“Tiểu nha đầu, vì sao không dám nhìn ta?” Giọng nói lạnh lẽo đến dị thường truyền tới, đôi mắt băng giá tuyệt mỹ cao ngạo và trấn định nhìn ta: “Có phải cảm thấy đêm đó đã làm chuyện gì có lỗi với ta nên mới thẹn với lương tâm?”
“Đêm đó ta uống say, không nhớ rõ cái gì hết!” Đôi mắt mở to vô tội nhìn hắn: “Ta nghĩ ta chẳng làm cái gì với ngươi hết!”
“Uống say?” Lại một luồng sáng tím quét tới: “Hừ! Cũng đúng, người như nàng vừa thấy ta đã muốn chạy trốn thì chỉ có uống say gan mới lớn như vậy?” Tuy rằng vẫn là những lời nói không mang theo chút cảm xúc nhưng bên trong vẫn hàm chứa chút ý cười khiến Văn Tụng Thi đứng bên cạnh khẽ nhíu mày! Đôi mắt đẹp nhìn về phía ta càng tăng thêm ẩn ý thăm dò.
“Cứ cho rằng đêm đó ta thật đã làm ra chuyện khiến ngài mất mặt, vậy trước bao người như vậy ta có thể làm gì được ngài?” Ánh mắt tím lạnh lùng quét qua, thân thể nhỏ bé của ta hơi run run hoảng sợ, hồ ly áo trắng bên cạnh phải đỡ lấy mới có thể đứng vững được. “Hơn nữa lúc đó Võ tỷ tỷ cũng ở đó, nếu như ta có ý đồ gì với ngài, với lòng trung thành tận tâm và ái mộ của tỷ ấy nhất định sẽ là người đầu tiên không bỏ qua!” Ta mở to hai mắt mang theo chút giận dỗi nhìn hắn: “Còn nữa, ta có gì mà không dám nhìn ngài…So với tướng công tương lai của ta…ngài còn kém xa!!!”
“Tướng công của nàng?” Đôi mắt nhìn chăm chú vào nam nhân bên cạnh ta, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, giọng nói lạnh tới mức âm vài chục độ ép hỏi ta: “Chuyện này là lúc nào?”
“Nếu thái tử muốn hỏi, tốt nhất nên hỏi tại hạ!” Kéo bàn tay đang nắm chặt ống tay áo hắn qua, tên hồ ly vô cùng dịu dàng nâng lên môi hôn nhẹ rồi lại thâm tình xoa xoa cái cằm bé nhỏ của ta: “Hôm qua người nhà của Nha Nha đã đồng ý gả nàng cho ta, tháng sau chúng ta sẽ thành thân!”
“Thật không?” Đôi mắt tím lạnh như băng cùng khuôn mặt không chút biểu cảm quét qua phía ta thổi qua một làn gió lạnh thấu xương.
“Đúng vậy! Sư phụ nói không sai!” Gió bắc phảng phất thổi qua khiến thân thể ta run rẩy, đành cúi đầu tránh né cái nhìn chằm chằm khiến trái tim ta không ngừng gia tốc.
“Phải không…Vậy sao nàng không dám nhìn thẳng vào mắt ta? Nếu đã được gả cho người ta rồi…vậy sao vẫn còn ở bên cạnh nam nhân khác?” Ánh mắt băng lạnh ám chỉ quét đến nam tử áo đen đầy tà khí bên cạnh ta: “Lẽ nào đây chính là việc nữ nhân sắp gả đi nên làm hay sao?”
“Sao ngài cứ…gây sự vô lý!” Đôi mắt đen láy vừa ngẩng lên lại thu về, ta tức giận nhìn thẳng vào hắn: “Thái tử gia có phải đã quản quá nhiều chuyện hay không? Đừng có ra vẻ giáo huấn ta mà không quan tâm đến hai mỹ nhân như hoa bên người! Văn tỷ tỷ nhã nhặn đại lượng, Võ tỷ tỷ thân thủ cao siêu, lẽ nào ngài không thấy các nàng đang không vui sao? Thái tử gia nên trân trọng yêu thương mới phải!”
“Nàng nói cái gì?” Bắc Ngao Liệt dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn hai mỹ nhân bên cạnh: “Tiểu nha đầu, cái đầu nhỏ của nàng lại đang suy nghĩ chuyện linh tinh gì vậy?”
“Muội muội, chúng ta từ nhỏ cùng trưởng thành bên cạnh điện hạ là điều không sai nhưng không phải loại quan hệ như muội nghĩ đâu!” Giọng nói thanh nhã uyển chuyển như suối vang lên: “Chỗ ta có món ngon trứ danh Bắc quốc, muội muội có muốn thử xem không?”
“Chuyện này?” Nhìn hồ lang hắng giọng ám chỉ, ta xua tay: “Hi hi, không đâu ạ!”
“Lên đi!!” Giọng nói băng lạnh khác thường truyền đến: “Hay là các người không dám lên?”
“Sư phụ?!” Kéo kéo tay áo hắn lại quay sang dùng ánh mắt năn nỉ tên sói: “Hai người có muốn đi không?”
“Nếu thái tử đã thành tâm mời, chúng ta tất nhiên sẽ đi nếu không lại thành thất lễ.” Kéo thắt lưng ta cùng với quả cầu Tiểu Bạch Thái còn đang ngủ gà ngủ gật, mũi chân điểm một cái, Cổ Nguyệt Lan đã ung dung ưu nhã đặt bay lên thuyền!
“Hừ! Bản vương ta có cái gì chưa thấy qua, chẳng lẽ lại sợ mấy kẻ các ngươi?” Thân thể cao lớn vừa chuyển đã thấy Lang Minh Thần ngồi trước bàn tròn!
“Wow!!!Thật sự vô cùng ngon, là ai làm vậy?” Không để ý đến vẻ mặt khinh khỉnh của mỹ nhân áo lam cũng không để ý đến sự ngạc nhiên tràn ngập trong mắt Tụng Thi tỷ tỷ lại càng không để ý đến ánh mắt lãnh mị của nam nhân băng lạnh nào đó, ta ăn từng miếng từng miếng những món ngon trước mặt, ưm, quả nhiên so với những món ta vẫn ăn ngon hơn nhiều!
“Là ta làm, nếu muội muội thích thì ăn nhiều một chút!” Văn Tụng Thi dịu dàng rót một chén trà vô cùng thơm dâng chủ tử lại ưu nhã gắp mời hắn một miếng bánh táo đỏ: “Điện hạ, mời người nếm thử!”
“Ta không thích đồ ngọt!” Trầm tư nhìn thân hình áo phấn lục đang ăn vô cùng sung sướиɠ, ngay lập tức đôi mắt tím quay sang nhìn Văn Tụng Thi liền chuyển sang vẻ lạnh lùng đến dị thường.
“Xin lỗi! Điện hạ, ta cho rằng…” Đôi tay tinh tế như ngọc khựng lại giữa không trung, trên khuôn mặt tuyệt mỹ phảng phất nét bi thương.
“Đúng là đồ không hiểu lễ giáo!” Thương xót mỹ nhân đang cúi đầu bi thương kia, ta lấy miếng bánh táo đỏ mỹ nhân vừa đặt lại đĩa gắp vào bát ngọc của nam nhân lạnh lùng: “Không được phụ tấm lòng của người khác, ngươi thử nếm xem!” Trong giọng nói hàm chứa ý vị dịu dàng uyển chuyển đến ta cũng không ngờ.
Đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn đến mức khiến nụ cười của ta trở nên cứng ngắc thì nam nhân lãnh khốc đó cuối cùng cũng gắp miếng bánh lên cắn thử một miếng! Thấy hành động dị thường của hắn, Văn Tụng Thi cười nhưng khuôn mặt càng thêm trắng bệch, ánh mắt nhìn ta càng rối rắm phức tạp!
“Đồ nhi, vi sư cũng muốn ăn!” Móng vuốt đáng ghét của hồ ly áo trắng nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt ngọc bích đầy vẻ dọa người!
“Muốn ăn thì tự gắp lấy!” Hồ ly chết tiệt, ta chỉ vì người khác mà gắp một miếng bánh nhỏ mà thôi, có cần phải ghen tuông như vậy không?
“Nha Nha!” Khóe môi gợi cảm khẽ nhếch lên, đôi mắt lục bích hiện lên tia sáng giảo hoạt như có như không, ý cười phảng phất: “Sắp trở thành thê tử của ta rồi, vì tương lai mà suy nghĩ nàng cũng nên học cách chăm sóc tướng công của mình như thế nào chứ?”
Hic hic! Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta có được không, ta vốn có chứng sợ hãi trước hôn nhân mà, cứ nhìn ta chằm chằm như vậy không biết chừng ta sẽ mang theo tiểu Bạch Thái đào hôn mất!
“Tiểu Nha Nha, vi sư vẫn đang chờ đó!” Từng tiếng từng tiếng đe dọa vang lên khiến tay của ta không tự chủ được mà run run.
“Dạ, vâng!” Không để ý tới đôi mắt tím không ngừng tỏa ra khí lạnh cuồn cuồn về phía mình, ta dịu dàng gắp một miếng điểm tâm rồi đặt nhẹ vào bát hắn: ‘Sư phụ, mời người dùng! Không đủ Nha Nha sẽ giúp người gắp tiếp!”
“Vật nhỏ, ta cũng muốn ăn!” Tên sói áo đen ngồi bên cạnh cũng không ngoan ngoãn làm nũng: “Gắp một miếng cho ta đi!”
Ọe! Lang đại ca! Tốt xấu gì cũng là vương gia một nước, ngươi nũng nịu uốn éo đòi ăn như vậy làm mất hình tượng quá đi!
Ta cố sức ném vào trong bát hắn một miếng điểm tâm, hứ, cho nghẹn chết ngươi!
“Muội muội thật đáng yêu!” Mỹ nữ áo trắng nở một nụ cười xinh đẹp nhưng trong đáy mắt lại đầy ý cười chế nhạo!
“Không biết xấu hổ!” Trái ngược với điệu cười ám chỉ của Văn Tụng Thi, Võ Hi Chân hung hăng trừng mắt nhìn, trực tiếp hướng mũi giáo về phía ta
“Ha ha!” Cúi gằm mặt xuống bát, thân thể nhỏ co rút lại, tình cảnh bị tam đại mỹ nam quan tâm này thật khó nói thành lời.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận không nghẹn!” Trước mặt mọi người, ngón tay thon dài của hồ ly sủng nịch nhẹ nhàng lau đi vụn bánh trên khóe môi ta, động tác vô cùng thong thả thản nhiên nhưng cũng vô cùng mờ ám khiến tan ngay lập tức nghẹn trong họng, không sao nuốt trôi nổi miếng bánh, khó chịu ho khan đứng lên!
“Vật nhỏ, nàng sao vậy!” Lang Minh Thần lo lắng vỗ nhẹ lưng ta, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mà không biết phải làm sao.
“Trà, ta muốn uống trà!”
Bàn tay trắng nõn quan tâm đưa đến một chén nước, ta một ngụm uống sạch sau khi nuốt trôi mới trưng ra nụ cười đáng yêu nói: “Cám ơn!”
“Không cần cám ơn, ngươi uống trà của ta!” Trong đôi mắt lạnh lẽo mang theo tâm tình khó đoán, lấy lại chén ngọc từ trong tay ta rồi lại ưu nhã rót đầy, đôi môi quyến rũ nhẹ nhàng đυ.ng chạm nên chỗ ta vừa uống! Nhìn vị chủ tử luôn cuồng sạch sẽ lại làm như vậy khiến khuôn mặt hai vị mỹ nữ dù tươi cười nhưng càng thêm trắng bệch.
Sói hồ bên cạnh vẫn luôn làm vẻ đạo mạo khách sáo qua sự tình không tự nhiên vừa rồi bị chọc giận không thể nhẫn nhịn được nữa, bắt đầu phát hỏa: “Bắc Ngao Liệt, ngươi đã thu hồi phượng bội rồi còn muốn ve vãn nàng làm gì?”
“Thái tử Bắc quốc, ngươi hết lần này đến lần khác làm như vậy đến cùng là có mục đích gì?” Trong đôi mắt bắt đầu nổi cơn cuồng phong: “Nha Nha, chúng ta đi!”
“Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu! Tụng Thi, Hi Chân, chặn đường hai tên chướng mắt kia cho ta!” Vừa dứt lời Võ Hi Chân lập tức xuất thủ về phía hai nam nhân đối diện, thừa dịp giây phút hồ lang phân tâm, Bắc Ngao Liệt kéo ta vào trong lòng dùng khinh công lướt trên mặt nước, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng những người trên thuyền…