*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Đạc
nói
như vậy, trong lòng A Nghiên cũng thả lỏng
một
ít. Trùng hợp là sắp tới ngày tết, trong cung bận rộn, A Nghiên làm hoàng hậu, đương nhiên phải lo liệu mọi việc, quản lý hậu cung. May mắn là hết thảy
đã
có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt theo giúp, dù vậy cũng làm A Nghiên mệt đến eo mỏi lưng đau. Sau đó danh sách muốn vào hậu cung được trình lên,
đã
thấy trong đó là mệnh phụ trong ngoài và hoàng thân quốc thích vân vân, danh sách đa dạng, bên cạnh còn được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dùng chữ
nhỏ
đánh dấu đây là
cô
nương nhà ai, phụ thân là tướng quân gì, tước hầu gì.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chậm rãi
nhỏ
nhẹ
nói
với nàng: "phụ thân Hồ Nhụy Nương này chẳng qua vốn chỉ là tả tướng quân, vì lần này hưởng long ân, lập công lớn, được phong làm Định An hầu."
"À?” A Nghiên minh bạch, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt trong
một
danh sách dài như vậy lại chỉ ra
một
người, tất nhiên là có dụng ý.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngước mắt nhìn A Nghiên, hơi do dự rồi
nói: "Hồ Nhụy Nương năm nay mười sáu, nghe
nói
tư thái trầm ngư lạc nhạn, dung mạo bế nguyệt tu hoa, còn truyền rằng năm tuổi nàng
đã
ngâm thơ, sáu tuổi có thể làm câu đối, từ
nhỏ
trí tuệ. Vì tổ mẫu nàng thân mình suy yếu, nàng
đi
theo nữ đại phu học châm cứu điều dưỡng, đối với y thuật cũng có chút tinh thông. Vốn dĩ nàng theo phụ thân đóng ở Nhữ Châu, nay phụ thân nàng được phong Định An hầu, nàng cũng
đi
theo vào kinh, mới chỉ hơn hai tháng, vốn dĩ tài mạo
không
ai có thể chê, cũng có danh tiếng nữ thần y."
A Nghiên lúc đầu nghe còn cảm thấy thú vị, cái gì đẹp bế nguyệt tu hoa, cái gì đẹp trầm ngư lạc nhạn, là tiểu mỹ nhân có tâm nhãn, kiến thức, sau lại nghe thấy "Nữ thần y"
không
khỏi cười
một
tiếng.
"Phải
không, nàng ấy biết y thuật? Đây chính là khó có được, người thú vị như thế, đến lúc đó bản cung nhất định phải trông thấy."
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn A Nghiên dường như trong lòng có chút
không
để ý,
không
khỏi ngầm thở dài. Phải biết rằng vị Hồ Nhụy Nương này từ lúc vào Yến kinh,
không
biết bao nhiêu đệ tử quyền quý tới cầu hôn, nhà nàng đều cự tuyệt. Nàng ấy đến cùng đánh chủ ý gì, người sáng suốt đều biết.
Còn có chuyện, mấy ngày trước đây Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ra cung làm việc, lại êm đẹp gặp phu nhân Định An hầu, đối phương đúng là thập phần thân thiện mượn sức mình, dường như muốn hỏi thăm chút tin tức.
Tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, hiển nhiên vị Hồ Nhụy Nương này
một
lòng muốn vào cung, hơn nữa theo nàng thấy, tất nhiên là tâm cao khí ngạo
không
cam lòng ở dưới người.
Tuy rằng hoàng thượng dường vẫn sủng ái, trong mắt trong lòng chỉ có A Nghiên, hơn nữa còn dùng tính tình như tiểu hài tử sủng đến cố chấp. Nhưng đến cùng bây giờ
không
thể so với trước kia. Trước kia có thể tùy hứng làm bậy, cũng có thể chuyên sủng chuyên ái.
hiện
tại sợ là có nhiều vướng bận, so với trước kia có nhiều băn khoăn hơn.
Lại
nói, trong hậu cung này, sao có thể chỉ có
một
hoàng hậu đây, luôn có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi,
một
khi phi tần được sắp xếp vào trong này, cho dù hoàng thượng
không
chạm vào, thời gian lâu, cũng khó tránh được sinh ra hiềm khích.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên này lo lắng, nhưng ai ngờ A Nghiên
không
để ý, ngược lại
nói
sắp mừng năm mới, vừa đúng bên ngoài tiến cống hạt dẻ, muốn làm chút hạt dẻ cao để ăn.
Nàng ghét bỏ ngự trù trong cung làm
không
đúng khẩu vị, muốn tự mình
đi
ngự trù phòng làm món ăn, còn
nói
muốn làm nhiều
một
chút đưa đến chỗ hoàng thượng bên kia.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài
một
cái.
Có câu tục ngữ hoàng đế
không
vội, thái giám vội,
hiện
tại cũng là hoàng hậu
không
vội, nữ quan vội. Nàng làm nữ quan cho hoàng hậu
thật
sự
cũng làm đến nát tâm.
A Nghiên kỳ
thật
không
đem chuyện này để ở trong lòng, nàng còn nhớ Tiêu Đạc, người này mặc dù
đã
đăng cơ làm đế, vẫn cao ngạo quạnh quẽ,
cô
đơn
một
mình, còn chưa bao giờ để ý đến nữ nhân. Có lẽ cả đời này, có mình thôi
đã
là cực khó, đâu có thể nào đúng dịp như vậy lại có tâm nghĩ tới nữ tử khác.
Đơn giản
một
câu, gả cho
một
nam nhân làm thiên tử, vậy phải tận tình hưởng thụ.
Nhưng nếu gả cho
một
nam nhân làm thiên tử đối với nữ nhân khác đều
không
được, vậy cứ yên tâm lớn mật làm
đi.
A Nghiên căn bản
không
đem vị trí hoàng hậu này coi là cái gì, nàng đối với lễ nghi phiền phức cùng với danh mục
sự
vụ trong hậu cung càng
không
có hứng thú, hết thảy ném cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, chính mình chạy đến ngự trù phòng chơi.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đau đầu
không
thôi, nàng lại còn có tâm địa tốt an ủi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt
nói: "Kiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi hảo hảo làm
đi, đợi ngày nào đó ta nghĩ biện pháp đưa Hạ Hầu Mãng tới Yến kinh, tứ hôn cho ngươi."
Lời này
nói
ra nhất thời Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mặt đỏ bừng, cắn môi, suýt nữa giận.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi đùa giỡn cái gì?"
"Ta
đang
nói
chuyện đứng đắn!”A Nghiên cũng
không
phải ngốc, sớm nhìn ra hai người kia tình chàng ý thϊếp, chỉ cách
một
tầng cửa sổ giấy,
không
phá thủng mà thôi. Chính bọn họ nếu
không
đâm phá, nàng
không
muốn nhận gậy gộc.
Nàng cúi đầu: "hắn
là ca ca ta."
"ca ca cái gì!"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt á khẩu
không
trả lời được, nửa ngày mới bật ra
một
câu: "hắn
tính tình thế, nhìn thấy là tức."
A Nghiên nháy nháy mắt: "Cho tới giờ chưa thấy ngươi tức giận với người khác a, thế nào chỉ đối với mình
hắn, chuyên nhất như thế?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cứng họng, đến tận đây rốt cuộc
nói
không
ra lời, A Nghiên ngược lại cười ha hả rồi
đi.
A Nghiên dẫn dắt cung nữ
đi
tới phòng bếp, bận rộn
một
phen, tự tay làm hạt dẻ cao thường ngày thích ăn, hạt dẻ cao kia là chưng chín hạt dẻ, quấy mịn, ở giữa cho lá kim cao và bột đậu lọc sạch làm thành. A Nghiên cố ý làm thành vài tầng, thượng trung hạ là bột hạt dẻ màu vàng, ở giữa xếp kim cao hồng nâu và bột đậu lọc, nhìn qua sắc màu diễm lệ, hết sức mê người.
A Nghiên chính mình thử
một
miếng, bánh xốp tinh tế, hương vị ngọt ngào vừa miệng, thập phần vừa lòng. Nàng nghĩ Tiêu Đạc gần đây rất bận rộn, ban ngày bận làm chính
sự, buổi tối vội vàng theo mình niệm kinh,
thật
sự
vất vả, liền nghĩ phải thưởng cho
hắn,
một
đám cung nữ
đi
theo phía sau, dùng hộp có nắp đậy đựng hạt dẻ cao, nghênh ngang
đi
đến ngự thư phòng.
đi
đến ngự thư phòng, thái giám ngoài cửa vừa thấy hoàng hậu nương nương, vội vàng
đi
vào bẩm báo.
Tiêu Đạc bên kia
đang
cùng vài tâm phúc trao đổi chính
sự, giây lát nghe thấy A Nghiên tới, cũng hơi kinh ngạc, vì A Nghiên rất ít khi tới, lập tức vội sai người mời vào.
A Nghiên
đi
vào, thấy ngự thư phòng nổi tiếng thiên hạ này so với mình tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều,
đi
vào nhìn thấy là cái bàn dài tinh xảo khéo léo sơn đen mạ vàng, bên cạnh bày biện mấy cái đôn thêu, bên trái dựng giá sách và cái bàn hình bán nguyệt, bên cạnh còn có ít đồ vật trang trí,
trên
tường là ngự bút của lịch đại đế vương.
Xem ra
thật
sự
cũng
không
thần kỳ, bất quá so với thư phòng tầm thường tinh xảo hơn thôi.
Tiêu Đạc lúc này
đang
ngồi ở chỗ bàn dài sơn đen mạ vàng
trên, trong tay cầm ngự bút,
đang
cúi đầu nhìn
một
cái bản đồ địa hình, bên cạnh là vài thần tử, có người nhìn quen mắt, đúng là Thập Thất hoàng tử.
A Nghiên vừa tiến đến, ngoài Tiêu Đạc, vài vị khác cùng với thập thất hoàng tử đều tới bái kiến.
Đợi mọi người đứng lên, thập thất hoàng tử mở to ánh mắt tinh lượng, cười hì hì hỏi: "Xem
đi, ta sớm
nói
ngươi
sẽ
làm tiểu tẩu tử của ta, nay quả nhiên
không
sai."
đã
hơn
một
năm
không
gặp, thập thất hoàng tử vóc người so với trước kia cao hơn rất nhiều, cao ngất thon dài, hơi có chút phong thái của Tiêu Đạc. Khuôn mặt cũng dường như bớt tính trẻ con trước kia, xem như trầm ổn.
Đương nhiên đây là lúc
không
nói
chuyện, vừa mở miệng,
đã
lộ nguyên hình.
A Nghiên mới đến, cười cười, gật gật đầu với thập thất hoàng tử và vài vị thần tử, rồi tới bái kiến Tiêu Đạc, con ngươi đen nhánh của Tiêu Đạc nhìn nàng
một
cái, chỉ chỉ
một
cái ghế thêu bên cạnh, ý tứ là bảo nàng ngồi xuống.
A Nghiên vừa ngồi xuống, Tiêu Đạc cuối cùng mở miệng, cũng vừa cúi đầu vẽ phác cái gì, vừa lạnh nhạt hỏi: "Làm đồ ăn ngon gì?"
Nghe vậy, A Nghiên
không
khỏi kinh ngạc: " sao ngươi biết ta làm đồ ăn?"
Trước mặt vài đại thần tâm phúc, Tiêu Đạc vừa mới đăng cơ làm tân đế cũng rất trầm ổn, như trước thản nhiên
nói: "Ta ngửi thấy."
Lập tức thập thất hoàng tử cười, vài vị đại thần khác cũng cười rộ lên phụ họa.
"Hoàng huynh, ngươi
đã
ngửi thấy, vậy thử xem, hoàng tẩu làm món gì?"
Tiêu Đạc nhướng mày: "Ta hình như ngửi thấy mùi hạt dẻ, chẳng lẽ là hạt dẻ cao?"
Kỳ
thật
hắn
đoán như vậy, thứ nhất là
thật
ngửi thấy
một
chút mùi, thứ hai là canh giờ này, vừa
không
phải bữa trưa cũng
không
phải bữa tối, mười phần là điểm tâm.
Thập thất hoàng tử nghe xong, vội hỏi A Nghiên: "Hoàng tẩu, đoán đúng
không?"
A Nghiên cũng có chút ngoài ý muốn: "thật
sự
đoán đúng rồi."
Cái mũi chó, tương đối linh mẫn.
Nhất thời vài đại thần cũng tán thưởng hoàng thượng thần cơ diệu toán, tiếng khen liên tục.
A Nghiên theo bên cạnh,
không
khỏi muốn cười, kỳ
thật
vài đại thần này,
một
đám cũng
không
ít tuổi, lương đống cẩn thận vững vàng đương triều, nhưng tân đế đăng cơ, bọn họ có lẽ cũng sợ sờ
không
rõ
tính nết tân đế, khó tránh khỏi có cơ hội là muốn vuốt mông ngựa.
Được mọi người khen ngợi, ai ngờ Tiêu Đạc bỗng nhiên lại mở miệng
nói: "Hoàng hậu xưa nay hiền lành, trù nghệ kỹ càng, thiên hạ
không
ai bằng, biết trẫm hết ngày này đến ngày khác bận rộn quốc
sự, cố ý vì trẫm tự tay làm điểm tâm đưa tới, các vị ái khanh
đã
ở đây, cũng là có phúc,
không
bằng cùng hưởng."
Kỳ
thật
văn võ bá quan trong triều đối với hoàng hậu A Nghiên này có nhiều bất mãn, vì A Nghiên
một
mình chiếm hậu cung. Bất mãn này, hoặc là có tư tâm, hoặc vốn là ngoan cố coi hậu cung cũng phải theo tổ chế, cho rằng thân là thiên tử hẳn phải sớm chiêu nạp phi tần, vì hoàng thất khai chi tán diệp mới củng cố nền tảng lập quốc. Kể từ đó, ở trong mắt bọn họ, A Nghiên
thật
sự
là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Tiêu Đạc tuy rằng
không
kiêng kị thần tử, nhưng
hắn
cũng
không
thích người khác liên tục dâng tấu chương công kích A Nghiên. Hôm nay thấy A Nghiên làm điểm tâm tới, liền muốn để thần tử biết, hoàng hậu nhà
hắn
trù nghệ tốt như thế nào. Dù A Nghiên
không
có gì tốt, chỉ bằng
một
tay trù nghệ, cũng đủ để thuyết phục mọi người.
hắn
có tâm khoe khoang, ai ngờ lại có
một
người
không
nể mặt.
"A? Phải ăn điểm tâm hoàng tẩu làm? Ta... Ta có thể
không
ăn sao?"
Thập thất hoàng tử đáng thương, nhiều năm thế này,
hắn
vẫn nhớ được năm đó
hắn
ở nhà A Cửu, chịu da^ʍ uy uống xong bát cháo kia —— nghe
nói
là tiểu tẩu tử tự tay làm ra, cháo mĩ vị như thế nào, như thế nào.
Cả đời đều khó quên a!Hạ dẻ cao của A Nghiên chắc là thế này
PS: Tiểu Thập Thất
đã
trở lại, ta có 1 câu đố đây, ai trả lời đúng có quà, tiểu Thập Thất tên là gì? Biết là họ Tiêu rồi, nhưng Tiêu gì? Nhân thể hỏi luôn Tam hoàng tử
đã
đổ kia là Tiêu gì?