
cũng muốn nghe nàng giải thích.” Xoay người ta lại, đôi mắt xanh lục khóa
chặt vào ta: “Tiểu Nha Nha, nhất định phải nói cho vi sư biết sự thật.”
“Sư phụ, đừng ngồi dính sát vào
nhau như vậy được không?” Nhìn hồ ly nguy hiểm không ngừng tiếp cận gần, ta
càng không ngừng lui về phía sau, thẳng đến bên cạnh chiếc giường nhỏ.
“Không phải nàng đã nói rất nhớ
vi sư mà, sao giờ lại muốn đào thoát vậy…” Nhãn thần sắc bén lại híp một cái,
lúc ta không thể và cũng không dám động đậy, thân thể to lớn cùng vòng tay
cường tráng giam ta lại sát phía giường nhỏ, trong mắt ta, ánh sáng xanh lục
đầy hưng phấn từ đôi mắt hồ ly hẹp dài kia chỉ có thể dùng đại tính từ da^ʍ
đãng để hình dung.
“Sư phụ? Không phải ta đã giải
thích rồi hay sao?” Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt xanh lục đang dần cuộn lên
từng đợt phong ba bão táp, thân thể của ta kem cỏi run rẩy một chút, cuối
cùng dưới du͙© vọиɠ mãnh liệt không ngừng gia tăng của mỗ hồ đang áp sát mạnh
mẽ, ta đành mở cái miệng nhỏ nhắn: “Có phải người không tin ta đúng không?”
“Tiểu bướng bỉnh, nàng nói thử
xem?” Cúi người tới bên tai ta, vừa khẽ cắn vành tai mềm mại nhạy cảm vừa
không ngừng dùng tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên dưới: “Ta thật không tin Nha Nha nhà ta
lại có thể chủ động như vậy?” Tiếp ngay sau đó là một trận dây dưa cắи ʍút̼
của đầu lưỡi, đợi đên lúc ta không tự chủ được mà run rẩy, hắn mới tà ác mở
miệng nói: “Sao vậy? Đối với nam nhân khác nàng chủ động vậy, với vi sư lại
không thể sao?”
“Ưm…” Ta đã sớm biết tên hồ ly
giảo hoạt như ngươi sẽ tính toán đến cùng mà, thở dốc rồi lại thở dốc, ta hít
sâu từng ngụm khí lớn: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta bị ép phải làm như
vậy!” Nói xong liền tránh ra một bên không để ý đến hắn.
“Bị ép? Vương Nha Nha, bị ép
liền chủ động hướng hắn cầu hoan hay sao?” Nụ cười cong lên khiến ta chột dạ:
“Tiểu đồ nhi, xem ra nàng ỷ ngày thường ta chiều nàng, thương nàng nên lá gan
cũng ngày một lớn hơn rồi đấy, theo dã nam nhân kia một ngày một đêm giờ tâm
tư cũng bay theo hắn rồi phải không? Có phải cảm thấy nam nhân kia vừa anh
tuấn lại có quyền có thế, không muốn trở về bên cạnh vi sư nữa phải không?”
“Người sao có thể đổi trắng
thay đen như vậy! Đúng là vu cáo!” Nam nhân này vô lý cố tình gây sự, vừa
hung bạo vừa hay đố kị, nếu không phải vì hắn vẫn luôn quan tâm ta, thương
ta, yêu ta, cho ta tiền bạc quần áo thì ta đã sớm đá hắn bay tít ra thái bình
dương từ lâu rồi.
“Vu cáo?” Hắn nhìn ta như thể
vô cùng dịu dàng thắm thiết, giọng nói cũng ấm áp đến thấu xương, nhưng đôi
mắt xanh ngọc bích kia lại tà ác dọa người, hai tay lại bắt đầu sờ mó lung
tung trên áo của ta như thể muốn lột sạch tar a vậy: “Vậy vi sư nhất định
phải kiểm tra cẩn thận xem nàng nói có thật hay không.”
“Huhu, ngươi vốn dĩ chỉ muốn
mượn cớ này.Ưm…” Ta chưa kịp phản kháng đã bị hắn kéo chặt vào lòng, cuồng
bạn hôn liên tục khiến ta hít thở không thông. Bọ ngực sữa dán chặt lên ngực
hắn, đôi tay vốn dĩ muốn đẩy thân thể cực nóng kia ra lại bị tay hắn ra sực
dụ dỗ vòng qua cổ hắn ôm chặt, cảm giác không thể chống đỡ này khiến ta vừa
sợ hãi vừa trầm mê trong nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ của hắn, không kìm được mà khẽ rên
rỉ: “Đừng làm vậy…Hồ ly sư phụ…Bên ngoài còn có người…”
“Tiểu Nha Nha, đêm nay nàng
đừng mong trốn thoát.” Dường như hắn muốn đem nỗi thống khổ thấu xương khi
phải xa cách phải được bồi thường gấp bội, làn môi trên môi ta càng điên
cuồng, gấp gáp hôn, đầu lưỡi linh hoạt mang theo sự ma mị càn quét khắp điểm
nhạy cảm bên trong. Cứ vậy đôi tay rắn chặt kéo chặt tấm lưng béo tròn của ta
càng phải dán chặt vào ngực hắn, đôi môi nóng rực tinh tế hôn trượt dần xuống
từ cằm đến cần cổ trắng, bộ ngực sữa cao vυ't…
Đang chìm trong cảm giác nóng
rực, ướŧ áŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên xương quai xanh của ta, hơn nữa vật nhọn cứng
dưới lớp y phụ của hồ ly sư phụ cũng tận lực áp sát khiến ta mê muội cuồng
nhiệt, đôi mắt nhắm lại, cả người mềm nhũng ngã vào trong lòng hắn, hưởng thụ
sự trêu trọc triền miên không dứt từ hắn.
“Nha Nha…ta yêu nàng, đừng rời
xa ta…” Hắn lại nắm chặt tay ta, hôn thật sâu lên đôi môi anh đào, nhìn đôi
mắt ướt long lanh mơ màng của ta, đầu ngón tay thon dài đi sâu vào trong lớp
áo, nhẹ nhàng kéo dây buộc dải yếm, làn môi cuồng dã lập tức đặt lên nụ hoa
trên đỉnh tuyết trắng nõn nà, miên man quấn lấy điểm hồng nộn mê người…
“Không được…hồ ly sư phụ…không
được…sẽ, sẽ bị nghe thấy…” Nghĩ đến bên ngoài xe còn có thị vệ, trên chiếc xe
khác còn có mỗi lang đang ngủ mê mệt, ta không thể như vậy được. Đồ hết sức
cố đẩy hắn ra nhưng dưới những động tác trêu đùa thành thạo của hồ ly không
hiểu sao lại thành ngồi trên người hắn, hai chân càng mờ ám hơn quấn lại trên
lưng hắn.
“Không muốn bị người khác nghe
thấy liền đừng phát ra tiếng là được rồi.” Thổi ra từng làn khí nóng khiến
toàn thân ta cũng nóng bừng theo, ta bất an giãy giụa thân thể nhưng đổi lại
càng khiến mỗ hồ thêm gian tà: “Có điều, nếu tiểu Nha Nha muốn để cho kẻ khác
nghe thấy, vi sư cũng không ngại đâu.” Thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn khêu
gợi liên tục tấn công vào lý trí của ta.
“Ưm…” Ta cắn chặt môi, tuy rằng
danh tiếng Vương Nha Nha ta cũng đã đủ tồi tệ hết thuốc chữa, thế nhưng, ta
tuyệt đối không thể để nó bị hủy hoại thêm nữa: “Hồ ly sư phụ, dừng lại có
được không?”
“Nàng nói xem? Nàng nghĩ vi sư
còn có thể dừng lại được không?” Ôm chặt thắt lưng ta, vật nóng cách qua lớp y
phục nhẹ nhàng tiếp xúc với nhụy hoa, một tay tiện đà xoa vuốt lên bên trong
đôi chân mềm mại rồi thuận theo đường cong đi lên, thong thả vuốt ve đùa giỡn
khiến ta không kìm được hổn hển thở dốc, loại cảm giác lâng lâng này làm ta
không tự chủ được phải lên tiếng: “Sư phụ….Ta muốn…”
“Tiểu Nha Nha…tiểu đồ nhi…” Đôi
môi không ngừng mang theo thanh âm gợi cảm mê hoặc bên tai ta, mang theo biết
bao ôn nhu chân tình, ngón tay đầy kĩ xảo nơi nhụy hoa khiên thân thể ta nổi
lên từng đợt sóng triều run rẩy.
“A…đừng mà…” Bàn tay to nhanh
chóng cởi y phục trên người ta rồi tự thoát y phục của mình ra, sau đó kéo chặt
eo ta áp xuống dưới, vật cứng cực đại tiến sau vào trong thân thể ta, sự đau
nhức bất chợt làm ta không thoải mái khẽ kêu lên: “Ưm…”
“Tiểu Nha Nha, thế nào, làm trên
xe ngựa không phải rất thoải mái sao?” Nhẹ nhàng cử động hạ thân, nâng khuôn
mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi của ta đặt lên đó một nụ hôn, rồi hắn lại khẽ kéo
chặt ta sát vào ngực hắn, mạnh mẽ nâng lên hạ xuống trên thân thể ta. Xe ngựa
chạy trên đường gập ghềnh, khúc khuỷu, trong gian xe lay động, ta phải chịu đựng
những cơn sóng cuồng dã xuyên qua liên tiếp, chịu đựng sự va chạm mãnh liệt
không ngừng từ hắn, bên tai là hơi thở nóng rực gấp gáp của tên hồ ly, ta cố
cắn chặt môi để không phát ra tiếng, cả người đều lâng lâng mê muội, cảnh vật
trước mắt đều chìm vào mê loạn mơ hồ.
“Ưm…nhanh quá…chậm một chút…”
Thân thể run rẩy không thể chịu đựng được nữa phải lên tiếng cầu xin, trong
khoảng thời gian mê hoặc gấp gáp như vậy, ta mơ màng xao nhẹ lên khuôn mặt vì
du͙© vọиɠ mà càng thêm mị hoặc, đôi môi cũng không kìm được phát ra nhưng thanh
âm yêu kiều mộng mị…
“Tiểu bí đao…” Nhìn ta đã hoàn
toàn mê man trong kí©ɧ ŧìиɧ cuồng nhiệt của hắn, đôi mắt bích lục gấp gáp khép
lại, mãnh liệt liên tiếp đưa đẩy sau một hồi cuối cùng cũng phóng thoát sâu
bên trong thân thể đã mềm nhũn…
Vào lúc ngày thứ hai ta tỉnh lại
mới biết được hồ ly ôm ta lúc đó đã mềm nhũn tiến vào trong phủ tể tướng.
Nghĩ đến việc mỗ hồ quang minh chính đại làm vậy trước mặt hàng trăm gia đinh
nha hoàn, nơi của phủ tể tướng người qua kẻ lại thân mật ôm ấp ta không thể
phản kháng bước đi như vậy. Huhu! Cổ hồ ly, cho dù Vương Nha Nha ta đáng yêu
lương thiện nhưng nhờ ngươi rêu rao giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, danh
tiếng ta đã triệt để bị ngươi phá hỏng.
Cùng lúc đó, mỗ lang trong tình
trạng vạn phần nguy cấp được đưa về vương phủ, dược vương lão cha xét thấy hắn
chính là ân nhân cứu mạng nữ nhi nhà mình, không thể chậm trễ liền đến vương
phủ tham gia công việc chữa trị, còn có các vị ngự y dưới sự uy hϊếp của hoàng
hậu cũng phải vội vã tới vương phủ, không dám ngủ nghỉ ngày đêm nghiên cứu tìm
ra các loại phương thuốc hàng đầu nhanh chóng chữa trị giúp vương gia khôi
phục thân thể cường tráng.
Lại thêm một đêm trôi qua, sau
khi nghe dược vương lão cha thông báo Lang Minh Thần đã vượt qua cơn nguy hiểm
ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhìn ám hiệu từ trong mắt cha dược vương, mẫu
thân mỹ nhân mới dịu dàng chất vấn, ta làm vẻ đau đầu lấy cớ chạy thoát.
Ngày thứ ba trở về phủ thừa tướng,
dưới yêu cầu mang tính cưỡng chế của ông ngoại cổ hủ, hồ ly sư phụ cũng không
kháng nghị câu nào, hơn nữa tình hình cũng vượt ngoài dự liệu của ta, căn cứ
vào nguyên tắc dù thế nào cũng phải cảm tạ ân nhân cứu mạng, ta cứ thế bị rơi
vào hang sói….
_________________