Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 55: Phiên ngoại 5

Hoàng Hưng không phải là tiến sĩ trẻ tuổi duy nhất ở Nam đại, nhưng khó có tiến sĩ nào vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai. Khí chất của anh rất đặc biệt, người nào từng gặp anh rồi đều nói như vậy, rõ ràng dung mạo rất tuấn mỹ, nhưng lại có một khí chất lười biếng, không có chút hứng thú gì với việc được nữ sinh lấy lòng, thậm chí còn chẳng có hứng thú với mấy người ngoài, thường xuyên ở trong thư viện và phòng thí nghiệm, thường mặc blouse trắng, thi thoảng đeo mắt kính không gọng, giống như con mèo thích trốn ở một nơi nào đó phơi nắng.

Hơn nữa còn là con mèo có dòng máu cao quý thuần khiết.

Hoàng Hưng cũng không biết người khác hay bàn luận về mình, từ trước tới giờ anh chẳng mấy quan tâm đến những lời bàn ra tán vào của người khác. Gần đây anh chỉ quan tâm đến một người.

Chu

Võ.

Chu Võ và anh ở cùng một học viện, hai người từng không biết mặt nhau nhưng lại luôn cạnh tranh vị trí thứ nhất trên bảng tổng kết cuối kỳ. Đó giờ anh chỉ biết, Chu Võ là người chỉ có hứng thú với thí nghiệm, với người ngoài lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng tê liệt, thậm chí còn có khí chất âm trầm khiến người ta không dám đến gần.

Khi đó Hoàng Hưng rất nổi tiếng với các cô gái trong trường, bị lặng lẽ gán một biệt danh là Vương tử, mà Chu Võ cũng có một biệt hiệu, ấy là Ma vương.

Từ trước tới nay, Hoàng Hưng luôn tỏ vẻ ôn hòa lịch sự với mọi người, tuy rằng không hứng thú chuyện của người khác, nhưng cũng vẫn kiên trì lắng nghe. Một chàng trai lịch sự như vậy, hoàn toàn bất đồng với Ma vương. Chu Võ chẳng bao giờ phản ứng với người khác, ngoại trừ lúc lên lớp luôn ngồi vị trí đầu tiên ra, còn lại rất ít khi thấy mặt hắn.

Hai người ưu tú như vậy, cuối cùng đều lưu lại trường, đồng thời cùng làm thầy hướng dẫn.

Biết được tin này, mọi người đều cảm khái, nhưng đa số đều đồng chung quan điểm, đó là Chu Võ chắc chắn sẽ là người hành hạ sinh viên.

Rồi ngày ấy cũng đến, trong phòng làm việc, cuối cùng hai người cũng đường đường chính chính gặp mặt nhau.

Ấn tượng đầu tiên của Hoàng Hưng về Chu Võ là —— đây là một con báo đen chỉ biết trầm mặc, độ nguy hiểm thì khỏi nói cũng biết.

Ấn tượng đầu tiên của Chu Võ về Hoàng Hưng là.. Ờm.. Hoàng Hưng không nhìn ra được cái gì trên bản mặt tê liệt ngàn năm ấy.

Thoạt đầu công tác cũng không có cái gì gọi là cùng xuất hiện, mỗi người đều có việc riêng, thi thoảng thì cùng tham dự hội nghị. Chuyên môn của hai người vốn không giống nhau, Hoàng Hưng làm bên dược lý học, còn Chu Võ thì là dược hóa học.

Tuy rằng đều phải thường xuyên làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưng hiển nhiên Chu Võ coi phòng thí nghiệm như nhà mình, chấp niệm hồi còn đi học tăng gấp bội, Hoàng Hưng không khỏi tò mò với người này, chỉ cần có phòng thí nghiệm, còn lại chẳng còn cái gì quan trọng sao?

Sao lại có người hứng thú với phòng thí nghiệm như vậy chứ?

Có người từng nói, bắt đầu tò mò với một người, thì cũng là bắt đầu một đoạn tình cảm; mà một khi muốn chinh phục một người, thì đoạn tình cảm ấy đã không thể tự kiềm chế.

Hiển nhiên Hoàng Hưng là tân sinh lớ ngớ trong chuyện tình cảm, cho nên cũng không ý thức được mình đã mắc một căn bệnh mang tên ‘tương tư’.

Anh bắt đầu chú ý đến từng nhất cử nhất động của Chu Võ, từ những chuyện lớn như bình thường

hắn

ở phòng thí nghiệm đến mấy giờ, cho đến những chuyện nhỏ kiểu như hắn thích ăn cái gì, khi nào thì vẻ mặt sẽ thay đổi.

Loại nghiên cứu này khiến Hoàng Hưng hứng trí bừng bừng, giống như quan sát một phản ứng của thuốc, anh còn thử thí nghiệm trong các điều kiện bất đồng.

Anh bắt đầu tìm lý do để cùng Chu Võ nghiên cứu làm báo cáo luận văn, còn muốn giới thiệu sinh viên của mình cho hắn biết, để xem hắn có phản ứng giống nhau với mọi người không.

Anh còn ở lại trong phòng thí nghiệm của Chu Võ thật lâu, chỉ để nhìn bộ dạng của hắn khi làm thí nghiệm.

Không thể không nói, lúc làm thí nghiệm Chu Võ rất đẹp trai. Gương mặt tê liệt mọi ngày mang theo vài phần chăm chú và chấp nhất, ánh mắt kiên nghị, sườn mặt rắn rỏi dưới ánh đèn có vẻ trong trẻo lạnh lùng, lại còn mang theo một loại mỹ cảm cấm-dục.

Đột nhiên Hoàng Hưng phát hiện, mình bắt đầu mơ mộng tới Chu Võ.

Phát hiện này đến từ một lần mộng xuân, trong mộng Chu Võ lộ ra dáng vẻ khác thường, gương mặt hiện lên một màu hồng quỷ dị, không biết là do xấu hổ hay bởi vì chuyện ‘yêu’. Hắn

thở nặng nề, biểu tình khó kiềm nén, chân mày hơi nhíu lên…

Lúc Hoàng Hưng tỉnh dậy, phát hiện quần mình nhớp nhớp nháp nháp. Anh đi tắm một cái, cả đêm ôm đầu gối

suy nghĩ, ngày hôm sau vành mắt đen xì đi tới trường học.

Cửa vừa mở, liền nghe thấy mọi người ở trong phòng làm việc nhiệt liệt thảo luận cái gì đó, Chu Võ ngồi dưới cửa sổ, thân ảnh cô đơn, tựa như cách biệt với thế giới bên ngoài.

Hoàng Hưng nhớ tới giấc mộng kia, không khỏi có chút mất tự nhiên.

“Tiến sĩ Hoàng!” Có người đứng trước bàn làm việc, hướng anh cười, “Anh có nghe thấy không?”

“Cái gì?” Thật ra Hoàng Hưng rất ghét bị người khác gọi như thế, tiến sĩ Hoàng, nghĩ sao cũng không có liên quan gì đến chuyện sắc-dục.

Người kia nói: “Có người tỏ tình với anh đó, một nam sinh khoa Anh văn.”

Cuối cùng Hoàng Hưng cũng hiểu vì sao mọi người lại kích động như vậy, bởi vì đối phương là nam giới.

Anh ngồi xuống, len lén liếc nhìn Chu Võ đang ngủ gà ngủ gật, thờ ơ nói: “Thế à…”

Người kia hỏi: “Anh không tò mò sao?”

“Tò mò cái gì?”

“Nam sinh tỏ tình với anh ấy!” Tuy rằng Nam đại có nhiều vụ tỏ tình đồng giới, đặc biệt

là bên học viện văn và nghệ thuật, nhưng vẫn là lần đầu tiên sinh viên tỏ tình với thầy giáo.

Hoàng Hưng chợt thấy chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn một chút, cau mày hỏi, “Sẽ bị phạt sao?”

Người kia sửng sốt: “Anh hay cậu ta?”

“Cả hai.”

“Không đâu.” Người kia nói: “Nếu có thì chỉ nhắc một chút là xong.”

Lúc này Hoàng Hưng mới gật đầu, anh không muốn bị liên lụy tới chuyện này, đương nhiên cũng không muốn sinh viên kia bị phá hủy tiền đồ.

Nhưng vẫn phải khâm phục dũng khí của cậu ta.

Nghĩ đến đây, anh lại liếc mắt nhìn.

Két ——

Tiếng kéo ghế khiến anh giật mình, ngẩng mắt lên thì thấy Chu Võ đứng dậy, lúc đi qua anh còn liếc mắt nhìn một cái.

Con ngươi đen kịt, không gợn sóng.

Thẳng đến khi Chu Võ rời khỏi phòng làm việc một lúc lâu, Hoàng Hưng mới từ từ phục hồi tinh thần. Thật ra là bởi người bên cạnh anh nói: “Ai nha, tiến sĩ Hoàng? Sao mặt anh đỏ vậy, nóng sao?”

Hôm ấy, Hoàng Hưng cũng không lắc lư đi tới phòng làm việc của Chu Võ.

Anh ở trong phòng thí nghiệm nhỏ của mình, cầm kính hiển vi vừa quan sát các thuốc trong tay, vừa viết viết vẽ một chút.

Nhưng anh không tài nào tập trung nổi, cứ một lúc là lại ngẩng đầu lên xoa xoa mi tâm.

Lúc này, cửa bị gõ.

“Chu Võ?” Hoàng Hưng thấy người tới thì hoảng sợ.

Chu Võ diện vô biểu tình đi tới, cầm báo cáo trong tay.

“Cho anh này.”

“Hả?”

“Không phải anh cần cái này sao?” Chu Võ nói: “Anh ở phòng thí nghiệm tôi cả tuần nay, không phải muốn tài liệu này sao?”

Á.. hắn hiểu nhầm rồi.

Hoàng Hưng cười cười, nhận lấy, “Nhìn không ra anh thích làm người tốt như vậy.”

Ế?

Hoàng Hưng cảm thấy mặt Chu Võ hơi đỏ, là vì ánh sáng sao?

Sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, Chu Võ không lập tức đi ngay, trái lại còn đi tới đi lui trong phòng thí nghiệm của Hoàng Hưng.

Hắn

nhìn khắp nơi, còn nghịch mấy đồ dùng thí nghiệm, qua một lúc lại lấy quyển sách chuyên ngành màu trắng trong ngăn kéo ra. Hắn nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: “Sao anh có được quyển sách này?”

Hoàng Hưng nhìn kính hiển vi, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, “À, quyển này tìm trong nước rất khó, tôi nhờ người mang từ nước ngoài về.”

Đó là một quyển sách tập hợp các tổng kết, phân tích của các danh nhân với dược học, trong số đó có một danh nhân người nước ngoài mà Chu Võ rất có hứng thú, hắn

cầm quyển sách không biết mở miệng thế nào, Hoàng Hưng chủ động nói: “Anh muốn xem thì cứ cầm lấy.”

Trong nháy mắt đó, Hoàng Hưng lại có cảm giác như mặt Chu Võ đỏ lên.

Đột nhiên anh cho ra một kết luận, không phải là Chu Võ không có hứng thú với người ngoài, cũng không phải không quan tâm, chỉ là không biết cách biểu đạt.

Giữa hai người bắt đầu có một cầu nối, bởi cùng có chung hứng thú sở thích.

Chu Võ và Hoàng Hưng dần trở nên gần gũi, điều này khiến những người khác lấy làm ngạc nhiên. Thế nhưng Hoàng Hưng rất thích bầu không khí lúc gần lúc xa này, mà thích nhất là, phản ứng của Chu Võ với anh khắc hẳn với những người khác.

Điều này khiến tiến sĩ Hoàng có cảm giác rất đỗi thành tựu.

Thế nhưng cảm giác thành tựu này rất nhanh bị phá hỏng.

Bởi vì một sinh viên mới

của Chu Võ, là một sinh viên rất xuất chúng, hơn nữa lại còn là nữ sinh.

Nữ sinh này như một Chu Võ phiên bản nữ, không có biểu tình gì, lúc nào cũng một thân một mình, ôm đống sách dày, có cơ hội liền ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Tướng mạo của cô bé khá tốt, nhưng có lẽ chính cô bé cũng không để ý, lúc nào cũng cột tóc đuôi ngựa, đeo kính mắt, không bao giờ ăn diện.

Nhân duyên của cô nàng không thể nói là tốt, nhưng một người như vậy, lại có hứng thú với Chu Võ.

Cô bé thường tới hỏi bài Chu Võ, chỉ cần là đề tài Chu Võ hứng thú,

hắn

sẽ nghiêm túc giảng. Dần dà, tin đồn về hai người lan rộng khắp trường, rất nhiều nữ sinh thích Chu Võ nhưng không dám đến gần nghiến răng nghiến lợi.

Cái gì gọi là nhà dột gặp đêm mưa? Vừa hay lúc này, Hoàng Hưng bị phái đến trường đại học ở thành phố bên cạnh để diễn giảng học thuật, lần này đi tới năm ngày.

Đến khi anh về, tin đồn trong trường đã thay hình đổi dạng.

Bọn họ qua lại.

Hoàng Hưng cảm thấy như sét đánh, chưa làm rõ đã vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm của Chu Võ. Bóng lưng hai người bên trong đâm vào mắt anh đau nhói.

Chu Võ đeo kính an toàn, phân tích loại thuốc ở trước mặt cho nữ sinh kia. Tiếng mở cửa của Hoàng Hưng hơi lớn một chút,

hắn

cầm ống nghiệm quay đầu lại, vẫn là vẻ mặt lạnh băng.

“Thầy Hoàng.” Nữ sinh kia thấy Hoàng Hưng liền lễ phép chào hỏi.

Hoàng Hưng mặt không đổi sắc đi tới giữa hai người nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người đi.

Sau đó, Hoàng Hưng cũng không xuất hiện cùng Chu Võ thêm nữa.

Mặc dù Chu Võ tới trả sách, nhưng anh vẫn chôn mình trong thí nghiệm, không ngẩng đầu chút nào.

Nam sinh khoa Anh văn

lại tỏ tình một lần nữa, lần này tự thân xuất mã, ỷ vào nhà có tiền, mua một bó hoa hồng to đùng đứng chờ dưới ký túc xá của Hoàng Hưng.

Sinh viên lui tới đều tò mò, lúc Chu Võ xuống lầu, vừa vặn thấy Hoàng Hưng đang nói chuyện cùng đối phương.

Anh cầm trong tay bó hồng đỏ, trên mặt là nụ cười ấm áp, Chu Võ nhìn thấy xong liền nghĩ, nụ cười này, đã rất nhiều ngày mình không được thấy.

Trong ngực như bị một dây cung siết chặt, hắn nghi hoặc sờ sờ ngực, xoay người chuẩn bị ly khai.

Đi được mấy bước, ẩn

sâu trong tim lại có cảm giác nhói đau. Hắn dừng bước, lại quay đầu nhìn Hoàng Hưng một lần nữa.

Hai người còn đang nói cái gì đó, thậm chí nam sinh kia còn giơ tay lên ôm anh.

Trước khi não Chu Võ kịp phản ứng, hắn đã lên trước vài bước, kéo cánh tay Hoàng Hưng đi.

“Chu Võ?” Hoàng Hưng hoảng sợ, hoa trong tay cũng rơi xuống đất.

Chu Võ kéo anh lên cầu thang, vào phòng thí nghiệm, trở tay đóng cửa.

Chờ bốn phía tối đen, hắn mới phản ứng được mình đang làm cái gì.

“Anh..” Hắn hé miệng, nhưng lại không biết nói gì thì mới tốt.

Hoàng Hưng cất tiếng nói: “Tôi biết anh lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có vẻ quyết liệt như thế.”

Chu Võ nhíu nhíu mày, Hoàng Hưng nói: “Anh qua lại với em ấy sao?”

Chu Võ mờ mịt, “Ai?”

Hoàng Hưng chớp mắt mấy cái, “Sinh viên của tôi.”

Chu Võ lắc đầu, “Không.” Ngưng một chút, hắn không hiểu hỏi: “Sao tôi phải qua lại với em ấy?”

Hoàng Hưng lười biếng đi tới ngồi lên bàn thí nghiệm, “Tôi nghĩ anh rất thích em ấy.”

“Thích..” Tựa như lần đầu tiên Chu Võ tiếp xúc với từ này. Hắn nhìn Hoàng Hưng, dung mạo anh tuấn đẹp trai, bởi vì hóa chất khác nhau khi dung hợp sẽ sinh ra những biến đổi về chất, cư nhiên lại có cảm giác bị thu hút.

Hăn xoa xoa mi tâm bởi vì bị hoa mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên, lại dời đường nhìn.

Phòng thí nghiệm không bật đèn, rèm cửa kéo xuống có chút mờ tối.

Hoàng Hưng mặc sơ mi, tóc xõa trên trán, gương mặt trắng nõn bởi vì khí sắc không tệ mà trắng hồng, môi mỏng hơi mím, thanh âm khi nói chuyện nhẹ nhàng êm tai, tựa như có ai đó đang gãi trong tai mình mà ngưa ngứa.

Đợi đến khi Chu Võ lấy lại tinh thần, hắn đã đứng trước mặt Hoàng Hưng, hai tay chống bên người anh, chóp mũi kề chóp mũi.

Hoàng Hưng nhìn anh, đầu hơi ngửa ra sau, thanh âm Chu Võ có chút gợi cảm khàn khàn, “Thoạt nhìn anh không giống với những người khác.”

Hắn nói một câu không đầu không đuôi, Hoàng Hưng ngẩn người.

“Cái gì?”

Chu Võ giải thích: “Rất ít khi tôi có hứng thú với người khác, có khi ở chung lâu cũng không nhớ được bộ dáng của đối phương. Nhưng anh thì không giống, anh rất đặc biệt.”

Trong lòng Hoàng Hưng tràn đầy vui mừng, anh kiên nhẫn nhử, “Ví dụ như?”

“Anh đẹp hơn những người khác.”

Hoàng Hưng muốn cười, lại ghé sát Chu Võ thêm một chút, hai người nói chuyện, nhiệt khí quẩn quanh, “Còn gì nữa không?”

“Tôi nhìn anh, sẽ cảm thấy tim đập rất mạnh.”

“Còn gì nữa không?”

“Không muốn người khác chạm vào anh.”

Nụ cười của Hoàng Hưng lại càng sâu, đôi mắt dập dờn ôn nhu, “Còn gì nữa không?”

“Tôi nhìn anh, sẽ có phản ứng.”

Chu Võ áp sát vào người anh, Hoàng Hưng nhẹ nhàng đón nhận.

Hạ thân hai người ma sát cùng một chỗ, hô hấp chẳng mấy mà trở nên nặng nề.

Hoàng Hưng nhịn không được, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh liếʍ môi một cái, bởi vì hai người quá đỗi gần nhau nên đầu lưỡi chạm tới môi Chu Võ.

Ánh mắt luôn bình thản không gợn sóng lại đột nhiên trở nên nóng bỏng, hơi nghiêng đầu rồi hôn lên.

Chu Võ thầm nghĩ, mình với người này giống như phản ứng hóa học. Thích hợp đυ.ng vào nhau, sẽ xuất hiện một tia lửa đẹp.

Hắn càng hôn sâu, phóng túng dục-vọng của chính mình, cùng Hoàng Hưng dây dưa một chỗ, hai người vốn là người trưởng thành, huống hồ

lại

luôn rất khắc chế, vừa chạm vào đã nóng ran, càng không thể vãn hồi.

Vui thích qua đi, trong phòng thí nghiệm tràn đầy vị đạo da^ʍ-mỹ, tiếng thở dốc dần ổn định, Hoàng Hưng nở nụ cười.

Chu Võ ôm anh, cánh tay hơi siết chặt, giọng nói khàn khàn, “Cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy mình đã đi một vòng dài.”

“?”

Hoàng Hưng cũng không nói nhiều, nghiêng môi hôn đối phương, “Anh biết cái này gọi là gì không?”

Chu Võ nói: “Thích.”

Hoàng Hưng thỏa mãn gật đầu, “Em cứ nghĩ anh là một tên ngốc trong chuyện tình cảm.”

Chu Võ không nói gì, chỉ hôn lên mái tóc đen của anh.

Có thể hiểu, nam sinh khoa Anh văn kia hiển nhiên không đứng ở bên dưới. Chuyện của Chu Võ và Hoàng Hưng cứ như vậy mà từ từ truyền ra.

Cuối cùng mọi người đều biết hết.

Thế nhưng đương sự lại chẳng thấy có vấn đề gì, với bọn họ đây chỉ như tác dụng phụ của phản ứng hóa học, mà từ đó tới giờ, những người ngoài đều không có ảnh hưởng gì tới họ.

Đứng trên phương diện nào đó mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.

Người có tình cuối cùng cũng thuộc về nhau.

-HOÀN