Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 18: Khí Tiết Rơi Đầy Đất

Kết quả cô vừa nhào tới thì Tả Hàn Thành đã dễ dàng ôm cô đang nhào qua vào ngực.

Bình An vùng vẫy ngẩng đầu trong lòng anh, vừa nhìn phiếu điểm trong tay anh, chỉ cảm thấy cả thế giới chìm trong bóng tối.

Cô giận vô cùng, bỗng nhiên rời khỏi lòng anh, giơ tay sửa lại tóc, cố gắng ổn định cảm xúc bản thân.

“Tả Hàn Thành, tôi thừa nhận anh là chồng trên danh nghĩa của tôi, nhưng không có nghĩa anh có thể tùy tiện nhìn di động vào phiếu điểm của tôi. Tôi thấy nếu không chúng ta ly hôn đi, như vậy ràng buộc trên danh nghĩa cũng không còn nữa, anh đi đường dương quan, tôi đi cầu độc mộc của tôi...”

Còn chưa nói xong, trước mặt lật chuyển, cô vội vàng giơ tay ngăn cách thân thể hai người, hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông đang áp cô xuống ghế sofa: “Buông ra, không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi muốn ly hôn với anh.”

“Ly hôn?” Tả Hàn Thành nhíu mày, âm thanh trầm xuống, nhưng trong mắt có ý tức hàm xúc cô nhìn không hiểu, sâu xa khó hiểu làm cho cô không nhịn được rùng mình.

Bàn tay anh từ dưới vạt áo của cô dò xét đi vào, lúc An Hảo muốn vùng vẫy thì anh không hề tốn sức đã đè chặt cô lại.

Bàn tay to lớn mơn trớn eo cô, da thịt dưới lòng bàn tay so với tưởng tượng của anh càng làm cho người ta mê muội hơn, anh giữ chặt cái eo đang vặn vẹo của cô, âm thanh khàn khàn.

“Nếu chồng trên danh nghĩa với cô mà nói lúc nào cùng có thể dùng hai từ ly hôn để thoát khỏi vậy tôi cũng không ngại hiện tại để cho cô biến thành Tả phu nhân thật đâu.”

Bàn tay to lớn bên hông mang đến cảm giác uy hϊếp, cả người An Hảo cứng đờ không dám động nữa, nhưng mà vẫn nhìn anh chằm chằm: “Tôi mặc kệ, tôi muốn ly hôn với anh.”

Cô đã chịu đủ cái người đàn ông có thể dễ dàng khống chế cô, chịu đủ cô cảm giác chân tay luống cuống ở trước mặt anh rồi.

“Ngại quá, tạm thời tôi không có dự định ly hôn.”

Bàn tay người đàn ông không chút khách khí đưa ra phía sau lưng cô.

An Hảo cứng ngắc như hóa đá khi bị tay anh chạm vào, cô hoảng sợ vội vàng giơ tay ngăn anh.

“Không nên, không nên, Tả Hàn Thành, anh buông ra, tôi vẫn là học sinh đấy. Anh không thể cầm thú như vậy.”

Người đàn ông trên người vì sự giãy giụa kịch liệt của cô mà dừng tay ở khóa áσ ɭóŧ sau luwg cô.

Lúc An Hảo vì sức lực không thể chống trả được người đàn ông này mà tức giận đến đỏ cả mắt thì cánh tay khác của anh đã càm phiếu điểm của cô không hề lưu tình mà nện vào đầu cô.

“Thì ra vẫn biết mình là học sinh sao?”

“...”

“Rốt cuộc cô không xem trọng cuộc đời của mình thế nào mà thành tích thi thử đại học lại kém như vậy.”

Bởi vì đôi mắt cô bối rối đỏ lên, bàn tay người đàn ông dời khỏi eo cô, không làm hành động gì xâm phạm tới nữa.

An Hảo lấy lại được tự do liền vội vàng ngồi dậy, ảo não cầm phiếu điểm bị gác trên đầu.

Nhìn lời phê bình của giáo viên cùng thành tích vụn vặn sáu môn thi, cô cảm thấy không sao, hiện tại lại bị phiếu điểm đánh vào đầu, hận không thể chui vào đất.

Thấy An Hảo ngồi ở bên cạnh cầm phiếu điểm không nói gì, xem ra còn biết xấu hổ thẹn với lương tâm, thì ra cũng biết đỏ mặt.

“Hút thuốc, uống rượu, đáh nhau, trốn học, yêu sớm, không chuyện ác nào không làm, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện xấu hổ mới ép giáo viên của cô viết lời phê bình như vậy.”

“Tôi làm việc xấu hổ đều nổi danh rồi, nếu anh không chịu được thì nhanh ly hôn với tôi đi.” An Hảo ảo não nhưng vẫn cố chấp như thế.

Người đàn ông ở bên cạnh nhìn cô, thấy cô có thái độ không sao cả, trực tiếp đi ra cửa: “Thời gian tới tùy tiện tìm một người bạn ở cục dân chính đi giải quyết toàn bộ, sau đó tôi tự mình đưa cô về Cố gia.”

“Đợi một chút.” Vừa nghe anh nói đến Cố gia, An Hảo nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, vội vàng đứng lên.

Tả Hàn Thành không quay đầu lại, đang cầm áo khoác bỏ vào khuỷu tay, hiển nhiên những lời cô vừa nói không có cơ hội thu hồi, An Hảo nhanh chóng chạy tới: “Tôi không về Cố gia..”

Đi đến cửa, rốt cuộc người đàn ông mới quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm xa cách như chỉ cần hôm nay bọn họ ra cửa thì từ nay về sau không còn chút quan hệ nào.

Bước chân An Hảo nặng nề: “Tôi không quay về.”

“Nếu một tháng trước tôi mang cô khỏi Cố gia thì hiện tại đưa cô về Cố gia đến nơi đến chốn, cô không còn lựa chọn nào.”

“Dù sao tôi cũng không về Cố gia.”

“Cố An Hảo, có cần tôi cầm phiếu điểm của cô đưa cho người Cố gia xem không? Cái người chị cùng cha khác mẹ của cô hình như rất mong chờ được nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của cô đấy.”

An Hảo trừng anh: “Không được đưa cho bọn họ.”

Tả Hàn Thành cười lạnh: “Cô còn biết đe dọa người khác? Có biết phương thức phóng túng bản thân sẽ chỉ làm cho đám người đáng ghét đó càng thêm ức hϊếp lên đầu cô không?”

“...” An Hảo nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “Anh, anh đứng lại...”

Bóng dáng thon dài đi tới cửa, vì âm thanh yếu ớt đó mà dừng lại nhưng không quay đầu.

“Tả Hàn Thành.”

“Không muốn ly hôn nữa sao?”

“Không muốn nữa rồi.”

“Thế nào?”

“Không muốn nữa, cái gì tôi cũng nghe lời anh còn chưa được sao?”

An Hảo giơ tay che mắt, không đành l*иg nhìn bộ dạng bất lực của mình.

Tôn nghiêm, khí tiết, khí khái gì gì đó hủy sạch.

.............

Ngày hôm sau khi Tả Hàn Thành cầm được phiếu điểm của Cố An Hảo thì An Hảo cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp không giữ được rồi.

Nhưng ngại tên xấu xa Tả Hàn Thành này uy hϊếp cô, cân nhắc lợi hại, ngược lại chịu cảnh cười nhạo châm chọc trước mặt người Cố gia thì cô thà tạm thời thần phục dưới uy quyền của Tả Hàn Thành còn hơn.

Nhưng mà Tả Hàn Thành không vì thành tích ba năm qua của cô mà chế nhạo cô.

An Hảo không có việc gì liền nghiên cứu tác dụng của các phòng trống trên tầng hai, nếu Tả Hàn Thành đã đồng ý với cô, tất cẩ tầng hai do cô sử dụng thì đầu tiên cô nên sắp xếp cho mình một phòng ngủ.

Vẽ xong sơ đồ phác thảo, lúc xuống lầu liền thấy trên bàn đặt một chồng phiếu điểm khác.

Cô tò mò đi tới, vừa cầm lên liền thấy mấy chữ trung học XX, bỗng nhiên liền nghe thấy âm thanh của Tả Hàn Thành truyền đến.

“Lúc học so trung cô từng đạt thành tích đứng đầu, tất cả giáo viên đánh giá cô đều khen không dứt, một năm sau đó liền sa đọa, đi thi chỉ viết tên, không hề làm bài nào, có thể vào được trung học A đơn giản vì cô là con gái thị trưởng Cố Thiên Minh, nếu không sẽ không có trường trung học nào nhận cô.”

“Ba năm trung học càng nghiêm trọng hơn, hút thuốc, uống rượu, đi học ngoài ngủ thì nhiều nhất là ra ngoài lêu lổng, thậm chí đùa giỡn đám bạn nam đẹp trai, Cố An Hảo, cuộc sống mấy năm qua của cô đúng là muôn màu muôn vẻ mà.”