Một bức bình phong sáu phiến tà tà xếp trong đại sảnh, trên bình phong thêu là hoa mẫu đơn phú quý. Mỗi đóa hoa to bằng miệng chén, đủ loại màu sắc hình dạng, tím nhạt xanh nhạt vàng nhạt, một hoa nhiều hoa, chen chúc chen chúc dầy đặc nửa bức bình phong, phần còn lại của bình phong có một đôi chim yến, một đàn bướm, đang tung bay múa lượn.
Ánh mắt Tương Nghi dừng lại trên khóm hoa mẫu đơn kia, trên đó còn có vật lưu niệm của Trân Lung Phường, xem ra Thu Hoa muội muội cũng được Dương lão phu nhân chỉ điểm, cho nên đưa bình phong tới cám ơn. Nàng hành lễ với Dương lão phu nhân, khẽ mỉm cười nói: "Lão phu nhân, con không tốt như Thu Hoa muội muội, chỉ có thể đưa chút lá trà cho bà."
Dương lão phu nhân cười ha ha một tiếng: "Các con đưa cái gì cũng là một phần tâm ý, ta không so đo nhiều như vậy, chỉ cần các con còn nhớ bà lão này, trong lòng ta rất vui vẻ."
"Lão phu nhân ở đâu là bà lão chứ? Nhìn vẫn chưa tới bốn mươi tuổi." Lời này của Tương Nghi là xuất từ nội tâm, mấy năm trước nhìn Dương lão phu nhân là thế này, vài năm sau này nhìn bà vẫn như cũ, năm tháng tựa như đặc biệt ưu đãi bà, không có để lại dấu tích trên người bà.
"Miệng của Tương Nghi thật ngọt." Dương lão phu nhân cười chỉ chỉ ghế ngồi bên cạnh: "Con mau mau ngồi xuống, Bảo Thanh Bảo Lâm nghe nói con sắp tới, hai ngày nay sáng sớm đã thức dậy, thường ngày cũng không thấy các nàng đến thỉnh an ta sớm như vậy, hai ngày nay còn có thể cùng ta dùng đồ ăn sáng!"
Bảo Thanh ở một bên quyệt miệng nói: "Bà nội ơi, chúng con là thành tâm tới thỉnh an bà, thuận tiện tới đón Tương Nghi tỷ tỷ, đâu là chỉ vì chuyện thứ 2?" Nàng đưa tay kéo Tương Nghi, kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ chỉ tiểu thư mặc xiêm y màu hồng phấn bên người Bảo Lâm nói: "Nghi tỷ tỷ, đây là Tam tỷ tỷ của ta, khuê danh là Bảo Cầm."
Tương Nghi vội vàng gật đầu tỏ ý chào, ngẩng đầu lên thấy Dương Bảo Cầm kia người mặc y phục màu hồng bằng vân cẩm, bên trên khảm nạm nhỏ vụn Bích Tỳ, dưới vạt áo dùng dải lụa năm màu, bên trong còn dùng kim ngân tuyến thêu chìm, lòe lòe phát sáng.
Trong màu hồng nhàn nhạt, thác xuất một gương mặt hơi hơi mượt mà, mắt phượng khẽ cong, đôi môi hơi mím, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Chào Nghi muội muội."
Đại gia khuê tú chính là như vậy, trong lúc nói chuyện đắn đo thật đúng, nụ cười không nhiều một phần, cũng sẽ không ít. Tương Nghi vội vàng lên tiếng: "Chào Cầm tỷ tỷ." Nếu người ta khách khí, gọi nàng là muội muội, mình tự nhiên nên gọi nàng là tỷ tỷ, chẳng qua là cảm thấy vị Bảo Cầm này hơi không giống Bảo Thanh Bảo Lâm, có nhiều cao ngạo, toàn thân có một loại xa lánh nhàn nhạt.
Có lẽ là còn chưa quen thuộc mình, Tương Nghi cũng không để trong lòng, chẳng qua là khẽ mỉm cười ngồi xuống.
"Tương Nghi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta dẫn con đi xem cửa hàng một chút." Dương lão phu nhân nói tràn đầy phấn khởi: "Đều đã giúp con chuẩn bị xong."
Nghe lời này, trong lòng quả thực cảm kích, Tương Nghi hơi khom người với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi không biết thiếu nợ lão phu nhân bao nhiêu, báo đáp thế nào cũng không đủ."
Dương lão phu nhân cười khoát tay một cái: "Tương Nghi, con cũng quá khách khí, ta vừa thấy con đã thấy yêu thích, muốn đối đãi con như cháu gái ruột của ta, con cần gì phải khách khí như vậy. Con phải học Bảo Thanh thêm, nha đầu này rất biết làm nũng, loại vô câu vô thúc này mới đúng."
Tương Nghi nhìn Dương lão phu nhân cười chân thành, trái tim mới chậm rãi để xuống, nói cùng Dương lão phu nhân chút chuyện hành thương ở Hoa Dương, thì nghe bà hỏi mình: "Thiếu niên kêu Ca Lạp Nhĩ đó, con có dẫn hắn vào kinh không?"
"Dạ có, hắn là nam tử không thể vào nội viện, đang chờ ở nhị môn."
Khi đó bà tử dẫn bọn Tương Nghi vào trong viện, lại để cho Ca Lạp Nhĩ ở nhị môn chờ: "Trong nội viện đều là nữ quyến, tiểu ca ngươi ở đây, nếu lão phu nhân gọi ngươi đi vào, ngươi mới được vào."
Ca Lạp Nhĩ trên mặt lộ ra thần sắc nóng nảy, ở Hoa Dương không có quy củ này, hắn đi khắp nơi trong vườn trà và Trà Trang, cũng không thấy người nào cản không để cho hắn đi, đến kinh thành sao lại nhiều quy củ vậy? Hắn nhìn Tương Nghi, nghi ngờ hỏi: "Lạc tiểu thư, ta chờ ở chỗ này?"
Nếu là có thể, một khắc hắn cũng không muốn tách khỏi nàng, nàng có thể là nữ thần Hi Tư của mình, hắn phải bảo vệ bên người nàng, không thể để cho nàng có bất kỳ sơ sẩy nào.
Tương Nghi biết Ca Lạp Nhĩ không câu nệ, tự nhiên không quen với những quy củ này, vội vàng dặn dò hắn đến nhị môn chờ: "Nếu đã tới kinh thành thì phải theo quy củ kinh thành, nội viện đều là cô nương, ngươi đi vào chỉ sợ là không tiện. Ngươi hãy yên tâm, đến lúc đó tự nhiên Dương lão phu nhân sẽ phái người tới an trí ngươi."
Ca Lạp Nhĩ đứng bên dưới thùy hoa môn, thần sắc tha thiết: "Ta ở nơi này chờ, chờ ngươi đi ra."
Thiếu niên xiêm y màu xanh lam đứng cạnh cửa, giương mắt nhìn Tương Nghi đi theo bà tử vào trong vườn hoa, thật hận không thể nhấc chân theo sau, bà tử giữ cửa kia chắc chắn không ngăn được mình —— chẳng qua là hắn không thể chọc Tương Nghi tức giận, nếu nàng bảo mình chờ ở chỗ này, vậy thì chờ, tổng hội có thể thấy nàng ở chỗ này.
Ca Lạp Nhĩ đợi một hồi lâu, lại không thấy Tương Nghi đi ra, có chút không ổn định, hết lần này tới lần khác bà tử giữ cửa lại còn quấn hắn nói chuyện: "Sao mũi ngươi cao như vậy, ánh mắt giống như mắt mèo."
Một câu cũng không muốn trả lời nàng, Ca Lạp Nhĩ đứng dán vào tường, hai chân dời tới dời lui, đôi mắt nhìn như muốn xuyên qua núi giả trong vưởn. Lúc này nghe tiếng bước chân vang lên từ sau, bà tử giữ cửa đứng lên, trong miệng kêu: "Biểu thiếu gia đã về."
Một nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu tím lạnh nhạt cất bước đi qua thùy hoa môn, trong lòng Ca Lạp Nhĩ quýnh lên, chỉ bóng lưng người kia nói: "Sao hắn có thể tùy ý ra vào?"
Bà tử cạc cạc nở nụ cười: "Đó là cháu ngoại lão phu nhân, lão phu nhân yêu thương hắn, an bài hắn ở trong vườn, hắn đương nhiên phải trở về phòng mình."
Nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu tím nghe thùy hoa môn ồn ào, xoay người lại, thấy mặt của Ca Lạp Nhĩ, lớn tiếng hô lên: "Ca Lạp Nhĩ! Nàng đến kinh thành?"
Trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ, có một loại phấn khởi không nói ra được.
Ca Lạp Nhĩ nhìn chăm chăm nhìn một chút, giữa lông mày thiếu niên xiêm y màu tím kia loáng thoáng có chút quen thuộc, cau mày suy nghĩ một chút, lại không nhớ nổi cuối cùng người này là ai. Lúc này nam tử trẻ tuổi kia chạy tới trước mặt hắn, đập một đấm lên bả vai hắn: "Ngươi không nhớ ta? Buổi tối kia, ta tìm ngươi đánh nhau, ở Hoa Dương."
Ca Lạp Nhĩ tỉ mỉ quan sát lại hắn, thấy bên hông rũ một khối Dương chi ngọc giác, bên trên khắc một chữ Phúc thật to, đột nhiên cũng nhớ lại hắn là ai: "Dung thiếu gia? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Năm năm trước hắn gặp Gia Mậu, Gia Mậu bây giờ có không ít thay đổi so với năm đó, cao hơn rất nhiều, đứng cùng hắn, cũng không phải chênh lệch rất lớn, giữa lông mày đã bỏ đi căn cơ thanh tú, trầm ổn giống như một người lớn. Chỉ là lông mày kia ánh mắt kia vẫn như năm năm trước, cho nên Ca Lạp Nhĩ còn có thể nhận ra là hắn.
"Đây là phủ đệ ông ngoại ta, ta ở lại đây." Gia Mậu có vài phần kích động: "Sao ngươi đứng ở chỗ này? Lạc tiểu thư là không phải đã đi ngọc thúy đường gặp bà ngoại ta rồi sao?"
Ca Lạp Nhĩ nói nhỏ: "Có lẽ là vậy, ta muốn cùng đi, hết lần này tới lần khác bà tử này không cho."
Gia Mậu cười một tiếng với bà tử giữ cửa: "Ma ma, vị này là bạn của ta, ta dẫn hắn vào vườn đi xem một chút."
Bà tử hơi không yên lòng, đứng lên dặn dò đôi câu: "Vị công tử này, thấy nữ quyến cũng đừng thô lỗ, chớ có dọa sợ tiểu thư nha hoàn trong viện."
"Chẳng lẽ trên mặt ta viết hai chữ người xấu hay sao?" Ca Lạp Nhĩ vừa đi theo Gia Mậu đi vào trong, vừa nói nhỏ: "Lúc ở Hoa Dương, không ít đại cô nương tiểu tức phụ mỗi ngày đều tới Trà Trang nói chuyện với ta, cũng không thấy có người bị ta dọa, sao đến kinh thành thì ta trở thành quái vật."
Gia Mậu nhìn hắn một bộ ấm ức không thích, cười ha ha một tiếng: "Đó là do bà ấy thiếu kiến thức, chưa thấy người nào giống như ngươi vậy, ngươi đừng so đo với bà."
Trong suy nghĩcủa dân chúng đại chu, người Bắc Địch đều là những kẻ dã man, cướp đốt gϊếŧ hϊếp không từ bất cứ việc xấu nào, bà tử cả đời ở trong thâm trạch càng là kiến thức hạn hẹp, đâu biết người Bắc Địch cũng chia ba bảy loại? Gia Mậu nhìn thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ ủy ủy khuất khuất, trong lòng mừng rỡ, không nghĩ tới thiếu niên cao cao to to này, cũng sẽ so đo như vậy.
Hai người mới đi một đoạn đường, chỉ thấy phía trước có một ma ma: "Đang chuẩn bị đi nhị môn truyền ngươi vào ngọc thúy đường đây... Nhé, nguyên lai là biểu thiếu gia nhận hắn rồi."
Gia Mậu hơi hơi gật đầu: "Ta biết hắn, thuận tay mang hắn vào."
Ca Lạp Nhĩ đi theo Gia Mậu bước vào ngọc thúy đường, hắn thân cao, nha hoàn vén rèm nhón lên bằng mũi chân không thể vén rèm qua đỉnh đầu của hắn, Ca Lạp Nhĩ đứng ở cửa, trên đầu treo mấy cây lưu ly nối liền nhau, trên người lập tức nhiều mấy dây đủ mọi màu sắc.
Tương Nghi nghe động tĩnh ở cửa, quay mặt sang chỉ thấy bộ dáng Ca Lạp Nhĩ quẫn bách bất an, khẽ với mỉm cười hắn, nhưng khi ánh mắt nàng lưu chuyển, thấy người bên người Ca Lạp Nhĩ, thân thể bỗng nhiên cứng lên mấy phần.
Lúc vừa mới vào ngọc thúy đường, nàng có chút tâm hoảng ý loạn, sợ thấy Gia Mậu, không biết mình sẽ có phản ứng thế nào. Thời gian qua đi mấy năm gặp lại lần nữa, không biết hai người sẽ có thần sắc thế nào? Nàng đứng ở cửa hít một hơi thật sâu mới đi tới, vốn tưởng rằng có thể trấn định đối mặt, nhưng khi đi vào ngọc thúy đường lại không thấy Gia Mậu, lại có chút phiền muộn nhàn nhạt.
Thở phào thật dài nhẹ nhõm, toàn thân cũng thư thái, thật vất vả mới thích ứng giữa phiền muộn và thực tế, nói cười vui vẻ với Dương lão phu nhân và mấy vị tiểu thư Dương gia, hết lần này tới lần khác hắn lại xuất kỳ bất ý xông vào như vậy.
Hắn, vẫn lịch sự dịu dàng như cũ, giống như một khối mỹ ngọc, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.