Tiêu Đạc tuy rằng muốn cho nàng
một
đứa trẻ, nhưng chung quy là bận rộn, vài ngày
không
thấy bóng. Lúc Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tới
nói
chuyện với A Nghiên, nhắc tới ngày đó Hạ Hầu Mãng đến, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dù tính tình lạnh nhạt,
trên
mặt cũng phiếm hồng, chỉ tiếc rèn sắt
không
thành thép
nói: "hắn
chính là người thô lỗ bất hảo!"
A Nghiên đánh giá Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, càng nghĩ càng cảm thấy duyên phận rất kỳ diệu. Nhớ ngày đó nàng vừa nhìn thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, còn tưởng rằng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là nữ nhân của Tiêu Đạc, lúc đó cảm thấy nàng ấy tuyệt thế chi tư,
không
phải người phàm, cảm thấy Tiêu Đạc ấy còn có chút
không
đủ tư cách theo nàng ấy đâu. Chưa từng nghĩ, nay duyên phận Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thế nhưng dừng ở
trên
người Hạ Hầu Mãng: "người thô lỗ bất hảo".
Nàng nghe Hạ Hầu Kiểu Nguyệt
nói, cố ý
nói: "đã
là người thô lỗ, lại cố ý chọc giận ngươi, vậy đuổi
đi, vĩnh viễn
không
cần quan tâm là được."
Ai biết Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe xong lời này, cũng
không
nói
gì. A Nghiên lập tức càng khẳng định,
không
khỏi cười thầm, cười thầm rồi lại thở dài.
"Thôi, vẫn
không
nên nhắc tới
hắn." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, đỏ mặt
nói
sang chuyện khác.
"Vậy
nói
chuyện đứng đắn
đi, Tiêu Đạc
đã
bảy tám ngày
không
thấy,
hắn
đi
nơi nào?”A Nghiên trong lòng kỳ
thật
vẫn vướng bận
hắn.
Tuy biết đây là
một
sát tinh chuyển thế, sợ là chỉ có
hắn
hại người,
không
có người hại
hắn, nhưng vẫn luôn lo lắng chuyện này. Biết là
một
chuyện, có thể triệt để làm cho tâm
không
vướng bận,
không
lo lắng lại là chuyện khác.
"Điện hạ nay
đã
không
ở Huề Châu." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đồng tình nhìn nàng, hảo tâm báo tin.
"đã
rời
đi?”A Nghiên
không
nghĩ tới ngày đó vội vàng rời
đi
rồi, đúng là cáo biệt cũng
không
có?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt do dự, vẫn
nói: "Chờ xem, có lẽ hai ba tháng
sẽ
có kết quả."
Hai ba tháng? A Nghiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bầu trời
âm
trầm hiu quạnh.
Nay
đã
vào đông, lại có
một
trận tuyết lớn như lông ngỗng, nay đúng là thời tiết giá rét đông lạnh. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sớm cho người chuẩn bị tốt lò sưởi bằng đồng cùng các thứ khác. Trong noãn các đốt than, trong lò đồng bát giác châm
một
loại huân hương làm cho người ta thực thoải mái, ngửi thấy trong lòng cũng ấm áp.
Nhưng A Nghiên nhìn tuyết trắng bên ngoài, trong lòng phiếm lạnh.
Cũng
không
biết nam nhân kia bên ngoài lặn lội đường xa, làm thế nào?
trên
người dính máu hay
không? Mặc kệ là máu người khác, hay là máu của
hắn, trong ấn tượng
trên
người
hắn
luôn nhiễm
một
chút hương vị huyết tinh.
Trời sinh
một
hung phôi ham mê gϊếŧ chóc a!
*************************
hắn
chinh chiến bên ngoài, trái tim nàng liền mơ hồ treo lên, qua bảy mươi hai ngày, cuối cùng tin tức đến.
nói
là trong thành Yến kinh sớm
đã
thay đổi, Tam hoàng tử dẫn dắt nhân mã buộc Kiến Ninh đế thoái vị, Kiến Ninh đế
không
theo, tam hoàng tử vì thế gϊếŧ
không
ít người. Phi tần trong cung còn có nguyên lão trong triều,
không
biết vì thế
đã
chết bao nhiêu người. Cuối cùng Kiến Ninh đế và Hồ quý phi đều bị nhốt ở Vĩnh Phúc Cung, tam hoàng tử cứng rắn bắt Kiến Ninh đế ban chiếu thư truyền ngôi, chính mình đăng cơ làm đế.
Ngôi vị hoàng đế
hắn
còn chưa làm được mấy ngày, Tiêu Đạc
đã
dẫn dắt nhân mã, liên hợp trung thần lương tướng ngày xưa trong triều,
một
lần phản công, nội ứng ngoại hợp, mạnh mẽ đem vị hoàng đế vừa đăng cơ này kéo xuống.
Nghe
nói
khi Tiêu Đạc đánh vào hoàng cung Yến kinh, vào ngày mười bảy đại tuyết, bỗng chốc vạn kiếm tề minh,
trên
bầu trời hoàng cung thậm chí có bách điểu tụ tập.
Chuyện này truyền ra, đúng là hoàng tử Trạm vương bị phế chịu nhục trước đây, vì giải cứu phụ hoàng Kiến Ninh đế bị nhốt mà triệu tập quần hùng thiên hạ, cuối cùng tiêu diệt ngụy đế Tiêu Lệ. Mà
trên
bầu trời hoàng cung xuất
hiện
cái gọi là bách điểu tụ tập, vạn kiếm tề minh, cũng là điềm lành,
trên
trời tán thưởng
một
mảnh lòng son dạ sắt của Tiêu Đạc.
Về phần Tiêu Đạc vì tranh đoạt đế vị tạo ra sát nghiệt, tất cả đều biến thành
một
cách
nói.
"Nghe
nói
vị Trạm vương điện hạ này, trong
một
đêm cuồng sát ba vạn quân Bắc Địch."
"Nếu
không
phải Trạm vương điện hạ, quân Bắc Địch sợ là
sẽ
không
rút
đi."
"Trạm vương điện hạ giữ nhà giữ nước,
thật
sự
là
anh
hùng cái thế!"
Lúc A Nghiên ở cách vác nghe thấy,
thật
sự
cũng lắp bắp kinh hãi. Ở trong ấn tượng của nàng, Tiêu Đạc hẳn là dẫm lên thi cốt để
đi
lên đế vị, trở thành
một
sát nhân cuồng ma, người người trong thiên hạ nghe thấy là táng đảm, nay sao gió đổi chiều, nhưng lại thành
anh
hùng thiết huyết giữ đạo nghĩa đây?
"Phu nhân, điện hạ phái xe ngựa tới nghênh đón ngài." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười nhắc nhở.
A Nghiên vội vàng gật đầu.
Thời gian này nàng luôn luôn cùng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ở tại Huề Châu, nơi này
không
có chiến loạn, an ổn
thật
sự, nay Tiêu Đạc đánh được thiên hạ, muốn đăng cơ làm đế, cố ý đón nàng
đi.
Lúc nàng
đi
ra cửa, vừa thấy người cầm đầu kia
đã
giật mình kinh ngạc.
Tiêu Đạc phái tới đón nàng, lại là Mạnh Hán.
Mạnh Hán nàng biết, lúc này theo Tiêu Đạc lập được công lao hãn mã, có lẽ đến Tiêu Đạc đăng cơ làm đế,
sẽ
phong hầu, về sau là đại tướng trong triều, thần tử thân tín của Tiêu Đạc.
Nhưng thần tử thân tín tương lai này thế nhưng phải tới đón mình trở về?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại
không
có gì kinh ngạc, nàng
nhẹ
nhàng cười với A Nghiên, ý bảo A Nghiên lên xe.
Mạnh Hán
đang
chờ tại chỗ cũng tiến lên
một
bước, cung kính quỳ xuống bái kiến A Nghiên.
hắn
quỳ lạy làm lễ, đoan chính quy củ, là
một
đại lễ.
A Nghiên hơi gật gật đầu, lập tức nhấc váy, lên xe.
Huề Châu cách Yến kinh ước chừng hơn hai ngàn dặm đường, cũng được cho là đường sá xa xôi. Dọc đường Mạnh Hán dẫn dắt nhân mã bảo hộ A Nghiên
thật
nghiêm mật, còn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hiển nhiên cũng sớm có chuẩn bị, nô bộc xe ngựa,
không
gì
không
đủ, đều lo liệu thỏa đáng. Tuy rằng là bôn ba đường xa, nhưng A Nghiên
đi
đường coi như là tiêu diêu tự tại.
một
ngày nọ đến
một
trấn
nhỏ, tuyết
đang
rơi, Mạnh Hán sớm
đã
phái nhân tìm hiểu thỏa đáng, biết phía trước là
một
trạm dịch, liền sớm cho người quét dọn, chuẩn bị mời A Nghiên nghỉ tạm.
Đợi A Nghiên vào trạm dịch, thấy trạm dịch tuy đơn sơ, nhưng vẫn đầy đủ, cho thấy Mạnh Hán dụng tâm, liền an tâm ở lại.
Đêm đó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bận
đi
hầm cháo cho A Nghiên uống, A Nghiên nhàn đến vô
sự, thấy trong viện ngoài trạm dịch có vài cành mai vàng, liền tùy ý
đi
qua nhìn, ai ngờ đúng lúc gặp mấy dịch tốt trong viện
đang
nói
chuyện phiếm.
Mấy người kia đốt đèn, dùng lô than
nhỏ
hâm rượu, lại làm
một
bàn rượu, nhất thời uống nhiều, khó tránh khỏi
nói
năng bậy bạ.
"Các ngươi cũng biết, hôm nay là người nào đến ở,
thật
là đông đúc khí thế!"
"Ta biết đâu, các ngươi xem vị Mạnh tướng quân kia tự mình hộ tống, lai lịch này tất nhiên
không
nhỏ."
"Các ngươi
không
biết à, nghe
nói
đây là tiểu thϊếp của Trạm vương điện hạ!"
"Cái gì, chính là tiểu thϊếp sao?
một
tiểu thϊếp thôi, nhưng lại sai sử đến vị Mạnh đại nhân kia?"
"Các ngươi
không
biết, vị tiểu thϊếp này, chính là lúc trước vị kia nghìn vàng tìm người..."
Lúc
nói
chuyện, đối phương phun nước miếng bắt đầu
nói
chuyện xưa Tiêu Đạc nghìn vàng tìm người, cuối cùng còn cảm thán
một
câu: "Chỉ tiếc vị tiểu thϊếp này xuất thân bần hàn, sợ là cũng chỉ có thể làm trắc phi, hoàng hậu là
không
thể được
đi?"
A Nghiên tâm tình vốn
không
tệ, lúc này nghe thấy lời này,
không
khỏi nhíu mày, cố ý hừ
một
tiếng.
Vài dịch tốt
đang
nói
thiên nam địa bắc, bỗng nhiên nghe thấy
một
tiếng hừ này, vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy A Nghiên, lúc đầu còn chưa phản ứng kịp đây là vị nào, sau này mới ý thức được, sợ tới mức
một
đám
đi
đứng như nhũn ra, ngã quỵ ngay tại chỗ.
"Phu nhân, phu nhân, thứ tội!" Những người này quỳ xuống run run cầu xin.
Đúng lúc này Mạnh Hán cũng tới, nhìn vài người
đang
quỳ
nói: "Phu nhân, xử trí như thế nào?"
A Nghiên tuy rằng tức giận bọn họ ở trong này
nói
luyên thuyên, nhưng sau này nghĩ lại,
sự
thật
đúng là như thế, tội gì trách bọn họ đâu? Làm dịch tốt nho
nhỏ, có lẽ cuộc sống
không
có gì vui, cũng chỉ là lấy chuyện đế vương, quan tướng thêm vào cuộc rượu sau khi ăn xong.
Nghĩ như vậy,
không
còn tức giận, chỉ lạnh nhạt
nói: "Mỗi người tát
một
cái, là phạt bọn họ
không
thể vọng nghị thị phi, phạt xong
thì
thôi."
Vài dịch tốt nghe thế, biết đây là phá lệ khai ân vạn vạn
không
nghĩ tới, lập tức ngàn ân vạn tạ, chính mình chủ động tát vào miệng.
Trở lại phòng, trong lòng A Nghiên vẫn khó chịu.
Lại phải
nói
tiếp, kỳ
thật
làm tiểu thϊếp của Tiêu Đạc, nàng
đã
biết
rõ, bởi vì nàng biết Tiêu Đạc người này khắc thê, nếu thực cưới hỏi đàng hoàng gả cho
hắn,
nói
không
chừng ngày nào đó
sẽ
bị khắc chết.
Nhưng nếu chính mình cả đời chỉ là tiểu thϊếp, chẳng phải là
một
ngày nào đó
hắn
có khả năng
sẽ
cưới người khác?
Vừa nghĩ đến
hắn
muốn cưới người khác, muốn dùng cánh tay hữu lực ôm mình
đi
ôm nữ nhân khác, lòng nàng tràn đầy
không
thoải mái.
Có cách nào, chính mình chỉ làm tiểu thϊếp,
hắn
sẽ
không
cưới nữ nhân khác sao?
Nếu mình muốn liều mạng gả cho
hắn, chiếm vị trí chính phi, mới
không
cho nữ nhân khác cơ hội?
A Nghiên
một
đêm
không
ngủ, bắt đầu suy tư nhân sinh đại
sự
này.
Lúc nàng nghĩ đến nửa đêm, bỗng nhiên thấy bên ngoài ánh lửa ngập trời, cùng với tiếng động còn có tiếng chém gϊếŧ.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt làm bạn bên người nàng vội vàng tới, sắc mặt
thật
không
tốt: "Phu nhân, có thích khách, bất quá phu nhân
không
cần kinh hoảng, Mạnh đại nhân nhất định
sẽ
bảo vệ tốt phu nhân."
A Nghiên giật mình: "Thích khách?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lo lắng A Nghiên sợ hãi, vội an ủi: "Phải, nhưng
hiện
Mạnh đại nhân
đã
bao vây thích khách, hẳn là
không
cần lo ngại, lửa cũng
đã
bị khống chế."
A Nghiên nhíu mày: "Phải
không..."
Nàng vừa mới động ý niệm liều chết chiếm vị trí chính thê của Tiêu Đạc, thích khách muốn gϊếŧ nàng
đã
tới rồi?
Nàng đứng ở phía trước cửa sổ, nghe tiếng chém gϊếŧ bên ngoài, càng nhíu mày: "Bọn họ
thật
đến ám sát ta?"
Vấn đề là ám sát nàng có chỗ tốt gì? Gϊếŧ nàng khiến Tiêu Đạc thương tâm khổ sở, đau buồn thoái vị sao?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Thích khách đó hẳn là định bắt phu nhân làm con tin đến uy hϊếp điện hạ."
A Nghiên ngẫm lại, cũng đúng, gật đầu: "Phỏng chừng là tính toán như vậy."
Xem ra làm nữ nhân của Tiêu Đạc, thực
không
phải chuyện tốt đâu.