Ninh Phi yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên, thật lâu sau, hắn cũng nở nụ cười.
Hắn khàn khàn nói: “Không sai, ta sở dĩ trở thành bộ dáng hiện tại, là vì bị lửa đốt, hơn nữa còn ở trên một ngọn núi.”
A Nghiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thế nhưng thừa nhận như vậy.
Ai ngờ kế tiếp Ninh Phi lại tiếp tục nói: “Ta lúc trước bị lửa thiêu là
vì cứu một tiểu cô nương. Đáng tiếc ta không thể cứu được, chính mình
còn bị bỏng.”
A Nghiên nghe thế, sợ ngây người, nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nỗ lực
muốn từ trên mặt hắn bị che kín tìm ra một chút dấu vết để lại, từ trong cuộc đời bảy lần mất đi, tìm dấu vết người này. Nhưng con ngươi hờ hững bình tĩnh kia thật sự là xa lạ mờ mịt.
Nàng làm thế nào cũng nghĩ không ra người này là ai.
Nhưng nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn, chẳng lẽ hắn bị bỏng là vì mình? Là mình liên lụy hắn trở thành bộ dáng như vậy?
Lúc đầu nàng khϊếp sợ, rốt cục trấn định xuống, há mồm định hỏi hắn,
nhưng Ninh Phi lại lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì,
nhưng ta sẽ không nói. Nói ra cũng vô dụng.”
A Nghiên vốn muốn mở miệng đành ngậm lại.
Ninh Phi tiếp tục nói: “A Nghiên.”
Hắn trực tiếp gọi tên của nàng —— rõ ràng trước kia hắn cũng xưng hô mình là Cố cô nương hoặc là Cố phu nhân.
Hắn gọi như vậy, trong lòng A Nghiên ẩn ẩn rung động, nàng nhất thời
minh bạch, dù mình nhớ được hay không, người này vẫn đã quen biết mình
từ lâu. Trước kia nhất định là biết rõ.
A Nghiên ý thức được cái gì, hơi hơi nắm chặt tay, chờ hắn nói tiếp.
Ninh Phi nhìn A Nghiên, khó được nở nụ cười: “A Nghiên, ta nghĩ ngươi
hiện giờ cũng đã biết một ít. Tuy có chút việc, ngươi sợ là khó có thể
lĩnh ngộ được ngày. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta không có ác ý với
ngươi”.
A Nghiên cắn cắn môi, gật đầu: “Đúng. Ta vừa mới hiểu được, từ đầu lúc
gặp nhau, ngươi kỳ thật luôn luôn có ý bảo hộ ta, giúp đỡ ta.”
Trong con ngươi đen hờ hững của Ninh Phi có sắc thái ôn hòa: “A Nghiên, rời khỏi nơi này đi, rời khỏi Tiêu Đạc đi.”
”Ngươi cũng muốn ta rời khỏi hắn?”A Nghiên ngửa cổ, nỗ lực muốn từ trong mắt Ninh Phi tìm được manh mối.
”Đúng, ngươi phải rời khỏi hắn.” Ninh Phi ngừng lại: “Ở lại bên hắn, cuối cùng ngươi nhất định sẽ bị thương tổn.”
”Hắn, hắn về sau sẽ thế nào?”A Nghiên kỳ thật đã mê mang, Tiêu Đạc không phải người bình thường, kiếp trước hắn là một thanh kiếm.
Chuyện này tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng so với nàng có trí nhớ bảy đời càng không thể tưởng tượng sao?
Huống chi Sài đại quản gia sắp chết, Sài đại quản gia cũng nói như vậy, nay Ninh Phi cũng nói như vậy.
Ninh Phi rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Ngươi sẽ chết.”
Sẽ chết?
tâm A Nghiên bỗng chốc căng thẳng.
Lại là chết sao? Vẫn là chết sao?
Nàng còn tưởng rằng, lúc này đây sẽ có chút bất đồng, nàng đã ở bên Tiêu Đạc lâu như vậy, vài lần suýt chết đi, vẫn có thể hóa nguy thành an,
hơn nữa Tiêu Đạc không phải rát yêu mình sao. Mình cũng thích Tiêu Đạc.
Như vậy, không phải hẳn là Tiêu Đạc sẽ bảo hộ mình, sau đó mình an ổn
vượt qua cả đời sao?
Ninh Phi ngẩng đầu nhìn A Nghiên, thấy trên mặt A Nghiên có do dự và
không đành lòng, không khỏi thở dài: “Ta biết, ngươi thích Tiêu Đạc,
nhưng A Nghiên ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước kia cũng từng
thích hắn, cuối cùng kết cục là gì?”
A Nghiên vừa nghe, nhất thời hiểu rõ hắn nói lần nàng làm đại phu kia.
Nàng là đại phu, độc chết hắn, cuối cùng cũng hại chết mình.
Nàng vẫn nên rời khỏi Tiêu Đạc sao, rời khỏi Tiêu Đạc, kiếp này vĩnh
không gặp nhau, chỉ có như vậy, mới giữa được mạng sống sao?
ngực nàng khó chịu, khó chịu đến mức yết hầu cũng bắt đầu dật dật, toàn bộ thân thể bắt đầu cứng đờ, biến thành một tảng đá.
Nàng luyến tiếc hắn.
Đến bây giờ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ chẳng những là thích, so với thích còn nhiều một chút.
Nàng hình như đã yêu nam nhân kia, nam nhân bảy lần nàng đều vì hắn mà chết.
Yết hầu nghẹn ngào, lúc lên tiếng có chút phát run: “Vì sao?”
Nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nói giọng khàn khàn: “Ngươi có thể nói với ta vì sao hay không? Ta biết trước đây vài lần đều có người tận lực làm ra.”
Nàng cố ý không nói ra ai làm.
”Nếu lúc này bài trừ chướng ngại đó, nếu người xấu kia chết đi, có phải ta sẽ không phải chết hay không?”
Ninh Phi thở dài: “A Nghiên, ngươi sở dĩ chết bảy lần, không phải bởi vì Sài Hỏa âm thầm hại ngươi. Tuy rằng hắn quả thật cũng hại ngươi, nhưng
cũng bởi vì hắn thuận theo thiên ý, ngươi mới có thể chết. Nếu ngươi
không đáng chết, hắn dù tận lực hại ngươi, ngươi cũng không dễ dàng chết đi như vậy.”
A Nghiên hung hăng cắn môi, cắn môi dưới gần chảy máu: “Như vậy cầu
ngươi nói cho ta, vì sao ta chết, vì sao ta chết đi chính là thiên ý?
Đây là thiên ý của ai? Vì sao khiến ta nhớ rõ mỗi một lần phải chết,
khiến ta chết đi một lần lại một lần, cái gọi là thiên ý, vì sao muốn
tra tấn ta như vậy!” (PS: tui cũng muốn biết nè)
Nàng khàn khàn hỏi hắn, nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ thở hắt ra.
Gặp chuyện gì, nàng cũng có thể giả ngu, cũng có thể chẳng hề để ý,
nhưng duy liên quan đến chuyện sống chết, nàng nhớ tới là không có cách
nào thờ ơ.
Ai sẽ lại không có chuyện gì mà đi tìm chết bảy lần đây! Thậm chí còn lập tức sắp phải chết lần thứ tám!
Ninh Phi không trả lời A Nghiên, hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “A Nghiên, ta đã tận lực, nhưng ta không có cách nào giúp ngươi thêm. Nay ta có
thể nói vẫn là câu nói kia, rời khỏi Tiêu Đạc đi.”
Hắn nói xong câu đó, xoay người một cái, người đã biến mất.
A Nghiên nhìn rừng liễu trồn vắng trước mắt, sửng sốt nửa ngày, rốt cục một lần nữa đi tới phòng bếp.
Tiêu Đạc sắp đi, hắn phải đi đánh giặc, nàng đáp ứng làm một bàn đồ ăn cho hắn.
A Nghiên xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu nấu cơm.
Nàng vội trước vội sau, gọi đầu bếp, sai sử đầu bếp nữ, không bao lâu đã làm ra một bàn đồ ăn.
”Đem đồ ăn bưng tới cho điện hạ đi.” Nàng ra lệnh.
***************************
Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy đầy bàn đồ ăn này, cũng có chút kinh ngạc, hắn
cho rằng A Nghiên chỉ làm một hai món thôi, không nghĩ tới mới một canh
giờ, thế nhưng biến ra một bàn như vậy.
Có ngân châm sao sí (vây cá thái chỉ sào), đỉnh hồ thượng tố (món này
rất cầu kì, chế biến từ các loại nấm và rau), ức bò sốt, tô khương bì
đản (bánh trứng với gừng), trai trát đề (móng ngựa cuộn), tôm nõn bích
loa, hỏa chủng thần tiên áp (vịt thần tiên nướng), mật nước hỏa phương
(thịt hầm mật ong), trùng thảo phủ lý áp (vịt nấu với đông trùng hạ
thảo), nùng hương thanh kê thang (một loại canh gà), ngưu nãi ma cô
thang (canh nấm tươi với sữa)….
Đang nghi hoặc, A Nghiên lại nâng một chén rượu: “Điện hạ, ngày mai
ngươi đi xa, tuy ngươi thường ngày không uống rượu, nhưng phải uống một
ly này, coi như A Nghiên làm tiệc tiễn biệt điện hạ.”
Tiêu Đạc giương mắt nhìn, thấy A Nghiên hai mắt ẩn tình, xao động giống
như nước ngày xuân, hai gò má đỏ ửng, thật sự là khác hẳn bộ dáng ngày
xưa điêu ngoa bốc đồng, ẩn ẩn có cảm giác hồng tụ thiêm hương, ôn nhu
hiền lành, hắn nhất thời không khỏi cảm động, gật gật đầu.
“A Nghiên, nay nghĩ đến, hai ta ở cùng nhau rồi, phát sinh đủ chuyện,
sau này lúc viên phòng có chút vội vàng, ta cũng chỉ cho ngươi danh phận thϊếp thất, thật sự là không đúng đối với ngươi. Nay ngươi chuẩn bị một bàn đồ ăn làm tiệc tiễn ta, lại lấy rượu ra, chúng ta uống li rượu giao bôi, coi như —— “
Hắn không phải người biết nói chuyện, nói tới đây, ngữ khí ngập ngừng, tai cũng đỏ ửng lên.
A Nghiên cũng hiểu ý tứ của hắn.
Bọn họ là người có duyên vô phân, dù là nước sữa giao hòa, cũng chỉ là
nhân duyên như sương sớm. Hắn nói nàng là tiểu thϊếp của hắn, nhưng kỳ
thật tiểu thϊếp còn có một đỉnh kiệu nhỏ, còn nàng cái gì cũng không có.
Ngay cả nàng không cần, hắn cũng không cần, nhưng tình đang nùng, dường như luôn có chuyện gì đó đến ngăn lại tình cảm ấy.
Nàng và hắn kỳ thật trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, hắn cũng
sợ tính tình quái đản thay đổi thất thường của hắn, còn mình, vẫn sợ cái gọi là thiên ý.
Vì thế A Nghiên không nhiều lời, nàng châm hai ly rượu, một ly cho hắn,
một ly cho mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Tốt, chúng ta hôm nay uống
rượu giao bôi.”
Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên: “A Nghiên, ngươi hôm nay có chút dị thường, đây là thế nào, sợ ta đi sao?”
A Nghiên mềm mại ôm hắn, ôn thanh nói: “Có chút sợ.”
Nàng lẩm bẩm: “Ta sợ ngươi rời đi rồi, để lại một mình ta, ở luân hồi
nhận hết đau khổ, cầu mà không được, cũng sợ ngươi rời đi rồi, tìm được
người khác, từ nay về sau chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ
khóc...”
Nàng nói cũng là lời thật nhưng hắn lại chỉ cho là nàng buồn chia li, có chút cảm giác bi thương. Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm
nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước.
”Nha đầu ngốc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì.” Hắn không tin chuyện kì quái này nọ.
Lập tức hắn nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, giống như dây mây và
khánh thạch, thực sự đan vào nhau, uống rượu trong chén của nhau.
Lúc đang nâng tay, lúc hắn ngửa cổ uống rượu giao bôi của hai người, trong đầu hắn cũng hiện ra một hình ảnh.
Một nam tử khí vũ hiên ngang, một nữ tử xinh đẹp như hoa, hai người ở
nơi cỏ xanh oanh lượn, lấy thiên địa làm mối, lấy song núi làm khách,
lấy lá sen làm ly, lấy suối nước làm rượu, triền miên ôm nhau, uống rượu giao bôi.
Hình ảnh chỉ chợt lóe lên, lúc rượu trong veo chảy vào yết hầu hắn, hắn muốn nhớ hình ảnh đó cũng đã một mảnh mơ hồ.
Rượu ngon vào họng, bên trong ngọt lành, cảm giác say nồng liệt đánh úp tới.
Hắn xưa nay không thể uống rượu, dù trên thuyền hoa kỳ thật cũng chỉ lấy trà thay rượu.
Một chén rượu vào, hắn đã say.