A Nghiên trong giây lát ngẩng đầu, thấy nam tử mặt mày tuấn mỹ, vẻ mặt ôn nhu,
đang
cúi đầu nhìn mình.
Nàng vội thu liễm tâm thần: "Sao thế, điện hạ?"
Tiêu Đạc giơ tay nâng khuôn mặt
nhỏ
nhắn của nàng,
không
bỏ qua mờ mịt trong nháy mắt vừa rồi
trên
mặt nàng: "Đây là thế nào, choáng váng?"
A Nghiên vội đáp: "Tối hôm qua
không
ngủ tốt, hơi mệt thôi."
Tiêu Đạc nhớ đến tối hôm qua, hô hấp hơi nhanh, trái tim rộn ràng
không
dứt, nhưng nhớ tới chính
sự, đành khàn khàn
nói: “A Nghiên, ta phải rời khỏi đây."
Rời
đi?
A Nghiên hơi giật mình,
không
hiểu hỏi: "Ngươi muốn
đi
đâu?"
Tiêu Đạc kéo tay A Nghiên,
đi
vào phòng,
trên
bàn là dưa hấu ướp lạnh cùng với hoa quả tươi mới khác, Tiêu Đạc vừa nhặt
một
miếng đút cho A Nghiên ăn, vừa
nói: "Vài năm nay Tây Bắc vẫn
không
yên ổn. Mặc dù
không
thể
nói
mấy năm liên tục gió lửa, nhưng man nhân Bắc Địch thỉnh thoảng quấy rối biên cảnh, gần đây người Bắc Địch tập kết nhân mã, xem ra có dã tâm công với Nhược Nguyệt thành nước ta. Ý tứ của lão nhân gia là để ta đến Nhược Nguyệt thành đốc quân."
Tiêu Đạc
không
nói
thẳng ra miệng. Kỳ
thật
là, lão gia tử vốn muốn
hắn
trở về là vì thấy mình xương cốt
thật
sự
không
được. Từ sau Tiết đoan ngọ lại có chuyển biến tốt, xem ra chống đỡ
một
năm rưỡi cũng
không
có vấn đề, cho nên mới có ý tưởng này. Lúc trước
hắn
luôn xem như bị lưu đày ở bên ngoài, nay cuối cùng
đã
trở lại, lão gia tử ngóng trông
hắn
có thể có chiến công, tương lai nếu có việc,
thì
có thể phục chúng.
Bề ngoài vài huynh đệ coi như hòa thuận, nhưng ngầm ôm ý tưởng gì, trong lòng mọi người biết
rõ. Những người khác
không
nói, chỉ
nói
Tam hoàng tử kia đều ước gì
hắn
nhanh chết
đi.
A Nghiên vừa nghe, cũng
không
khỏi nhíu mày: "Tây Bắc tuy chiến
sự
không
ngừng, nhưng man nhân quấy nhiễu biên cương xưa nay vẫn thế, sao bỗng nhiên muốn ngươi
đi
đến đó?"
A Nghiên trùng sinh nhiều lần, trong lòng cũng minh bạch, nếu
không
phải
sự
tình liên quan trọng đại, chắc
không
cần hoàng tử đến đốc quân. Huống chi nay hoàng đế bệnh nặng, chưa biết có thể chống đỡ bao lâu.
một
khi có đại
sự
phát sinh, Tiêu Đạc
đang
ở biên cương, vội vàng chạy về Yến kinh, đến lúc đó tất cả
đã
muộn.
Tiêu Đạc chỉ cho rằng nàng luyến tiếc mình, nghĩ tới đây, trong lòng
không
khỏi vui thích, vuốt ve tóc của nàng, ôn thanh
nói: "Hôm nay biên cương truyền đến cấp báo,
nói
là mấy chục vạn đại quân Bắc Địch rục rịch xâm chiếm biên cảnh."
hắn
nói
như vậy, A Nghiên trong lòng càng bồn chồn.
Lời Sài đại quản gia
nói
lại
hiện
lên bên tai: Bảo kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí đả thương người, khắc mẫu khắc thê khắc tử nữ, sát khí sắc nhọn thậm chí
sẽ
làm sinh linh thế gian đồ thán, kế tiếp thậm chí có quốc nạn trước mắt...
Tiêu Đạc thấy A Nghiên mày liễu nhíu lại,
trên
mặt
một
mảnh mờ mịt,
không
khỏi kinh ngạc: “A Nghiên, làm sao? Nhìn ngươi hôm nay có vẻ tâm thần hoảng hốt?"
A Nghiên đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc, vội
nói: "không
có gì,
không
có gì..."
Tiêu Đạc cũng
không
tin: "Ngươi có tâm
sự?"
A Nghiên cúi đầu, vội vàng tìm
một
lý do: "Ta bỗng nhiên nhớ tới, vị hôn phu A Căn ca ca trước kia hình như cũng ở Tây Bắc?"
thật
đúng là
không
mở bình sao biết trong bình có gì, Tiêu Đạc nghe thế, nhất thời sắc mặt khó coi.
A Nghiên cũng phát
hiện
mình
nói
điều
không
nên
nói, vội cười làm lành, hắc hắc
một
tiếng: "không
phải
đã
giải trừ hôn ước sao, ta nghĩ đến thôi, dù sao cũng là cùng thôn, từ
nhỏ
ta chỉ biết vài người, ngươi vừa
nói
Tây Bắc, ta khó tránh khỏi nghĩ tới."
trên
mặt Tiêu Đạc cũng vẫn
không
tốt, nhất thời nhìn A Nghiên xinh đẹp thanh linh, hết sức luyến tiếc, nếu
không
phải nghĩ Tây Bắc hung hiểm,
thật
sự
là hận
không
thể dẫn theo nàng
đi.
Dù sao cũng lo lắng, nhân tiện
nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, ngày mai ta
sẽ
khởi hành, ngươi ở trong phủ ta vẫn lo lắng,
đã
thỉnh Hồ quý phi tới chiếu cố ngươi, đến lúc đó bà ấy
sẽ
đến phủ ở mấy ngày."
Vừa nghe thế, A Nghiên hơi kinh ngạc, tình cảm tốt thế nào mới mời mẹ chồng tới trông nom mình? Nhưng nghĩ đến Hồ quý phi
thật
sự
là ôn nhu hiểu người, cũng
không
có gì lo lắng.
Nghĩ ngày mai phải rời
đi, hai người nhất thời khó tránh khỏi
không
nỡ. A Nghiên bên này đúng lúc tình nồng, bỗng nhiên biết chuyện kiếm khí đả thương người, tham luyến trong lòng đối với việc này nhất thời mất tám phần. Tiêu Đạc bên kia lại
không
bỏ xuống được, ôm lấy A Nghiên, muốn làm
một
chút việc.
A Nghiên thấy
hắn
như thế, trong lòng vừa động, nghĩ muốn thử nghiệm
một
chút. cho tới bây giờ nàng đều cảm thấy Sài đại quản gia
không
phải người tốt, vạn nhất bị
hắn
che mắt, chẳng phải khiến mình khổ sở vô cớ?
Lập tức nàng linh cơ vừa động, nhân tiện
nói: "Ngươi ngày mai phải
đi, ta cũng
đã
mấy ngày
không
tự tay nấu đồ ăn cho ngươi,
không
bằng đêm nay ta làm
một
bàn đồ ăn ngon, cho ngươi ăn, ngày mai
đi
cũng yên tâm?"
Tiêu Đạc mặc dù
không
bỏ được nàng, nhưng thấy nàng như thế, đương nhiên cũng đồng ý.
A Nghiên lập tức chào Tiêu Đạc, vội vàng
đi
đến phòng bếp, trước định tìm
một
thanh kiếm, nhưng kiếm trong vương phủ đều
đã
bị cất vào khố phòng lý, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên là
không
tìm thấy.
đang
đau đầu,
thì
gặp Ninh Phi
đi
tới.
A Nghiên nhất ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Phi, mới nhớ tới, cũng
đã
lấu chưa nhìn thấy Ninh Phi.
"Ninh đại nhân, gần đây khỏe
không?" Nàng tiến lên cười
nói, ánh mắt lại ngắm về phía thanh kiếm
trên
người Ninh Phi,
một
thanh kiếm
thật
dài, đúng là thứ mình cần.
Ninh Phi mặt
không
biểu cảm liếc nàng
một
cái, cũng
không
trả lời, trực tiếp giơ tay, tháo trường kiếm xuống, đưa cho A Nghiên.
Đây đây đây...
thật
đúng là muốn lên gác vừa vặn có người đưa thang.
A Nghiên cười: "Ninh đại nhân?"
Ninh Phi lạnh nhạt
nói: "Phu nhân
không
cần?"
A Nghiên vội gật đầu: "Cần cần!"
Tiếp nhận trường kiếm trong tay, A Nghiên đánh giá Ninh Phi.
Từ khi phát
hiện
Sài đại quản gia giống mình trùng sinh mấy lần, nàng đối với những người khác chung quanh cũng cũng để lại
một
tâm nhãn, ai biết ở đâu đó vẫn còn
một
đôi mắt có phải nhìn chằm chằm vào mình hay
không.
Đối tượng nàng hoài nghi đầu tiên đương nhiên là vị Ninh Phi Ninh đại nhân này.
Nay nhớ tới, từ khi mình tới bên Tiêu Đạc, vị Ninh đại nhân này tuy rằng luôn luôn xuất quỷ nhập thần, nhưng đối với mình chiếu cố có thêm, khi mình bị Tiêu Đạc đá văng ra, là
hắn
đỡ mình lên, lúc ở phía sau núi gặp thích khách, cũng là
hắn
trực tiếp kéo mình từ trong nước ra ——việc này ngược lại khiến Tiêu Đạc ăn phải dấm chua.
Từ lúc Tiêu Đạc động dục với mình, số lần
hắn
xuất
hiện
cơ hồ là dùng đầu ngón tay có thể tính ra.
Nhưng mỗi
một
lần xuất
hiện
đều phi thường trùng hợp, lúc nàng
đang
cùng Tiêu Đạc liếc mắt đưa tình,
hắn
sẽ
bỗng nhiên xuất
hiện, sau đó trình lên
một
phong tín hàm đến từ Yến kinh.
Lúc nàng cùng Tiêu Đạc suýt nữa lau súng cướp cò, trực tiếp phát sinh chút chuyện ngoài quy củ,
hắn
cũng hợp thời xuất
hiện, làm cái cọc sát phong cảnh, quấy rầy phá hỏng hết thảy kiều diễm.
A Nghiên đếm
trên
đầu ngón tay,
thật
đúng là như vậy, mỗi
một
lần
hắn
đều có thể hợp thời xuất
hiện, vì thế còn suýt nữa chọc Tiêu Đạc
không
vui.
Việc tới bây giờ, A Nghiên đương nhiên
sẽ
không
quá ngốc, ngây thơ cho rằng hết thảy cũng trùng hợp. Thế gian nơi nào có nhiều trùng hợp như vậy, mình chết thảm bảy đời, bảy lần gặp Tiêu Đạc, kỳ
thật
đều có nguyên nhân.
Ninh Phi
thì
sao, Ninh Phi lúc trước đối với mình rất tốt, sau này mỗi
một
lần đều xuất
hiện
đúng lúc, này đương nhiên là cũng có nguyên nhân.
A Nghiên nghĩ vậy, cân nhắc cẩn thận
một
phen, Ninh Phi này, có tồn tại trong trí nhớ đời trước của mình
không?
Nàng nắm trường kiếm của Ninh Phi, ngửa mặt, buồn bực
nói: "Ninh Phi, ngươi đến cùng là ai, ta biết ngươi sao?"
Nếu
không
phải người này vĩnh viễn thanh thanh lạnh lạnh,
không
có biểu cảm gì, nàng cơ hồ coi người đó
đang
thầm mến mình!
Ninh Phi nghe
nói
như thế, con ngươi có chút gợn sóng, bất quá rất nhanh bình tĩnh lại, thanh
âm
hắn
hơi khàn khàn đều đều
nói: "Phu nhân, chúng ta
không
phải
đã
biết rất lâu sao."
A Nghiên hơi kinh ngạc: "Khi nào
thì
biết?"
Ninh Phi thản nhiên
nói: "bắt đầu từ lúc phu nhân vào phủ làm đầu bếp nữ."
A Nghiên
không
nghĩ tới dĩ nhiên là
nói
thế, nhất thời có chút thất vọng, nàng nhíu mày nghĩ lại, nhìn Ninh Phi, lại nhịn
không
được hỏi: "Ninh Phi, vì sao ngươi mỗi ngày đều đeo mặt nạ?"
Ninh Phi mặt mày khẽ nhúc nhích, bất quá vẫn đều đều
nói: "Bởi vì ta xấu xí
không
chịu nổi,
không
thể gặp người."
A Nghiên giờ phút này cũng nổi lên tính tình quật cường, cố ý hỏi: "Ngươi vì mặt mũi xấu xí
không
chịu nổi mới
không
thể gặp người?"
Ninh Phi mím môi
không
nói.
A Nghiên thở dài: "Thôi, ngươi
không
muốn
nói
thì
thôi."
nói
xong xoay người rời
đi,
đi
được năm bước, trầm giọng
nói: "Có phải bởi vì mặt bị bỏng hay
không!"
Lúc nàng
nói
ra lời này, chợt quay nhìn, thấy trong con ngươi đen của Ninh Phi đột nhiên
hiện
ra khϊếp sợ.
A Nghiên nở nụ cười.
Ninh Phi lúc này hiển nhiên
đã
hiểu, A Nghiên
đang
lừa
hắn, mặt
không
biểu cảm nhìn A Nghiên.
A Nghiên ôm thanh kiếm, xoay người lại, chậm rì rì nhìn Ninh Phi: "Hoả hoạn ở đâu, ta nghĩ lửa này, nhất định là ở
trên
núi."
trong trí nhớ của nàng, tổng cộng có hai kiện
sự
liên quan tới hoả hoạn.
Chuyện thứ nhất đương nhiên là đời thứ bảy nàng bị thiêu chết, chuyện thứ hai là đêm hôm đó nàng nằm mộng.
Ở trong mộng, nàng đứng
trên
núi hoang bị cháy đen, Phi Thiên xẹt qua bầu trời tối tăm, Sài đại quản gia dùng ánh mắt thù hận
âm
lãnh nhìn mình.
Sài đại quản gia
nói
Tiêu Đạc là Kiếm Thần, mà chính mình chính là
một
gốc cây sen tàn trong ao rửa nghiên mực, nhưng bản thân mình là sen tàn
thì
sao có quan hệ cùng thần kiếm Tiêu Đạc này, lại vì sao có
một
ngọn núi hoang trơ trọi? Tiêu Đạc
đi
đâu, đến cùng phát sinh chuyện gì?
A Nghiên cũng
không
coi đó là
một
giấc mộng, trong lòng nàng
rõ
ràng, cảnh tượng này, nhất định từng tồn tại.
Ninh Phi im lặng đứng tại chỗ
không
nói, chỉ nhìn thấy A Nghiên cười khanh khách ôm thanh kiếm của mình,
một
đôi con ngươi yên lặng chăm chú nhìn mình, dường như
không
ép hỏi được, nàng thề
không
bỏ qua.